TIỂU SỦNG HẬU DƯỠNG THÀNH KÝ

Mùa xuân mùa của muôn hoa nở rộ, hoa viên của phủ Tế bình hầu hoa tươi khoe sắc, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trông thật là cảnh đẹp ý vui.

Một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi vội vã băng xuyên qua hoa viên, nàng sơ búi tóc quả đào, trên hai dây buộc tóc đính thêm chiếc chuông vàng nhỏ, theo bước chân của nàng phát ra từng đợt thanh âm thanh thúy.

“Cô nương, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo té ngã.” Một nha hoàn tuổi lớn hơn một chút theo sát phía sau nàng.

Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới nàng ta, hai chân ngắn nhỏ ra sức chạy nhanh như bay.

Đợi nàng đi đến nhị môn, liền dừng lại thoáng do dự một chút, không biết mình là chờ ở nơi này thì tốt, hay là trực tiếp đi đại môn thì tốt hơn nhỉ.

Ngay lúc nàng còn đang chần chờ, một thiếu niên từ xa đi tới, hắn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo gấm màu bạch ngọc thêu hoa văn, mày kiếm mắt sáng, chính là thế tử Tế bình hầu phủ - Diệp Lệ. Trông thấy tiểu cô nương đang đứng chờ ở nhị môn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiện lên một tia ý cười ôn nhu.

“Ca ca!”

Tiểu cô nương lập tức vọt qua, thân mình nho nhỏ giống một quả đạn pháo nhỏ bắn tới, thiếu niên cong lưng, dang hai tay, vững vàng mà tiếp được nàng, ngay sau đó đem nàng ôm lên.

“Ca ca, muội nhớ huynh.” Cánh tay của Diệp Thiên vòng lấy cổ ca ca, thanh âm mềm mại bên trong mang theo một tia ủy khuất.

“Ta cũng nhớ Thiên Thiên.” Diệp Lệ sờ sờ dây buộc tóc của nàng, hắn đáp ứng lời mời của bằng hữu đi biệt uyển chơi, bởi vì có chút xa, liền định ra thời gian ba ngày, nói tốt hôm nay sẽ trở về. Kỳ thật ở ngày hôm qua hắn liền hối hận, phỏng chừng muội muội ở trong nhà sẽ tưởng niệm chính mình, lúc này thấy muội muội vành mắt quả nhiên đỏ một ít, trong lòng càng áy náy.

“Xem này, ca ca mang về cho Thiên Thiên cái gì?” Hắn nói, giống như biểu diễn ảo thuật đột nhiên móc ra một con châu chấu làm từ thủ công từ lá cây gì đó..

Diệp Thiên ánh mắt sáng lên, nhận tới trong tay, xem châu chấu kia bện đến rất sống động, rất có thần khí, thập phần khẳng định mà nói: “Là ca ca bện!”

Diệp Lệ cười gật gật đầu, bên trong biệt uyển của bằng hữu có loại cỏ lá thật dài, thực thích hợp dùng để bện mấy thứ đồ chơi nhỏ này đó, hắn liền biết muội muội khẳng định rất thích. Nhìn xem khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thiên hai bên má cười rộ lên hiện ra hai cái lúm đồng tiền, Diệp Lệ trong lòng một mảnh mềm mại. Lúc muội muội vừa mới được một tuổi, phụ thân liền xảy ra chuyện, mẫu thân chịu không nổi đả kích, ngay sau đó liền ngã bệnh, cứ việc lúc ấy chính hắn cũng chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn là một cái hài đồng mà thôi, lại đem chăm sóc muội muội trở thành trách nhiệm của chính mình, nhoáng cái đã bảy năm đi qua, muội muội mau lớn trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, rất là ỷ lại hắn.

Diệp Thiên ở trong lồng ngực hắn chốc lát, liền giãy giụa xuống dưới, ma ma trong viện nàng nói, hiện tại nàng cũng lớn rồi, không thể lại để ca ca ôm ấp.

Diệp Thiên cầm ngón tay thon dài của Diệp Lệ, tay nàng vừa ngắn lại vừa tròn, Diệp Lệ nhéo nhéo, rất là mềm mại, “Thiên Thiên ở nhà có ngoan ngoãn hay không?”

“Muội thật sự ngoan rất ngoan mà.” Diệp Thiên lắc lắc tay Diệp Lệ, “Ca ca, chúng ta đi xem mẫu thân đi?”

Mẫu thân...

Đáy mắt Diệp Lệ hiện lên chút ảm đạm, thân thể mẫu thân vẫn luôn không tốt, đại phu nói nàng là suy nghĩ nhiều thành bệnh, tương tư thành tật, dùng rất nhiều dược, lại một chút đều không tốt lên, mỗi ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hơn phân nửa thời gian đều là nằm ở trên giường, đừng nói chưởng quản nội trợ, ngay cả đi cấp tổ mẫu thỉnh an đều rất khó làm được. Cho nên, tổ mẫu dứt khoát miễn cho nàng sớm tối thỉnh an, làm nàng an tâm dưỡng bệnh, mà công việc trong hầu phủ, cũng từ nhị thẩm tạm thay mặt chưởng quản, đương nhiên, này một lần tạm thay, chính là bảy năm.

Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt đơn thuần sạch sẽ của muội muội, con ngươi của nàng thực đen bóng, bên trong là thân ảnh của chính mình.

Diệp Lệ cười cười, “Được, giờ này mẫu thân cũng nên dùng dược rồi.”

Hai huynh muội lôi kéo tay, cùng đi đến nơi mẫu thân trụ Tư Viễn đường.

La thị quả nhiên đã tỉnh, nửa người dựa vào đầu giường, tóc tùy ý mà búi lại cố định bằng một cây ngọc trâm thân ánh lên màu xanh, trên khuôn mặt trái xoan mang theo vẻ tái nhợt vì bệnh, có một loại vẻ đẹp kỳ dị.

“Nương!” Diệp Thiên buông tay ca ca, chạy tới trước giường, nàng không có bổ nhào vào trên người mẫu thân, mà là đứng cách một bước chân, đôi tay chống mép giường, cao hứng cười nói: “Nương, ca ca đã trở lại!”

Diệp Lệ quy củ hành lễ, “Mẫu thân.”

La thị âm thầm thở dài, nàng trong lòng minh bạch, nhi tử là có chút trách móc chính mình. Nàng bị bệnh lâu như vậy, liền tinh lực để chăm sóc hai đứa nhỏ đều không đủ, nữ nhi từ nhỏ chính là ca ca chăm sóc, nàng không có làm tốt trách nhiệm mà một vị mẫu thân nên có.

Năm đó phu quân rơi xuống vực, sống không thấy người chết không thấy xác, người khác đều nói khẳng định là đã chết, vách núi cao như vậy, ngã xuống tuyệt đối không có đường sống. Chính là, không có chính mắt nhìn thấy xác của hầu gia, nàng tuyệt đối không tin đường đường là Tế bình hầu liền như vậy đã mất. Nàng tự mình mang theo thị vệ đi đến địa phương phu quân ngã xuống, làm thị vệ ở chân núi cẩn thận mà tìm tòi, suốt ba ngày, lại không thu hoạch được gì.

Trở lại hầu phủ, nàng liền bị bệnh.

Hôn hôn trầm trầm mà bị bệnh nửa tháng, chờ nàng nhớ tới chính mình còn có một nhi tử bảy tuổi cùng một tuổi nữ nhi cần chăm sóc chiếu cố, lại phát hiện thân thể của mình như thế nào cũng hảo không đứng dậy, nàng muốn bò dậy, lại lực bất tòng tâm, động tác hơi lớn chút chính là một trận tim đập dồn dập.

Nàng hoài nghi có người ở bên trong thuốc của mình động tay động chân, phái nha hoàn bên người đem dược tra đưa đến các đại y quán, thỉnh các nơi đại phu đều cẩn thận nghiệm qua, đều nói không thành vấn đề, nàng lúc này mới tin tưởng, chính mình là thật sự bị bệnh.

Nàng cũng hận thân thể của mình không biết cố gắng, chính là nàng lại bất lực, dùng nhiều dược như vậy vẫn là không thấy chuyển biến tốt đẹp, Tế bình hầu phu nhân ngày xưa phong cảnh, đường hoàng hiện giờ liền cửa viện đều ra không được.

La thị nỗ lực cười cười, nhẹ giọng dò hỏi nhi tử đến biệt uyển của bằng hữu chơi thế nào, cùng các bằng hữu ở chung có phải rất vui vẻ thoải mái.

Diệp Lệ nhất nhất đáp.

Đôi mắt to tròn của Diệp Thiên ở trên mặt mẫu thân dạo qua một vòng, lại ở trên mặt ca ca đảo qua, nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng là cũng có thể cảm giác ra tới, thời điểm ca ca đối mặt mẫu thân, cùng với lúc cùng chính mình ở bên nhau thực không giống, không có ôn nhu như vậy, trở nên càng nghiêm túc một ít.

La thị đương nhiên cũng có thể cảm giác được, ánh mắt nàng từ trên người nhi tử dời đi, chuyển tới trên người tiểu nữ nhi đang đứng trước giường, cũng may, nàng tuy rằng không có giáo dưỡng qua nữ nhi, nhưng là kiều kiều mềm mại nữ nhi đối với chính mình lại rất là thân cận.

La thị bắt lấy tay nhỏ bụ bẫm của Diệp Thiên, nhẹ nhàng xoa xoa, “Qua mấy ngày nữa là Hoàng Hậu nương nương tổ chức Bách hoa yến, Thiên Thiên cũng đi tham gia đi?”

