TÌM LẠI YÊU THƯƠNG NGÀY XƯA


Khi Vũ Phong đi xuống dưới lầu, Ngọc Loan đã đứng đợi bên dưới, cô đứng đợi anh bên dưới cầu thang, trên tay cô là một túi xách tay nhỏ. Ngọc Loan thấy Vũ Phong bèn nói:
- Tối qua anh ngủ ở đâu?
- Chuyện đó liên quan gì đến em – Vũ Phong lạnh nhạt đáp rồi né tránh người cô bước tiếp.
- Đêm qua anh thật sự ở nhà cô ấy sao? – Ngọc Loan quay đầu, giọng cô nghèn nghẹn hỏi.
- Em cần gì phải quan tâm đến những điều đó – Vũ Phong nhếch môi cười đáp – Hay em muốn biết đem qua, tôi và cô ấy xảy ra chuyện gì?
- Anh…- Ngọc Loan chỉ đau đớn kêu lên rồi cổ hộng bị chặn lại bởi lời nói lạnh lùng xa cách đầy mỉa mai của Vũ Phong, sau đó cô gằn lòng lại nói – Tối anh cứ việc về nhà ngủ đi. Dù sao, nhà này cũng là do anh bỏ tiền ra mua, cho nên người nên đi là em.
Vũ Phong giật mình quay người lại, lúc này anh mới biết cái túi xách nhỏ trên tay cô là túi hành lí của cô. Anh quay lại nhìn cô, thì Ngọc Loan đã nói tiếp:
- Em biết bây giờ em có nói gì, anh cũng không tin. Nếu như anh không muốn thấy mặt em thì em sẽ tránh đi.

Vũ Phong định mở miệng nói điều gì đó thì Ngọc Loan đã nói tiếp:
- Nếu như anh muốn ly hôn sớm hơn dự định thì cứ nói, lúc đó em nhất định sẽ ký tên.
Bàn tay vừa định vươn ra giữ lấy tay cô bỗng khựng lại từ từ hạ xuống rồi siết chặt lại, Vũ Phong nhìn Ngọc Loan tức giận nói:
- Bây giờ thì em muốn ly hôn sao. Ly hôn để có thể đến bên cậu ấy à. Hahaha….em không cần phải chờ ý kiến của tôi, nếu em muốn ly hôn thì cứ nói, tôi sẵn sàng ký tên. Tôi sẽ không làm người ngăn cản uyên ương đâu .
- Anh tin cũng được, không tin cũng được, em và Tùng Quân vốn trong sạch. Vũ Phong! Tùng Quân từ trước đến giờ đều không phải là vấn đề của hai chúng ta, anh biết rõ điều này mà. Bây giờ dù không có anh ấy, anh cho rằng chúng ta sẽ không có ngày hôm nay sao.
Ngọc Loan cười buồn nói ra những lời thật từ trong đáy lòng của mình, cô ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nếu như em muốn đến với anh Tùng Quân, có lẽ em sẽ không chờ đến bây giờ đâu.

Tim Vũ Phong nghe nhức nhói vô cùng, anh biết rõ là Tùng Quân bao lâu nay vẫn lặng lẽ chờ Ngọc Loan nhìn về phía mình. Nếu như Ngọc Loan có Tùng Quân trong lòng thì có lẽ anh và cô sẽ không có một đám cưới giả, một hôn nhân hình thức như thế này. Những lời Ngọc loan nói anh điều hiểu rõ, tất cả đều là lỗi của anh, xen vào giữa anh với Ngọc Loan là Hà trang chứ không phải là Tùng Quân.
- Giá như em yêu anh ít đi một chút thì tốt biết mấy. Vì như vậy em sẽ không rơi nước mắt khi nhìn thấy anh quay lưng đi, không đau lòng khi thấy anh tay trong tay với người con gái khác. Chỉ tiếc là em lại quá yêu anh, cho nên chọn ình con đường cay đắng của ngày hôm nay – Ngọc loan nhìn Vũ Phong đang đứng ngây người nói tiếp những lời sau cùng – Em sẽ không ép buộc anh nữa đâu, em sẽ để anh tự do đi tìm hạnh phúc của mình. Chỉ cần anh muốn em sẽ ký tên lên giấy ly hôn.
Nói xong Ngọc Loan siết chặt túi hành lý trên tay mình rời đi. Khi cánh cửa đóng sầm lại thì Vũ Phong mới nhận ra, anh đã sai rồi, quá sai lầm rồi. Thói ích kỷ độc chiếm của đàn ông trong anh đã khiến anh mờ mắt, khiến anh dù hiểu rõ lỗi là ở anh nhưng vẫn cứ muốn đổ tội lên đầu cô. Vũ Phong muốn đuổi theo giữ Ngọc Loan lại, nhưng tay vừa chạm vào nắm cửa, nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô anh chợt đứng lại. Anh lấy tư cách gì để cầu xin cô ở lại.
Vũ Phong âm thầm tự trách mình, anh đấm mạnh tay vào cánh cửa, thầm trách mắng bản thân mình, rồi anh dựa lưng vào cửa từ từ ngồi bệch xuống đất trong mệt mỏi. Vũ Phong không hiểu trái tim mình lúc này thế nào nữa, nó cứ quặn thắt trong đau đớn.
Ngọc Loan chỉ có thể đi đến nhà Tú Quyên mà thôi, cô không biết mình nên đi đâu nữa, chưa bao giờ cô rời khỏi nhà ngoại trừ việc đi du lịch, cho nên nhất thời cô không biết đi đâu, đành trong cậy vào người bạn tốt của mình mà thôi. Tú Quyên vừa nghe Ngọc Loan gọi điện thoại, liền lập tức trở về nhà. Nhưng Tú Quyên không về nhà một mình mà về nhà cùng với Tùng Quân.
Tú Quyên thấy Ngọc Loan cúi mặt không chịu nhìn Tùng Quân, bèn lúng túng giải thích.
- Mình đi xin phép về nhà. Lúc đó Tùng Quân cũng ở đó cho nên….

- Anh sợ em xảy ra chuyện gì với Vũ Phong, cho đến đến đây xem – Tùng Quân bèn giải thích hộ Tú Quyên – Em không sao chứ?
- Em chỉ định dọn đến nhà Tú Quyên để suy nghĩ lại mọi chuyện một chút thôi – Ngọc Loan cười cười đáp – Em không sao đâu.
- Vậy thì tốt. Anh không làm phiền hai người nữa đâu. Anh về trước đây – Tùng Quân gật đầu rồi chào họ ra về, anh nghe Tú Quyên nói là Ngọc Loan thu dọn hành lí đến ở nhà mình, anh lo lắng nên mới đến xem, thấy Ngọc loan vẫn ổn, anh cũng thấy yên tâm, dù anh biết nụ cười của cô là đang ngượng cười. Nhưng để Tú Quyên an ủi khuyên nhủ cô cũng là điều tốt, cô ở bên Tú Quyên anh cũng an tâm hơn, cho nên anh mới ra về để hai người họ có không gian tâm sự.
Quả nhiên Tùng Quân vừa rời đi thì Ngọc Loan đã lao vào lòng Tú Quyên khóc nức nở. Tú Quyên thở dài vô về an ủi cô, từ từ dìu cô vào nhà, còn giúp cô xách hành lý. Sau khi rót cho Ngọc Loan ly nước và đợi cô bớt thương tâm, Tú Quyên mới hỏi Ngọc Loan đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô đã được Tùng Quân kể sơ qua mọi chuyện rồi.
Ngọc Loan lau khô nước mắt, từ từ phục hồi tâm trạng rồi bắt đầu kể cho Tú Quyên nghe mọi chuyện, Tú Quyên gnhe xong thì đứng bật dậy, tức giận mắng:
- Vũ Phong đúng là hồ đồ quá rồi. Con mụ hồ ly tinh Hà Trang đó đúng là đáng sợ thật, ả ta cải tạo thế nào mà khiến Vũ Phong yêu đến mức mù quáng như thế chứ. Nếu như Vũ Phong vẫn còn lưỡng lự, chọn lựa mập mờ đến thế, mà Hà Trang cứ nhất quyết bám chặt không rời như thế thì Loan chỉ có nước khổ dài dài mà thôi. Không được, mình nhất định phải gặp Vũ Phong rồi nói rõ mọi chuyện hiểu lầm năm xưa, cho anh ấy biết bộ mặt thật của Hà trang, để xem sau đó cô ta còn cách nào mà giương nanh nhe móng vuốt của mình nữa.
Tú Quyên nói là làm liền, cô đứng bật dậy quyết định tìm Vũ Phong nói cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng Ngọc Loan đã nhanh tay giữ cô lại, ánh mắt nhìn Tú Quyên đầy sự thỉnh cầu:
- Đừng. Mình đã hứa với Hà Trang là sẽ không nói ra sự thật.
- Giờ này còn giữ lời hứa với hạng người như cô ta làm gì – Tú Quyên lần đầu tiên thấy bản tính ngay thẳng trọng lời hứa của Ngọc Loan là một nhược điểm chí mạng của cô thì không khỏi tức giận.

- Nhưng đó là cách làm người của mình – Ngọc Loan đáp chắc nịch, ánh mắt cô cô trở nên trong sáng không tí vẫn đục. Tú Quyên nghe vậy cũng hiểu rõ bạn mình đã quyết định điều gì thì chắc chắn sẽ không thay đổi, cô nhìn Ngọc Loan đầy thương xót, nhưng lại cảm thấy bất lực vì không thể làm gì giúp Ngọc Loan xóa đi nỗi đau này.
- Mình quyết định sẽ buông tay. Vũ Phong muốn đi đâu là quyền của anh ấy, mình không thể cản, càng không có tư cách để cản. Anh ấy đã chọn Hà trang, mình tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy, mình sẽ không làm cái chuyện bỉ ổi lật mặt người để tranh giành. Hứa với mình là đừng bao giờ kể chuyệ này ra với Vũ Phong, có được hay không?
Ngọc Quyên nắm lấy tay Tú Quyên khẩn cầu cô ấy giữ kín bí mật năm xưa, Tú Quyên miễn cưỡng gật đầu, cô nhìn Ngọc Loan chua xót hỏi:
- Vậy sau này, Loan định thế nào nếu hai người đó đến với nhau? Loan cũng nên tìm ình một nơi nương tựa đi.
- Chuyện sau này thì hãy để sau này tính đi – Ngọc Loan cười khẽ đáp, cô không muốn nghĩ quá nhiều đến những chuyện này nữa để tránh thêm đau khổ.
Nhưng Tú Quyên lại tự nhủ torng lòng, cô hứa sẽ không nói với Vũ Phong sự thật năm xưa, chứ không hứa sẽ không nói với Tùng Quân. Cô biết Tùng Quân vẫn yêu Ngọc loan, cô quyết định kể hết mọi chuyện cho Tùng Quân nghe. Cô hy vọng Tùng Quân có thể khiến cho Ngọc Loan được hạnh phúc, có thể quên đi Vũ phong, quên đi những chuyện đau khổ bao bọc lấy cô ấy.
Cô nhất định phải để Tùng Quân biết được sự thật rồi tác thành cho Ngọc Loan và Tùng Quân, cô nhất định phải làm cho hai người họ hạnh phúc để Vũ Phong và Hà Trang phải tức giận mới hả dạ.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 11.2


Bình luận

Truyện đang đọc