TÌNH YÊU CỦA ÔNG TRÙM HẮC ĐẠO

Vũ Thiên Phong cùng Hoàng Trầm và Hoàng Mộc vào bên trong của công trường bỏ hoang nhưng lại không thấy ai. Bên trong công trường bỏ hoang lại rất tối. Khi anh và hai người kia đang tiến vào bên trong thì đột nhiên cả ba người cùng nghe một tiếng búng tay. Tất cả đèn bên trong được bật lên làm cho Vũ Thiên Phong, Hoàng Trầm và Hoàng Mộc đều lấy tay che mắt lại.

Mạc Liên Thành đứng trước mặt cả ba người, nhưng ông ta không hề quay mặt lại, đứng xoay lưng về phía họ. lúc này, Hoàng Trầm và Hoàng Mộc có lẽ cũng đã đoán ra được kẻ đang đứng trước mặt là ai nên việc này, cả hai người đều muốn để cho Vũ Thiên Phong giải quyết.

Mạc Liên Thành từ từ xoay người lại, vẻ mặt đầy kênh kiệu, nhìn Vũ Thiên Phong giống như đoán được anh sẽ bất ngờ vì người hẹn quyết đấu tối nay là ông ta. Mạc Liên Thành liếc nhìn Vũ Thiên Phong, ông ta khẽ nhếch môi cười, hỏi anh:

" Có phải bây giờ mày rất bất ngờ không, lại không ngờ người hẹn mày lại chính là tao.

Nhưng mà, chưa dừng lại ở đây đâu. Tao còn một món quà muốn tặng cho mày. "

Mạc Liên Thành liền cất giọng gọi, như kêu một ai đó từ bên trong.

" Có thể ra rồi. "

Ông ta vừa dứt lời, Hàn Tử Huyên từ trong bước ra trước sư ngỡ ngàng của Hoàng Trầm và Hoàng Mộc. Cô đứng phía sau Mạc Liên Thành, chính cô cũng không ngờ, nhiệm vụ lần này chính là đối đầu với Vũ Thiên Phong và hai trợ thủ đắc lực của anh. Có lẽ đây là lần thứ hai, Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đứng ở phía là đối thủ của nhau.

" Chủ nhân. "

Hàn Tử Huyên cúi người, chào Mạc Liên Thành. Rồi cô lại nhìn cả ba người họ như nhìn thấy kẻ thù. Hoàng Mộc lúc này mới xích lại gần bên Hoàng Trầm, nói nhỏ vào tai anh, ánh mắt vẫn chăm chăm hướng nhìn Hàn Tử Huyên, có chút khiếp sợ:

" Thật không ngờ, chị dâu chính là nội gián. "

" Vũ Thiên Phong, nhận được món quà này mày cảm thấy như thế nào? "

Vũ Thiên Phong ngay từ khi bước vào bên trong công trường cho đến khi Hàn Tử Huyên bước ra, vẻ mặt anh vẫn không hề thay đổi. Giống như anh đã đoán được chuyện này, tối nay sẽ xảy ra. Nhưng ngay khi nghe Mạc Liên Thành hỏi, anh mới đáp lại, nét mặt đầy thản nhiên.

" Món quà này tôi thật sự rất thích. Nhưng mà, chỉ có vậy thôi sao? "

" Trò vui làm sao có thể kết thúc nhanh như vậy được.

Hôm nay hẹn mày ra đây, chính là để mày được chết nhắm mắt. "

Mạc Liên Thành vừa nói rồi, Hàn Tử Huyên tiến lên phía trước, rút trong người một khẩu súng lục, chĩa súng vào Vũ Thiên Phong. Thấy Vũ Thiên Phong đang trong cảnh nguy hiểm, Hoàng Trầm và Hoàng Mộc không nghĩ ngợi, liền rút súng và chĩa thẳng vào người Hàn Tử Huyên. Như ý muốn nói rằng, nếu như Hàn Tử Huyên dám bóp cò bắn Vũ Thiên Phong thì cả hai vẫn sẽ không nể mặt, ra tay với cô.

" Tử Huyên, cô không cần phải nóng vội đến vậy?

Dù gì thì hôm nay cũng có kẻ phải chết thôi. "

Mạc Liên Thành hướng mắt nhìn Vũ Thiên Phong, khẳng định

Vũ Thiên Phong giơ tay, ra lệnh cho Hoàng Trầm và Hoàng Mộc hạ súng xuống.

" Ông nói đúng.

Những chuyện lúc trước, hôm nay cứ từ từ mà tính sổ. "

Vũ Thiên Phong hướng mắt về phía Mạc Liên Thành, giọng đầy quả quyết.

" Tử Huyên, nếu Vũ Thiên Phong đã nói vậy. Tôi nghĩ, cũng không nên niệm tình cũ gì. "

Mạc Liên Thành quay nửa đầu ra phía sau, nói với Hàn Tử Huyên.

" Dạ. "

" Em định ở bên cạnh kẻ giết cha em đến bao lâu nữa đây, Tử Huyên? "

Vũ Thiên Phong vừa dứt lời, Hàn Tử Huyên cũng không khỏi sửng sốt. Cô không hiểu ý của Vũ Thiên Phong. Chẳng lẽ, anh muốn nói chính chủ nhân là người đã giết cha mình? Nhưng, chuyện này làm sao có thể xảy ra?

" Tử Huyên, cái chết của cha cô, chẳng phải tôi đã kể cho cô nghe rồi sao?

Cô tin tôi, hay Vũ Thiên Phong? "

Mạc Liên Thành không muốn cho Hàn Tử Huyên biết được sự thật từ Vũ Thiên Phong nên ông ta đã nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

" Nhìn em có vẻ không biết sự thật về cái chết của cha mình. Vậy, anh sẽ cho em biết

Cha của em trước đây đã từng quen biết với cha mẹ của anh. Họ quen biết nhau là do cha mẹ anh đã từng cứu cha em trong một lần ông ấy thực hiện nhiệm vụ. Do bất cẩn nên đã bị phát hiện và truy sát. Trên đường chạu trốn do quá mệt nên đã ngất đi. Đúng lúc đó, cha mẹ anh tình cờ đi ngang qua nên đã kịp thời đưa đến bệnh viện.

Sau khi sức khỏe ông ấy hồi phục thì nhanh chóng rời khỏi vì không muốn cha mẹ anh bị liên lụy, nhưng ông ấy cũng không quên ơn cứu mạng này.

Vài năm sau, ông ấy nhận được nhiệm vụ từ Mạc Liên Thành, chính là giết chết cha mẹ anh. Cha em vì không muốn giết người đã từng cứu mạng mình nên ông đã không thực hiện nhiệm vụ này.

Mạc Liên Thành sau khi biết chuyện này thì liền nổi trận lôi đình, mang cha em ra tra tấn, do thấy ông ấy vẫn không chịu khuất phục nên đã ra tay giết chết. "

Hàn Tử Huyên nửa tin lời Vũ Thiên Phong, nửa không tin. Nếu như Mạc Liên Thành giết cha cô, vậy tại sao cha mẹ anh cũng mất. Chẳng phải đã nói là cha cô không thực hiện nhiệm vụ này sao?

Hàn Tử Huyên nghĩ, trong chuyện này, quả thật còn nhiều điều cô chưa rõ. Cũng có những chuyện, trước giờ đều là lừa gạt cô.

" Anh nói, cha tôi bị chính chủ nhân giết chết?

Vậy tại sao, cha mẹ anh cũng không còn? Anh nói cha tôi rõ ràng không thực hiện nhiệm vụ này?

Hàn Tử Huyên thắc mắc, nhưng tay cô vẫn cầm chặt lấy khẩu súng, vẫn tỏ ra không hề bị dao động

" Cái chết của cha mẹ anh, là do Mạc Liên Thành gây ra.

Chính ông ta đã cho người động tay vào xe của cha mẹ anh dẫn đến cái chết của họ. "

Hàn Tử Huyên vẫn không thể nào tin được Mạc Liên Thành chính là hung thủ giết chết cha mình. Cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn trong chuyện này.

" Vậy tôi hỏi anh, nếu như ông ấy thật sự là hung thủ giết cha tôi. Vậy ông ấy giữ tôi lại làm gì? Tại sao không giết luôn cả tôi? "

Bình luận

Truyện đang đọc