TIỂU PHÚ BÀ NHÀ BẠCH TỔNG


Chị lại đang nghĩ gì nữa vậy?
Thượng Quan Tịch Mộng lắc đầu, hiện tại cô cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ cái gì nữa, mọi thứ hiện tại cứ như một mớ hỗn độn vẫn luôn xoay quanh trong đầu của cô, nó khiến cô không thể tập chung vào những chuyện đang hiện ra trước mắt, nó phân tán sự chú ý của cô, khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn thấy cô lắc đầu, ý định rõ ràng là không muốn nói cho mình nghe, nên Bạch Quán Tông cũng không nhiều lời hỏi thêm.

Sau khi hai người họ ra khỏi phòng họp thì lại cùng nhau đi về phòng của Bạch Hoành Kỳ, hiện tại mọi tài liệu liên quan đến chuyện ngày hôm đó, cũng như là những tài liệu mật thiết của công ty đều nằm trong két sắt trong phòng của cô ấy.
Bạch Hoành Kỳ là người vô cùng cẩn thận, vì vậy nên có lẽ chính bản thân Bạch Hoành Kỳ cũng biết bản thân đang có nguy cơ bị ám sát, nên đã để lại bản gốc ở đây, chờ đợi bên đối tác kí xong hợp đồng thì mới đem nó ra.

Quả nhiên Bạch Hoành Kỳ tính toán không sai, người nhà họ Phùng đã không thể nhịn được nữa rồi.
- Tịch Mộng, chị đang tìm gì vậy?

- Tìm những thứ hữu dụng.
Bạch Quán Tông và Hoàng Sước lại không biết thứ hữu dụng cô nói là cái gì nữa, họ chỉ đứng một bên để quan sát cô, trong hoàn cảnh hiện tại thì anh có thể nhìn ra người vợ này của anh thật sự là một người rất có trách nhiệm, mặc dù mới hôm qua cô còn nói là đợi mọi chuyện ổn thỏa thì hai người họ sẽ ly hôn.
Nhưng khi nghe thấy Bạch gia có chuyện thì cô cũng không lập tức rời khỏi, chẳng những thế mà còn đồng ý ở lại giúp đỡ chống đỡ Bạch gia qua cơn khủng hoảng hiện tại.

Nhìn cô kiên cường như vậy thì lại khiến cho Bạch Quán Tông cảm thấy thương cô hơn, anh thật sự không biết ở trong quá khứ cô đã chịu đựng những gì...!Còn việc anh làm ra với cô, ly gián tình cảm của cô và Quý Tín Hào, liệu khi cô biết sự thật thì có hận anh hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng sau khi cô biết sự thật thì sẽ ngay lập tức rời khỏi anh, quay về bên cạnh Quý Tín Hào, chỉ cần viễn cảnh đó hiện lên trong đầu thôi cũng đủ khiến cho Bạch Quán Tông cảm thấy căm ghét Quý Tín Hào hơn.

Dựa vào đâu mà vận số anh ta lại tốt như vậy chứ? Rõ ràng cô là vợ anh, là người vợ danh chính ngôn thuận, tam thư lục lễ cưới về, tại sao tình cảm của cô lại vẫn luôn dành cho Quý Tín Hào chứ!
Không thể không đề phòng bất trắc, Bạch Quán Tông liền ra hiệu cho Hoàng Sước đi ra ngoài.

Lúc Thượng Quan Tịch Mộng đang khom lưng tìm kiếm tài liệu thì anh đã ôm cô từ đằng sau, hành động thân mật này khiến cho cô giật mình, sau đó liền cau có nói:
- Cậu đang làm gì vậy?
- Tịch Mộng, em thích chị...!Tình cảm em dành cho chị không thua kém tình cảm Quý Tín Hào dành cho chị đâu.
Nhưng cứ ngỡ cô sẽ cảm thấy cảm động rồi xao xuyến, nhưng ngay lập tức Thượng Quan Tịch Mộng đã vùng vằng thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó còn nhìn anh, lãnh đạm nói:
- Tôi không thích cậu, từ khi bắt đầu mối quan hệ cho đến thời điểm hiện tại thì tôi chỉ xem cậu là em trai, giống Huyên Nhi.

Hoàn toàn không có tư tình khác.
- Chị không có nhưng em có! Thượng Quan Tịch Mộng, chị không thể độc đoán mà cấm em không có tình cảm với chị!

Nghe những lời này từ anh, cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Đột nhiên Thượng Quan Tịch Mộng lại đi đến trước mặt của Bạch Quán Tông, bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhàn nhạt nói:
- Vậy cậu thích tôi vì cái gì? Cậu biết gì về tôi mà cậu muốn thích tôi? Bạch Quán Tông, tôi nhắc nhở cậu một câu...!Chuyện của mình thì nên làm tốt đi, đừng suốt ngày đem cái tình cảm nam nữ thấp hèn đó nói với tôi!
Nói xong Thượng Quan Tịch Mộng liền muốn rời đi, nhưng Bạch Quán Tông lại đứng cười ngây ngốc một tiếng lớn, anh khó khăn lắm mới nở một nụ cười, nhưng nụ cười này của anh lại vô cùng đau lòng.

Chắc hẳn hiện tại trong tim của cô vẫn còn hình bóng của Quý Tín Hào, người mà cô không thể nào quên nên mới nói tình cảm của anh là thấp hèn.
Cũng đúng thôi...!Nếu không phải có bản hôn ước năm đó thì làm sao Bạch Quán Tông anh có thể cưới được một người vừa xinh đẹp lại tài giỏi như cô chứ.
- Chị vẫn chưa quên được Quý Tín Hào sao?
- Quên sao? Tôi nói cho cậu biết Bạch Quán Tông, cho dù cả đời này cậu không chấp nhận ly hôn thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cậu.

Chuyện cậu làm với Quý Tín Hào, trời biết, đất biết, bản thân cậu biết...!Cả lương tâm của cậu cũng biết!

- Chị yêu anh ta nhiều như vậy sao?
Thượng Quan Tịch Mộng không nói gì, hiện tại cô không có tâm trạng nói đến những chuyện vô bổ này.

Vừa mới lấy được tài liệu xong thì cô cũng ngay lập tức rời khỏi.
Hoàng Sước ở bên ngoài nhìn thấy thiếu phu nhân mang một gương mặt tức giận rời khỏi thì cũng nhanh chóng đi vào, vừa định mở miệng nói chuyện thì Hoàng Sước đã bị Bạch Quán Tông quát một tiếng, còn đuổi cậu ta ra ngoài.

Vốn dĩ Hoàng Sước cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của thiếu phu nhân và thiếu gia thì chắc là cãi nhau rồi.
Hoàng Sước thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Duyên là trời định, có duyên thì cũng có số...!Chỉ cần là của nhau, thì cho dù bao nhiêu trắc trở rồi cũng sẽ về với nhau...!Nhưng mà, đã có duyên không phận thì cưỡng cầu cũng chỉ làm khổ người, khổ mình...


Bình luận

Truyện đang đọc