TÌNH ĐẦU CHỌN TÔI, TÔI RẤT NGỌT

Đinh Tuyết Nhuận khó có thể từ chối anh, cộng thêm cậu mệt rã rời, liền gật gật đầu. Lâu Thành ôm chặt cậu từ phía sau, Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy có chút nóng, nhưng lại rất an ổn. Cậu đưa chân ra khỏi chăn để đỡ nóng, một lát sau, cậu trở mình, ôm lấy cánh tay Lâu Thành, đầu vùi kín vào hõm vai anh.

Đây là lần thứ hai ôm cậu ngủ như vậy, đại khái vừa hưng phấn vừa kích động, không ngủ được. Sau khi Đinh Tuyết Nhuận ngủ rồi, anh vẫn mở to mắt, ôm người sống như thế cũng không biết phải làm gì.

Anh sờ mó khắp nơi, cuối cùng tìm được cổ tay trái của Đinh Tuyết Nhuận trong chăn. Khi ngủ cậu tháo đồng hồ ra, lúc này mới làm cho anh có cơ hội ra tay. Lâu Thành sờ nắn cổ tay cậu một vòng lại một vòng, vết sẹo giống như vòng tuổi của cây, không biết Đinh Tuyết Nhuận tại sao lại tàn nhẫn với bản thân mình thế này.

Lâu Thành thở dài một hơi, đau lòng.

Giấy xin nghỉ dài kỳ không lên lớp tự học buổi tối của Đinh Tuyết Nhuận thứ hai đã có. Nhưng thầy Đậu cũng đồng thời nói: "Cho dù em có thi xã hội, nhưng khi thi thử vẫn phải tới lớp."

Thi thử bình thường đều sẽ chiếm thời gian tiết tự học.

Đinh Tuyết Nhuận đồng ý, cũng không phải tuần nào cũng tổ chức thi thử, thầy cô lại có khuynh hướng để học sinh tự học. Bạn học trong lớp bọn họ có hiệu quả tự học rất cao.

Cuộc thi nhỏ không tính là quá nhiều, nhưng mà cuộc thi lớn thì tháng nào cũng có. Đảo mắt đã tới tháng sáu, tới kỳ thi đại học quan trọng nhất, năm nay Lục Trung được chọn là một trong những địa điểm tổ chức thi đại học của thành phố.

Bởi vì phải thi đại học, trường học cho học sinh nghỉ ba ngày thi. Đinh Tuyết Nhuận nhân dịp này dạy thêm cho Lâu Thành: "Tuần sau, sau khi thi đại học xong, chúng ta phải thi tháng, em sẽ ôn tập cho anh một chút trọng điểm phải thi."

"..............A? Anh cũng phải đi thi?"

Đinh Tuyết Nhuận "Ừ" một tiếng: "Anh cũng phải đi thi."

"Không thi không được sao...............anh thi không tốt."

Đinh Tuyết Nhuận biết loại tâm lý này của Lâu Thành, đã lâu lắm không nghiêm túc thi rồi, bây giờ muốn tới thi, tự nhiên sẽ sợ.

"Không sao đâu Lâu Thành, anh không cần phải sợ thi, nó không phải thú dữ cũng không phải nước lũ."

"Anh mới không sợ thi đâu, anh sẽ kéo điểm trung bình xuống.........." Nguyên nhân mà Lâu Thành không tới thi, phần lớn là do điểm số quá thấp, sẽ kéo điểm trung bình xuống, dẫn tới lớp xếp hạng thấp.

"Không sao đâu Lâu Thành, anh kéo điểm trung bình xuống, em lại kéo nó lên." Đinh Tuyết Nhuận dùng giấy bút tính điểm trung bình, "Trong lớp có bốn mươi lăm người, trừ anh và em, bình quân đại khái là 620 đến 630, phụ thuộc vào dao động của độ khó. Tính thêm điểm của em, anh chỉ cần thi trên 250 là được, cũng sẽ không kéo tụt điểm bình quân xuống."

"............tại sao lại là 250 điểm? Có phải em cảm thấy anh ngốc." Trọng điểm của Lâu Thành hoàn toàn trật lất. Đinh Tuyết Nhuận đang muốn nói đương nhiên không phải, không ai cảm thấy anh ngốc cả, lại nghe thấy Lâu Thành túm tóc mình buồn rầu nói: "250, anh có thể thi được từng này điểm không? Nhuận Nhuận em cũng đề cao anh quá rồi............"

Đinh Tuyết Nhuận vô cùng bất đắc dĩ: "Ngốc một chút cũng tốt."

Lâu Thành nhào tới cắn cậu: "Anh biết em thông minh, nhưng cũng không được chê anh ngốc." Hai người vốn đang ở phòng sách học tập, Lâu Thành đột nhiên đè cậu lại, anh cọ tới cọ lui trên người cậu, lại há miệng khẽ cắn lên mặt, tai với cổ cậu.

Cọ một chút liền cọ ra lửa.

Lâu Thành nằm trên người cậu không động đậy.

Đinh Tuyết Nhuận cũng cảm nhận được sự biến hóa, toàn thân cứng lại, đôi mắt nhìn về Lâu Thành mặt đang vô cùng đỏ kia: "Anh có đứng dậy hay không?"

"Đứng dậy làm gì?" Lâu Thành lớn tiếng nói, "Em muốn bỏ anh lại trong phòng tự mình giải quyết hả?"

Gặp phải chuyện thế này, cho dù là ngày thường Đinh Tuyết Nhuận có bình tĩnh thế nào đi nữa vào thời khắc này cũng cảm thấy khó khăn, có chút ngượng ngùng. Cậu không biết phải tiếp lời thế nào, chỉ đơn giản ngậm miệng không nói.

Lâu Thành rất ít khi nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng này của cậu, trong lòng có ngọn lửa bốc lên, hai mắt đỏ ngầu, giống động vật săn mồi đi dạo vào ban đêm. Ánh mắt Lâu Thành sáng quắc hôn một cái lên cằm cậu, nhỏ giọng nói: "Nhuận Nhuận, em giúp anh được không?"

Đinh Tuyết Nhuận biết anh có ý gì, nhưng lại giống như không hiểu rõ ý của anh, đối với cậu mà nói, chuyện này rất xa lạ, không có cách nào làm ra dáng vẻ có kinh nghiệm.

"Em....giúp kiểu gì?" Biểu tình của cậu do dự không quyết, bởi vì bình thường bản thân cậu cũng không quá quan tâm tới những thứ này, dường như cũng không có ý tưởng về phương diện ấy.

Lâu Thành thầm nghĩ thầm, có rất nhiều cách nhưng anh không biết Đinh Tuyết Nhuận có thể tiếp nhận cách nào, nhưng cho dù cách nào, chỉ cần Lâu Thành nghĩ tới cảnh tượng ấy liền cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vừa chật vừa căng."

Giọng anh khàn khàn: "Vậy để anh dạy em nhé? Thầy Đinh."

Ghế sô pha mua chuyên dùng để học tập, vô cùng nhỏ hẹp, mấy chiếc gối ôm đều bị quăng xuống dưới đất, trên người Lâu Thành ra rất nhiều mồ hôi, đôi tay đầy mồ hôi khẽ vuốt ve má Đinh Tuyết Nhuận, khi trở nên động tình, anh như bị ma quỷ ám cúi đầu xuống hôn cậu. Vốn chỉ định hôn rất đơn thuần, kết quả Lâu Thành không thể kìm lòng nổi, trong lòng nghĩ Đinh Tuyết Nhuận đã là người của anh rồi, nếu đã là người của anh, vậy thì không cần phân tôi cậu nữa.

Anh vừa không nhịn được, liếm liếm môi Đinh Tuyết Nhuận.

Một khoảng thời gian dài sau, Lâu Thành đều đè lên người Đinh Tuyết Nhuận, anh thở dốc, nói hôm nay không muốn học nữa. Đại khái cả ngày hôm nay anh không học nổi nữa, bởi vì luôn không nhịn được dư vị.

Đinh Tuyết Nhuận muốn đi rửa tay, kết quả Lâu Thành hoàn toàn không đứng dậy, chỉ muốn ôm lấy cậu ỷ lại cậu. Bên cạnh chính là trường học, khu chung cư của bọn họ cũng có người canh gác, còn có thiết bị phá tín hiệu. Qua nửa ngày, buổi thi toán kết thúc, tiếng chuông hết giờ truyền tới.

