TÌNH ĐẦU CỦA PHÓ TỔNG


Trời mưa to, xe đi lại cũng rất nguy hiểm.

Cũng may được anh đưa về tận nhà, ở bên cạnh Hàn Đăng cô đỡ sợ hơn hẳn, những tia chớp loé sáng cũng ít khiến cô giật mình.

Xe đến trước cổng, Vú Phương cầm ô đợi sẵn ở đó, cô quay sang chào tạm biệt anh rồi nhanh chân bước xuống mà quên mất bản thân đang thắt dây an toàn.

Anh mỉm cười tự tay tiến sát lại gần để tháo dây cho cô, tim cô lại đập nhanh nữa rồi....
Cô ngại ngùng bước xuống xe chạy lại ôm chầm lấy Vú Phương.

Bác che ô cho cô đi vào nhà, cô ngoái lại nhìn thì cửa xe cũng đã đóng, không biết anh có nhìn ra không nhưng cô vẫn vẫy tay chào.
Ngồi trong xe, anh lại mỉm cười với cô gái ấy mất rồi.
chiếc xe Nhược Hằng đang đỗ lại phía sau đó, trong màn mưa cô ta thấy cô bước xuống xe và đi vào nhà.

Nhược Hằng hai tay nắm chặt, cô ta ghen tức đến đỏ mắt.

Sự bất an của cô ta ngày càng lớn hơn, nhưng Nhược Hằng cố kìm nén lại, thấy xe anh rời đi cô ta mới nói tài xế lái xe ra về.
Thương cho bác tài xế phải chịu sự phẫn nộ của cô ta, mặc dù đã cố đi nhanh giữa trời mưa gió nhưng Nhược Hằng vẫn không hài lòng mà trút giận lên bác.
Về đến dinh thự vì chưa thấy xe anh về, cô ta tức tối lao nhanh lên phòng.


Bác tài xế bước ra mà thở phào, không chỉ bác mà mấy người làm ở đây cũng nhịn cô ta rất lâu rồi.

Thấy thiếu gia về họ nhẹ nhõm hơn hẳn, vì khi có anh cô ta chẳng bao giờ dám lớn tiếng hay quát mắng họ.
Quản gia Trương cúi đầu chào anh và nói nhỏ: “ Tiểu thư Nhược Hằng đợi cậu trên phòng, có vẻ như cô ấy không vui cho lắm!”
“ Thế sao??? cảm ơn bác! Cũng muộn rồi bác nghỉ sớm đi, mọi chuyện tôi tự lo được!!!”
“ Dạ!!! thưa cậu chủ!”
Anh chầm chậm bước lên phòng, Nhược Hằng ngồi sẵn ở ghế, thấy anh cô ta đứng bật dậy, mặt bắt đầu chuyển sang vẻ đáng thương uỷ mị.
“ Hàn Đăng! em đến đón anh nhưng không thấy, có biết em lo lắm không!!!”
“ Anh gặp đối tác, tiện đường chở thư ký Hoàng về nên có hơi muộn một chút, xin lỗi đã để em đợi lâu”
Cô ta chưa kịp hỏi gì thì anh đã tự nói ra khiến Nhược Hằng không thể tỏ thái độ tức giận được, cô ta lại trưng ra bộ mặt nũng nịu.
“ Anh không quan tâm em nữa hay sao?”
“ Sao lại hỏi thế chứ! anh vẫn luôn bên cạnh em mà!”
Hàn Đăng trao cho cô ta một cái ôm, tuy miệng cười nhưng trong lòng cô ta lại ngập tràn những suy nghĩ và cả những toan tính mà anh chẳng thể nào biết được.
10h tối, ăn uống xong xuôi, Giám đốc Kiều mở lời đưa Hạ Cúc về, cô ấy vui vẻ đồng ý.

Trên xe, Hạ Cúc cứ một lúc lại lén nhìn về phía Kiều Nhất Trung, còn anh ta vẫn chăm chú lái xe.

Hạ Cúc lúc này tâm trạng hết sức rối bời, có lẽ cô ấy đã biết được mọi việc hôm nay đều là do cô bày ra để giúp cô ấy, vả lại đây cũng là cơ hội tốt hiếm hoi để Hạ Cúc có thể thổ lộ lòng mình.

Xe dừng trước cửa nhà cô, vì Hạ Cúc cũng nói trước với Giám đốc Kiều về việc cô ấy ở nhờ nhà cô mấy hôm.

Lúc này, Hạ Cúc hít một hơi sâu lấy hết can đảm từ lúc sinh ra đến bây giờ để thổ lộ tình cảm, Hạ Cúc chồm qua thơm nhẹ lên má của Kiều Nhất Trung.

Anh ta sững người về hành động nhanh gọn lẹ ấy, mặt Kiều Nhất Trung như con nai vàng ngơ ngác..
“ Giám đốc Kiều???! anh có tin về tình yêu sét đánh không? thật ra ngay từ lần đầu gặp anh em đã vô cùng thích anh.

Thật là muối mặt, nhưng em có thể theo đuổi anh được không???”
Giám đốc Kiều càng ngơ ngác hơn khi nghe Hạ Cúc nói ra những lời đó.

Quả thật mặt Hạ Cúc cũng khá dày khi chính miệng cô ấy lại thốt ra mấy lời như vậy.

Những lời đó đáng lẽ ra chỉ đàn ông mới nói với người họ muốn theo đuổi, nhưng vì quá thích rồi nên Hạ Cúc liều một phen, đôi khi như thế lại nhẹ lòng hơn cũng nên.
Thấy Giám đốc Kiều im lặng, hơn nữa Hạ Cúc cũng đoán trước được kết quả nên cô ấy không muốn anh ta khó xử thêm.

“ À....!anh không cần trả lời đâu, em cũng hiểu mà.

Xin lỗi đã phiền anh rồi...!!!!”
“ Hạ Cúc này! Xin lỗi nhưng tôi không muốn cô hiểu nhầm, thật ra tôi đã có người trong lòng rồi!”
“ Vậy sao???!!!! thế em nên chúc mừng anh rồi” Hạ Cúc ngạc nhiên nhưng không khỏi buồn bã, miệng cố cười nhưng tim đau nhói, lòng cô ấy như thắt lại.
“ Thật lòng tôi cũng không nghĩ là cô lại dành tình cảm cho tôi như vậy, nhưng thật sự xin lỗi vì người tôi thích là Như Hoa!”
nghe đến đây Hạ Cúc không nói thêm một lời nào, cô ấy gật đầu chào Giám đốc Kiều rồi bước xuống xe.

Thì ra người mà Giám đốc Kiều thích lại là cô, trong đầu Hạ Cúc lúc này là muôn vàn suy nghĩ “ Nếu như Giám đốc Kiều thích Như Hoa thì tại sao cậu ấy lại giúp mình cơ chứ?”, “ Tại sao cậu ấy lại không nói rõ với mình????”, “ chẳng lẽ cậu ấy sợ mình buồn sao??? nếu sự thật là vậy thì mình không nên làm cậu ấy và Giám đốc Kiều khó xử thêm nữa?...”
Tim của Hạ Cúc như vỡ vụn, cô là người mà Hạ Cúc vô cùng yêu quý nên nếu như cô thích Giám đốc Kiều thì cô ấy sẽ tự động mà rút lui.
Hạ Cúc nhìn lên căn phòng của cô, ánh đèn vẫn sáng.

Cô đang ngồi đợi Hạ Cúc mang tin tốt về, nhưng có lẽ mọi chuyện không hề đi theo mong muốn của cô.

Hạ Cúc buồn bã, cô ấy cứ đi cứ đi, một chiếc taxi tiến lại gần, Hạ Cúc không ngần ngại mà bước lên xe đi thẳng về nhà của cô ấy.
15 phút trôi qua, xe vẫn chạy khiến Hạ Cúc hơi lo lắng, vì bình thường từ nhà cô về cô ấy chỉ mất 10 phút đi xe đạp.

Trời tối, Hạ Cúc cố nhìn ra ngoài thì thấy đoạn đường lạ hơn bình thường, cô ấy hỏi thì tài xế nói đang đi đường tắt.

Nhưng từ nhà Hạ Cúc đến nhà cô thì làm gì có đường tắt kia chứ, Hạ Cúc bắt đầu nghi ngờ.

Hạ Cúc liền bắt tên tài xế dừng xe lại, nhưng hắn ta không nghe theo còn cố đi nhanh hơn.

Thấy sự việc có vẻ không ổn nên Hạ Cúc phải dở nghề ra ngay lập tức.


Bệnh nghề nghiệp đi đâu cũng chụp choẹt lấy tin nên thành thói quen, trước khi lên xe cô ấy cũng chụp lại biển số cũng như mặt của tài xế, điện thoại còn mở định vị nên nếu như có vẫn đề gì xấu cô sẽ gọi ngay cho cảnh sát, tên tài xế hôm nay dính phải đúng tổ kiến lửa nên không dám manh động.

Đúng là có tật giật mình, người có ý đồ xấu lên luôn sợ bị phát hiện.

Hắn ta đành dừng xe cho Hạ Cúc đi xuống, vừa xuống cô ấy cố chạy thật nhanh đến phía trước nơi có ánh đèn sáng.

Tưởng hắn tha cho cô ấy nhưng khi ngoái lại Hạ Cúc thấy hắn đang chạy theo phía sau.

Hạ Cúc sợ hãi chạy thật nhanh, trời lại đổ mưa khiến con đường càng thêm trơn trượt, người Hạ Cúc cũng ướt nhẹp.

Thật may bác tài xế theo định vị của cô đến kịp thời, tên kia thấy có người hắn liền dật lùi về xe của mình rồi lái xe trốn đi mất.
Dù đã an toàn nhưng nước mắt của Hạ Cúc không ngừng rơi, cô ấy không quên cảm ơn bác tài xế riêng của ba mẹ.
“ Không có bác đến kịp chắc con gặp nguy rồi, cảm ơn bác nhiều ạ!!!”
“ Tiểu thư đừng nói thế, ông bà chủ căn dặn chúng tôi là bảo vệ tiểu thư thật tốt, thật may tiểu thư vẫn an toàn...”
Hạ Cúc thấy chuông báo điện thoại vang lên, gạt nước mắt rồi mở điện thoại thì Hạ Cúc thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ cô, vì không muốn cô lo lắng nên Hạ Cúc nhắn tin nói rằng nhà của cô ấy có việc nên Hạ Cúc phải về trước.

Thấy tin nhắn của Hạ Cúc cô cũng bớt lo hơn nhưng có điều gì đó hơi lạ khiến cả đêm hôm đó cô trằn trọc rất lâu.....


Bình luận

Truyện đang đọc