TIỂU YÊU TINH SAO EM CÓ THỂ MÊ NGƯỜI ĐẾN THẾ


Ai đó đang ngồi dựa lưng vào thành giường, nhàn nhã xoay xoay mẩu bút chì trên tay.

Bỗng bị sà vào lòng, cái đầu nhỏ lúc lắc, mang mớ tóc cọ đi cọ lại lung tung trên cổ anh, có chút ngưa ngứa.
Giọng nói êm ru nhưng chất chứa bảy tám phần kiên định.

Rõ ràng là muốn đối chất với anh bằng được.
Cô gái này nhìn bề ngoài mang nét trẻ con, nhưng lại thích tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn, trước mặt anh thường hay cậy mạnh, có phần ngang bướng.
Phong Thừa Vũ nắm nhẹ cánh tay đang cuốn lấy chiếc cổ khoẻ khoắn màu lúa mạch của anh, để người đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm không thấy đáy, chậm rãi buông mấy câu
"Em có biết, đàn ông cảm thấy bất lực nhất khi nào không?"
Hàn Giai Tuệ giương to đôi mắt long lanh, khẽ lắc đầu.
"Là khi phải chứng kiến người phụ nữ của mình phải chịu vất vả, lao tâm khổ tứ với gánh nặng cơm áo gạo tiền"
Không để cô kịp nói gì thêm, anh tiếp tục
"Thế cho nên, em chỉ cần vui vẻ làm điều mình thích, dù là một ước mơ nhỏ nhoi hay những hoài bão lớn lao, nếu em muốn theo đuổi, anh luôn ủng hộ em.

Bất cứ nguyện vọng nào của em, anh đều sẽ giúp em thực hiện.


Đàn ông sức dài vai rộng, cuộc đời này của em cứ để anh gánh vác"
Mấy lời của anh, chạm đến trái tim cô, lại giống như một ngọn gió mát lành thổi giữa đêm hạ, từng lời nói ra đều khiến cô cảm động không thôi.
Ngày bé, cô đã từng có lúc cảm thấy cuộc đời mình có nhiều thứ không bằng chúng bạn.

Nhưng càng lớn lên, đi qua năm tháng, trải qua một vài chuyện, cô lại thấy mình thật may mắn khi được làm em gái của Hàn Đông Quân.

Anh trai cưng chiều cô như công chúa pha lê, hy sinh bản thân để dành mọi tốt đẹp cho cô.

Càng chứng kiến anh vất vả, cô lại càng hiểu lý lẽ.

Không muốn trở thành gánh nặng cho anh, chỉ còn cách tự mình mạnh mẽ, cuối cùng trở thành tính cách độc lập như bây giờ.
Mấy năm qua, vẫn là cô một mình chống chọi.

Để anh trai chuyên tâm phát triển công ty, cô chọn cách giấu đi nội tâm yếu đuối của thiếu nữ mới trưởng thành, lúc nào cũng gồng mình lên như con rắn nhỏ.
Giờ đây, lại có một người sẵn sàng đưa vai cho cô dựa vào, cùng cô san sẻ mọi thứ.

Thật tốt biết bao.
"Đây là ngoại lệ dành cho phu nhân Phong thị à?"
"Đặc quyền này thuộc về riêng em, Hàn Giai Tuệ"
Anh đặt tay lên gò má trắng hồng, vuốt ve da thịt mịn màng
"Lần sau đừng thức khuya làm việc nữa, mắt thâm hết lên rồi này"
Hàn Giai Tuệ đáp lại vẻ ân cần của anh, cũng không nỡ trái ý, ngoan ngoãn nghe lời.

Dù sao thì báo cáo cô cũng sắp làm xong, bây giờ đi ngủ, sáng sớm mai cô dậy sớm hoàn thành rồi gửi mail cho Na Na là được.

Cô vốn không phải là người dễ thoả hiệp với sự lười biếng.
**************************
Sáng hôm sau, Hàn Giai Tuệ không ở công ty, cô xin nghỉ nửa ngày ra ngoài có việc riêng đến giữa trưa mới quay lại.

Lúc này mọi người trong phòng đều đi ăn trưa, trong phòng vắng vẻ.


Vừa vào đến phòng, đã thấy Na Na ngồi một mình trước bàn làm việc vội vàng thu dọn đống đồ đạc ngổn ngang, hai mắt đỏ hoe bất thường.
"Cô chưa khỏi ốm à? Nếu mệt thì về nghỉ ngơi đi, tôi báo nghỉ giúp cô"
"Không cần, tôi khoẻ rồi."
"Đừng cố, sức khoẻ là quan trọng"
"Tôi không sao thật mà"
Hàn Giai Tuệ nghe vậy cũng không muốn hỏi nhiều, ngồi xuống tranh thủ làm việc.

Một lúc sau quay sang thấy cô gái kia dọn dẹp đồ đạc bỏ vào trong một chiếc hộp cartoon, ngạc nhiên hỏi
"Cô dọn đồ làm gì vậy?".

Truyện Khoa Huyễn
Na Na không muốn kể.

Cô vào QT làm việc, thời gian cũng đã tính bằng năm, mọi đồng nghiệp cũng đều đã tiếp xúc, nhưng chưa ai nhiệt tình với cô như Hàn Giai Tuệ.

Có lẽ vì cô ít quảng giao, ngoại hình, trình độ chỉ ở mức bình thường.

Chưa từng có ai chủ động kết giao với cô, quan tâm cô như bạn bè thân thiết, tình nguyện giúp cô làm báo cáo.

Cho nên giờ xảy ra chuyện, cô cũng không muốn ảnh hưởng đến cô gái tốt bụng này.


Cùng lắm, cô về QT bị trừ lương, kỷ luật chứ gì.
Nhưng mà câu hỏi của Giai Tuệ, cô không thể không trả lời, đành lí nhí đáp
"Tôi chuyển về QT"
"Tại sao vậy?"
Trong đầu Hàn Giai Tuệ nghĩ đến QT đang có dự án quan trọng cần điều nhân sự về gấp, hay công việc dạo gần đây ở Phong thị công việc không quá nhiều nên không cần cô ấy ở lại?
Na Na còn không biết nói sao cho phải thì Tiểu Liên vội vàng chạy tới
"Na Na, chuyện là thế nào vậy? Sao lại nghiêm trọng đến mức đuổi cậu khỏi dự án lần này? Người của Phong thị thật là phách lối, dù đây là tập đoàn lớn đi chăng nữa, cũng là hợp tác song phương, lấy quyền gì đuổi người chứ.

Rõ ràng là ức hiếp người, cá lớn nuốt cá bé.

Cậu như thế này trở về QT chắc chắn sẽ bị kỷ luật không nhẹ"
Sáng nay đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Hàn Giai Tuệ càng nghe càng không hiểu.

Rốt cục Na Na gặp chuyện gì, sao lại bị đuổi về công ty chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc