TINH TẾ KẾT HÔN CHỈ NAM

Học kỳ mới bắt đầu, xá hữu Lộ Đức Duy Hi rất nhanh liền phát hiện Lạc Phi thay đổi rất nhiều, trước kia đại hoàng tử vẫn luôn mỉm cười hòa nhã, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, mỗi cuối tuần đều chạy tới đại học Hách Nhĩ Mạn tìm Mạc Hàm. Thế nhưng sau khi học kỳ này khai giảng, nụ cười trên mặt Lạc Phi rõ ràng giảm bớt, cũng không tới đại học Hách Nhĩ Mạn nữa, mỗi ngày ngâm mình trong thư viện học tập, cơ hồ dồn hết tinh lực vào việc học tập, ngay cả học trưởng trước kia hay chơi bóng với Lạc Phi cũng phát hiện Lạc Phi đã rất lâu rồi không xuất hiện ở sân bóng.

Lộ Đức Duy Hi cùng Lạc Phi tuy là xá hữu nhưng quan hệ cũng không quá thân thiết, hơn nữa Lộ Đức Duy Hi không thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác, vì thế cũng không hỏi.

Không ngờ khai giảng không bao lâu, Y Mạn đã chủ động gửi tin, lần này không phải quấn quít mời cậu ăn cơm nữa, ngược lại hỏi thăm Lạc Phi: “Lạc Phi có khỏe không? Em ấy có thương tâm không?”

Lộ Đức Duy Hi nghi hoặc: “Sao lại hỏi vậy? Cậu ấy có chuyện gì à?”

Y Mạn khổ sở nói: “Người Lạc Phi thích bị bỏ vào khoang đông lạnh trong bệnh viện, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại, em ấy nhất định rất khó chịu.”

“…” Không ngờ lại là nguyên nhân này, người Lạc Phi thích? Lộ Đức Duy Hi cẩn thận suy nghĩ, nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra là ai, liền hỏi Y Mạn: “Cậu ấy thích ai?”

Y Mạn suýt chút nữa hộc máu: “Cái đồ đầu gỗ này, này mà cũng không nhìn ra được à??”

Lộ Đức Duy Hi cẩn thận nghĩ nghĩ: “Thực không nghĩ ra.”

Cậu chỉ biết Lạc Phi với Mạc Hàm, Phất Lan Khắc, Y Mạn là bạn tốt, cuối tuần Lạc Phi đều chạy tới đại học tìm Mạc Hàm, về phần Lạc Phi thích ai sao cậu biết được chứ?

Y Mạn thực sự sắp tức chết rồi, hung hăng liếc một cái, khó trách mình theo đuổi lâu như vậy mà người này cứ thờ ơ hệt như tảng đái, đại khái là quá đần trong vấn đề tình cảm đi. Y Mạn mặc kệ Lộ Đức Duy Hi, gửi qua một hàng chữ: “Tự nghĩ đi!”

“…” Nghĩ không ra, Lộ Đức Duy Hi dứt khoát từ bỏ, không nghĩ nữa.

Cuối tuần Y Mạn cùng Lạc Ninh tới thăm Lạc Phi, hơn nữa còn nói tiến triển nghiên cứu bên Tư Nặc cho Lạc Phi biết, bởi vì cấu trúc bệnh độc NR phức tạp, nghiên cứu rất có thể cần tới một hai năm, bảo Lạc Phi phải chuẩn bị tâm lý thực tốt.

Lạc Phi bình tĩnh nói: “Không sao, em chờ được.”

Đã ước định rồi, bất luận là bao lâu cậu cũng kiên định chờ đợi.

Y Mạn cúi đầu không nói lời nào, biểu tình có chút mất mác. Từ nhỏ Y Mạn vẫn luôn vui vẻ không lo không nghĩ, đây là lần đầu tiên Lạc Phi thấy Y Mạn buồn bã như vậy, hiển nhiên Y Mạn cũng thực lòng xem Mạc Hàm là bạn, Mạc Hàm bị đông lạnh, Y Mạn cũng rất khó chịu.

Lạc Phi thấp giọng nói: “Yên tâm, anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Y Mạn rầu rĩ gật đầu: “Ừm, chính là anh cảm thấy Mạc Hàm bị đông lạnh như vậy thực đáng thương, chúng ta ở bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, còn được ngắm nhìn ngắm đủ thứ, Mạc Hàm thì ngủ trong khoang đông lạnh, không hay không biết gì cả, cứ như bị thế giới này từ bỏ vậy…”

Trái tim Lạc Phi đau đớn, nói lảng sang chuyện khác: “Anh cùng Lộ Đức Duy Hi thế nào?”

Y Mạn có chút buồn bực: “Vẫn vậy, mấy ngày nghỉ anh định qua nhà tìm em ấy, kết quả em ấy lại theo cha mình tới quân đoàn, anh chụp hụt a, suốt cả kỳ nghỉ có gặp được lần nào đâu, em ấy cũng chưa bao giờ chủ động liên hệ anh, lần nào cũng đều là anh gửi tin trước, sau đó em ấy đơn giản đáp lại một hai câu, cứ hệt như tảng đá ấy.”

Tâm tình thích đối phương, trông ngóng đối phương gửi tin cho mình, Lạc Phi cũng từng thể nghiệm, nghe tới đó liền vỗ vỗ vai Y Mạn, cổ vũ: “Nếu thích thì đừng dễ dàng từ bỏ, anh xem em đi, trước đó Mạc Hàm cũng không thích em, còn cự tuyệt vài lần, thế nhưng cuối cùng em cũng đả động được anh ấy. Có công mài sắt có ngày nên kim a.”

Nghe vậy, Y Mạn lập tức khôi phục sức sống, cười nói: “Đúng vậy, anh mới không tin mình không bắt được em ấy!”

Lạc Ninh ở bên cạnh nhỏ giọng than thở: “Yêu đương thực phiền toái, lúc thì vui sướng nhí nhảnh lúc lại buồn khổ thương tâm.”

Lạc Phi quay qua nói: “Em chưa trải qua, không hiểu.”

Lạc Ninh mỉm cười: “Em không muốn trải nghiệm, cũng không muốn hiểu. Mục tiêu của em là mỗi năm xem ít nhất một trăm quyển tiểu thuyết, làm phong phú thế giới tinh thần của mình. Số lương thực tinh thần này đủ cho em ăn cả đời a.”

Lạc Phi thực vô ngữ tới ý tưởng của em trai nhà mình, đúng là mọt sách, chỉ cần có sách để xem là thoải mãn.

Yêu đương làm gì chứ? Có thú vị như tiểu thuyết không?

Ba người ở nhà ăn bên ngoài học viện ăn bữa cơm, lúc tạm biệt Lạc Phi mỉm cười nói: “Cám ơn hai người đã tới thăm em, không cần lo lắng, em đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Sau này hai người không cần đặc biệt chạy qua đây an ủi em đâu, anh ấy chỉ đang ngủ mà thôi, em sẽ chờ anh ấy tỉnh lại.”

Lạc Ninh cùng Y Mạn liếc nhìn nhau, không nói nữa.

Lạc Phi vỗ vỗ vai em trai: “Bên phụ vương, em cứ tiếp tục giấu giúp anh, chờ Mạc Hàm tỉnh lại rồi, anh sẽ tự giải thích với bọn họ.”

Lạc Ninh gật đầu: “Yên tâm, trừ bỏ cậu Lăng An, những người khác không hề biết gì cả.”

*****

Sau khi tiễn hai người, Lạc Phi lại tới thư viện.

Sắc trời đã muộn, bên ngoài cửa sổ bắt đầu sáng lên ánh đèn đường, trong thư viện có không ít học viên đang vùi đầu ôn tập, chương trình học kỳ này so với trước đó lại càng nặng hơn, thế nhưng Lạc Phi cảm thấy tinh lực của mình quá dư thừa, mỗi khi ở thư viện đọc sách, cậu lại nhớ tới lúc mình cùng Mạc Lâm tới thư viện đại học Hách Nhĩ Mạn chỉnh sửa luận văn, giống như người mình yêu thương đang ở bên cạnh vậy.

Lạc Phi nhắm mắt lại, tiếp tục đặt lực chú ý vào sách giáo khoa.

Mạc Lâm dùn ghai năm hoàn thành chương trình học bốn năm, sau đó xin tốt nghiệp sớm, Lạc Phi cũng muốn khiêu chiến chính mình, xem xem mình có thể hoàn thành chương trình học sớm như Mạc Lâm hay không.

Trong lòng có mục tiêu, tự nhiên cũng tràn đầy động lực.

Lạc Phi nỗ lực học tập, đồng học cùng giáo viên trong trường đều thấy rất rõ, huấn luyện viên phụ trách ban Lạc Phi cũng báo lại với bệ hạ Tây Trạch: “Đại hoàng tử rất cố gắng, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, mỗi khi hoàn thành khảo hạch liền lập tức báo danh tham gia môn tiếp theo.”

Tây Trạch thực nghi hoặc, vì sao Lạc Phi tự dưng lại liều mạng như vậy, bất quá xét ở góc độ người cha, ông rất cao hứng khi thấy con mình chăm chỉ học tập như vậy.

Chương trình khảo hạch ở trường quân đội không chỉ kiểm tra tri thức lý luận mà còn khảo hạch thực chiến, tỷ như khả năng sử dụng súng ống, vũ khí, chỉ huy chiến trường mô phỏng, ứng phó các sự kiện đột nhiên phát sinh, những kỳ thi này chẳng những phải biết lý luận tri thức mà còn cần tham gia huấn luyện thực chiến, mỗi ngày Lạc Phi đều bận tới sứt đầu mẻ trán.

Thế nhưng mỗi khi đến cuối tuần, Lạc Phi sẽ lái Trọng Minh tới bệnh viện trung ương ở thủ đô, đến khu đông lạnh xem Mạc Lâm.

Mạc Lâm vẫn chưa tỉnh, Lạc Phi chỉ có thể từ bên ngoài nhìn Mạc Lâm, Mạc Lâm bị đông lạnh, đôi môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, thế nhưng Lạc Phi vẫn cố chấp ngồi bên cạnh nói chuyện, nói cho anh biết gần nhất đế quốc phát sinh chuyện thú vị gì, hoặc có tin tức gì lớn…

Mỗi lần thấy cảnh này Tư Nặc đều cảm thấy chua xót, Lạc Phi thực sự rất si tình, rõ ràng Mạc Lâm đã mất đi ý thức, không thể nào nghe được, thế nhưng mỗi tuần Lạc Phi đều tới thăm Mạc Lâm, bồi bên cạnh trò chuyện với Mạc Lâm, cho dù Mạc Lâm chưa bao giờ đáp lại vẫn không nản chí.

Có một lần Tư Nặc nhịn không được khuyên nhủ Lạc Phi: “Bên bệnh viện đã có chú trông coi, Mạc Lâm sẽ không có vấn đề gì đâu, con không cần mỗi tuần đều chạy qua đây.”

Lạc Phi nghiêm túc nói: “Con muốn tới xem anh ấy, con phải cho anh ấy biết, tuy sinh mệnh của anh ấy đã dừng lại vào khoảnh khắc nằm vào khoang đông lạnh, thế nhưng anh ấy không hề bị quên lãng.”

“… …”

Nhìn sắc mặt ôn nhu của Lạc Phi, Tư Nặc khẽ thở dài: “Xin lỗi con, tiến triển nghiên cứu chậm hơn dự kiến, chú đã tìm rất nhiều chuyên gia về lĩnh vực bệnh độc học hỗ trợ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Chú không cần cảm thấy có lỗi, mọi người cũng rất vất vả, chỉ cần Mạc Lâm có thể tỉnh lại, con đã rất cảm kích rồi.”

Tư Nặc cảm thán: “Lạc Phi, con thực sự đã trưởng thành rồi. Lúc Mạc Lâm tỉnh lại biết con đối tốt với nó như vậy, nhất định sẽ rất cảm động.”

Lạc Phi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Mạc Lâm: “Con làm vậy không phải muốn làm anh ấy cảm động, con chỉ làm chuyện mình nên làm thôi. Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ấy, con phải ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy vượt qua, như vậy con mới có tư cách trở thành alpha của anh ấy, chú thấy có đúng không?”

Tư Nặc mỉm cười: “Đúng vậy.”

Con như vậy chẳng những có tư cách làm alpha của Mạc Lâm mà còn làm cậu ấy cảm thấy an tâm cùng kiêu ngạo.

*****

Thời gian thấm thoát thoi đưa, trừ bỏ mỗi tuần đúng hạn tới thủ đô xem Mạc Lâm, Lạc Phi dồn hết tinh lực vào chương trình học ở trường quân đội.

Cuối học kỳ, học phần Lạc Phi nhận được cơ hồ nhiều gấp đôi những đồng học khác, Tây Trạch rất cao hứng, cố ý phê chuẩn một tháng ngày nghỉ, thế nhưng Lạc Phi cũng không ra ngoài chơi mà tiếp tục ở lại hoàn cung ôn tập công khóa.

Lâm Viễn rất nghi hoặc, nhị hoàng tử Lạc Ninh là mọt sách, từ nhỏ đã thích ngâm mình trong thư viện riêng mà phụ vương xây dựng cho mình, thế sao hiện giờ ngay cả đại hoàng tử cũng bắt đầu ru rú trong nhà đọc sách a?

Tuy thần kinh Lâm Viễn có hơi thô nhưng con trai thay đổi lớn như vậy, nếu ông không nhìn ra thì chắc chắn là ánh mắt có vấn đề. Vì thế Lâm Viễn thương lượng với Tây Trạch điều tra một chút, xem xem Lạc Phi đã bị chuyện gì kích thích, kết quả liền tra được bạn tốt Mạc Hàm của Lạc Phi bị nhiễm bệnh độc NR bị bỏ vào khoang đông lạnh.

Lâm Viễn có chút đăm chiêu vuốt cằm: “Mạc Hàm đã tốt nghiệp sớm hơn một năm ở đại học Hách Nhĩ Mạn, đại khái Lạc Phi bị ảnh hưởng, cũng muốn tốt nghiệp sớm đi?”

Trực giác của Tây Trạch mách bảo chuyện này hẳn không đơn giản như vậy, thế nhưng Lạc Phi không nói, ông cũng không muốn truy cứu, cười khẽ nói: “Dù sao dụng công học hành tốt nghiệp sớm cũng không hại gì, chúng ta tạm thời đừng can thiệp chuyện của con.”

Lâm Viễn gật đầu đồng ý: “Nếu nó có thể tốt nghiệp sớm thì chúng ta cũng nở mặt nở mày. Em nhớ trường quân đội chưa từng có học viên nào có thể tốt nghiệp sớm đi? Nếu muốn được như vậy thì nó phải cố gắng gấp đôi người khác, bằng không vầy đi, gần nhất em cũng rảnh rỗi, có thể chỉ đạo Lạc Phi một chút.”

Ba ba nói muốn bổ túc cho mình, Lạc Phi thực ngoài ý muốn, bất quá cũng vui vẻ đồng ý.

Lâm Viễn cũng tốt nghiệp hệ chỉ huy quân sự, tuy đã qua hơn hai mươi năm, rất nhiều chương trình học có chút cải biến nhưng những tri thức đó Lâm Viễn vẫn nắm vững trong lòng bàn tay, năm đó Lâm Viễn luôn đạt được trọn điểm. Có Lâm Viễn hướng dẫn, cộng thêm Lạc Phi cũng rất thông minh, chỉ một kỳ nghỉ cư nhiên đã học hết chương trình học năm sau.

Sau khi khai giảng, Lạc Phi liền báo danh dự thi, làm vô số đồng học sợ ngây người.

Trường quân đội nhanh chóng lan truyền tin đồn, nói đại hoàng tử cũng muốn tốt nghiệp sớm như bằng hữu Mạc Hàm của mình, phá vỡ lịch sử của trường quân đội.

Lạc Phi vốn có thân phận cao quý, dung mạo anh tuấn, hơn nữa thành quả học tập vô cùng xuất sắc, rất nhanh liền trở thành thần tượng đại chúng của trường quân đội.

Hệ y của trường quân đội có tuyển học viên omega, nhất là omega sinh ra trong gia đình quan quân quân bộ, dần dần bắt đầu có omega đánh bạo thổ lộ với Lạc Phi, Lạc Phi lịch sự mỉm cười: “Thật xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.”

Mọi người chỉ cho là Lạc Phi thuận miệng cự tuyệt mà thôi—– không ai ngờ, cậu nói chính là thật.

*****

Thời gian qua nhanh, Tư Nặc cùng nhóm chuyên gia rốt cuộc thành công nghiên cứu ra loại thuốc khắc chế bệnh độc NR, sau khi trải qua nhiều lần thực nghiệm trên động vật, xác nhận loại thuốc mới này an toàn.

Ngày hai mươi tháng sáu, cũng chính là hôm nay, Tư Nặc quyết định đánh thức Mạc Lâm.

Dịch dinh dưỡng tuần hoàn trong khoang đông lạnh bị hút ra ngoài, dòng máu ấm áp chảy xuôi tới khắp tay chân, thân thể Mạc Lâm dần dần ấm áp trở lại, rốt cuộc cũng khôi phục tri giác.

Mạc Lâm mở to mắt, trong lúc hoảng hốt cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Trên đỉnh đầu là trần nhà trắng tinh, trước mặt là gương mặt quen thuộc của bác sĩ Tư Nặc, ánh đèn chiếu sáng làm Mạc Lâm có chút không khỏe, anh nhắm mắt lại sau đó mở ra, xác nhận cảnh tượng trước mắt. Ngay sau đó liền nghe Tư Nặc ôn nhu nói: “Mạc Lâm, có tin tức tốt báo cho con biết, chúng ta đã nghiên cứu ra thuốc giải an toàn không có tác dụng phụ với cơ thể người, vì thế mới đánh thức con.”

Mạc Lâm đã đoán được, dù sao trước khi nghiên cứu ra giải dược, bác sĩ chắc chắn sẽ không đánh thức anh.

Anh trầm mặc một lát mới thấp giọng hỏi: “Con đã ngủ bao lâu?”

“Hai năm.”

“…”

Kết quả này có thể tiếp nhận được, ít nhất cũng không phải mười năm, hai mươi năm, nếu không khi đó Lạc Phi đã biến thành chú của anh rồi.

Mạc Lâm cười khẽ: “Sớm hơn dự tính của con nhiều.”

Tư Nặc giải thích: “Chúng ta phải đảm độ an toàn của thuốc, trước đó đã nghiên cứu ra thuốc giải, thế nhưng sau khi thực nghiệm trên cơ thể động vật thì phát hiện có tác dụng phụ rất nghiêm trọng nên từ bỏ, một lần nữa bắt đầu nghiên cứu, quá trình này tốn khá nhiều thời gian.”

Mạc Lâm lý giải gật gật đầu, dù sao bác sĩ cũng cần phụ trách với thân thể bệnh nhân, không thể vừa nghiên cứu ra thuốc giải liền lập tức sử dụng, nhất định phải thử nghiệm trên động vật để kiểm tra xem có tác dụng phụ hay không, chỉ mất một hai năm để nghiên cứu ra thuốc giải bệnh độc kiểu mới đã là rất nhanh rồi.

Mạc Lâm muốn ngồi dậy, bất quá vì nằm quá lâu, toàn thân không có sức lực, căn bản không thể điều khiển được thân thể.

Tư Nặc ôn nhu nói: “Tạm thời con đừng nhúc nhích, sau khi tỉnh lại từ khoang đông lạnh, người bệnh sẽ đưa tới phòng quan sát hai mươi bốn tiếng để cơ năng chậm rãi hồi phục.”

Mạc Lâm lập tức nằm im, bình tĩnh nói: “Con hiểu rồi.”

Mạc Lâm là bệnh nhân tỉnh táo nhất mà Tư Nặc từng tiếp xúc, rất nhiều bệnh nhân lúc tỉnh lại liền nhịn không được xúc động mà bật khóc, phải từng trải qua mới hiểu được cảm giác đó giống như từ địa ngục bò ra, chết mà sống lại vậy.

Tư Nặc đưa Mạc Lâm tới phòng bệnh kiểm tra, Mạc Lâm từ đầu đến cuối đều thực im lặng, nhắm mắt lại phối hợp.

Thẳng đến khi dàn xếp xong, Tư Nặc mới nói: “Hai năm nay, cứ mỗi cuối tuần Lạc Phi đều tới thăm con.”

Lông mi Mạc Lâm khẽ run rẩy, âm thanh khàn khàn hỏi: “Em ấy có khỏe không?”

“Khỏe lắm, còn học con liều mạng đọc sách, chỉ trong vòng hai năm hoàn thành chương trình học bốn năm, vừa mới nộp đơn xin tốt nghiệp sớm rồi.”

“… …”

“Biết rõ con không thể đáp lại nhưng mỗi tuần đều chạy tới nói chuyện với con. Nó nói tuy sinh tuy sinh mệnh của con đã dừng lại vào khoảnh khắc nằm vào khoang đông lạnh, thế nhưng con không hề bị quên lãng. Nó vẫn luôn bồi bên cạnh con, muốn cùng con vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.”

Hốc mắt Mạc Lâm chua xót, đột nhiên có xúc động muốn rơi nước mắt, hít sâu một hơi cố nén nước mắt đã sắp tràn mi, Mạc Lâm thấp giọng nói: “Chú, em muốn gặp em ấy.”

“Yên tâm, chú đã thông báo với người nhà con cùng Lạc Phi rồi, bọn họ sẽ tới nhanh thôi.”

*****

Tới trước là Mạc Khải Minh cùng Phương Tử Khiêm, hai người đều ở thủ đô tinh, vừa nhận được tin của Tư Nặc lập tức bay tới bệnh viện trung ương.

Phương Tử Khiêm kích động tới đỏ hốc mắt, Mạc Khải Minh cũng vô cùng kinh hỉ, hai người bồi bên giường bệnh Mạc Lâm nói chuyện rất nhiều, thẳng đến khi hết giờ thăm bệnh, hai người mới lưu luyến không rời rời khỏi bệnh viện, dặn dò Mạc Lâm phải hảo hảo nghỉ ngơi.

Lúc ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mắt Phương Tử Khiêm vẫn còn đỏ đỏ, Mạc Khải Minh đau lòng ôm lấy vai bầu bạn: “Con tỉnh lại là tốt rồi, em đừng khổ sở.”

Phương Tử Khiêm gật đầu: “Chờ thân thể Lâm Lâm hoàn toàn khôi phục, chúng ta liền đón con về nhà đi, em muốn tự tay làm thật nhiều món ngon cho con.”

Mạc Khải Minh mỉm cười: “Ừm, một nhà chúng ta ở chung một chỗ, sau này chúng ta phải bảo vệ nó thật tốt, không bao giờ để nó chịu khổ nữa.”



Sau khi nhận được tin, Lạc Phi kích động tới nhảy dựng, gấp rút điều khiển Trọng Minh tới thủ đô.

Lúc tới bệnh viện trung ương tìm Tư Nặc, Lạc Phi vẫn còn thở hồng hộc, hiển nhiên là một đường chạy như điên, Tư Nặc lập tức dẫn Lạc Phi tới phòng cách ly.

Lạc Phi hít sâu cố ổn định nhịp tim đang kịch liệt của mình, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng là chiếc giường bệnh trắng tinh chứ không phải khoang đông lạnh lạnh như băng, thân thể Mạc Lâm không phải ngâm trong dịch dinh dưỡng mà là đắp chăn nằm trên giường, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng môi đã có chút huyết sắc, quan trọng hơn là, ánh mắt đang mở to.

Lạc Phi vọt tới trước giường bệnh của Mạc Lâm, kích động nói: “Anh rốt cuộc cũng tỉnh lại!”

Âm thanh Lạc Phi rõ ràng có chút nghẹn ngào, ánh mắt cũng ươn ướt, trái tim Mạc Lâm nháy mắt mềm nhũn. Lạc Phi trước mắt thay đổi rất nhiều, thiếu niên đáng yêu trong trí nhớ đã trở nên thành thục ổn trọng, góc cạnh ngũ quan tựa hồ lại càng rõ ràng hơn, dung mạo cũng càng anh tuấn hơn.

Mạc Lâm cười khẽ, ôn nhu nhìn Lạc Phi: “Thực xin lỗi, để em đợi lâu như vậy. Nghe nói khoảng thời gian này em thường xuyên tới nhìn anh?”

“Đúng vậy, em vẫn luôn mong chờ anh tỉnh lại, anh tỉnh lại thì tốt rồi…” Lạc Phi cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Lâm, ôn nhu hỏi: “Anh có chỗ nào không thoải mái không? Nếu khó chịu thì nhất định phải báo với bác sĩ.”

“Anh khỏe lắm.” Mạc Lâm dừng một chút lại hỏi: “Khi nào em tốt nghiệp?”

“Cuối tuần sau, cùng với nhóm học viên tốt nghiệp khóa này.”

Mạc Lâm gật đầu không nói thêm nữa. Bất quá trong lòng lại thầm quyết định—- anh nhất định phải nhanh chóng xuất viện. Trước đó Lạc Phi đã đặc biệt xin nghỉ để tham gia buổi biện hộ tốt nghiệp của anh, lần này anh cũng muốn tham gia lễ tốt nghiệp của Lạc Phi.

Hai năm nay, Lạc Phi vẫn luôn không rời không bỏ bầu bạn bên cạnh anh, sau này, đổi lại thành anh bồi bên cạnh Lạc Phi, không rời không bỏ.

…(cont)…

Bình luận

Truyện đang đọc