Diệp Thiên gật gật đầu, các loại yến hội này kia, nàng cũng tham gia qua không ít, đều là đi theo nhị thẩm cùng đi, đồ ăn trong yến hội nàng không có hứng thú, nhưng là điểm tâm của các phủ đều không quá giống nhau, chắc là phòng bếp có các phương pháp khác nhau, cho nên, thờ điểm đi tham gia yến hội, nàng thích nhất chính là đem cas loại điểm tâm thoạt nhìn xinh đẹp lại ăn ngon đều nếm một lần.

Diệp Lệ ngước mắt, thấy mẫu thân chính là ôn hòa mà nhìn muội muội, mở miệng hỏi: “Mẫu thân, Hoàng Hậu nương nương tổ chức Bách hoa yến, chắc hẳn là có mục đích gì đi?” Các vị quý nhân trong cung dù cho nhàm chán, cũng sẽ không không có duyên cớ mà tổ chức yến hội, Bách hoa yến này vừa nghe chính là loại yến hội cả nam lẫn nữ đều tham dự.

La thị khen ngợi mà nhìn thoáng qua nhi tử, “Nghe nói là chọn lựa Trắc phi cho Tam hoàng tử Khang Vương điện hạ.” Nàng tuy rằng không thể ra khỏi viện, nhưng rốt cuộc vẫn là Tế ninh hầu phu nhân chính quy, nên biết đến tin tức đương nhiên đều phải nắm được.

Diệp Lệ mày kiếm nhíu lại, “Khang Vương điện hạ ki năm nay hai mươi tuổi, chính phi cũng sớm đã có, nếu yến hội này là cho hắn chọn lựa trắc phi, Thiên Thiên còn nhỏ như vậy, đi tham dự loại này náo nhiệt làm cái gì?”

La thị nhìn nhìn Diệp Thiên, nàng đang ăn vụng điểm tâm trên bàn, hai má trắng nõn bụ bẫm, phình phình, như là một con thỏ con đáng yêu. Ánh mắt nàng càng thêm ôn nhu chút, giải thích nói: “Thiên Thiên tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng là đứng đắn đích nữ của hầu phủ chúng ta, không thể đem nàng giấu ở nhà, một chút việc đời đều không gặp, không biết, các phu nhân, tiểu thư ai cũng không quen biết. Lại nói, thiếp mời yến hội đã được đưa đến phủ chúng ta, hiện tại nói không đi cũng không tốt,” nàng dừng một chút, “Nhị thẩm của con cũng hy vọng nàng có thể đi.”

Diệp Lệ cam chịu. Nhị thẩm tự nhiên là không thể đi tuyển phi Bách hoa yến gì đó, nhưng là, nhị phòng có tới ba cô nương, đều lớn hơn so với Thiên Thiên, lớn nhất là Diệp Phù, mười hai tuổi, tính ra cũng nên bắt đầu tuyển chọn nhân gia, để ý hôn sự, dù cho không trông cậy có thể ứng tuyển trắc phi, song tại yến hội mà các tôn thất huân quý tụ tập lộ lộ mặt cũng là tốt. Nhưng nếu Thiên Thiên không đi, chỉ có Diệp Phù của Diệp Phù đi, tựa hồ lại có chút danh không chính ngôn không thuận, rốt cuộc thì Thiên Thiên mới là đích nữ của Tế bình hầu. Cho nên, nhị thẩm mới có thể ở thời điểm tham dự yến hội đều mang theo, lần này cũng giống nhau đi, để cho Thiên Thiên cùng với Diệp Phù cùng đi.

Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên chạy đến bên người hắn, ỷ ở trên đùi hắn. Diệp Lệ lôi kéo tay nàng, “Mẫu thân, trong cung các quý nhân quá nhiều, nào Hoàng Hậu, nào hoàng tử, ta đem phải những sự cần chú ý đều cùng Thiên Thiên nói một câu.”

Ngồi dậy trò chuyện lâu như vậy, tinh thần La thị cũng bắt đầu mệt mỏi, nàng xua xua tay, “Đi thôi. Để ý dạy Thiên Thiên nhiều chút, đừng làm cho nàng va chạm các quý nhân.” Nữ nhi của nàng ngoan ngoãn đáng yêu, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện khác người gì, hoàng cung cũng đã đi qua, sẽ không tạo ra sai lầm gì lớn, nhưng là dặn dò nhiều chút tổng cũng không sai. Chính là thân mình không biết cố gắng, không thể tự mình mang theo nữ nhi ra cửa, cũng may nàng còn có cái ca ca tốt, mỗi lời nói cử chỉ đều kiên nhẫn mà dạy cho nàng.

Hai huynh muội hành lễ, rồi lôi kéo tay đi ra ngoài.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói: Sau Bách hoa yến, Diệp Lệ mỗi khi nhớ tới lần yến hội này, đều sẽ vô cùng đau đớn đấm ngực dậm chân, biết vậy chẳng làm: Dê vào miệng cọp a!!!

Bình luận

Truyện đang đọc