TÌM LẠI YÊU THƯƠNG NGÀY XƯA


Hà Trang trở về phòng, cô tức giận muốn đập phá tất cả đồ đạc bên trong căn phòng thành từng mảnh. Cô thừa biết Ngọc Loan là cố tình để cô nghe thấy những lời nói đó, nhưng nụ cười mãn nguyện và vui thích của Vũ Phong lại khiến cô đau đớn vô cùng. Từng ánh mắt, nụ cười của anh đã quen thuộc với cô đến mức, cô biết nụ cười nào của anh là vui thật sự, nụ cười nào chỉ là muốn che giấu.
Vũ Phong đã cười rất thật, anh đã thật lòng yêu Ngọc Loan rồi, anh đã trao cho Ngọc Loan trái tim mà cô từng nắm giữ. Cô phải làm sao, làm sao để Vũ Phong quay về với cô, làm sao để anh chỉ yêu một mình cô mà thôi.
Vì sao chuyện gì Ngọc Loan muốn đều có thể lấy được, trước đây là Tùng Quân, bây giờ là Vũ Phong, vì sao cô chỉ mong mỏi một người mà lại không thể chiếm được, vì sao hết lần này đến lần khác những người đàn ông mà cô mong muôn đều lần lượt rơi vào tay Ngọc Loan. Ngoại trừ gia thế, cô có cái gì không bằng Ngọc Loan cơ chứ?
Cô không cam tâm, không cam tâm. Hà trang xiết tấm ra giường thật chặt khiến nó nhăn nhúm lại.
Sáng sớm thức dậy Hà trang đã đứng trước cửa phòng ba mẹ Vũ Phong cười vui vẻ nói:
- Con chào hai bác.
- Chào con – Mẹ Vũ Phong cười nhẹ nhìn Hà Trang chào.
Thấy mẹ Vũ Phong đang chuẩn bị đẩy chồng ra ngoài phơi nắng, Hà Trang vội vàng chạy đến bảo:
- Để con giúp bác đẩy bác trai ra ngoài.
Ba Vũ Phong tuy ông không cử động được nhưng thần trí vẫn còn rất minh mẫn. Ông biết Hà Trang đến nhà ở, tuy ông không thể lên tiếng phản đối, nhưng thái độ qua ánh mắt cho thấy rõ ông không thích cô hiện diện ở nhà mình một chút nào hết, nên ông đưa mắt đi nơi khác bày tỏ thái độ không thích của mình.

Hà Trang cũng biết ông không thích mình, nhưng vẫn cố gắng hòa nhã bước tới.
Ngọc Loan vừa đi đổ thau nước lau mặt rồi quay lại thấy vậy bèn ngăn lại:
- Không cần đâu. Để đó ình.
Hà Trang nghe Ngọc Loan nói vậy, nhưng vẫn cố chấp đẩy xe, Ngọc Loan bước đến nắm tay Hà Trang giữ lại, Hà Trang liền nhìn mẹ Vũ Phong với đôi mắt rưng rưng muốn khóc nói:
- Con chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi. Dù sao cũng ở đây tới khi sanh đẻ, con không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy được, con chỉ muốn làm gì đó phụ giúp thôi. Cứ thế này, con cảm thấy mình quá vô dụng, con áy náy vì cứ ăn không ngồi rồi như vậy, chẳng thà là con dọn ra ngoài ở còn hơn.
Mục đích của Hà Trang là để ẹ vũ Phong thấy Ngọc Loan lòng dạ hẹp hòi, có mỗi chuyện bé như thế cũng xé ra to. Mẹ Vũ Phong liền đưa mắt nhìn về phía Ngọc Loan tỏ vẻ không hài lòng. Ngọc Loan bình thản mở miệng nói:
- Chiếc xe này nặng lắm, Trang đang mang thai, nếu mà cố gắng quá sức, lỡ đứa bé có chuyện gì thì sao. Trang phải nghĩ đến việc mẹ rất lo lắng ình và đứa bé mà nên cẩn thận, suy nghĩ thấu đáo hơn chứ. Sao chỉ có một chuyện nhỏ như thế này mà lại làm ầm lên như vậy. Nếu Trang thấy áy náy vì ăn không ngồi rồi thì sau này cứ tiếp tục rửa chén đi, dù sao rửa chén cũng không vất vả mấy.
- Ngọc Loan nói cũng phải – Mẹ Vũ Phong gật đầu tán thành nhìn Hà trang bảo – Cái xe này cũng nặng lắm, cứ để Ngọc Loan làm đi, dù gì Ngọc Loan làm cũng quen rồi. Con đang mang thai những chuyện này nên chú ý chút. Nếu cảm thấy áy náy thì cứ rửa chén là được.
Mặt Hà Trang sầm lại, vốn định làm xấu mặt Ngọc Loan, vậy mà cuối mình lại trở thành đứa không hiểu chuyện. Lại còn bị Ngọc Loan thừa dịp xem như người làm sai đi rửa chén. Nhưng chuyện đã thế này rồi, sau này cô phải tiếp tục đi rửa chén, nếu không thì thật mất mặt. Cô ngượng cười hối lỗi rồi nói:
- Hôm nay con có hẹn đi khám thai. Con đến chào hai bác để đi.
- Được, nhớ hỏi kỹ bác sĩ cách chăm sóc sức khỏe nha con – Mẹ Vũ Phong nghe thế vui mừng nói – Để bác bảo tài xế đưa con đi.
Ánh mắt ba Vũ Phong mới bắt đầu quay lại nhìn Hà Trang. Ngọc Loan khẽ đưa mắt nhìn cô ấy, lòng có chút buồn bã. Hà Trang vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông, mĩm cười đáp lời mẹ vũ Phong:
- Không cần đâu bác để con tự đón taxi đi. Chẳng biết khám tới mấy giờ mới ra, cứ để tài xế ở nhà, hai bác muốn đi đâu thì cũng có tài xế.
- Vậy con đi cẩn thận – Mẹ Vũ phong cũng không ép buộc bèn nói, sau đó bà mở tủ lấy ra một cộc tiền đưa cho Hà Trang – Con để dành tiền này để đi khám thai. Nếu hết tiền cứ bảo bác . Bác sẽ bảo Ngọc Loan nấu thật nhiều đồ bổ cho con ăn.
- Dạ, không cần đâu bác – Hà trang vội từ chối.
- Cầm đi, cái này không phải vì con mà cứ xem như vì đứa bé đi – Mẹ Vũ Phong nhét vào tay Hà Trang.
Hai bên cứ đẩy đưa mãi cho đến khi Hà Trang rốt cuộc cũng chịu cầm lấy cộc tiền đó.Ba Vũ Phong cố đưa mắt nhìn Ngọc Loan, cô mĩm cười lắc đầu vỗ vai của ông tỏ ý mình không sao. Nhưng thạt ra lòng cô buồn vô cùng, đến bao giờ cô mới có đuo57c diễm phúc này.

Ngọc Loan đi lấy thuốc cho ba Vũ Phong, cô hẹn gặp Tú Quyên trò chuyện một lát ở quán nước. Cả hai đang ngồi thì thấy Hà Trang đi ngang qua, bên cạnh là mấy cô đồng nghiệp làm trong công ty cũ bởi vì hỏ uống nước ở gần công ty cũ của Hà trang..
- Chẳng phải bảo cô ta đi khám thai hay sao? – Tú Quyên sửng sốt ghiến răng tức giận trừng mắt không rời khỏi người Hà Trang đang đi bên ngoài đường.
- Chắc là sẵn tiện đi mua sắm luôn – Ngọc Loan cũng ngóai đầu nhìn theo nói – Mặc kệ đi.
- Đúng là bực chết đi được mà, dám ngang nhiên vào nhà người ta ở như thế, đúng là đồ mặt dày. Cũng may Loan ra mặt thẳng như thế, nếu không mình sẽ tức chết vì Loan mất, ai đời lại rước họa về nhà như thế.
Ngọc Loan chỉ cười không đáp, cô cúi đầu uống tiếp ly nướ của mình.
- Nhìn cách ăn mặc của cô ta coi, đàn bà có thai nào lại mang giày cao gót như thế hay không? Đúng là điệu đà quá mức – Tú Quyên vẫn bực tức nhìn theo Hà Trang – Mà có chắc là cô ta đã mang thai hay không? Nói không chừng là lừa gạt thì sao?
- Chắc không đâu. Chuyện như thế ai lại dám nói bừa, sau này bụng phát triển thì sao – Ngọc loan cười buồn nói.
Tú Quyên thở dài rời ánh mắt khi Hà trang cũng bắt đầu khuất bóng.
- Dù sao thì bây giờ Vũ Phong cũng yêu Loan thật lòng, nghĩ đến việc cô ta ganh tỵ mà mình thấy vui chết được. bây giờ cô ta có con rồi thì sao, mai mốt Loan sinh con rồi, xem con cô ta với con của Loan, đứa nào được thương hơn. Mình tin chắc con của Loan sẽ được Vũ Phong yêu mến nhiều hơn con cô ta.
Ngọc loan cụp mắt xuống khẽ cười lắc đầu. Cô thật lòng mong có ngày đó biết bao nhiêu.
Đột nhiên Ngọc Loan cảm thấy trong người rất khó chịu, cô vội chạy vào tolet nôn khan vài cái. Khi ngẩng đầu lên , mặt đã trắng bệch đầy mệt mỏi.
Tú Quyên cũng chạy theo sau lưng cô lo lắng.
- Loan không sao chứ?

- Không sao. Chắc là ăn trúng thứ gì không tốt thôi – Ngọc loan lắc đầu đáp, nhưng ngay lập tức cô lại nôn khan lần nữa.
Tú Quyên ngây người nhìn cô một lúc rồi chợt vui mừng reo lên:
- Này, có khi nào Loan cũng có rồi hay không?
Ngọc Loan sững người nhìn Tú Quyên, cô run run nhớ lại ngày kinh cuối cùng của mình, lẽ nào….
- Mau lên, chúng ta đến bệnh viện đi. Phải mau đi khám xem thế nào, nếu thật sự Loan có thai rồi thì hay biết mấy. Để xem, cô ta còn đắc ý được hay không? – Tú Quyên reo lên rồi nắm tay Ngọc Loan lôi đi.
Ngọc Loan cả người lo lắng cùng Tú Quyên đi đến bệnh viện, trong lòng cô ngổn ngang bao cảm xúc. Cô mãi suy tư cho đến khi Tú Quyên ôm cô vui mừng hét lê :
- Đúng là Loan có thai rồi. Hoan hô.
Ngọc Loan đứng im bất động mặc cho Tú Quyên ôm mình vui mừng, tay cô khẽ sờ lên phần bụng của mình, nơi đang hình thành một giọt máu. Mắt nhắm ghiền lại tự hỏi:” Vì sao lại đến vào lúc này”.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 15.3


Bình luận

Truyện đang đọc