TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Trong nháy mắt Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hai má cậu nóng hừng hực, còn giật giật — đầu của cậu bị Lâu Thành ấn vào chỗ nào không cần nói cũng biết. Đinh Tuyết Nhuận trở nên mông lung, đầu óc trước giờ luôn bình tĩnh, đột nhiên giống như bị cắt điện, mất một lúc lâu cậu không hề động đậy. Phản ứng đầu tiên sau khi cậu hồi thần lại chính là nắm lấy một quyển sách tham khảo, đập một phát vào đầu Lâu Thành.

Bây giờ cậu chỉ tồn tại lí trí, không còn lực, sách bị rơi xuống đất.

Kết quả Lâu Thành ôm đầu, "A" một tiếng, giống như rất đau: "....Tiểu Đinh, sao cậu lại đánh tôi, ai, cậu đánh người ta đau quá."

Mặt Đinh Tuyết Nhuận mặt đỏ bừng, thở phì phò nhìn anh một cái: "Cậu nói xem tại sao tôi lại đánh cậu?"

Lâu Thành đương nhiên biết là tại sao, nhưng mà có điều anh lại không biết: "Tại sao cậu lại đỏ mặt?"

"Đừng nói chuyện với tôi."

Đinh Tuyết Nhuận quay người sang chỗ khác làm bài, Lâu Thành cúi người nhặt quyển sách rơi dưới đất, cẩn thận đẩy sang bàn cậu: "Sách của cậu, đừng giận nữa, tôi........tôi chỉ đùa thôi." Anh sờ sờ đầu.

Lâu Thành chưa bao giờ đùa kiểu này với người khác, ngược lại những anh em chơi bóng rổ cùng với anh thường hay đùa như vậy trong phòng thay đồ, nhưng không ai dám lôi Lâu Thành ra đùa cả. Lâu Thành thường nhìn bọn họ ấn người khác vào đũng quần mình, nhưng trước giờ anh chưa từng làm, anh nhìn thấy ai cũng cảm thấy ghét bỏ.

Đinh Tuyết Nhuận thở ra một hơi: "Lần sau đừng đùa như thế này nữa, thật đấy."

Lâu Thành suýt chút nữa "Có phải cậu chê ông đây hôi không, tôi còn chưa ghét bỏ gì cậu đâu", kết quả không nói ra miệng, chỉ nhỏ giọng "Ừ" một tiếng: "Không đùa nữa.......không đùa nữa......." Anh cầm quyển sách trên bàn lên, che lên trên đùi mình.

Giống như đang che dấu gì đó.

Đinh Tuyết Nhuận thoáng nhìn qua, nhưng không nói gì cả, đưa tay lấy áo đồng phục mùa đông mà cậu treo sau ghế dựa phủ lên lưng anh: "Đừng để cảm lạnh."

Bởi vì chuyện thi đấu, Đinh Tuyết Nhuận trở nên bận rộn.

Trần Trì Bang bởi vì gần đây rất chú ý tới Đinh Tuyết Nhuận, phát hiện Lâu Thành đáng lẽ ra phải ở cùng phòng với Đinh Tuyết Nhuận, mỗi ngày đều không về ký túc — có lẽ Lâu Thành ở bên ngoài.

Cậu cho rằng kiểu học sinh như Đinh Tuyết Nhuận, không nên kết bạn với loại học sinh như Lâu Thành, tiếp xúc lâu dài sẽ làm ảnh hưởng không tốt tới Đinh Tuyết Nhuận. Lần trước Đinh Tuyết Nhuận nhắc nhở cậu phải đi cổng sau trường, cậu lên xe ở cổng sau, xe đi về cổng trước, Trần Trì Bang nhìn thấy Lâu Thành, còn có đống đàn em của anh.

Mười giờ tan tiết tự học tối, Trần Trì Bang nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đeo cặp sách, một mình quay lại ký túc xá. Cậu nhanh chóng chạy theo, hỏi: "Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành đâu?"

"Không biết."

"Không phải cậu ta ở cùng ký túc xá với cậu sao?"

Đinh Tuyết Nhuận cho rằng cậu ta lại muốn đi báo cáo, vô cùng kín miệng nói: "Ừ, cậu ấy về tương đối muộn."

