TÌM LẠI YÊU THƯƠNG NGÀY XƯA


Ngọc Loan đứng chờ Vũ Phong, thì thấy Tú Quyên đang đi lại, Tú Quyên nhìn cô cười trêu chọc.
- Mình bắt quả tang hai người nhỏ to thân mật nha.
- Đâu có – Ngọc Loan bị trêu thì đỏ cả mặt xấu hổ chối.
- Thành thật sẽ được khoan hồng, dối trá sẽ bị trừng phạt. Nếu Loan còn không khai ra hồi nãy Vũ Phong nói gì với Loan, mình lập tức lên sân khấu công bố ọi người biết gian tình của hai người – Tú Quyên cười gian lườm mắt nhìn Ngọc Loan nói.
- Đừng mà. Mình với Vũ Phong chưa có gì hết . Anh ấy chỉ mới vừa nói….- Ngọc Loan hốt hoảng vội vàng khai, cô sợ Tú Quyên trong lúc cao hứng sẽ lên sân khấu thật thì ngượng chết.
- Anh ấy nói gì? – Tú Quyên nhìn Ngọc Loan với ánh mắt tò mò kích thích đầy mong đợi.
- Anh ấy chỉ nói là:”…. Thật ra có nhiều lúc anh đã bỏ cuộc rồi, cho đến khi anh gặp em…..” – Ngọc Loan thành thật khai báo hết từ đầu tới đuôi câu nói của Vũ Phong.
- Tất nhiên là “ Cho đến khi gặp em, anh mới biết em là người con gái duy nhất mà anh mong đợi” – Tú Quyên cười tít mắt trêu ghẹo – Còn gì khác lời tỏ tình chứ. Hihi…
Ngọc Loan bị trêu ghẹo thì đỏ cả mặt, nhưng trong lòng cô dâng lên niềm vui sướng khôn tả. Nếu đó thật sự là một lời tỏ tình thì đúng là rất đáng mong đợi.

Tú Quyên và Ngọc Loan trò chuyện một lát, cô bèn rời đi đến chỗ bạn bè. Ngọc Loan nhìn theo bóng Tú Quyên, cô khẽ cười. Trước đây Tú Quyên rất thích Vũ Phong, còn nhờ cô đưa thư giùm, nhưng giờ thì dù biết cô và Vũ Phong có tình ý với nhaum, chẳng những không giận mà còn cỗ vũ hết mình cho cô. Được quen biết với Tú Quyên cũng thật là điều may mắn.
- Vũ Phong đâu, sao lại bỏ em một mình – Tú Quyên vừa đi thì Tùng Quân đến.
- Anh ấy đi lấy thức ăn rồi – Ngọc Loan cười đáp rồi ngó nghiêng phía sau Tùng Quân tìm Hà Trang rồi bảo – Hà trang đâu, sao cô ấy không đi bên cạnh anh?
- Vì sao em cho rằng hà Trang nhất định phải đi bên cạnh anh – Tùng Quân cao giọng chất vấn.
Ngọc loan ngỡ ngàng, cô nhìn Tùng Quân lắp bắp nói:
- Chẳng phải cô ấy là bạn gái của anh sao?
- Hóa ra lâu nay em đều cho rằng như vậy sao, từ trước đến nay anh đều khẳng định, anh và Hà trang không có quan hệ yêu đương như em nghĩ đâu. Bởi vì…- Tùng Quân ngừng lại nhìn cô rồi nói tiếp – …anh đã có tình cảm với người con gái khác.
Ngọc Loan bị Tùng Quân nhìn khiến cô bối rồi, vội cúi mặt xuống.
- Chào Vũ Phong dùm anh, anh thấy hơi mệt nên về trước đây.
Tùng Quân nói rồi thì nhìn theo, để lại cho Ngọc loan một sự thắc mắc vô cùng.
Ngọc Loan không thấy Vũ Phong quay trở lại, bèn đi tìm anh khắp nơi, cuối cùng cô tìm thấy Vũ Phong đang ngồi ở bậc thềm bên ngoài, vẻ mặt anh trầm tư đầy suy nghĩ. Ngọc Loan lén lút đi ra sau lưng anh, đưa tay che mắt Vũ Phong lại, nhại giọng nói:
- Đoán xem, chị là ai nào?
Nếu là bình thường Vũ Phong sẽ hợp với cô giả vờ đoán tên này tên nọ, nhưng hôm nay Vũ Phong không có hứng thú đùa cợt chút nào. Anh kéo tay Ngọc Loan xuống, ánh mắt vẫn thẫn thờ, gương mặt cũng trầm xuống khác hẳn với một Vũ Phong vui vẻ thường ngày. Ngọc Loan thấy vậy thì lo lắng, bèn ngồi xuống bên cạnh anh hỏi:
- Có chuyện gì à? Sao tự nhiên ra đây, hay là thấy không khỏe trong người?

Ngọc Loan lo lắng đưa tay lên sờ trán Vũ Phong, xem nhiệt độ trong người anh thế nào, nhưng Vũ Phong đã nắm tay cô kéo xuống, khàn giọng nói:
- Không phải đâu. Anh không sao. Chỉ là anh vừa gặp một một việc khiến anh khó nghĩ quá.
- Là chuyện gì?
Vũ Phong nhìn Ngọc Loan suy nghĩ một chút rồi bèn kể:
- Có một lần, anh vô tình gặp được một vật, sau đó anh phát hiện ra mình rất thích vật đó. Anh tìm mãi mà không thấy, đến khi anh tìm được thì nó đã có chủ rồi – Vũ Phong không muốn nói rõ cho Ngọc Loan biết mình đã tìm thấy cô gái kia và cô ấy chính là Hà Trang, cho nên dùng cách ám chỉ như thế. Bởi vì Vũ Phong cũng như Ngọc Loan cho rằng Tùng Quân và Hà Trang là một cặp và trêu ghẹo, nhưng Tùng Quân đã một mực phủ nhận. Vũ Phong hiểu rõ Tùng Quân, anh sẽ không một mực phủ nhận sự việc mà mình dính líu như vậy, cho nên bèn gặn hỏi, Tùng Quân cũng nói thật lòng mình, người anh thích là Ngọc Loan. Lúc đó Vũ Phong cho rằng Ngọc Loan là cô gái thích hợp với mình, anh thừa nhận mình có chút thích Ngọc Loan và hôm nay quyết định sẽ ngỏ lời với cô. Nhưng bây giờ anh gặp Hà trang và biết Hà Trang thích Tùng Quân.
Ngọc Loan nghe Vũ Phong kể thế, trong mơ hồ cô nhận ra một điều gì đó. Nhưng cũng thật tâm trả lời:
- Nếu vật đó đã có chủ rồi, thì cứ gặp chủ nó trả giá cao hơn mua lại.
- Em nghĩ có được không? Biết đâu, người chủ đó thích hợp với nó hơn thì sao.
- Vậy thì anh hãy làm cho vật đó hợp với anh là được. Nói chung, khi con người muốn gặt hái thành công thì cần phải có sự cố gắng không ngừng. Dùng thành ý của anh, làm cho vật đó trở thành của mình.
Vũ Phong gnhe xong thì gật đầu, ánh mắt anh sáng rực. Tim Ngọc Loan nhói đau, cô biết mình vừa nói ra điều ngu ngốc nhất, nhưng cô vẫn muốn nói ra điều ngu ngốc thứ hai:

- Có phải anh tìm được cô gái mặc váy trắng đó rồi hay không?
Vũ Phong biết Ngọc Loan là cô gái thông minh, anh chỉ cần ám chỉ như thế cô đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, cho nên lặng lẽ gật đầu. Ngọc Loan bị cái gật đầu của Vũ Phong làm đau đớn vô cùng, cô biết anh và cô đã không còn kết quả nữa, không thể trông đợi gì thêm được nữa. Ông trời thật độc ác với cô, vì sao bao lâu nay không cho anh gặp lại người con gái đó. Tại sao lựa vào thời điểm này, thời điểm mà cô cho rằng tình cảm của hai người đang thăng hoa lên một cung bậc khác. Vì sao ông không để qua hết đêm nay, vì sao không để cô có được cái cảm giác hạnh phúc bên cạnh anh. Vì sao để cô mong chờ trông ngóng thời khắc này rồi lại cướp nó đi. Vì sao không để nah cho cô một lời hứa hẹn để cô có thể dùng lời hứa đó mà ích kỷ trói buộc anh cơ chứ. Cô nuốt những giọt nước mắt đau đớn vào tận sâu trong tim.
- Có thể cho em biết là ai không?
Vũ Phong dù ngu ngốc đến mấy, anh cũng nhận ra tình cảm của Ngọc Loan đối với mình từ lâu rồi, huống chi anh lại là người từng trải qua nhiều mối tình, dù những mối tính đó chẳng phải là những mối tình thật sự. Đến cả anh còn có tình cảm với cô nữa là, chỉ tiếc là lòng anh đã quá mang nặng hình bóng của cô gái đó, giống như đã khắc sâu nó vào lòng, là một nỗi ám ảnh quá lớn, khó lòng dung nạp thêm nữa. Anh nhìn ánh mắt đã đỏ , đôi môi mím lại cố gắng kiềm chế của Ngọc Loan thì chua xót, dù không đành lòng nhưng vẫn đáp:
- Là Hà Trang.
Ngọc Loan như rơi xuống đáy sâu của sự tuyệt vọng. Nếu là người con gái nào khác, cô có thể cùng họ cạnh tranh, nhưng nếu là Hà Trang, cô có thể cạnh tranh hay không? Nếu như Hà Trang là người yêu của Tùng Quân, cô cũng sẽ không lo lắng, bởi vì Vũ Phong tuyệt đối không cướp bạn gái của bạn. Nhưng mà giờ phút này, Tùng Quân đã nói rõ Hà trang không phải là bạn gái anh. Cô đã biết thì chắc chắn Vũ Phong đã biết, vậy thì anh có quyền theo đuổi Hà trang rồi.
Xem ra, cô và anh có duyên không nợ.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 10.4


Bình luận

Truyện đang đọc