TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Mấy người liếc nhìn nhau một cái, dường như đang do dự có nên chạy bây giờ không.

Chính vào lúc này, cánh cửa sau của xe con đột nhiên mở ra, một nam sinh tuổi tác không lớn, đầu đinh, cầm theo một con dao bổ dưa hấu trong tay, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy hắn đồng tử co rụt lại, cậu không nghĩ rằng người này lại ra nhanh như vậy. Nhìn thấy hắn vác theo con dao dài bằng cánh tay, trong nháy mắt Lâu Thành tập trung toàn bộ tinh thần, cơ thể căng cứng, ra sức bảo vệ Đinh Tuyết Nhuận.

Mà Đinh Tuyết Nhuận lại nắm lấy vai anh, đẩy anh sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tên đó chỉ có một con dao, bên cạnh còn xe moto chưa tắt máy, anh lái xe chạy đi."

Lâu Thành không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con dao kia, nhưng ngữ khí lại rất thoải mái: "Không phải chỉ là con dao bổ dưa thôi sao, Nhuận Nhuận lát nữa em tránh ra chút."

Gân đây có người qua lại, cũng có cửa hàng, nhưng khi xảy ra ẩu đả, không một ai dám đi lên — bởi vì nhìn không giống như học sinh bình thường đánh nhau.

Có người hỗ trợ báo cảnh sát.

"Đây là việc của em," Đinh Tuyết Nhuận không chút do dự đẩy Lâu Thành ra, nói với đầu đinh: "Cậu ăn cơm tù ra, chưa nhớ rõ sao? Còn muốn vào lại?"

"Cậu cầm dao bổ dưa làm gì? Lần trước bị dạy dỗ còn chưa đủ sao? Lần trước đâm tôi một dao cậu vào tù mười tháng, bây giờ cầm dao bổ dưa ra với tôi, cậu muốn vượt qua nửa đời còn lại trong tù sao?"

Lâu Thành lập tức nghĩ tới chuyện trên hông cậu có vết sẹo.

Đinh Tuyết Nhuận thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, từng câu từng chữ buộc chặt lấy hắn, "Có phải cậu vừa mới ra, đã vạch kế hoạch giết chết tôi?"

Quả nhiên đầu đinh đột nhiên bị cậu kích nộ, hắn ta vung dao cầm trên tay lên, chỉ vào Đinh Tuyết Nhuận cách đó hơn mét: "Mày hủy hoại tao, hôm nay ông đây sẽ giết mày!"

Lâu Thành híp mắt nhìn khoảng cách, lại nhìn con dao kia.

Mấy người đứng bên cạnh kia, cho rằng chỉ là tới ẩu đả, vừa nhìn thấy hắn rút dao bổ dưa ra, nhìn không giống như dọa người mà giống như thực sự muốn giết người. Cũng không quan tâm là trên người có còn đau hay không liền lái xe bỏ chạy.

Không phải nói là chỉ ép người tới bên kia xưởng thép, bỏ đói ba ngày ba đêm rồi đánh một trận thôi sao! Tại sao lại đột nhiên biến thành giết người!

Đinh Tuyết Nhuận thuận theo cảm xúc càng ngày càng kích động của hắn, ngược lại càng ngày càng bình tĩnh: "Nghĩ tới bố mẹ cậu, chẳng qua là cậu ở mười tháng rồi được thả, nếu như lại vào nữa, bọn họ sẽ đau khổ thế nào?" Cậu bỏ điện thoại trong túi, ngoại trừ việc gọi điện còn mở ghi âm ra.

Đầu đinh nhìn cậu giống như đang sợ, vô cùng ngang tàn: "Tao đâm chết mày, rồi lại tự đâm chết mình, thế là xong hết!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đầu đinh hét a lên một tiếng, đâm dao thẳng tắp về phía này. Phản ứng đầu tiên của Đinh Tuyết Nhuận là đẩy Lâu Thành bên cạnh ra xa, nhưng mà phản xạ của Lâu Thành còn nhanh hơn cậu, một tay túm lấy bả vai cậu mượn lực, quay người đá một cái, giày thể thao thổ hào của anh đá vào cổ tay đối phương, dao bổ dưa bay lên, chỉ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" vang lên, rơi xuống đất, thiếu chút nữa rơi xuống chân người qua đường!