Cậu trở về phòng thay quần áo, chợt nghe thấy có tiếng người gõ cửa.

"Ai đấy?" Đinh Tuyết Nhuận một người độc hưởng gian phòng này, Lâu Thành chỉ thứ năm mới về, hôm nay là thứ ba, anh sẽ không tới.

Bên ngoài truyền tới một giọng nam: "Là tôi, Trần Trì Bang."

Đinh Tuyết Nhuận tắt đèn rồi mới đi mở cửa, chỉ hé ra một khe nhỏ, hỏi cậu ta: "Có việc gì thế lớp phó học tập?"

"Lâu Thành có ở đây không?"

"Cậu ấy đang trong nhà vệ sinh." Đinh Tuyết Nhuận nói, "Cậu tìm cậu ấy có việc gì?"

"Không có không có, tớ tìm cậu." Vẻ mặt Trần Trì Bang lúng túng.

"Cậu tìm tôi làm gì? Hỏi Lâu Thành làm gì?"

"Câu điền chỗ trống buổi chiều ấy, tôi thấy cậu tìm được giá trị a rồi, tôi vẫn chưa tìm được, muốn hỏi cậu xem làm thế nào. Chúng ta tới phòng tự học ở tầng một nhé?" Nói xong, cậu ta dừng một chút mới nói tiếp, "Còn có, tớ biết Lâu Thành không ở trong trường, tớ sẽ không báo cáo đâu, cậu yên tâm."

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, nhìn thẳng mặt cậu ta, có chút lạnh lùng.

Trần Trì Bang đột nhiên có chút nhút nhát, biểu tình càng lúng túng: "Tớ nói thật, tớ cảm thấy Lâu Thành không có ở trường ngược lại càng tốt với cậu, tránh cho cậu bị cậu ta làm xấu." Cũng vì nguyên nhân này, cho nên lần này cậu không thể báo cáo.

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, cảm thấy người này không thức thời một chút nào. Nhưng mà cậu vẫn mở rộng cửa ra, giải thích một câu: "Lâu Thành rất tốt, cậu không hiểu mà thôi." Sau đó, Đinh Tuyết Nhuận tìm đề thi với bản nháp trong cặp sách, đóng cửa ký túc "rầm" một cái: "Đi thôi, tới phòng tự học."

Môn toán của Trần Trì Bang rất tốt, cho dù có một số đề cậu không giải được nhưng cậu cũng là dạng người chỉ cần giảng một chút đã hiểu. Sau khi Đinh Tuyết Nhuận giảng cho cậu ta hai đề xong, trong lòng Trần Trì Bang càng cảm thấy Đinh Tuyết Nhuận giỏi, vô cùng giỏi, trong môn toán này, cậu rất ít khi chịu phục ai, nhưng hôm nay lại có cảm giác sùng bái Đinh Tuyết Nhuận.

Nhưng Đinh Tuyết Nhuận đối với cậu vẫn rất xa cách, chuyện học tập có thể trao đổi, những chuyện khác một mực không nói. Trần Trì Bang đã mấy lần muốn nhắc tới chuyện của Lâu Thành với Đinh Tuyết Nhuận, từ nội tâm cậu cảm thấy Đinh Tuyết Nhuận không nên chơi cùng loại học sinh như thế.

Nhưng mà cậu biết hai người họ là bạn tốt, bản thân mình giống như đang xen vào chuyện của người khác, cho nên dù cậu thích báo cáo, nhưng vẫn nghẹn họng không nói gì.

Tới cuối tháng mười hai, trời càng lạnh, trường học phát một đống thiết bị thể dục, cổ vũ học sinh đánh cầu lông, bóng bàn hoặc nhảy dây vào giữa giờ.

Đinh Tuyết Nhuận không thích vẫn động, cậu quen sau khi tan học ngồi trong phòng học, cầm cốc nước nóng làm bài. Nhưng Lâu Thành lại là một người hiếu động, vừa mới tan tiết thứ nhất, anh đã cương quyết kéo Đinh Tuyết Nhuận: "Tiểu Đinh, đi, đi đánh cầu lông, ba thiếu một."

Đinh Tuyết Nhuận đang làm bài, gần đây cậu làm rất nhiều đề, buổi tối còn phải phát trực tiếp giải đề thi, làm cho rất nhiều người xem trực tiếp đều mơ hồ, hỏi cậu đang làm gì, sao toàn những đề bọn họ xem không hiểu.

Tuy nhiên những người xem cậu phát trực tiếp làm bài tập, chỉ có một phần vì học tập, phần lớn chính là hưởng thụ "vui sướng" khi xem người khác làm đề, nhìn thấy người khác làm bài tập, bản thân cũng viết theo, hiệu suất sẽ cao hơn nhiều.

Đinh Tuyết Nhuận không giỏi đánh cầu lông mấy, nói: "Tôi không biết, không đi, các cậu chơi đi."

"Không được, không được, cậu đứng lên đi cái đồ lười biếng này." Lâu Thành kéo cậu trước, nhưng mà không kéo được, liền đi ra đằng sau lưng cậu, hai cánh tay xuyên qua nách cậu, "Cậu không đứng dậy tôi ôm cậu đi."

Anh kéo Đinh Tuyết Nhuận từ chỗ ngồi dậy, dường như ép cậu vào trong lồng ngực, Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ dựa vào ngực anh, cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích, cũng từ bỏ việc vùng vẫy, nhét bút vào trong túi áo đồng phục, tùy ý để Lâu Thành nửa ôm nửa kéo lôi cậu ra khỏi phòng học.

"Được rồi, được rồi, đừng ôm nữa, tôi tự đi được." Đinh Tuyết Nhuận ra khỏi phòng, cảm thấy như thế này không mấy thích hợp, bảo Lâu Thành buông ra.

Lâu Thành không buông tay, lại nhấc cậu lên một chút, dùng thư thế ôm từ phía sau nhẹ nhàng bế nhấc cậu lên, sau đó mới buông xuống, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc hơi dài quên chưa cắt của cậu: "Sao cậu vừa gầy vừa nhẹ thế."

Đinh Tuyết Nhuận theo Lâu Thành đi ra sân, nhìn thấy đối diện với khung bóng rổ là đầu trọc, còn một nam sinh dáng vẻ cà lơ phất phơ, cũng là một trong đám đàn em của Lâu Thành, tai rất to, biệt danh là heo con. Bên cạnh còn trọng tài, Đinh Tuyết Nhuận biết người đó học lớp mười hai.

"Lâu Thành." Đinh Tuyết Nhuận túm lấy tay áo anh, "Tôi không biết đánh, làm sao giờ?"

"Không sao." Lâu Thành chọn cho cậu một chiếc vợt tốt nhất, "Để tôi ghi điểm, nếu cậu nhìn thấy cầu bay về bên kia thì chạy về phía bên kia, không đánh được cũng không sao, có tôi đây rồi."

Dây thần kinh vận động của Lâu Thành tốt, Đinh Tuyết Nhuận hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này, tuy vậy Lâu Thành cũng không chê bai cậu, dù sao đầu óc người ta cũng tốt, thiên phú đều rơi vào đầu óc rồi.

Lâu Thành kéo cậu tới chơi cầu lông, cũng không phải để cậu giúp đỡ, chẳng qua muốn cậu vận động một chút, đừng lười nhác như thế, lúc nào cũng ngồi ở trên ghế.

Đầu trọc dùng lực đánh cầu rất mạnh, hơn nữa toàn đánh vào góc hiểm, là cao thủ cầu lông, nhưng gặp phải Lâu Thành một kiện tướng thể thao cả tốc độ lẫn sức bật đều rất mạnh, nhanh chóng kéo dãn điểm số.

Đinh Tuyết Nhuận ban đầu không đánh được quả nào, nhưng mà cậu không ngừng chạy hai bên, vì vận động mà cơ thể dần dần nóng lên, chạy tiếp mấy vòng, Đinh Tuyết Nhuận mệt rồi, cúi lưng, hai tay chống đầu gối thở gấp.

