Diệp Chi muốn ra tay từ chỗ của Diệp Thiên, lại gặp phải thất bại. Diệp Dung cái gì cũng không làm, lại còn chạy tới chỗ Diệp Thiên làm ầm ĩ một trận. Bên chỗ tam lão gia Diệp Thừa Xương cũng chậm chạp không có tiến triển gì, vì vậy lão thái thái đem tất cả hi vọng đều ký thác lên người người Diệp Phù.
Vừa nghĩ đến thái tử, Diệp Phù liền bị dọa cho toàn thân lạnh buốt, tổn thương trên người nàng cũng chỉ vừa dưỡng tốt lên một chút, bây giờ lại phải tìm hắn chịu khổ lần nữa. Nhưng mà phụ thân đã bị giam vào ngục rồi, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi gặp thái tử cầu xin hắn ra tay giúp đỡ mà thôi.
Thái tử chống tay nằm nghiêng người trên gối dài, híp mắt nhìn Diệp Phù, rõ ràng đã nhanh bị dọa cho phát khóc, vẫn là cố gắng cười cho thật ôn nhu, bàn tay nhỏ cẩn thận từng li từng tí giữ chặt tay áo của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, miệng chu chu lên, kéo giọng: "Điện hạ, phụ thân ta là vô tội mà, ngài cứu hắn đi."
Thái tử trong lòng tính toán một lát, đây là lần thứ nhất Diệp Phù cầu xin hắn, hắn có chút không đành lòng cự tuyệt nàng, dù sao, cho đến lúc này Diệp Phù vẫn còn là món đồ chơi nhỏ khá vừa ý hắn, cũng là tiểu cô nương nhà quan gia duy nhất hắn từng chơi qua, so với đám tiểu nha đầu thôn dã kia khá hơn nhiều lắm. Nhưng nếu đáp ứng nàng, liền đồng nghĩa với việc đối đầu cùng lão tứ, người phụ thân nàng ám sát là đại cữu ca của Dự vương, nghe nói hai người là cùng nhau đến Hình bộ báo án.
Diệp Phù trông thấy thái tử híp mắt không nói gì, trong lòng thấp thỏm, tay nhỏ thử thăm dò sờ soạng lồng ngực của hắn, "Điện hạ ~ "
Thái tử một phen nắm chặt tay nàng, dùng sức kéo nàng một phát, Diệp Phù lập tức ngẫ nhào trên thân hắn. Nàng cuống quít chống người dậy, rất sợ mình đụng đau hắn sẽ bị trừng phạt.
Thái tử bắt lấy cằm nàng, "Muốn ta cứu phụ thân của ngươi, vậy phải xem biểu hiện của ngươi trước đã." Chỉ cần nàng có thể hầu hạ làm cho bản thân cao hứng, đem người từ trong Hình bộ cứu ra cũng không tính là gì, về phần lão tứ, dù sao cũng chỉ là một tên vô dụng, chỉ biết ăn chơi, cái gì cũng đều không hiểu, cho dù có đắc tội hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Diệp Phù thoáng chốc co rúm người lại một chút, tay của hắn giống gọng kiềm bằng sắt thép, bóp cằm nàng đến thật đau nhức, vừa nghĩ tới loại tra tấn đau đến chết đi sống lại mà nàng sắp phải chịu một lần nữa, mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Ngón tay cái của Thái tử đặt trên cánh môi mềm mại của Diệp Phù, dùng sức nắn bóp một cái, lại buông ra, cánh môi kia liền đỏ bừng lên, đôi mắt hắn ý vị thâm trường rơi vào dấu sung đỏ kia, "Yên tâm, lần này sẽ không đau, đến đây, để ta dạy ngươi."
...
Bởi vì án kiện Diệp Thừa Hồng ám sát thế tử Tế Bình hầu phủ là do đích thân Dự vương cùng đến báo quan, lại còn chết hơn mười người, có thể tính là một đại án kiện, quan viên Hình bộ đều lo đem những án kiện khẩn cấp khác trong tay xử lý một phen, chuẩn bị ưu tiên thẩm tra xử lí án này.
Không ngờ, đến ngày thẩm tra xử lí Hình bộ lại ra một chuyện lớn đặc biệt nghiêm trọng, bọn sát thủ bị giam cùng một chỗ kia tất cả đều chết rồi, không một ai còn sống sót. Mà bọn sát thủ này mặc dù thời điểm bị bắt trở về đã khai ra Diệp Thừa Hồng, nhưng lúc đó chỉ là vội vàng tra hỏi một chút, không được tính là chính thức thẩm tra xử lí, cho nên cũng chưa có cho bọn chúng ký tên vào bản ghi lời khai.
Kể từ đó, chứng cứ chỉ tội Diệp Thừa Hồng liền bị đứt đoạn, không thể định tội.
Diệp Lệ tức giận đến đỏ ngầu cả mắt, Dự vương cũng mười phần chấn kinh, đích thân đến Hình bộ, dùng roi ngựa chỉ vào Hình bộ thượng thư, bắt hắn phải lập tức đem chuyện đám sát thủ kia mất mạng trong đại lao tra xét cho rõ ràng.
Tra tới tra lui, kết quả lại là do tạc dịch phụ trách đưa cơm xảy ra sai sót, không cẩn thận đem bã chuột mua mua về dùng trong nhà làm rơi vào trong thùng gỗ, mà thùng gỗ đó vừa đúng lúc là thùng đựng thức ăn đưa đến phòng giam nhốt bọn sát thủ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dự vương bao phủ một tầng hàn băng, nhếch miệng lộ ra một ti cười lạnh đầy trào phúng, trên đời này làm gì nhiều chuyện trùng hợp như vậy, Hình bộ thượng thư tất nhiên cũng biết là ai gây ra, hoặc là không dám nói, hoặc là đồng mưu thực hiện.
Có thể ở Hình bộ làm ra loại chuyện càn rỡ, động tay động chân, không ai khác ngoài ba vị ca ca của hắn. Dự vương phất tay áo trở về vương phủ, không quan hệ, hắn tự có nhân mã của mình, đồng dạng có thể tự tra ra chân tướng.
Đợi đến lúc thuộc hạ đem kết quả điều tra đưa đến trước mặt Dự vương, đôi mắt phượng của Dự vương lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn không phải không nghĩ đến thái tử, chỉ là có chút không thể tin được thái tử sẽ làm ra loại chuyện khinh suất hoang đường như thế..., vì một nữ tử, liền làm ra động tác lớn như vậy, ở trong đại lao của Hình bộ một hơi giết mấy mạng người, đem toàn bộ nhân chứng đều diệt sạch.
Bàn tay Dự vương chống trán, không biết nên khóc hay nên cười, nếu như biết thái tử là một kẻ trọng sắc đến vậy, kiếp trước hắn cần gì phải tranh đấu đến ngươi sống ta chết trên chính vụ triều đình, trực tiếp phái một nữ tử đến bên cạnh hắn không phải càng đơn giản hơn nhiều rồi sao.
Lại nói tiếp, cũng là bởi vì đời này nhảy ra một cái biến số Diệp Phù này. Kiếp trước Diệp Phù cũng không có cùng thái tử cấu kết lại với nhau, mà những nữ hài tử bị thái tử đùa bỡn qua cơ hồ đều đã chết cả, cũng không có một ai giống Diệp Phù có thể lưu lại bên cạnh hắn, có lẽ cũng là vì duy nhất, cho nên thái tử mới phá lệ quan tâm một chút đi.
Diệp Phù cùng thái tử đi thấu lại với nhau, xét cho cùng là vì Thiên Thiên, Diệp Phù mượn quan hệ của Thiên Thiên với mình mới có thể lên thuyền hoa của thái tử. Như vậy, đây hết thảy đều là vì đời này mình đã sớm cùng Thiên Thiên định thân, không nghĩ tới chỉ thay đổi một chút quỹ tích, liền dẫn tới một loạt biến hóa. Cũng tốt, đời này dù sao hắn cũng không có ý định cùng ba vị ca ca kia xung đột chính diện, chuyện này ngược lại là cho hắn cung cấp một hướng giải quyết thái tử khác tốt hơn.
Diệp Thừa Hồng từ trong đại lao của Hình bộ đi ra, nhẹ nhõm thảnh thơi trở về Tế Bình hầu phủ.
Đêm đó Thọ An đường mười phần náo nhiệt.