Lâu Thành không hề do dự, nhảy lên đá chân phải vào bụng hắn, sau đó lên gối, quăng hắn ra đất, đấm cho một phát: "Đần độn, đâm cái con mẹ mày, công phu mèo ba chân! Thân thủ thư thế này bổ dưa hấu còn không xong còn đòi đâm người!"

Lâu Thành kết thúc bằng một câu: "Mày xứng sao?"

Mặt đầu đinh sưng lên, hắn trừng hai mắt đỏ ngầu, tay trái còn lại lặng lẽ sờ vào trong túi quần.

Lâu Thành không chú ý tới.

Đinh Tuyết Nhuận không do dự tiến lên, dẫm nát cổ tay hắn: "Còn muốn lấy dao gọt hoa quả?"

Trong số những người vây xung quanh, còn có những thân thích của Đinh Tuyết Nhuận vừa mới bước ra từ nhà hàng, đang định về nhà. Vừa thấy xung quanh có náo nhiệt, vốn chỉ định đứng nhìn từ xa, kết quả lại nhìn thấy đương sự chính là chủ nhân của bữa tiệc mừng đỗ đại học ban nãy!

Cảnh sát vừa tới, hỏi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ liền đi tới giúp đỡ giải thích: "Tôi là nhân chứng! Tận mắt tôi nhìn thấy đứa nhỏ này bị bắt nạt, người kia rất dọa người còn cầm cả dao chỉ vào đứa nhỏ nhà tôi."

Cảnh sát: "Đây là con của anh?"

"Cũng không phải. Tôi là cậu họ của nó. Đồng chí cảnh sát nhất định phải làm chủ cho đứa nhỏ nhà tôi, nó là quán quân thế giới mang vinh quang về cho quốc gia! Vừa mới được Đại học Nhân Dân tuyển thẳng, là học sinh ba tốt!"

Đinh Tuyết Nhuận căn bản không nhớ rõ mình có người cậu họ này, có lẽ đối phương là một trong những người họ hàng rất xa của cậu.

Cậu chắn trước mặt người họ hàng kia, giải thích với cảnh sát: "Người cầm dao đó có ý định báo thù cháu. Trước đây cháu học chung cấp hai với cậu ta, cậu ta là giáo bá trong trường, là học sinh khó dạy bảo nhất trong lớp của bố cháu. Bố cháu là giáo viên trong trường." Cậu giải thích thêm một câu, "Cậu ta thường xuyên ỷ mạnh bắt nạt những học sinh yếu hơn. Tháng chín năm ngoái, bởi vì cháu nhìn thấy cậu ta bắt nạt người khác, không nhịn nổi cho nết xảy ra tranh chấp với cậu ta, cậu ta lấy dao đâm cháu, cho nên bị tuyên án. Cháu cũng bị bắt chuyển trường."

"Đây là tiền án của cậu ta."

Người họ hàng bên cạnh nghe thấy thể sửng sốt, thì ra nguyên nhân cậu chuyển trường lại là như vậy? Mọi người đều truyền tai nhau cậu đánh nhau nên bị đuổi học, không thể không đi nơi khác, ai có thể tưởng tượng được lý do lại vĩ đại thế này........đứa trẻ này quả thực vô cùng tốt bụng! Nghĩ tới có nhiều người hiểu lầm cậu như vậy, người họ hàng cũng cảm thấy đau lòng.

Đinh Tuyết Nhuận tiếp tục nói: "Ban nãy có mấy người muốn bắt cháu lên xe, bắt cóc cháu, bạn cháu vì thế mới ra tay, là phòng vệ chính đáng."

Bọn họ phải đi cục cảnh sát lấy lời khai, Lâu Thành vì đánh nhau đáng lẽ phải bị nhốt ít nhất bảy mươi hai giờ mới có thể đi ra, cũng không biết là lý do quá chính đáng, hay vì nguyên nhân nào khác mà hai giờ đã được thả ra, trời cũng vừa mới tối.