"Tiểu Đinh, thân thể cậu thế này không được rồi, sao mà mới bắt đầu đã thở gấp?" Lâu Thành đi tới bên cạnh cậu, vỗ vỗ lưng cho cậu: "Mệt à? Có uống nước hay không?"

Đinh Tuyết Nhuận thở phì phò, gật gật đầu.

Lâu Thành kêu tạm dừng: "Tôi đi lấy ít nước."

Anh nhanh chóng lấy nước ấm về, dùng cốc thủy tinh trong suốt của Đinh Tuyết Nhuận, bên ngoài có đai cách nhiệt.

Lâu Thành mở nắp ra, đưa cốc thủy tinh tới miệng Đinh Tuyết Nhuận: "Đã cho thêm nước lạnh rồi, không nóng đâu."

Đinh Tuyết Nhuận uống chút nước ở cốc trên tay anh.

Ba đàn em của Lâu Thành trợn mắt há hốc miệng, trong lòng nghĩ anh chăm sóc bạn cùng bàn như chăm sóc mẹ già vậy, thật sự là quan tâm chu đáo.

Heo con nói: "Anh Thành, em cũng muốn uống nước."

"Uống cái mông, muốn uống không biết tự mình đi lấy?"

Heo con: "........."

Lâu Thành để Đinh Tuyết Nhuận phát cầu hai lần, chuông dự bị vang lên.

Thu dọn cầu lông lại, hai người quay lại lớp học, giáo viên còn chưa vào, học sinh lớp bốn đã rất tự giác bắt đầu ôn tập, cán sự bộ môn đi lên trên, bắt đầu chỉ đạo đọc bài khóa.

Tiếng đọc thơ đều đặn vang lên.

Hai tay Đinh Tuyết Nhuận khô hanh, cậu lấy trong túi bên sườn cặp sách ra một lọ kem bảo vệ tay, khi bôi ra mu bàn tay, không cẩn thận bóp ra nhiều hơn.

"Lâu Thành," Đinh Tuyết Nhuận đưa tay qua, "Tôi bóp ra nhiều quá, cậu có dùng không?"

Lâu Thành có chút ghét bỏ: "Không cần, gái tính quá."

"Vậy thôi." Đinh Tuyết Nhuận vừa mới lau kem bảo vệ tay một chút, chấm vào mỗi bên tay một nửa, Lâu Thành lại nói: "Kem bôi tay của cậu có mùi gì? Có phải là mùi sữa hay không?"

Anh nhớ mang máng có vài lần chạm vào tay Đinh Tuyết Nhuận, chính là mùi sữa.

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Không phải là sữa, mà là quả bơ."

Lâu Thành lại nói: "Quả bơ là quả gì?"

Đinh Tuyết Nhuận liếc nhìn anh một cái, phiền chán nói: "Rốt cuộc cậu có muốn dùng hay không?"

"Được rồi, được rồi," vẻ mặt Lâu Thành gắng gượng, "Vậy cho tôi một chút........nhưng mà cậu đều thoa rồi..........."

Đinh Tuyết Nhuận không khỏi phân trần nói: "Đưa tay cho tôi."

Lâu Thành nghe lời đưa hai tay qua, Đinh Tuyết Nhuận liền dùng bàn tay đã đổ đầy kem bôi tay mùi bơ của mình bao lấy hai tay anh.

Lâu Thành cho rằng xoa xoa hai cái là xong, để anh tự xoa tiếp, không ngờ rằng Đinh Tuyết Nhuận không bỏ ra, ngược lại còn nắm lấy tay anh, vuốt từng ngón tay, cẩn thận bôi kem cho anh.

Trong không khí tràn ngập một mùi hương thơm giống như sữa bò, đây là mùi mà anh thường ngửi thấy trên người Đinh Tuyết Nhuận. Lâu Thành nghĩ, thì ra mùi này gọi là mùi mơ.

Loại kem bôi tay này rất dầu, rất trơn, Lâu Thành duỗi hai tay ra, cúi đầu nhìn hai bàn tay quấn lấy nhau, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Nhất thời anh không phân rõ được rốt cuộc là kem bôi tay quá nhầy hay là tay Đinh Tuyết Nhuận quá trơn.

Bình luận

Truyện đang đọc