Người của Nhị phòng chuyện trò ồn ào, vui vẻ, hai tỷ muội Diệp Phù Diệp Dung một trái một phải ngồi bên người lão thái thái, không ngừng cười nói tìm niềm vui cho bà ta, liền ngay cả Diệp Chi bình thường chỉ biết rũ mi cụp mắt cũng góp vào nói cười vài câu. Lão thái thái một mực nắm tay Diệp Phù, lần này may mắn mà có Phù tỷ nhi, nếu không phải là nàng dỗ dành làm cho thái tử cao hứng, lão nhị làm sao có thể thuận lợi được thả ra như vậy, hơn nữa, Phù tỷ nhi hẳn là cũng dần dần học được cách ở chung với thái tử, lần này Phù tỷ nhi đều đã bình yên vô sự mà trở về, không có ngất đi nữa.
Diệp Thừa Xương hướng về phía Diệp Thừa Hồng chắp tay nói lời chúc mừng, "Chúc mừng nhị ca, bình an trở về."
Diệp Thừa Hồng cười ha ha một tiếng, "Ta cái gì cũng không làm, trong sạch vô tội, tự nhiên có thể bình an trở về. Ta nói Lệ ca nhi nha, " ánh mắt của hắn lướt qua ba người đại phòng, khóe miệng đầy vẻ đắc ý, "Về sau cũng không thể lại như thế này, ngươi gặp phải nguy hiểm, nhị thúc trong lòng cũng thay ngươi khổ sở, có điều ngươi cũng không thể trách đến trên đầu nhị thúc như vậy, có đúng hay không?"
Diệp Lệ nắm chặt nắm đấm, Mạnh thị cười đến dịu dàng, đáy mắt lại là băng lãnh một mảnh, để cho hắn đắc ý, sớm muộn gì nàng cũng muốn vì phu quân và nhi tử lấy lại công đạo.
Diệp Thiên cau mày, cất cao giọng nói: "Nhị thúc nói sai rồi, ca ca cũng không trách đến trên đầu nhị thúc, là do bọn sát thủ kia đem nhị thúc cung khai ra, cũng không phải do ca ca nói, cái này cùng ca ca không có chút quan hệ nào. Lại nói, nếu không phải bọn sát thủ kia cứ như vậy trùng hợp chết sạch sẽ, nhị thúc lúc này hẳn là còn ở trong đại lao Hình bộ mà đợi đâu. Đến cùng có phải trong sạch vô tội hay không, thật sự khó mà nói, tất cả vẫn phải để cho quan viên Hình bộ phán định mới được."
Khuôn mặt Diệp Thừa Hồng vặn vẹo đi, Diệp Dung tức tối đứng phắt dậy, "Diệp Thiên ngươi có ý tứ gì?! Không phải muốn nói phụ thân ta cho người ám sát ca ca ngươi hay sao?!"
"Đó là chính ngươi nói, cũng không phải ta nói nha." Đôi mắt hạnh to tròn của Diệp Thiên nhấp nháy, "Lại nói, ngươi không phải còn đang trong thời gian bị cấm túc hay sao, vì sao cả ngày đều chạy khắp nơi bên ngoài? Nữ giới ngươi đã chép xong rồi sao?"
Diệp Thiên với Diệp Dung không ưa nhau, nên để xưng hô tỷ muội lúc tranh cãi thế này giả tạo quá, vì vậy để luôn là ta – ngươi nha.
"Ngươi ——" Diệp Dung hận không thể xông lên động thủ đánh người, lại bị lão thái thái kéo lại, "Tốt, các ngươi đều nói ít vài câu. Lão nhị trở về, đây là chuyện tốt, ngày mai chúng ta bày gia yến ăn mừng một phen."
Mai thị đồng tình nhìn một nhà ba người đại phòng, chuyện lần này quá mức rõ ràng, coi như nhị lão gia bình yên vô sự từ đại lao Hình bộ đi ra, trong lòng mọi người cũng đều biết rõ chuyện gì xảy ra.
Trở lại viện tử của mình, Mai thị tựa ở trong ngực Diệp Thừa Xương, nắm lấy ngọc bội bên hông hắn vuốt vuốt, ngọc bội kia là một trong số của hồi môn của nàng, cũng chỉ có ngọc bội tốt như vậy, mới có thể xứng đôi với phong thái của lão gia nhà nàng.
"Lão gia, ngươi nói nhị ca vì sao lại ác tâm như vậy, lại có thể thuê người đi ám sát Lệ ca nhi? Hắn tại sao muốn làm như vậy chứ?"
Diệp Thừa Xương đang nhẹ nhàng vuốt vai Mai thị, nghe vậy tay có chút dừng lại, "Đừng nói mò, Hình bộ không phải không phán nhị ca có tội sao?"
Mai thị nhếch miệng, "Đó là bởi vì nhân chứng toàn bộ đều bị diệt khẩu, nếu như thật sự không có vấn đề gì, vì cái gì phải đem đám nhân chứng kia giết hết? Cũng không biết nhị ca tìm được quý nhân nào hỗ trợ, vậy mà có thể ở ngay trong phạm vị Hình bộ làm ra động tĩnh lớn như vậy. Ai, ta nói, " nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thừa Xương, "Không phải chàng đã giúp nhị ca đó chứ?"
"Làm sao có thể là ta, " Diệp Thừa Xương vỗ vỗ tay của nàng, "Ta cũng không có bản lãnh lớn như vậy, ở trong Hình bộ giết mấy người."
Mai thị gật gật đầu, "Vậy cũng đúng, chuyện này đoán chừng ngay cả cha ta cũng làm không được, nói chi là chàng. Vậy chàng có biết là ai đã giúp nhị ca không?"
Ánh mắt Diệp Thừa Xương rơi vào đỉnh đầu của nàng, trầm xuống một chút, lại như không có gì xảy ra cười một tiếng, "Ta không biết. Bất quá, những tên sát thủ kia bị giết, chưa chắc là do có người muốn giúp nhị ca, có lẽ là bởi vì bọn hắn biết được chuyện gì khác thì sao, ví dụ như trước kia có người cùng bọn hắn làm qua lại giao dịch không thể để lộ ra được, dù sao, bọn người kia đều là chuyên môn nhận tiền thay người làm chuyện xấu cả."
"Nha." Mai thị nghĩ nghĩ, "Cũng có khả năng là vậy. Có người sợ đám người đó kia đem chuyện trước kia đều lôi ra, cho nên trước tiên liền ra tay diệt khẩu."
"Đại khái là vậy."
Mặc kệ người khác suy đoán như thế nào, trong lòng nhị lão gia Diệp Thừa Hồng là mười phần may mắn, may mắn lần này có thái tử hỗ trợ, nếu không lần này hắn thật đúng là muốn xong rồi.
"Đã căn dặn con thu xếp cho chu đáo sạch sẽ một chút, con làm sao lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy chứ?" Lão thái thái trách cứ: "Con không biết, lúc con bị bắt vào đại lao Hình bộ, ta ở trong nhà lo lắng thành cái dạng gì đâu, mọi biện pháp có thể nghĩ tới đều thử qua, lão tam nơi đó căn bản là không giúp được gì, may mắn còn có Phù tỷ nhi."
Diệp Thừa Hồng nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lại một lần, "Theo lý thuyết hẳn không có chỗ nào sơ suất mới đúng, cho dù thân thủ của Diệp Lệ có khá hơn chút, cũng không có khả năng còn sống sót trở về, không biết làm sao lại để cho thị vệ của Dự vương phủ cứu được. Hơn nữa, lần này nếu không phải Dự vương cùng hắn đến Hình bộ báo án, Hình bộ hành động cũng không có nhanh đến như vậy, chúng ta còn có thể hảo hảo ứng đối một phen."
"Nói tới nói lui, đều là do tên Dự vương kia." Trong đôi mắt tam giác của Lão thái thái bắn ra một tia hung ác nham hiểm, "Cũng không biết con nha đầu Thiên tỷ nhi kia có chỗ nào tốt chứ, lại lọt vào mắt Dự vương, khiến cho hắn cả ngày vây quanh nàng, việc lớn việc nhỏ gì cũng đều giúp đỡ nàng."
Diệp Thừa Hồng suy tư một phen, hắn thật đúng là không nghĩ ra được một tiểu nha đầu tám tuổi làm sao có thể làm cho Dự vương điện hạ ngang ngược càn rỡ yêu thích, có lẽ bản thân hắn đã lớn tuổi rồi đi, đoán không ra nổi suy nghĩ trong đầu mấy vị hoàng tử kia, hắn lắc đầu, "Ai biết được, có lẽ là do dáng dấp của Thiên tỷ nhi đáng yêu đi."
Lão thái thái nhìn chằm chằm trong tách trà trong tay, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Ngươi nói, nếu như dáng dấp của Thiên tỷ nhi không còn trắng trẻo nõn nà nữa, Dự vương sẽ còn thích nàng ta sao?"
Diệp Thừa Hồng sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, "Cái này rất đáng để thử một lần, có điều, lần này phải vạn phần cẩn thận, nếu như lại bị bắt đến, chúng ta liền xong rồi."
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, "Có một số việc, căn bản sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì."