TIỂU PHÚ BÀ NHÀ BẠCH TỔNG


Vừa đến Bạch gia, Thượng Quan Tịch Mộng đã chán ghét cái không khí hỗn độn ở đây, vốn dĩ những bữa tiệc mà cô từng tham gia đều chỉ có những lãnh đạo của các tập đoàn có danh có tiếng, đây là lần đầu tiên cô đến một bữa tiệc hỗn tạp như vậy, đúng là không ra làm sao.
Có lẽ Quý Tín Hào cũng nhìn ra được sự khó chịu trong mắt của cô, anh cũng chẳng biết phải làm gì nữa, nếu không phải nể mặt anh ở đây thì chắc chắn cô đã bỏ mặc tất cả, bỏ mặc cả thể diện của Bạch gia mà rời khỏi đây ngay lập tức.
- Quý Tín Hào, anh đưa em đến cái nơi quái quỷ gì đây hả?
- Oan uổng quá đại nhân à, anh cũng đâu có biết bữa tiệc này lại hỗn loạn như vậy chứ!
Thượng Quan Tịch Mộng thở dài một tiếng, nhưng rồi cũng phải nhắm mắt mà đi vào trong.
Khi Bạch Tông Tuyền và Mã Dao Diêu nhìn thấy cô đi cùng Quý Tín Hào thì cũng chỉ nhìn nhau, chẳng lẽ những lời đồn bên ngoài là thật sao? Nhưng vốn dĩ Quý thị đã đủ lớn mạnh lắm rồi, chẳng lẽ Quý Thị còn muốn liên hôn với Thượng Quan nữa sao? Nếu làm như vậy thì Bạch Thị của họ phải làm sao đây?
- Bà kêu Hoành Kỳ đến đó, tách Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào ra, sau đó kêu Hoành Sương đưa cô ta đến bên cạnh của Tông Nhi.

- Nhưng mà… Tôi nhìn vẻ mặt của cô ta hình như rất khó chịu.
Bạch Tông Tuyền không thèm quan tâm, nói thế nào thì hiện tại cô cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại có thể bỏ mặc thể diện của Bạch gia mà rời đi sao? Đúng là chuyện nực cười, cho dù cô có hồ nháo đến đâu thì cũng không thể không biết phép tắc như vậy, đây chắc chắn là một chuyện Thượng Quan gia hiển nhiên sẽ nhớ, ngoại trừ…
Sau đó thì Bạch Hoành Kỳ cũng bị ép buộc mà nghe theo lời cha mẹ, cô ấy đi đến chỗ của Quý Tín Hào, nhìn thấy Hoành Kỳ thì anh ta cũng cười nhẹ một cái, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng lại không để cô ấy ở trong mắt lắm.

Nhưng Quý Tín Hào tốt bụng liền nói:
- Đây là Hoành Kỳ, là con gái lớn của Bạch tổng.

Bằng tuổi với em đấy.
Thượng Quan Tịch Mộng gật đầu một cái, Bạch Hoành Kỳ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô với khoảng cách gần như vậy, quả nhiên giống như lời đồn bên ngoài, cô thật sự là một tuyệt thế mỹ nhân ngàn năm có một, chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ điêu đứng rồi chứ đừng nói là nói chuyện với nhau, nhưng hình như Hoành Kỳ cũng nhìn ra được tính cách của cô rất giống mình, nếu như không thể làm người một nhà thì ít nhất còn có thể làm bạn.
- Tín Hào, anh cùng em sang bên kia một chút được không? Em có chuyện muốn nhờ vả anh.
- Nhưng Tiểu Mộng Nhi thì…
- Còn Hoành Sương mà, hơn nữa ai dám động đến Thượng Quan tiểu thư chứ, nói thế nào thì cô ấy cũng là tổng tài quyền thế cơ mà.
Quý Tín Hào nhìn sang cô, nói vài lời ngon ngọt, cuối cùng thì cũng chấp nhận đứng đây chờ anh, nhưng khi anh vừa rời khỏi thì ngay lập tức có rất nhiều người muốn trở thành đối tác làm ăn với Thượng Quan liền mò đến, Bạch Hoành Sương muốn chen vào nhưng lại chẳng thể vào nổi, cô ấy nhìn sang cha mẹ bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng ngay lập tức lại nhận lại ánh mắt giết người của Bạch Tông Tuyền.
Bạch Hoành Sương cũng chỉ mếu máo rồi chấp nhận mệnh lệnh của cha, nhưng kỳ thực là cô ấy không tài nào đi vào trong đó được.


Nhưng không đợi cô ấy nói gì hay làm gì, thì Thượng Quan Tịch Mộng đã nổi đóa lên, quát:
- Biến!
Nhưng ở bên cạnh lại cứ như một đám ong cứ kêu vo ve vo ve bên tai, làm cho Thượng Quan Tịch Mộng không tài nào mà nhịn được sự giận dữ này.

Nghe thấy tiếng quát tức giận kia của cô thì Quý Tín Hào và Bạch Hoành Kỳ liền nhanh chóng chạy đến, nhưng không chỉ họ giật mình mà ngay cả vợ chồng Bạch gia và một số người khách ở đây cũng bị dọa cho giật mình hốt hoảng, không chỉ vậy mà đến một đứa ngốc như Bạch Quán Tông cũng bị dọa một phen khiếp vía.
- Tiểu Mộng Nhi? Em làm sao vậy?
Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng không đến anh ta, mà nhìn thẳng về phía của Bạch Tông Tuyền và Mã Diêu Dao, nói:
- Chú Bạch, tôi nể tình chú là bạn cũ của cha mẹ tôi, cũng nể mặt Quý Tín Hào nên mới đến đây.


Nhưng có lẽ hiện tại tôi không có thời gian ở chốn xa xỉ như vậy, xin phép!
Thượng Quan Tịch Mộng liền xoay người định rời đi thì Quý Tín Hào cũng nhanh chóng chạy theo định nói gì đó, nhưng cô đi chưa được bao lâu thì đã chạm mặt của Bạch Quán Tông, Hoàng Sước và một số người bà con họ hàng của anh.
Nhìn Bạch Quán Tông ngây ngây ngô ngô, bị mắng nhưng vẫn cười đầy ngốc nghếch, còn cho rằng họ đang chơi đùa với mình sao? Nhưng mà nhìn anh như vậy cô lại có chút nghi ngờ, không biết rằng anh là ngốc thật hay giả ngốc nữa, hơn nữa là ở bên cạnh anh còn có Hoàng Sước, nhìn vóc dáng của cậu ta thì có vài chỗ quen mắt.
Lúc này Quý Tín Hào cũng chạy đến bên cạnh cô, hỏi:
- Tiểu Mộng Nhi? Anh đưa em về nhé?
- Không cần, em muốn xem kịch một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc