TINH TẾ KẾT HÔN CHỈ NAM

Sắc mặt Mạc Hàm cứng ngắc, không biết nên nói gì.

Y Mạn cũng kinh ngạc trừng to mắt: “Lạc Phi, cậu nói giỡn à? Cậu là F Tiên Sinh? Là đội hữu có gương mặt hệ thống?”

Lạc Phi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. Anh gọi là Thiên Tài, Mạc Hàm là MH, Phất Lan Khắc là Chỉ Soái Ba Giây, đội chúng ta còn một người có kỹ thuật bắn súng rất tốt là Thợ Săn. Tuần trước chúng ta vừa thông qua phó bản hoang mạc Khảm Bố Lạp hình thức ác mộng, trong trò chơi gặp phải đàn rắn cùng đàn ưng công kích.”

Mọi người: “…”

Có thể báo ra toàn bộ ID của đội, hơn nữa còn biết rõ chuyện trong phó bản tuần trước, hiển nhiên Lạc Phi không phải nói đùa, cậu thật sự chính là F Tiên Sinh mặt hệ thống trong đội.

Tròng mắt Y Mạn cơ hồ sắp lọt ra ngoài: “Thật sự là cậu à?!”

Khó trách lúc nghe mình gặp phải đàn rắn quần công, F Tiên Sinh đã quan tâm hỏi han. Hóa ra người nọ là Lạc Phi, Lạc Phi biết mình sợ rắn a.

Lạc Phi thực tự nhiên đi tới ngồi bên cạnh Mạc Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Mạc Hàm, em dùng phương thức này tiếp cận anh, anh có tức giận không?”

Mạc Hàm cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, quay qua chống lại ánh mắt thâm thúy của đối phương, nhất thời cư nhiên không thể nào giận được.

Muốn giận thì cũng giận chính mình, rốt cuộc vì sao lại cung cấp một phương thức khác để Lạc Phi tiếp cận mình a—- trò chơi toàn tức.

Chỉ vài phút trước Mạc Hàm còn vui sướng vì thoát khỏi kẹo mạch nha, kết quả hiện giờ chẳng những không thoát được mà càng dính chặt hơn.

—–Lạc Phi cư nhiên vẫn luôn bồi bên cạnh anh.

Trong lòng Mạc Hàm ngũ vị tạp trần, sắc mặt cũng lúc xanh lúc trắng.

Quen biết Mạc Hàm lâu như vậy, trong ấn tượng của Phất Lan Khắc, Mạc Hàm vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, chưa từng thấy Mạc Hàm xuất hiện biểu tình như vậy. Phất Lan Khắc nghi hoặc nhìn Lạc Phi, thầm nghĩ, người gọi là Lạc Phi này diện mạo thật suất hơn mặt hệ thống không biết bao nhiêu lần, cậu ta dùng gương mặt hệ thống hiển nhiên là vì không muốn để Mạc Hàm nhận ra. Kia cậu ta tiếp cận Mạc Hàm vì mục đích gì?

Lạc Phi thoạt nhìn không giống sinh ra trong gia đình thương giới, mặc một thân quân trang rõ ràng biểu lộ được khí thế hiên ngang oai hùng của quân nhân đế quốc, nếu chụp một bức hình thì có thể trực tiếp dùng làm áp phích tuyên truyền cho học viện Thánh La Thước Á—– quân nhân alpha trẻ tuổi ngũ quan anh tuấn phỏng chừng có thể mê đảo một đống lớn omega.

Cậu ta tiếp cận Mạc Hàm hẳn là không liên quan tới bối cảnh Mạc gia, thân phận của cậu gia căn bản không cần kết giao hảo với Mạc gia.

Không phải vì ‘lợi’, kia chẳng lẽ là vì ‘tình’?

Bình thường tiếp cận muốn làm vợ Mạc Hàm đều là omega. Người này rõ ràng là alpha, tiếp cận Mạc Hàm muốn làm gì nha?

Đơn thuần kết giao bằng hữu thì có cần phiền toái như vậy không??

Phất Lan Khắc không thể nào hiểu được, hoang mang gãi gãi đầu, tò mò quan sát sắc mặt Mạc Hàm.

Mạc Hàm hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, nhìn Lạc Phi lịch sự nói: “Cậu theo tôi ra ngoài, chúng ta nói chuyện riêng một chút.”

Lạc Phi lập tức gật đầu: “Tốt.”

****

Mạc Hàm gọi Lạc Phi đi vào một gian phòng trống, thuận tay đóng cửa lại mới nhướng mày hỏi: “Cậu có ý gì?”

Lạc Phi mỉm cười giải thích: “Không có ý gì, chính là nghe nói anh đang chơi Quy Tắc Rừng Rậm nên mới lập tài khoản tìm kiếm anh. Nếu dùng diện mạo thật, anh chắc chắn sẽ không chịu tổ đội với em, anh hận không thể trốn em thật xa còn gì, vì thế em mới chọn gương mặt hệ thống.”

Mạc Hàm nhíu chặt mày: “Lần trước không phải đã nói rõ ràng với cậu rồi à? Sao cậu vẫn chưa chịu từ bỏ?”

Lạc Phi nghiêm túc nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy chẳng phải tình cảm em dành cho anh quá bèo bọt à?”

Mạc Hàm đau đầu như muốn nứt ra, vươn tay xoa xoa mi tâm: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu!”

Lạc Phi lại mỉm cười, ánh mắt thực ôn nhu nhìn Mạc Hàm: “Em biết, cho nên em mới nghĩ cách truy anh.”

Mạc Hàm: “…”

Anh phát hiện mình lại một lần nữa bị Lạc Phi làm nghẹn họng.

Trầm mặc ba giây, Mạc Hàm nhịn không được giận tái mặt: “Lạc Phi, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không có khả năng thích cậu, hai chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ. Tôi hi vọng cậu sớm từ bỏ, chúng ta có thể bảo trì khoảng cách hảo hữu, nếu không phải ngại thân phận đại hoàng tử, tôi đã sớm tuyệt giao rồi. Cậu cứ tiếp cận như vậy làm tôi rất phức tạp, hiểu chưa?”

Mạc Hàm cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, thế nhưng trình độ mặt dày của Lạc Phi thực sự vượt khỏi tưởng tượng của anh.

Anh đã nói đến vậy nhưng Lạc Phi vẫn như cũ không hề bị đả kích, cũng không uể oải, ngược lại thực trấn định nói: “Ấn tượng của một người đối với một người sẽ chậm rãi thay đổi theo thời gian tiếp xúc. Có người lúc mới gặp liền có cảm giác rất tốt, kết quả ở chung rồi mới phát hiện đối phương tràn đầy khuyết điểm. Mà có người ban đầu cảm thấy thực bình thường, làm anh thực chướng mắt, thế nhưng sau khi hiểu biết sẽ cảm thấy người đó tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Em tin mình là loại thứ hai, chỉ cần anh hiểu biết em nhiều hơn, anh nhất định sẽ thay đổi cái nhìn về em.”

Lạc Phi dừng một chút, ánh mắt nhìn Mạc Hàm vô cùng ôn nhu: “Sau khi em thổ lộ anh chỉ cự tuyệt theo bản năng mà thôi, bởi vì anh cảm thấy cả hai chúng ta đều là alpha, anh phải kế thừa Mạc gia, em lại là đại hoàng tử, mặc kệ là xét theo phương diện nào, chúng ta cũng không nên ở cùng một chỗ. Thế nhưng đó đều là nhân tố khách quan mà thôi. Anh chưa chân chính hiểu em đã phủ nhận em hoàn toàn. Vì thế em mới dùng một thân phận hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt anh, để anh hiểu biết về em hơn.”

Mạc Hàm: “… …”

Đối phương giải thích trật tự rõ ràng còn vô cùng ăn khớp làm Mạc Hàm căn bản không soi được điểm sai nào.

Bởi vì người mình thích không hiểu biết mình nên dùng một thân phận khác bồi bên cạnh, đây là lựa chọn thực bình thường.

Mà Mạc Hàm thực sự từ F Tiên Sinh nhìn thấy một diện mạo khác của Lạc Phi.

