TIỂU SỦNG HẬU DƯỠNG THÀNH KÝ

Diệp Thừa Hồng bình yên vô sự từ Hình bộ đào thoát ra, tâm tình của Diệp Lệ vô cùng không tốt, Dự vương cũng có chút áy náy, cảm thấy là do bản thân mình không đủ cường đại, suy nghĩ không chu toàn, làm cho đại cữu ca bị ủy khuất, liền mời hắn đến vương phủ ở mấy ngày, đáp ứng mỗi ngày cùng hắn nghiên cứu thảo luận binh pháp mưu lược, còn để cho thị vệ trưởng Trịnh Hàn tùy thời bồi tiếp hắn so chiêu đối chiến.

Diệp Lệ lập tức hưng phấn lên, đem toàn bộ số sách binh pháp mình đã xem qua đều mang đến Dự vương phủ, lần trước hắn đã được chứng kiến tài học của Dự vương, giờ lại có cơ hội tốt như vậy, hắn liền không khách khí đem những chỗ mình còn nghi hoặc, không hiểu rõ đều lấy ra nghiên cứu thảo luận một phen. Còn có Trịnh Hàn, được chứng kiến bản sự một lúc bắn hai mũi tên của hắn, Diệp Lệ vô cùng ngưỡng mộ, tự ngẫm trong lòng đã lâu, cũng không thể tìm ra bí quyết, lần này nhất định phải hảo hảo lĩnh giáo một phen mới được. Vừa vặn, thông qua cuộc liều mạng chém giết với bọn sát thủ vừa qua, bản thân hắn cũng có chút giác ngộ mới, lần này cùng nhau lấy ra ứng dụng một phen. Về phần nhị phòng, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chỉ cần hắn đem mọi bản sự luyện ra tốt, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn vì chính mình và phụ thân lấy lại công đạo.

Diệp Lệ hứng chí bừng bừng đi Dự vương phủ, lần này Diệp Thiên không có theo tới, nàng biết ca ca tâm tình không tốt, có Dự vương bồi tiếp có thể sẽ khá hơn một chút. Thế nhưng mà, ca ca bị người ám sát, nhị thúc cuối cùng lại chẳng có chuyện gì, trong lòng mẫu thân cũng không dễ chịu, nàng muốn ở nhà bồi bên cạnh mẫu thân.

Mạnh thị sinh bệnh bảy năm, bình thường thời gian tỉnh táo, có tinh thần nói chuyện rất ít ỏi, thời gian chung đụng cùng nữ nhi cũng không nhiều, hiện tại thân thể đã tốt lên, hận không thể lúc nào cũng đem nữ nhi bảo bối mang theo bên người, Diệp Thiên cũng rất dính nàng, ca ca không ở đây, nàng liền dứt khoát bồi bên người mẫu thân, có đôi khi ăn trưa cũng cùng nhau ăn.

Mạnh thị mỗi buổi sáng đều ở chính phòng xử lý sự vụ trong phủ, trước lúc nàng sinh bệnh vẫn luôn chưởng quản quỹ công của hầu phủ, ngựa quen đường cũ, những chuyện này đối với nàng mà nói đều rất nhẹ nhàng, thời gian rảnh rỗi liền giảng giải cho nữ nhi một chút môn đạo, quy tắc trong đó, nữ nhi về sau tất nhiên sẽ phải chưởng quản nội viện Dự vương phủ, hiện tại hiểu rõ này đó hơn chút, tương lai cũng sẽ không bị người lừa gạt.

Tế Bình hầu phủ gió êm sóng lặng một đoạn thời gian, rất nhanh, thì đến tết trung thu.

Bởi vì là thời gian toàn gia đoàn tụ, lão thái thái đặc biệt hạ lệnh, để cho Tề thị từ tiểu viện ra ngoài, tham gia gia yến đêm đó, hôm sau lại trở lại tiểu viện.

