TINH TẾ KẾT HÔN CHỈ NAM

Sau khi trở về từ trung tâm nuôi trồng cây giống, Lạc Phi lập tức chạy đi tắm rửa, cậu không chịu nổi mùi hương hoa dính trên người.

Vừa mới tắm xong, Lạc Phi liền nhận được cuộc gọi từ hoàng cung, là ba ba Lâm Viễn gọi tới.

Lạc Phi tự nhiên không dám từ chối, lập tức nghe máy.

Lâm Viễn đang ngồi trên giường ngủ, trên người mặc áo tắm màu trắng, hiển nhiên cũng vừa tắm xong, tần số nhìn toàn tức làm hình ảnh thoạt nhìn rất chân thật. Nhìn hình ảnh 3D trước mặt, Lạc Phi có cảm giác thân thiết như đang giáp mặt nói chuyện với ba ba, không khỏi cười khẽ, ôn nhu hỏi: “Ba ba vẫn chưa ngủ ạ?”

Lâm Viễn trực tiếp nói: “Sao con không báo chuyện phi thuyền vũ trụ gặp trục trặc cho chúng ta biết?”

Lạc Phi sửng sốt một chút, vội vàng giải thích: “Chỉ là chút trục trặc nhỏ thôi, con không muốn làm mọi người lo lắng.”

Lâm Viễn nhíu mày: “Tin tức phi thuyền vũ trụ của hãng hàng không KM gặp sự cố điện đang ồn ào suốt mấy ngày nay, chiếm cứ hết đầu đề của các trang web lớn, nếu không phải hôm nay ba lướt web thì cũng không biết phi thuyền của con gặp chuyện.” Ông dừng một chút rồi quan tâm hỏi: “Thế nào, con có sao không?”

“Con không sao. Chỉ là hệ thống cung cấp điện của phi thuyền bị virus xâm nhập nên đình chỉ thôi, rất nhanh đã được khắc phục.”

Quan sát con trai một phen, phát hiện không có chỗ nào không thích hợp Lâm Viễn mới an tâm: “Ở bên ngoài con phải chú ý an toàn một chút, gần nhất phi thuyền chuyên chở hành khách thường xuyên gặp sự cố, không bằng con cứ để Trọng Minh chở con về đế đô đi. Tốc độ của Trọng Minh nhanh hơn mấy chiếc phi thuyền phổ thông nhiều lắm.”

“Dạ, con dạo chơi ở vài tinh hệ nữa đã, qua tân niên sẽ trở lại.”

“Sau khi rời khỏi Thiên Cầm con định đi đâu nữa?”

“Con muốn tới xem cảnh tuyết ở tinh cầu Thụy Ân mà ba ba sống hồi đó.”

Nhớ lại chuyện cũ ở tinh cầu Thụy Ân, khóe môi Lâm Viễn không khỏi cong lên: “Tuyết ở Thụy Ân rơi suốt cả năm, trắng xóa một mảnh, còn có tòa Đại Tuyết sơn rất nổi tiếng, phong cảnh rất hùng vĩ, con có thể tới xem thử. Bất quá nhiệt độ bên tinh cầu Thụy Ân rất thấp, con nhớ mặc nhiều quần áo một chút.” Lâm Viễn dừng một chút, sau đó cầm lấy phần danh sách trên bàn: “Đây là danh sách khách mời tham gia tiệc sinh nhật của con, đã bảo người làm xong rồi, con muốn xem qua không?”

“Không cần đâu, cứ để phụ vương làm chủ là được rồi.” Khách mời trong tiệc sinh nhật hoàng tử thường là quan viên hai giới quân chính, Lạc Phi không quá hứng thú.

“Con có muốn mời thêm người bạn nào không?” Lâm Viễn nghi hoặc hỏi.

“…” Nghe vậy, trong đầu Lạc Phi thoáng hiện lên bóng dáng Mạc Hàm.

Tử nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn trưởng thành trong sự bảo bọc của phụ vương, thời thơ ấu vẫn luôn ở trong vương cung học tập, tới tuổi đi học cũng học ở học viện quý tộc nổi danh ở đế đô. Hiện tượng kết bè kết phái giữa nhóm học viên có gia thế trong học viện rất nghiêm trọng, đại khái là nhóm ‘bằng hữu’ trong học viện đều vì thân phận hoàng tử mới kết giao với cậu. Số ít còn lại là vì quan hệ của nhóm cha chú, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với nhau.

Thế nhưng Mạc Hàm bất đồng.

Hai người trùng hợp gặp mặt trên phi thuyền, khi đó Mạc Hàm còn đeo khẩu trang, Lạc Phi vì tận mắt nhìn thấy năng lực khủng bố chỉ cần ba mươi lăm giây có thể chỉnh sửa hệ thống mà hiếu kỳ đồng thời bội phục đối phương.

Lần thứ hai gặp mặt là trong thọ yến Mạc gia, Mạc Hàm đứng sau cha mình, phong thái thong dong bình tĩnh, Lạc Phi nghe rất nhiều chuyện về Mạc Hàm từ Ai Mễ Nhĩ, từ đó cảm thấy hứng thú với vị alpha trẻ tuổi đầy triển vọng này, vì thế liền giấu diếm thân phận, nhờ Ai Mễ Nhĩ giới thiệu làm quen với đối phương.

Mạc Hàm là người bạn đầu tiên mà Lạc Phi chủ động kết giao.

Vì thế khi ba ba nhắc tới bằng hữu, Lạc Phi theo bản năng lập tức nghĩ tới Mạc Hàm.

Đáng tiếc cậu dùng thân phận học trưởng đã tốt nghiệp đại học Hách Nhĩ Mạn làm quen với Mạc Hàm, hiện giờ không có cách nào mời Mạc Hàm tham gia tiệc sinh nhật.

Nghĩ tới đây, Lạc Phi cảm thấy có chút tiếc nuối, cười nói: “Không có ba ba, con không muốn mời thêm ai nữa, cứ mời theo danh sách đó đi.”

Lâm Viễn cũng là người thần kinh thô, không cảm nhận được cảm xúc biến hóa của con trai, gật gật đầu nói: “Ừm tốt lắm, vậy con nghỉ sớm một chút.”

***

Sau khi tắt thông tấn khí, Lâm Viễn lật danh sách khách mời nhìn một chút.

Bệ hạ Tây Trạch rất coi trọng lễ thành niên của cặp song sinh đại hoàng tử Lạc Phi và nhị hoàng tử Lạc Ninh, các giới trong đế quốc nghe được tin này tự nhiên cũng rất để tâm, gần nhất bưu kiện chúc mừng được gửi tới đã sắp chất thành núi trong hoàng cung.

Từ khi đăng cơ Tây Trạch chủ yếu đặt tinh lực vào quân bộ và cải cách quốc hội. Bất quá vài năm gần đây thì bắt đầu tham gia các buổi yến tiệc trong giới kinh doanh, cũng thường xuyên duy trì quan hệ. Trước kia tiệc sinh nhật của nhóm hoàng tử chỉ mời nhân vật có tiếng trong giới quân chính, thế nhưng tiệc sinh nhật mười tám tuổi của đại hoàng tử và nhị hoàng tử, hiệp hội kinh doanh đế quốc chủ động đề nghị muốn tham gia, kết quả là danh sách khách mời tăng lên gấp đôi.

Trong danh sách có tên của rất nhiều ông chủ lớn thường xuyên xuất hiện trong tin tức tài chính kinh tế.

Lâm Viễn nhìn sơ qua một chút rồi đặt danh sách xuống bàn.

***

Cùng lúc này, Mạc gia.

Mạc Lâm ngồi trên xe lăn, trước mặt là quang não cá nhân.

Ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím, đồng thời số liệu trên màn hình cũng nhanh chóng biến đổi làm người ta nhìn tới hoa cả mắt.

Nặc Á nhịn không được chế nhạo: “Chủ nhân, hôm nay vì sao người lại ngồi xe lăn viết số liệu vậy?”

Mạc Lâm thản nhiên nói: “Lần trước diễn trò trước mặt Lạc Phi điều khiển xe lăn không quá thuần thục, xém chút nữa đã ngã sấp xuống rồi. Để phòng ngừa vạn nhất bình thường nên tập luyện một chút, lần sau gặp tình huống phát sinh đột ngột cũng có thể diễn thật hơn.”

Nặc Á: “… …”

Vì diễn trò trước mặt đại hoàng tử, chủ nhân quả thật rất chú tâm!

Đúng lúc này thông tấn khí trên tay đột nhiên lóe sáng, là cha gọi tới.

Mạc Lâm nhấn kết nối, chỉ thấy hình ảnh của cha xuất hiện trên màn hình trước mặt.

Nhìn con trai đang ngồi trên xe lăn, Mạc Khải Minh cũng không kinh ngạc, thực bình tĩnh nói: “Chín giờ sáng mai bên hàng không KM mời dự họp đại hội cổ đông khẩn cấp, mang đề án của con qua cho cha xem một chút.”

Mạc Lâm gật đầu: “Con biết rồi.”

Mạc Khải Minh mỉm cười: “Còn chưa cất xe lăn à? Diễn trò đến nghiện rồi sao?”

Mạc Lâm nhanh chóng cất xe lăn, lấy chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu đặt bên cạnh mặc vào.

— chỉ trong vòng mười giây đã biến thân thành alpha Mạc Hàm.

Nhìn tốc độ biến đổi đáng sợ của con trai, Mạc Khải Minh bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương: “Cha ở văn phòng chờ con.”

“Dạ, con lập tức qua ngay.”

Một lát sau, Mạc Hàm đã hóa thân thành alpha xuất hiện ngoài cửa văn phòng, gõ cửa, Mạc Khải Minh nói vọng ra: “Vào đi.”

Mạc Hàm tiến vào, mở tập tin dự án đã chuẩn bị tốt cho cha xem.

Mạc Khải Minh tỉ mỉ xem xét, nhíu mày nói: “Phương án này của con quá mạo hiểm.”

Mạc Hàm nghiêm túc nói: “Con biết làm vậy rất phiêu lưu, thế nhưng hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, tất cả dư luận đều đang bất lợi cho hãng hàng không, phẫn nộ trong lòng dân chúng đã bị châm ngòi, nếu không xử lý tốt thì hãng hàng không KM rất có thể sẽ không vùng dậy được. Nếu muốn thắng trận này chúng ta phải quyết tâm chiến đấu đến cùng. Cha không muốn cá cược một phen sao?”

Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn cha mình, giọng nói thực bình tĩnh, vẻ mặt thực thong dong, ánh mắt cũng đầy tự tin kiên định. Không chỉ đầu óc thông minh, lại còn có gan sáng tạo cùng tinh thần quyết đoán, thật không hổ là con trai là omega to gan lớn mật dám chạy trốn khỏi hôn lễ năm đó.

Nhìn thật kỹ đề án của đứa con, Mạc Khải Minh gật đầu: “Tốt, cứ làm theo ý con đi, cha sẽ tận lực thuyết phục nhóm cổ đông.”

Mạc Hàm thở phào, mỉm cười: “Cám ơn cha đã ủng hộ con.”

Đối mặt với ánh mắt trong suốt cực kỳ tương vị ánh mắt của vị omega kia trong kí ức, trái tim Mạc Khải Minh mềm nhũn, ông đứng dậy đi tới trước mặt Mạc Hàm, vươn tay xoa xoa tóc con trai, nhỏ giọng nói: “Cứ mạnh tay mà làm, mặc kệ phiêu lưu thế nào, con chỉ cần nhớ kỹ, cha sẽ chịu trách nhiệm cho con.”

Mạc Hàm gật mạnh đầu: “Dạ.”

— có chỗ dựa lớn mạnh như cha, cậu có gì phải sợ chứ.

Mạc Khải Minh mỉm cười lấy thiệp mời trên bàn đưa qua: “Còn một việc nữa, đây là thiệp mời cha vừa nhận được hôm nay.”

Mạc Hàm cầm lấy lật xem, tấm thiệp mời màu bạc ánh kim được chế tác rất tinh mỹ, bên trong viết dòng chữ ‘Kính mời Mạc Khải Minh tiên sinh tham dự tiệc thành nhân của đại hoàng tử Lạc Phi và nhị hoàng tử Lạc Ninh đế quốc’, phía sau là thời gian và địa điểm.

Mạc Hàm nghi hoặc: “Lễ thành nhân của hai vị hoàng tử sao lại gửi cho cha? Mạc gia vốn đâu có lui tới với vương thất đế quốc?”

“Không phải vương thất chủ động mời, là bên thương hội đế quốc chủ động biểu thị muốn tham gia nên vương thất mới nể mặt, để bên xử lý thường vụ gửi thiệp đi.” Nhìn thời gian trên thiệp, Mạc Khải Minh nói tiếp: “Ngày mười tháng sau con theo cha tới đế đô dự tiệc.”

Mạc Hàm khẽ nhíu mày: “Không đi được không? Con không thích mấy chỗ tiệc tùng náo nhiệt.”

Mạc Khải Minh vỗ vỗ vai con trai: “Tốt nhất con nên đi theo cha. Bình thường chúng ta quả thật không có lui tới với bên vương thất, thế nhưng tiệc sinh nhật mười tám của cặp song sinh Lạc Phi, Lạc Ninh là đại sự cả đế quốc, nên chủ động chúc mừng. Trừ bỏ tập đoàn Phong Dương còn có mấy ông chủ của các tập đoàn lớn tham gia, chúng ta không thể mất lễ tiết được.”

Ông dừng một chút, ôn hòa nhìn Mạc Hàm: “Con đã diễn rất tốt, đại hoàng tử không có khả năng phát hiện Mạc Lâm tàn phế tâm thần là giả, lại càng không có khả năng đoán được Mạc Lâm và Mạc Hàm là cùng một người. Con dùng thân phận Mạc Hàm theo cha tới hoàng cung một chuyến cũng có thể mở mang kiến thức. Việc kinh doanh này, nhận thức nhiều người không có gì hại cả.”

Mạc Hàm cúi đầu nhìn tấm thiệp mời, khẽ nhún vai: “Được rồi.”

Anh có chút buồn cười nghĩ, nếu mình xuất hiện trong bữa tiệc này, cái vỏ ‘học trưởng’ giả mạo của đại hoàng tử không phải sẽ bị trực tiếp vạch trần à?

Thật không biết đại hoàng tử sẽ kinh hỉ hay kinh hách đây?

Bình luận

Truyện đang đọc