Tỷ như khi giải quyết vấn đề vô cùng quyết đoán dứt khoát, lúc đối mặt với nguy hiểm thì bình tĩnh thong dong, thân thủ mạnh mẽ, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, hiểu biết toàn diện về các loại vũ khí…

Đây mới là Lạc Phi, đại hoàng tử đế quốc được bệ hạ bồi dưỡng.

Lạc Phi cũng không phải con cún con ngu ngốc đơn thuần trong ấn tượng của Mạc Hàm, lúc cần thiết Lạc Phi có thể nháy mắt hóa thành con lang hung hãn bảo vệ hết thảy những thứ mình để ý.

Trên người Lạc Phi kỳ thực có không ít ưu điểm.

Chính là, lúc ban đầu ngốc ngốc diễn trò rồi bị vạch trần nên Mạc Hàm vẫn luôn xem Lạc Phi là một thiếu niên khờ dại đáng yêu, hoàn toàn không chú ý tới một mặt suất khí nam nhân của đối phương.

Giờ phút này, chống lại đôi mắt ôn nhu lại nghiêm khắc của Lạc Phi, Mạc Hàm không có cách nào phản bác, chỉ đành bảo trì trầm mặc.

Thấy Mạc Hàm trầm mặc, khóe môi Lạc Phi không khỏi nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Có thể tâm sự một chút về cái nhìn của anh với F Tiên Sinh không? Anh có cảm thấy F Tiên Sinh kỳ thực rất suất không? Có phải hoàn toàn không giống với ấn tượng đại hoàng tử đúng không? Kỳ thật đây mới chính là em, ấn tượng của anh trước đó chỉ là một phần nhỏ của em mà thôi.”

Mạc Hàm: “… …”

F Tiên Sinh quả thật rất tuấn tú, hơn nữa Mạc Hàm thật sự cũng có chút hảo cảm với F Tiên Sinh, bằng không cũng không chủ động hẹn gặp đối phương như vậy.

Mạc Hàm không muốn nói trái lương tâm, chỉ đành nhíu mày nói: “Tôi thừa nhận cậu quả thật có rất nhiều ưu điểm, thế nhưng tôi cũng sẽ không vì vậy mà yêu thích cậu. Sở dĩ tôi hẹn gặp cũng vì cậu dạy tôi bắn súng nên mới gặp mặt cám ơn mà thôi.”

Lạc Phi gật đầu: “Em hiểu bây giờ anh vẫn chưa thích em, nhưng ít ra đã không còn bài xích như lúc đầu, thậm chí anh còn có chút hảo cảm, cảm thấy em không tồi, đúng không?”

Mạc Hàm: “… …”

Năng lực nắm bắt trọng điểm vấn đề của người này sao lại lợi hại như vậy?

Mạc Hàm lại một lần nữa nghẹn lời, bởi vì Lạc Phi nói đều đúng cả, anh chỉ đành lạnh lùng quay mặt đi… không muốn tiếp tục tranh cãi.

Anh phát hiện Lạc Phi chẳng những mặt dày mà còn dẻo miệng, lần nào cũng không cãi lại.

Thấy Mạc Hàm quay mặt đi không thèm để ý tới mình, trong lòng Lạc Phi đã cười tới nở hoa.

Kỳ thực Mạc Hàm cũng không cao lãnh như đồn đãi, hơn nữa anh cũng không thích nói dối nên mỗi lần bị mình chọt trúng tâm tư, anh sẽ bảo trì trầm mặc. Nói cách khác, trong lòng Mạc Hàm thực sự có hảo cảm với thân phận F Tiên Sinh hơn đại hoàng tử, chính mà da mặt mỏng nên ngại thừa nhận mà thôi.

Từ trong không gian cơ giáp lấy ra món quà mình chuẩn bị trước đó, Lạc Phi đưa tới trước mặt Mạc Hàm: “Đây là món quà em chuẩn bị, đối với chuyện giấu diếm thân phận tiếp cận anh em cảm thấy rất có lỗi, vì thế tặng anh món quà nhỏ để xin lỗi.”

Mạc Hàm không muốn nhận, lập tức đẩy hộp quà trở lại: “Không cần đâu.”

Lạc Phi cười nói: “Không cần vội cự tuyệt như vậy, mở ra xem thử đi.”

Chiếc hộp rất tinh xảo, hơn nữa bên ngoài còn có logo trò chơi Quy Tắc Rừng Rậm, vừa nhìn đã biết là mô hình đặc chế.

Mạc Hàm cau mày mở ra, chỉ thấy bên trong là một tiểu nhân nhi mặc quần dài áo cụt tay cao tầm mười li, trong tay còn cầm một khẩu súng tự động.

Nhìn kỹ thì tiểu nhân nhi này cư nhiên giống hệt F Tiên Sinh trong trò chơi.

Sau khi mở hộp sẽ khởi động trình tự trí năng, chỉ thấy tiểu nhân nhi hướng Mạc Hàm vẫy vẫy tay mỉm cười, sau đó vang lên âm thanh hệ thống: “Xin chào Mạc Hàm, em là F Tiên Sinh, cũng là Lạc Phi. Thực xin lỗi khi dùng cách này tiếp cận anh, hi vọng anh không tức giận. Trong lúc đặc huấn học viên không thể rời khỏi trường, em không có cách nào gặp an nên mới nghĩ tới trò chơi, thuận tiện để anh hiểu em hơn một chút. Thật xin lỗi, nếu anh không có cách nào nguôi giận thì có thể đánh em mắng em, em cam đoan sẽ không đánh trả cũng không trả treo.”

Mạc Hàm: “… … …”

Tiểu nhân nhi chỉ lớn cỡ bàn tay nghiêm trang giải thích với anh, lại còn nói anh có thể đánh có thể mắng.

Thực sự là ngây thơ quá cỡ!

Thế nhưng không hiểu sao trong lòng cư nhiên có chút ấm áp, giống như có một dòng nước ấm từ sâu trong tim phá hổng một lỗ chậm rãi lan tràn ra khắp trái tim.

Nhìn mô hình trí năng giống hệt F Tiên Sinh trong lòng bàn tay, Mạc Hàm phát hiện một bụng tức giận của mình nháy mắt tan thành mây khói.

Lạc Phi cười khẽ nói: “Mô hình này tặng cho anh, sau này để nó bồi bên cạnh anh. Mô hình trí năng có thể đối thoại được những vấn đề đơn giản, nếu tức giận cũng có thể hung hăng mắng nó.”

Mạc Hàm thầm nghĩ, tôi mới không ngây thơ như cậu đâu, việc gì lại mắng mô hình chứ.

Bất quá vẫn miễn cưỡng tiếp nhận món quà này: “Cám ơn.”

F Tiên Sinh thu nhỏ lại còn mười li thoạt nhìn đáng yêu vô cùng, làm Mạc Hàm không đành lòng cự tuyệt.

Thấy Mạc Hàm nhận quà, Lạc Phi biết lần chủ động giải thích này mình xử lý không quá tệ. Ít nhất Mạc Hàm không tức giận, cũng không vì thế mà sinh lòng chán ghét, chỉ là thoạt nhìn có chút buồn bực nhíu chặt mày, đại khái là đang nghĩ cách để thoát khỏi đại hoàng tử kẹo mạch nha đi?

Lạc Phi không khỏi có chút buồn cười—– Mạc Hàm, anh không thoát được em đâu.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện đã nhận định, Lạc Phi nhất định sẽ làm được. Người cậu nhận định, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào nhất định phải truy tới tay.

Mạc Hàm không biết, đại hoàng tử trừ bỏ mặt dày còn đặc biệt có nghị lực.

Nghĩ vậy, Lạc Phi liền mở miệng: “Mạc Hàm, em sẽ không ép buộc anh ở cùng một chỗ với em nhưng em hi vọng anh có thể cho em chút thời gian, ít nhất là sau khi hiểu biết em toàn diện rồi hãy làm ra quyết định. Nếu khi đó anh vẫn không hề thích em chút nào, em sẽ hoàn toàn hết hi vọng, không bao giờ làm phiền anh nữa, được không?”

Mạc Hàm nhíu mày, anh không thích phương thức xử lý quanh co vòng vèo này, thế nhưng chống lại ánh mắt chân thành của Lạc Phi, Mạc Hàm lại không nghĩ ra lý do cự tuyệt. Hơn nữa, hoàn toàn hết hi vọng, không bao giờ làm phiền nữa, điều này này thực sự chính là điều Mạc Hàm muốn.

Trầm mặc một lúc, Mạc Hàm mới hỏi: “Cậu muốn bao lâu?”

“Một năm, trước khi em lên năm hai, nếu anh vẫn hoàn toàn không có cảm giác gì với em, em sẽ buông tay.”

Mạc Hàm dứt khoát gật đầu: “Được rồi.”

Lạc Phi bổ sung: “Nhưng một năm này, anh phải cho em cơ hội theo đuổi, không thể cố ý tránh mặt em.”

Mạc Hàm: “… …”

Hình như mình lại vừa đào hố hôn mình thì phải? Vì sao phải đáp ứng cho cậu ta một năm thời gian a?

Đáng tiếc lời nói ra hệt như bát nước hất đi, không thể thu hồi lại được.

Mạc Hàm đành phải đồng ý: “Được rồi, một năm này cậu cứ việc triển lãm ưu điểm của mình, đến khi đó nếu tôi vẫn không có cách nào thích cậu thì cậu phải chấp nhận buông tay, không được làm phiền tôi nữa, đây chính là cậu nói.”

Lạc Phi gật đầu: “Một lời đã định.”

Mạc Hàm tự tin cảm thấy mình không có khả năng thích Lạc Phi. Cho dù Lạc Phi có nhiều ưu điểm thế nào cũng vậy, từ nhỏ đến lớn anh gặp qua người xuất sắc còn ít sao? Tới tận bây giờ anh chưa từng động tâm với bất kỳ ai.

Thế nhưng Lạc Phi lại tự tin cho rằng chỉ cần Mạc Hàm hoàn toàn hiểu biết mình, cảm nhận được thành ý của mình, một năm thời gian đã đủ làm Mạc Hàm yêu thích mình.

Hai người ôm hai tâm tư, bất quá thực hòa hợp đạt thành điều kiện.

****

Ở trong phòng, Phất Lan Khắc cùng Y Mạn hai mặt nhìn nhau.

Phất Lan Khắc tò mò hỏi: “Cái kia, Lạc Phi cùng Mạc Hàm trước kia đã từng quen biết rồi à? Hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”

Y Mạn gãi đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, hẳn là bằng hữu bình thường đi?”

Sắc mặt Phất Lan Khắc có chút mờ mịt: “Bằng hữu bình thường việc gì phải phức tạp như vậy? Trực tiếp vào trò chơi tìm Mạc Hàm không phải được rồi sao? Còn phải dùng gương mặt hệ thống rồi liên lạc với tôi trước, sau đó giả làm người mới gia nhập đội ngũ. Trong quá trình đánh phó bản suốt một tháng nay, cậu ta vẫn luôn giả vờ như không hề quen biết Mạc Hàm trước đó a….”

Nghe đến đây Y Mạn cũng có chút lờ mờ: “Đại khái là vì cảm thấy thú vị đi? Muốn chọc Mạc Hàm một chút, làm Mạc Hàm kinh hỉ?”

Loại giải thích này khá gượng ép, bất quá cả hai người không có cách nào nghĩ ra lời giải thích nào tốt hơn.

Hai người đang trò chuyện thì cửa bị đẩy ra, Mạc Hàm cùng Lạc Phi một trước một sau tiến vào.

Trên mặt Mạc Hàm không có biểu tình, lạnh lùng thản nhiên hệt như chưa có chuyện gì phát sinh.

Bất quá Lạc Phi thì mỉm cười vô cùng sáng lạn: “Thật xin lỗi để hai người đợi lâu, em cùng Mạc Hàm có chút hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng rồi.”

Mạc Hàm cũng không nói thêm gì, cầm thực đơn điện tử nói: “Gọi món ăn đi.”

Thẳng đến khi các món ăn tinh xảo được dọn lên bàn, Mạc Hàm vẫn thực bình tĩnh dùng cơm.

Lạc Phi rất khéo nói, chủ đề thiên về trò chơi nên rất nhanh liền quen thuộc với Phất Lan Khắc. Thần kinh Phất Lan Khắc khá thô, không hề cảm nhận được bầu không khí giữa Lạc Phi cùng Mạc Hàm có gì không đúng, ăn xong bữa cơm liền trở thành bạn tốt với Lạc Phi.

Nhóm người rời khỏi nhà ăn, Y Mạn chủ động kéo Lạc Phi, thần thần bí bí sáp tới nói: “Anh muốn vào trường cậu tham quan một chút, được không?”

Lạc Phi nghi hoặc: “Anh muốn vào trường quân đội làm gì?”

“Ba ba anh đã tốt nghiệp ở trường quân đội a, năm đó chính là xá hữu của ba ba cậu, anh muốn tham quan trường cũ của ông một chút.”

Ba ba Tư Nặc của Y Mạn cùng ba ba Lâm Viễn của Lạc Phi năm đó quả thật là xá hữu, Y Mạn muốn tham quan học viện cũng không phải chuyện lạ.

Lạc Phi mỉm cười: “Ký túc xá của trường hiện giờ đã thay đổi rồi, quy mô mở rộng, toàn bộ đổi thành phòng hai người. Ký túc xá của nhóm ba ba ở năm đó vẫn còn, là phòng 301, lúc nhập học em cũng tò mò qua xem thử, ở phòng đó là hai vị học trưởng hệ cơ giáp.”

Y Mạn hưng phấn nói: “Vậy à? Cậu có thể dẫn anh vào không?”

Chống lại ánh mắt to tràn đầy mong chờ của Y Mạn, Lạc Phi không đành lòng cự tuyệt, gật đầu nói: “Em phải nộp đơn xin phép, nếu trường học phê chuẩn chuẩn thì có thể dẫn anh vào.” Nói tới đây, Lạc Phi quay qua nhìn Mạc Hàm: “Mạc Hàm, anh có muốn vào tham quan không?”

Mạc Hàm chưa từng tiến vào trường quân đội, hiện giờ đứng ở ngoài cổng nhìn pho tượng hình ưng nghiêm trang túc mục trên quảng trường cùng nhóm học viên mặc quân trang tới lui, trong lòng cũng có chút tò mò: “Cậu có thể dẫn mấy người vào?”

“Sau khi nộp đơn xin phép, một lần có thể mang nhiều nhất là ba người tiến vào tham gian trường.”

Phất Lan Khắc hưng phấn: “Có thể mang tới ba người à? Vậy anh đi cùng được không?”

Lạc Phi gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Nếu đồng bạn đều muốn đi, Mạc Hàm cũng chỉ có thể thuận theo: “Cùng đi đi.”

Lạc Phi khẽ mỉm cười, đi tới bên cạnh Mạc Hàm, áp sát bên tai anh thì thầm: “Trường em có phòng huấn luyện cơ giáp rất chuyên nghiệp, còn có thể mô phỏng hoàn cảnh chiến tranh vô cùng chân thật, so với đại học Hách Nhĩ Mạn mạo hiểm cùng kích thích hơn nhiều, nếu anh cảm thấy hứng thú, em có thể dẫn anh qua xem, thuận tiện chỉ anh cách thao tác cơ giáp thực chiến quân dụng.”

Mạc Hàm: “… …”

Vì cái gì rõ ràng biết trước mặt có lưỡi câu nhưng anh vẫn không nhịn được muốn cắn câu nhỉ?

Cơ giáp thực chiến quân dụng, thật sự làm Mạc Hàm cảm thấy hứng thú.

Vì thế cuối cùng Mạc Hàm vẫn cắn câu, gật đầu nói: “Hảo, đi xem đi.”

…(cont)…

Mạc Hàm hiện tại: mình tuyệt đối không có khả năng thích cậu ấy, cho nên cậu ấy làm gì cũng chẳng sao cả, mình cứ lẳng lặng nhìn cậu ấy biểu hiện.

Mạc Hàm sau này: thích em ấy, muốn kết hôn với em ấy…. thực mất mặt quá!

Hố ngày càng lớn phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể tự mình nhảy xuống a o(* ̄︶

Bình luận

Truyện đang đọc