Xe của Đinh Triệu Văn dừng ở bên ngoài, ông lo lắng đứng ngoài cửa cục cảnh sát. Đứng đợi bên cạnh ông là một ông chủ lớn thoạt nhìn vô cùng có phong thái, đằng sau có vài vệ sĩ mặc áo đen còn không nói, bên cạnh còn đỗ siêu xe mà khó gặp ở nơi nhỏ bé này.

Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận cùng nhau đi ra, Lâu Hoành Nghiệp vui vẻ gọi: "Con trai, ở đây."

Đinh Tuyết Nhuận qua đó chào chú Lâu, sau đó lại gọi một tiếng bố.

"Cái thằng nhóc này," Lâu Hoành nghiệp nghe thấy xưng hô của cậu, cười không không thấy mắt, "Ai da, có bị thương ở đâu không? Bố nghe nói hai đứa bị đánh một trận, bị dọa chết rồi, lập tức bay qua đây." Ông đã được nghe kể về toàn bộ sự việc, cũng biết Lâu Thành đánh cho đối phương gào khóc thảm thiết.

Nhưng vẫn dùng từ "bị đánh", bởi vì bọn họ bị bắt nạt, mà không phải người đi bắt nạt.

Đinh Triệu Văn nghe thấy có gì đó không đúng, đầu tiên hỏi Đinh Tuyết Nhuận có sao không, sau đó mới chào hỏi đối phương: "Chào ông, ông là bố của Lâu Thành phải không? Tôi là bố của cháu Đinh Tuyết Nhuận."

Câu nói "người một nhà" của Lâu Hoành Nghiệp còn chưa nói ra miệng, đã bị Lâu Thành đá vào chân: "Chú Đinh," Lâu Thành túm chặt lấy cánh tay của Đinh Hoành Nghiệp, cười tủm tỉm nói với Đinh Triệu Văn, "Chúng cháu đều chưa ăn tối, chú Đinh đi ăn cơm tối với bố con cháu nhé."

"Trên mặt cháu còn có vết thương, không cần phải vội?" Đinh Triệu Văn có chút lo lắng, đồng thời cũng rất cảm động, ông nghe nói Lâu Thành đã cứu mạng con trai mình.

Lây Thành nói không cần lo. Trên mặt anh chỉ là vết thương nhỏ, dù sao người đông thế mạnh khó tránh khỏi bị thương. Nhưng trái ngược lại với những người bị anh đánh cho không thể nhúc nhích, mấy vết thương nhỏ này cũng không đáng nhắc đến.

Đinh Triệu Văn kiên trì: "Hay là đi bệnh viện xem trước đi, nếu không có cháu, hôm nay.......Lâu Thành cảm ơn cháu nhiều."

Lâu Thành vội vàng nói không sao, chuyện nên làm. Anh không muốn tới bệnh viện, bởi vì anh muốn Đinh Tuyết Nhuận bôi thuốc cho mình. Nhưng mà anh nghĩ tới Đinh Tuyết Nhuận cũng bị mấy đá vào bụng, liền đồng ý.

Ra khỏi bệnh viện, sau đó đi ăn tối, Đinh Triệu Văn muốn uống rượu, nhanh chóng bị Lâu Hoành Nghiệp nhiệt tình chuốc cho có chút choáng váng.

Lâu Hoành Nghiệp nói: "Ông dạy học hả, giỏi quá, tôi rất bội phục những người có văn hóa, trong bụng thừa tướng có thể chống thuyền." (Khoan dung độ lượng)

Lâu Thành nhắc nhở ông: "Người ta là giáo viên ngữ văn, xin bố đừng khoe khoang thành ngữ của mình, rất mất mặt."

Cơm xong, Đinh Tuyết Nhuận và Lâu Thành quay lại khách sạn, là căn phòng đôi hai giường ngủ.

