TIỂU MINH, TÔI BẮT EM VỀ LÀM VỢ!!! (PHẦN 2)

Lãng Minh một lần nữa bị dồn vào chân tường.

“Thiên Lăng à…đừng như thế.”

Bây giờ trong mắt Tần Thiên Lăng, Lãng Minh đang câu dẫn hắn. Hắn nhìn y với con mắt thèm khát, sắp sửa đem y nuốt chửng.

Tần Thiên Lăng ép người Lãng Minh vào tường. Hai tay hắn mạnh mẽ chặn lại ở hai bên tường, y khó mà chạy thoát được.

“Giúp tôi với. Người tôi khó chịu quá.”_Tần Thiên Lăng bức rứt rỉ vào tai y

“Thôi…dừng lại đi.”

Lãng Minh đẩy mặt hắn ra khỏi cổ y, mà trước lúc đó cổ y đã bị mút mát đỏ tấy lên. Hàng mi co vuốt của hắn đập vào mắt y cùng với đôi mắt chứa đầy du͙ƈ vọиɠ. Thân thể hắn nóng ran ép y vào tường, thi thoảng cạ cạ vào người y. Tình trạng của hắn đã không thể kiểm soát nỗi.

“Tiểu Minh…thực hiện điều em đã hứa có được không?”

Cánh mũi hắn chạm sát vào má y, hơi thở nóng bức của hắn bủa vây khắp người y.

“Tôi không có hứa gì với anh cả.”

Lời nói của y đã khiến tâm trạng hắn trở nên tệ hại. Hắn sốt ruộc ngấu nghiến lấy môi y, thậm chí lưỡi của y cũng bị hắn quấy rối.

“A…ưm…”

Lãng Minh bị ép buộc, y giận dữ, cắn mạnh lấy môi hắn đến bật máu. Y dùng hết sức nhưng chỉ đẩy được vai của hắn ra, phần dưới của hắn không ngừng cạ vào y.

“Tên điên này…anh vẫn giống lúc trước.”_Lãng Minh gằng giọng đôi mắt trừng trừng nhìn hắn

Hắn điên loạn, đôi mắt đăm chiêu nhìn y.

“Chuyện lúc trước…Anh có lỗi với em.”

Sâu trong ánh mắt hắn có phần dịu lại như ẩn khuất một điều gì đó kì bí lắm, khó nói lắm. Cả người hắn giãn ra, thả lỏng y ra.

“Lúc trước là do anh có tiền đồ, có Tần Thị nên có thể thoái mái hành hạ tôi. Bây giờ anh thá gì, còn chẳng có chút tư cách.”_Lãng Minh giận đến nỗi, hận không lấy dao đâm chết hắn

“Không phải em còn yêu anh sao? Đừng có nói những lời như thế.”_Tần Thiên Lăng hoảng loạn nói

“Tôi yêu anh là tôi ngốc. Còn tôi hận anh là do anh mà thôi.”_Lãng Minh nghiến răng đăm đăm nhìn hắn

Tần Thiên Lăng căn bản không muốn cãi nhau với Lãng Minh. Hắn nhanh chóng cấp cứu tình hình.

“Tiểu Minh à, lúc trước là Mễ Khắc Hoàng chuốc thuốc anh. Anh không cố ý.”

Lãng Minh cười nhạt.

“Tôi có thể tin anh không? Anh đổ tội cho một người đang ngồi trong tù sao?”

“Tiểu Minh à, anh không quan hệ chúng ta xấu đi nên em đừng…”

“Tất cả là do anh thôi.”

Lãng Minh thực đẩy mạnh hắn ngã xuống đất.

“Quan hệ chúng ta kết thúc đi. Kể cả bạn tình gì đó.”

Lãng Minh nhanh chóng bỏ đi. Tần Thiên Lăng vừa làm gì đây? Chính hắn đã phá huỷ cái liên kết nhỏ xíu giữa y với hắn. Còn cớ gì để hắn tìm đến y nữa đây, không còn gì cả, thật đáng buồn.

A Cung đã đánh mùi được chuyện này. Anh ta qua bên phòng của Tần Thiên Lăng.

“Đại ca, anh nói cho anh ấy biết rồi?”

“Em ấy không tin tôi. Nói tôi bịa đặt.”

Tần Thiên Lăng khổ sở đóng cửa lại.

“Cậu biến đi chỗ khác.”

Bên trong căn phòng trọ, hắn dùng nước lạnh khắc chế cơn du͙ƈ vọиɠ nhưng nghĩ tới y thì lập tức cơ thể phản ứng vô điều kiện. Hắn chuyển sang chế độ tự hại.

Hắn điên khùng cào mạnh vào vết thưởng ở vai hắn. Hắn nghĩ sự đau đớn về thể xác phần nào sự giúp hắn bớt điên dại với Lãng Minh. Hắn ngu xuẩn đòi hỏi với y sau đó cái kết đắng, không còn tia hy vọng nào nữa.

Bỗng nhiên, hắn giật thót. Lồng ngực hắn đập mạnh hết cỡ, hắn cảm nhận y đang ở sau cánh cửa. Hắn vội vàng đẩy cửa xác nhận.

“Đúng là em rồi.”_Tần Thiên Lăng vui mừng hết độ

“Tôi để quên điện thoại.”

Tần Thiên Lăng bạo gan nắm lấy cổ y, một mạch kéo y vào phòng khoá cửa lại. Y rời khỏi, hắn không đuổi theo nhưng y đã trở lại, hắn đương nhiên một mực giữ chặt.

“Năm đó, tại sao em kiện tôi, ép tôi vào tù?”

“Phải nói cho ra lẽ sao?”

“Đúng vậy. Hôm nay, phải giải quyết cho xong. Sau này anh không đến tìm em nữa.”

“Năm đó, anh hành hạ tôi. Tôi phải trả thù anh.”

“Em muốn trả thù tôi, tôi không trách. Nhưng em có biết luật sự Hàn của em là người của Trương Tấn Kiệt.”

Lãng Minh nhướng mày.

“Ý của anh, cơ nghiệp Tần Thị của anh là do ông ta phá nát.”

“Đúng vậy, cả gia sản của Lãng nữa cơ.”

“Sao anh biết?”_Lãng Minh thản thốt

“Anh biết đó là lý do em cưới Trương A Hoa mà em không yêu cô ta. Người em yêu là anh đây- Tần Thiên Lăng.”_Tần Thiên Lăng tự tin khẳng định

Mặt Lãng Minh sượn đi thấy rõ nhưng vẫn cố nói.

“Anh thì hiểu gì chứ?”

“Anh biết lỗi rồi. Anh sẽ giúp em lấy lại gia sản của nhà em, nuông chiều em, làm người bố tốt của A Bối.”

Lãng Minh đã giận hắn trong 4 năm nay, nhưng có lẽ chỉ vì vài lời dỗ ngọt này mà y đã động lòng.

“Anh sẽ đưa Trương Tấn Kiệt xuống địa ngục. Sau đó, em muốn đánh, đấm hay gϊếŧ anh, là tuỳ em.”_Tần Thiên Lăng chắc như đinh đóng cột

“Vậy anh không muốn trở lại làm lão công của tôi sao? Chỉ đơn giản làm bố của A Bối.”

Lãng Minh giương đôi mắt mờ mờ ám ám nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc