TIỂU YÊU TINH SAO EM CÓ THỂ MÊ NGƯỜI ĐẾN THẾ


"Tôi tưởng rằng, nhìn thấy tôi ở đây, Cố tiểu thư ít ra cũng nên nói một lời cảm ơn mới phải chứ"
Hàn Giai Tuệ ngồi xuống trước mặt Cố Mỹ Đan, đưa ánh mắt nhàn nhạt quét qua bộ dạng thảm hại đến không tưởng.
"Nếu không phải tôi nói một lời, thì không biết người của Phong tổng sẽ ra tay tàn độc thế nào nữa."
Hai từ "Phong tổng" ngay lập tức đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Cố Mỹ Đan, thành công khiêu khích cơn giận sôi trào trong lòng.

Cô ta gào lên, không thể kìm nén được sự kích động
"Cô là cái thá gì mà dám tranh giành với tôi? Một món đồ tôi có thể không tính toán, nhưng cô dám tranh giành đàn ông với tôi à?"
"Để tôi nói cho cô biết tôi là cái gì nhé"
Hàn Giai Tuệ bất ngờ cầm trên tay một con dao gọt trái cây, lưỡi sao sắc lạnh loé lên giữa ánh sáng tù mù của phòng kho cũ nát.

Từng bước, từng bước tiến đến áp bức người đối diện.

Mỗi bước chân của cô, đều khiến người nằm dưới đất run lên từng đợt
"Cô...!cô định làm gì?"
"Cô đoán xem"
Hàn Giai Tuệ cười nhạt, giơ giơ con dao về phía trước, tùy tiện cắt một lát không khí.
"Với một người không quen không biết, mà năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại mình, vậy theo Cố tiểu thư, tôi phải đáp lại thế nào cho hợp tình hợp lý?"
Cô Cố khẽ nhích người về phía sau, hé đôi mắt nhìn lưỡi dao sắc bén đang lăm lăm trong tay Hàn Giai Tuệ.

"Tôi hãm hại cô bao giờ chứ?"
"Cô Cố, cô mau quên thật đấy.

Hay tôi cho cô đoàn tụ cùng Lưu Kình trong bệnh viện nhé.

Gặp ông ta, chắc cô sẽ nhớ ra thôi"
Rồi "Xoẹt" một cái.
Nhìn khuôn mặt đối diện trắng bệch, cắt không ra máu, Hàn Giai Tuệ nhếch mép một cái, không ngờ cô chỉ doạ một chút mà dưới nền đất đã loang lổ một vệt nước, mùi này thật khó ngửi.
Hàn Giai Tuệ cười lớn, nhìn sợi dây thừng trên tay Cố Mỹ Đan bị cắt đứt rơi phịch xuống nền đất.
Hai cánh tay bỗng chốc nhẹ bẫng, Cố Mỹ Đan không bao giờ có thể ngờ rằng, nhát dao ấy của Hàn Giai Tuệ lại trượt, rơi trúng khe hở giữa hai tay, thành công cắt đứt sợi dây đã không thương tiếc siết chặt tay cô ta từ đêm qua tới giờ.
"Quả là ông trời cho Cố Mỹ Đan ta cơ hội"
Không thể bỏ lỡ, Cố Mỹ Đan vùng lên, như một con thú đứng sát chân núi, trước mặt là mãnh hổ giương vuốt sắc nhọn, lao tới túm lấy cằm của Hàn Giai Tuệ.

Năm ngón tay nhơ nhuốc bóp mạnh
"Đúng.

Là tôi đấy.

Người thuê Lưu Kình sắp đặt sự cố mất điện để thừa cơ hại cô là tôi.

Tôi còn muốn xẻ thịt lột da cô ra nữa, hủy hoại cuộc đời cô, để xem cô còn gì có thể quyến rũ được Phong Thừa Vũ nữa."
Hàn Giai Tuệ bị bất ngờ bị tấn công, chao đảo ngã ngồi xuống đất.

Thấy vậy, Cố Mỹ Đan ngạo mạn xông tới vung tay thật mạnh.

Trong phút chốc căn phòng đầy tiếng thét thất thanh kèm tiếng tác động vật lý vào da thịt non mềm.
Ít phút sau, cô gái ngạo nghễ đạp cửa bước ra ngoài, vừa đi vừa dùng tay phủi phủi lớp bụi bám trên quần áo do cuộc ẩu đả vừa rồi gây ra.

Món võ karate cô học để phòng thân, lâu lắm rồi mới có cơ hội thể hiện.
*************************
Chiếc xe BMW đi thẳng vào cổng biệt thự Hàn gia.


Chị Tần trong nhà nhìn thấy chiếc xe màu trắng quen thuộc đã lâu không xuất hiện trước sân nhà thì vội vàng chạy ra đón.

Liền bị một cô gái nhỏ sà vào lòng ôm chầm lấy
"Chị Tần, em thèm ăn món sườn chua ngọt chị nấu quá"
Cái điệu nhõng nhẽo này, từ khi năm tuổi đến giờ vẫn không có chút gì thay đổi.
Chị Tần nhìn những vệt lấm lem trên khuôn mặt, còn một vài vết xước trên cổ tay, không khỏi lo lắng
"Tiểu thư, em vừa mới ở đâu về thế?"
"Không có gì đâu.

Chị không cần lo lắng.

Em đi tắm đã"
Hàn Giai Tuệ bước lên phòng, mấy ngày tới cậu cô và Hàn phu nhân sẽ tới chơi vài ngày, cô phải ở lại đây ít hôm.
Chuyện của Cố Mỹ Đan, coi như cô đã giải quyết xong rồi.
**************************
Tập đoàn Phong thị,
Cả toà nhà chìm trong không khí làm việc vô cùng nghiêm túc, tầng cao nhất cũng không ngoại lệ.

Trong phòng làm việc, Tổng giám đốc đẹp trai bị vùi trong đống văn kiện ngổn ngang trên bàn.

Xung quanh yên tĩnh đến nỗi một con ruồi bay qua cũng có thể nghe rõ tiếng động.
Bỗng cánh cửa bị đẩy mạnh ra, khiến nét mặt đang nghiêm túc tập trung xem tài liệu của Phong tổng trở nên tối sầm lại, đôi lông mày cũng vì thế mà cau chặt.
Không cần ngẩng lên, Phong Thừa Vũ cũng biết người vừa mới đến là ai.


Ngoài luật sư Cảnh ra thì hiếm có ai dám to gan tùy tiện vào đây mà không gõ cửa chứ.
"Luật sư các cậu, ai cũng lỗ mãng vậy à?"
Cảnh Nghi không màng tới những lời châm biếm của Phong Thừa Vũ, chỉ cười cợt bước tới
"Đoán xem tôi mang tin gì đến cho cậu đây"
Phong Thừa Vũ vẫn không thèm ngẩng lên, hời hợt đáp
"Tôi không có hứng thú với mấy tin nhảm của cậu.

Trừ khi là tin Luật sư Cảnh bị người yêu bỏ, may ra tôi sẽ thấy lọt tai"
"Haha, tôi chỉ e rằng, tin này lại hấp dẫn Phong Thừa Vũ cậu hơn cả tin tức tôi bị bồ đá nữa.

Sao? Cậu chắc chắn là không muốn nghe à?"
Cái tên Cảnh Nghi này, ngoài mấy tin tức về các tập đoàn đấu đá trên thương trường thì còn có gì hay ho chứ? Úp úp mở mở.
Đúng là Phong Thừa Vũ không có biểu hiện nào tỏ ra hứng thú với tin tức của anh ta cả.

Đôi mắt sáng trong kia vẫn tập trung lướt đọc tài liệu, từng ngón tay thon dài lật giở từng trang tạo thành tiếng động vui tai trong căn phòng yên ắng
"Người phụ nữ của cậu...".


Bình luận

Truyện đang đọc