Mạnh thị trong lòng cười lạnh, bọn hắn thật sự là một nhà đoàn tụ, lại làm hại một nhà của mình cốt nhục phân ly, cũng may ông trời có mắt, hầu gia vẫn còn sống, qua đến sang năm liền có thể trở về, không chừng đến tết trung thu năm sau, một nhà của mình liền sẽ thật sự đoàn tụ đó.

Tề thị bị giam tại tiểu viện đã lâu như vậy, bởi vì muốn sao chép kinh Phật, tất nhiên là không thể ăn thức ăn mặn, mỗi ngày đều là rau xanh đậu hũ, trông thấy một bàn mỹ thực, con mắt đều nhanh tái đi rồi, đũa liên tiếp vươn về hướng những món thịt cá kia.

Diệp Dung tựa vào bên người Tề thị, thấp giọng kể cho nàng những ủy khuất của mình, cái gì bạc phát hàng tháng chỉ có ba lượng không đủ xài, rồi thì đồ vật trong phòng càng ngày càng khó coi, lá trà quần áo đều không có tốt như trước kia... Nói liên miên lải nhải một hồi lâu, lại thấy mẫu thân tựa hồ căn bản là không có chú ý nghe, tức giận vỗ vỗ cánh tay của nàng, "Nương, người đến cùng có nghe ta nói chuyện hay không?"

"Ân ân, vẫn đang nghe đây." Tề thị trong miệng cắn đùi gà, mơ hồ đáp lại: "Hiện tại là do đại bá mẫu con chưởng gia, mẫu thân không làm chủ cho con được, con chịu khó chấp nhận một chút là tốt rồi, đừng quá so đo."

Diệp Dung bất mãn lắc lắc cánh tay của nàng, bĩu môi phàn nàn: "Nếu như tất cả mọi người đều như vậy, ta cũng không có gì để so đo, có điều đồ trong phòng Diệp Thiên càng ngày càng tốt hơn, hiện tại cũng vượt qua ta rồi!"

Tề thị khó khăn đem đùi gà nuốt xuống, "Nơi này là Tế Bình hầu phủ, Thiên tỷ nhi là đích nữ của hầu gia, theo thường lệ, bạc hàng tháng của nàng cùng tất cả dụng cụ đều cao hơn con một cấp."

"Cái gì?!" Diệp Dung hét lên đầy quái dị, thấy tất cả mọi người hướng phía nàng nhìn lại, vội vã thấp giọng xuống, không dám tin hỏi lại: "Diệp Thiên cao hơn ta một cấp?! Đều là cô nương trong một phủ, nàng vì sao lại cao hơn ta chứ?! Từ nhỏ đến lớn, nàng ăn dùng đều không có tốt như ta!" Nàng chỉ lớn hơn một tuổi so với Diệp Thiên, tính toán ra, từ khi nàng hai tuổi, Tề thị liền chưởng quản việc nội vụ, ở trong trí nhớ của nàng, nàng từ trước đến nay đều cao quý, có thể diện hơn so Diệp Thiên. Hiện tại chợt nghe được thận phận Diệp Thiên cao hơn nàng, liền cảm thấy khó mà tiếp nhận được.

Tề thị trừng nàng một chút, "Con ồn ào cái gì? Trong lú ta quản gia, tất nhiên cái gì tốt đều đưa thêm qua cho các con, hiện tại là Mạnh thị đương gia, dĩ nhiên cái gì tốt đều sẽ đưa đến chỗ của Thiên tỷ nhi, đây không phải là rất bình thường sao?" Con của ai người đó thương, không nói tới phân lệ của Diệp Thiên vốn dĩ cao hơn, mà cho dù có không cao, Mạnh thị cũng sẽ hướng về nàng, theo suy nghĩ của Tề thị, đây là chuyện vô cùng bình thường, không có gì để ý kiến hay phàn nàn.

Nhìn thấy mẫu thân hoàn toàn không hiểu những ủy khuất của mình, Diệp Dung tức giận không nói tiếp, len lén liếc Diệp Thiên một cái, coi như hiện tại Diệp Thiên cao hơn nàng một cấp thì thế nào, đợi tương lai tỷ tỷ trở thành hoàng phi, nàng lúc đó cũng chỉ là cái vương phi nhỏ nhoi, để xem nàng còn cao quý cho ai xem!

Diệp Thiên hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của Diệp Dung, nàng vui vẻ ngồi bên người Mạnh thị, ăn đồ mẫu thân gắp cho, đây là lần thứ nhất nàng cùng mẫu thân trải qua tết trung thu, mặc dù còn không phải là cả nhà đoàn viên, nhưng mà nàng biết sớm muộn gì phụ thân cũng sẽ trở về với mẹ con nàng mà thôi.

"Nương, hôm nay trong cung cũng có gia yến sao?" Ăn ăn một lúc, Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới Dự vương, hắn nói những ngày lễ ngày tết, hắn thường chỉ có một mình, rất là thê lương.

"Có." Mạnh thị biết nàng đang suy nghĩ cái gì, sờ lên đầu nàng, "Đợi gia yến xong, các hoàng tử đã phong vương phân phủ liền rời đi hoàng cung, trở lại vương phủ của mình." Lại nói tiếp, hoàng thượng có bốn vị hoàng tử, tất cả đều đã phong vương.

"Nha." Diệp Thiên có chút đau lòng Dự vương, ba vị hoàng tử kia đều đã thành thân có vương phi, lúc gia yến, người khác đều là một nhà, chỉ có Ngôn ca ca đơn độc, lẻ loi một mình, gia yến xong trở lại vương phủ, một cái vương phủ to như vậy lại chỉ có mình hắn. Diệp Thiên không yên lòng cắn cọng cải non trong miệng ngẫm nghĩ, qua mấy ngày nữa phải đến Dự vương phủ thăm hắn một chút mới được.

Ăn được nửa tiệc, lão thái thái hào hứng dâng cao, để cho người ta đem rượu hoa lê trắng cùng rượu Bách Hoa bà ta đặc biệt lưu trữ lấy ra, hoa lê trắng đưa đến trên bàn của nam giới, Bách Hoa tửu trong veo không gắt, thích hợp cho nữ tử uống, lão thái thái sai đại nha hoàn của mình lần lượt rót cho mỗi người một cốc, không riêng gì ba vị thái thái có, ngay đến Diệp Dung và Diệp Thiên còn nhỏ cũng có.

Nha hoàn kia rót cho Diệp Thiên hơn phân nửa cốc, "Tứ cô nương còn nhỏ, uống nhiêu đây là đủ rồi." Nàng ngước mắt nhìn Diệp Thiên một chút, ôn nhu lấy khăn ra, xoa xoa khóe miệng Diệp Thiên, "Tứ cô nương khóe miệng còn dính vụn đồ ăn, để nô tỳ giúp ngài lau đi."

Diệp Thiên nhíu mày, sờ lên miệng của mình, nàng không có cảm nhận ngoài miệng mình có cái gì, ngược lại cảm thấy khăn của nha hoàn kia có cỗ mùi lạ, giống như không quá sạch sẽ.

Đại nha hoàn đem khăn nhét lại trong tay áo, tiếp tục rót rượu cho mọi người.

Diệp Thiên đợi nàng rời đi rồi, dùng lại khăn của bản thân tự lau miệng lại lần nữa, Mạnh thị cười xoa đầu nàng, nữ nhi bảo bối thích sạch sẽ, ghét bỏ khăn của nha hoàn kia không tốt đây mà.

Sau khi gia yến kết thúc, Tề thị trở về viện tử vốn có của mình, mặc dù viện tử vẫn được giữ lại cho nàng, thế nhưng kẻ hầu người hạ bên trong đều đã bị Mạnh thị phân phát đến các chỗ khác, chỉ lưu lại đây mấy bà tử thô sử trông giữ quét dọn.

Tề thị ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở ra hộp nữ trang trống rỗng nhìn một chút, thở dài, nàng hiện tại không có ngân phiếu, cũng không có đồ trang sức nào có giá trị, cũng may, nàng mặc dù oan ức cõng tội danh độc hại hầu phu nhân, nhưng không có bị đưa đến đại lao Hình bộ, mà lão gia nhà mình phải đi đại lao Hình bộ dạo qua một vòng, lại bình yên vô sự thoát ra, người một nhà cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.

Tề thị tìm một bộ y phục mới thay đổi, thấp thỏm ngồi ở bên giường chờ Diệp Thừa Hồng. Trôi qua lâu như vậy, nàng đã tha thứ việc Diệp Thừa Hồng đem ngân phiếu của nàng cướp đi, dù sao đều là người một nhà, từ trong tay nàng đến tay lão gia, cũng coi như phù sa không chảy ruộng ngoài. Bất quá, đợi lát nữa lão gia tới, nàng phải khuyên hắn một chút, chỗ bạc đó là toàn bộ tiền nàng đã gót nhặt nhiều năm, hi vọng hắn có thể dùng tiết kiệm một chút, đừng vội đem tiêu xài hết, tương lai sở ca nhi cưới vợ, Phù tỷ nhi Dung tỷ nhi xuất giá, còn phải chi tiêu không ít đâu.

Ngồi chờ nửa ngày, cũng không đợi được Diệp Thừa Hồng. Tề thị có chút đứng ngồi không yên, cho dù hắn trở về rửa mặt thay y phục mới tới, hiện tại cũng nên đến đây rồi chứ. Nàng đi ra ngoài tìm một bà tử tới, nhét cho bà ta mấy đồng tiền, lại để bà tử đó đi xem lão gia đang ở chỗ nào.

Bà tử kia qua rất lâu mới trở về, nói lão gia đến chỗ vị di nương mới nhập phủ.

Tề thị trợn tròn mắt, di nương mới nhập phủ? Trong lúc bản thân nàng ở trong tiểu viện chịu tội, hắn lại có ôn hương nhuyễn ngọc mới? Cho dù là có di nương mới đi chăng nữa, bản thân nàng khó có dịp từ tiểu viện đi ra một lần, hắn không phải là nên tới chỗ của mình sao? Tề thị càng nghĩ càng tức giận, hận không thể lập tức đi tìm Diệp Thừa Hồng hỏi cho rõ ràng, có điều trong nội tâm nàng lại có chút sợ hãi, hỏi rõ ràng rồi thì sao, sáng sớm ngày mai lại phải trở lại tiểu viện kia rồi, nàng hiện tại không có gì cả, Diệp Thừa Hồng chính là chỗ dựa của nàng...

Ở cái tết đoàn viên này, Mạnh thị nhìn lên trăng tròn trên bầu trời, nghĩ đến hầu gia cũng không biết hiện tại như thế nào rồi; Tề thị nhìn chằm chằm mặt trăng, thực sự vì tương lai của mình phát sầu; Mai thị thì cùng tam lão gia Diệp Thừa Xương ở trong viện tử của mình ngắm trăng, Diệp Thừa Xương lấy một trái nho, tự mình đem vỏ lột sạch sẽ, đưa đến miệng của Mai thị.

Nho rất ngọt, lại không sánh kịp cảm giác ngọt ngào trong lòng Mai thị. Dưới ánh trăng, Diệp Thừa Xương mũi cao mày rậm, tùy tiện ngồi ở nơi đó, liền là cảnh đẹp ý vui. Nhớ ngày đó, nàng liền là bị hắn mọt thân nho nhã, anh tuấn này đả động, đến khi ở cùng nhau rồi, mới phát hiện ra vẻ đẹp của hắn không chỉ là dung mạo, còn có tấm lòng cẩn thận ấm áp kia nữa. Cho nên, cứ việc Diệp Thừa Xương lúc ấy chỉ là một tiểu nhi tử do kế thất sinh ra của hầu phủ, không có công danh, tiền đồ, nàng vẫn không hề chùn bước mà đồng ý gả cho hắn.

Sự thật đã chứng minh nàng không có nhìn lầm người, hai người thành thân với nhau lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ khó chịu tức giận qua với nàng, chỉ có tiếc nuối duy nhất. Mai thị khe khẽ thở dài, "Qua hai năm nữa, đến khi chàng ba mươi tuổi rồi, nếu như chúng ta vẫn không có con, liền từ trong tộc họ chọn ra một người nhận làm con thừa tự đi."

"Nói ngốc cái gì đó." Diệp Thừa Xương nhéo nhéo mũi của nàng, "Ta chỉ cần con của chính chúng ta, chúng ta đều mới có hai mươi mấy tuổi, gấp gáp cái gì chứ, có một số người đến bốn mươi tuổi còn có thể sinh con cơ mà."

Mai thị vui vẻ hẳn lên, "Nào có người bốn mươi tuổi còn sinh con chứ, chỉ toàn gạt người thôi!"

"Dù sao hương hỏa Diệp gia đã có Lệ ca nhi cùng Sở ca nhi rồi, cũng không phải nhất định chúng ta phải có con, nhận con thừa tự cái gì đừng nhắc lại nữa." Diệp Thừa Xương đem nàng ôm ở trong ngực, "Cho dù không có con cái, liền hai người chúng ta, như thế làm bạn qua cả đời, cũng rất tốt. Đời này có nàng ở bên người, ta đã thỏa mãn."

"Xương lang!" Mai thị dựa vào trong ngực hắn, cầm tay của hắn, động tình kêu một tiếng, đời này kiếp này có một phu quân như vậy bồi bên cạnh, nàng cũng không còn gì phải sở cầu.

Hai người mười ngón giao nhau, lẳng lặng dựa vào một chỗ, mặt trăng lặng lẽ di động, thời gian đã gần đến giờ Hợi.

Mai thị đứng lên dịu dàng nói, "Lão gia đi thôi." Diệp Thừa Xương có vị hảo bằng hữu, thân thế thê thảm, cả nhà cũng chỉ còn lại một mình hắn, Diệp Thừa Xương sợ hắn nghĩ quẩn, mỗi năm đến tết trung thu liền sẽ đi qua cùng hắn uống mấy chén, đến hừng đông lại trở về.

"Ta muốn bồi bên cạnh nàng, nếu không, ta không đi nữa." Diệp Thừa Xương áy náy nhìn Mai thị, hơi có chút do dự.

"Đi thôi." Mai thị đứng lên, đem Diệp Thừa Xương cũng kéo dậy, "Đã là bạn tốt, liền nên chiếu cố chút, hơn nữa, lão gia không phải hàng năm đều đi sao?" Nàng mặc dù chưa bao giờ gặp qua vị bạn tốt này của hắn, lại thường xuyên nghe Diệp Thừa Xương nói đến, nghe nói đó là một vị rất có kiến thức, đa tài đa nghệ lại thông minh tinh tế tỉ mỉ, người như thế, ở thời điểm cả nhà đoàn tụ thế này, khó tránh khỏi vô cùng sầu não.

Diệp Thừa Xương lưu luyến không rời lôi kéo tay Mai thị, do dự nửa ngày, cúi đầu ở trên gò má nàng nhẹ nhàng hôn một cái, "Ta ngày mai đến Trân Bảo các mua đồ trang sức mới họ mới đứa ra về cho nàng."

Đợi Diệp Thừa Xương ra khởi cổng viện, Mai thị ngượng ngùng ôm mặt, trong lòng nàng, trên đời này đồ trang sức trân quý nhất cũng so không bằng tâm của hắn.

- ---------------------------

Đọc chương này suýt nữa bị lừa 

Bình luận

Truyện đang đọc