Đinh Tuyết Nhuận mang trứng luộc từ nhà ăn tới, lăn xung quanh mắt Lâu Thành. Lâu Thành mở to một mắt nhắm một mắt, mở miệng nói: "Nhuận Nhuận, bố anh muốn ở đây hai ngày, ông ấy nói phải giải quyết xong phiền phức mới đi. Em được tuyển thẳng rồi, nhất định không được để lại dấu vết gì. Em còn kết thù với người ta, đợi em đi rồi, sợ bọn nó lại tới tìm bố em báo thù.

Đinh Tuyết Nhuận dừng một chút, chợt nói: "Lâu Thành, cảm ơn anh."

"Có gì phải cảm ơn đâu, anh là người đàn ông của em đấy!" Anh mở to con mắt kia ra, chân thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận nói: "Đã rất lâu rồi anh không đánh nhau, hôm nay đánh người sướng quá."

Đinh Tuyết Nhuận cười, nói tiếp: "Bảo anh lái xe chạy đi, tại sao anh không chạy?"

"Anh có thể bỏ em lại mà chạy sao?"

"Anh có thể chở em mà."

"............anh cho rằng em bảo anh chạy một mình, vậy làm sao được, anh có chết cũng phải cản trước mặt em! Còn nữa, chiếc moto kia xấu quá, ai muốn lái nó."

Ý định ban đầu của Đinh Tuyết Nhuận là để Lâu Thành chạy một mình, nhưng sau khi sự việc qua đi, có thể đổi một cách nói khác.

Lâu Thành bảo cậu ngồi xuống, giành lấy quả trứng trên tay cậu: "Được rồi, được rồi, bụng em cũng xanh đen rồi, anh lăn cho em một chút."

Lúc tới bệnh viện Lâu Thành không yên tâm, còn bảo cậu đi chụp chiếu, nhưng mà xác thực cũng chỉ bị thương ngoài da.

Bác sĩ khai cho một ít thuốc chữa thương ngoài da, ban nãy Đinh Tuyết Nhuận ở bệnh viện đã bôi một lần rồi.

Lâu Thành vén áo cậu lên một chút, đổ một ít dầu hoa hồng vào tay, đáng chuẩn bị ra tay, lại nhìn thấy vết sẹo trên người Đinh Tuyết Nhuận.

"Em lừa anh là viết mổ?"

"Xin lỗi Lâu Thành, em không biết phải nói thế nào cho nên mới lừa anh." Cậu mím môi, "Về sau sẽ không thế nữa."

"Thôi bỏ đi." Lâu Thành cam tâm bị cậu lừa, có thể làm thế nào được, Đinh Tuyết Nhuận lừa anh, anh vẫn thích cậu. Anh nhẹ nhàng dùng tay chạm một chút: "Có đau hay không?"

"Đã qua rất lâu rồi, không còn cảm giác nữa."

"Vậy ở đây thì sao?" Lâu Thành lại chỉ vào chỗ thâm xanh trên bụng cậu.

"Vẫn ổn, không đau lắm."

"Đã nói rồi đấy, sau này không được lừa anh nữa!" Lâu Thành không vui, vì da của Đinh Tuyết Nhuận trắng, vết thâm xanh càng hiện rõ ràng, Lâu Thành lòng đau như cắt?

"Anh cũng nói với em là mình không đau còn gì?"

"Anh không phải..............không phải như thế!" Lâu Thành đau lòng nói, "Anh mình đồng da sắt, em da dẻ non nớt."

Đinh Tuyết Nhuận giống như không còn cách nào, cuối cùng thú nhận: "Ừ, cũng hơi đau."

Lúc này Lâu Thành mới vừa lòng, bắt đầu bôi thuốc cho cậu, vừa bôi vừa dỗ: "Đau mau bay đi." Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh: "Sao anh không bôi thuốc?"

"Anh không cần."

"Không đau sau?"

Lâu Thành vừa muốn nói không, lại bị Đinh Tuyết Nhuận trừng một cái, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Chỉ đau một chút thôi.............."

Đinh Tuyết Nhuận cười lên, đột nhiên cúi đầu, khẽ chạm vào môi anh, âm thanh mềm mại: "Vù vù, đau ơi bay đi nhé."

Bình luận

Truyện đang đọc