Lâu Thành lại nhắc đi nhắc lại một câu, đôi môi dán lên tai cậu: "Bảo bối, hôm nay chúng ta không học có được không?"

Khoảng thời gian này anh có áp lực lớn, ngay lập tức được phóng thích, thực sự không có chút sức lức để học bài.

Đinh Tuyết Nhuận cũng có chút cảm giác không muốn làm gì, chỉ muốn ôm Lâu Thành như thế không làm gì cả, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cậu cảm thấy ý muốn của bản thân này quả thực có vấn đề: "Cho nên em cảm thấy chuyện này không tốt........."

"Em cảm thấy không tốt? Thực sự là lão cổ hủ....tại sao anh lại cảm thấy rất vui vẻ nhỉ?"

Kỳ thi đại học kết thúc, đề thi đại học được đăng trên mạng cùng với đáp án theo số đông không mấy tiêu chuẩn, Đinh Tuyết Nhuận in đề thi ra, phát trực tiếp làm đề thi đại học năm nay.

Lâu Thành cảm thấy camera điện thoại của cậu không ổn, liền đổi cho Đinh Tuyết Nhuận một cái camera chuyên để phát trực tiếp, camera đặt vuông góc với mặt bàn, khi Đinh Tuyết Nhuận làm đề, Lâu Thành cũng ở bên cạnh làm bài.

Tất nhiên, phần lớn anh chẳng biết làm. Chọn nửa ngày mới chọn được đáp án, anh lén lút nhìn, Đinh Tuyết Nhuận đã làm tới đề lớn phía sau rồi. Lâu Thành đưa tay lật qua bài thi của cậu, phát hiện đáp án của mình với cậu không giống nhau, anh hỏi: "Thầy Đinh, sao lại chọn đáp án này? Em chọn không giống với anh."

Đinh Tuyết Nhuận dừng lại nhìn anh, giở sang câu mà Lâu Thành nhắc tới: "Anh chọn thế nào?"

"Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất."

Đinh Tuyết Nhuận ôn hòa nhã nhặn: "Vector pháp tuyến của mặt phẳng em đã giảng cho anh rồi, nhưng lần này thuộc đề khó, anh chăm chú nghe, em giảng cho anh."

Lâu Thành nhàn rỗi không có việc gì, đi nhìn màn hình phát trực tiếp của Đinh Tuyết Nhuận, xem xong vô cùng tức giận: "Fan của em nói anh là học sinh trung học, học sinh trung học!"

Cũng có người hoài nghi Lâu Thành là học sinh trung học phổ thông, chẳng qua thành tích không được tốt lắm mà thôi. Nhưng khi vừa nhìn thấy chữ viết của Lâu Thành, liền sáng tỏ, có thể kết luận anh là học sinh tiểu học.

Thành tích thi tháng có sau khi thi xong bốn ngày, lần này Lâu Thành nghe lời Đinh Tuyết Nhuận, tham gia thi, tuy rằng điểm số so với bình quân điểm gần sáu trăm của trường rất mất mặt nhưng Lâu Thành cảm thấy anh thi vẫn rất tốt, tổng điểm được hơn ba trăm một chút — Điểm của Đinh Tuyết Nhuận lấy điểm của anh nhân đôi còn nhiều hơn một trăm.

Lâu Thành tự mình biết mình, không khoe ra với người khác, chỉ chụp lại cho bố mẹ anh xem, nói bản thân mình thi được điểm cao.

Nhạc Quân với Lâu Hoành nghiệp đều cưng chiều anh, bình thường tác phong của Lâu Thành ở trường thế nào, kỳ thực bọn họ đều rõ ràng, một học sinh trước giờ không đi thi, nhưng cũng không gây chuyện — đây là lý do mà bọn họ đưa Lâu Thành vào một ngôi trường hiếu học, ở trường hiếu học những học sinh hay gây chuyện ít, Lâu Thành muốn đánh nhau cũng không tìm được kẻ không có đầu óc nào chạy tới gây sự, lâu ngày liền hoàn lương.

Đột nhiên nhìn thấy Lâu Thành đi thi, còn thi được điểm cao như vậy, hai người đều khó có thể tin được, đều nói thầy chủ nhiệm dạy tốt, Khâu Nhạc vui vẻ nói muốn tặng căn nhà để cảm ơn thầy Đậu.

Lâu Hoành Nghiệp không phải là người có nhiều kiến thức, ông là một người quê mùa, cho nên luôn hi vọng đứa con mình có văn hóa, không ngờ rằng tử thừa phụ nghiệp, đời sau giỏi hơn đời trước. Ông cũng biết Lâu Thành không phải là người có thể học tốt, có người trời sinh đã học tập giỏi, có người trời sinh đã không biết. Ông cũng không hề cưỡng cầu, nói với Lâu Thành: "Tìm một người vợ có kiến thức về nhà, cải thiện gen."

Không ngờ rằng Lâu Thành đột nhiên lại tới thi, dáng vẻ muốn chăm chỉ học tập, thế nào không làm ông cảm động.

"Con bây giờ cũng là học bá rồi, lại tìm một người có kiến thức làm vợ, chẳng phải là song kiếm hợp bích?"

Lâu Thành thăm dò hỏi: "Bố còn nhớ người bạn cùng bàn mà con từng nhắc tới không?"

"Người mà đã được tuyển thẳng kia?"

Khoảng thời gian trước, Lâu Thành cả ngày chém gió, nói rằng bạn cùng bàn của anh rất giỏi, Lâu Hoàng Nghiệp liền nhớ.

"Vâng ạ," Lâu Thành nói, "Gần đèn thì sáng bố có biết không, cậu ấy là người trí thức, không ai có tri thức hơn cậu ấy. Mỗi ngày cậu ấy đều dạy thêm cho con, đối xử với con rất tốt. Con tiếp xúc với cậu ấy lâu dần, bây giờ còn có thể thi được hơn ba trăm điểm, nếu như con tiếp tục qua lại với cậu ấy.............." Vậy không cần phải cải thiện gen nữa, mình đã trở thành người có văn hóa rồi.

Lâu Hoành Nghiệp mừng rỡ: "Thành Thành, đó là ân nhân của con! Hai ngày nữa bố sẽ tới thành phố D, mời bạn của con tới ăn một bữa." Lâu Hoành Nghiệp nhìn ra, đây là người có thể tạo ra ảnh hưởng tốt tới Lâu Thành, vậy nhất định phải là một học sinh tốt.

Lâu Thành trong lòng cũng vui, nói: "Con phải hỏi cậu ấy đã."

Kết quả, cuối tháng bảy Lâu Hoành Nghiệp tới, ông gửi tin nhắn cho Lâu Thành nói mình đứng ở cổng trường đợi anh, bảo cậu ra ăn cơm: "Thuận tiện mang bạn học của con cùng tới ăn, người được tuyển thẳng ấy."

"Bố mẹ anh muốn gặp em?"

Lâu Thành "Ừ" một tiếng: "Hai giờ chiều, ăn một bữa cơm là được rồi, bọn họ đều là những người rất tốt, Nhuận Nhuận đừng sợ."

"Em không sợ, Lâu Thành..........anh không nói với bố mẹ rồi đấy chứ?"

"Còn chưa nói, làm công tác chuẩn bị một chút, có cơ hội thích hợp anh sẽ nói."

Đinh Tuyết Nhuận không yên tâm. Bởi vì phần lớn phụ huynh đều khó có thể tiếp thu sự thực con mình là đồng tính luyến. Tuy rằng Lâu Thành ngốc nghếch, nhưng mà bố mẹ anh không thể là đồ ngốc: "Anh đã từng nghĩ chưa, bọn họ có thể tiếp nhận không?"

Lâu Thành nói: "Không sao đâu. Bọn họ gặp em rồi khẳng định sẽ thích em, bố mẹ anh thích người học tập tốt. Bố anh không phải là người có kiến thức, ông ấy muốn anh tìm một người có kiến thức." Còn chưa tan học, Lâu Thành không dám nói lớn, lôi kéo tay Đinh Tuyết Nhuận cố chấp nói, "Nhuận Nhuận em là người có kiến thức nhất rồi, em phải làm vợ anh."

Bình luận

Truyện đang đọc