Rửa phim trong phòng tối, mọi thứ trông thấy ở sa mạc đều hiện lên rõ ràng. Có đôi khi, cô phải dừng lại, thở dài.
Trạc Sướng đã tỉnh lại, nước vào phổi, phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nhưng mà cơ thể Trạc Sướng vẫn rất tốt, tốc độ khôi phục cũng nhanh. Chỉ là bị kinh hách nên hay bị mất ngủ.
Điệp Ngữ trông cậu cả ngày lẫn đêm, rồi mới đến phòng tối.
Cậu không chịu nói chuyện với cô nữa, thậm chí còn không chịu nhìn cô.
Ban đêm tỉnh lại, lại vội vàng gọi tên cô.
Điệp Ngữ không nói gì. Chỉ lẳng lặng trông cậu. Khi cậu chuyển động cánh tay, như lúc bị rơi xuống nước, thì cô lại áy náy hơn.
Sau đó ngẫu nhiên nghe được mấy người làm nói chuyện, mới biết được, năm cậu mười tuổi, từng bị rơi xuống nước một lần, phu nhân chỉ lạnh lùng đứng trên bờ nhìn. Từ đó đến nay, Trạc Sướng vẫn luôn sợ nước.
Điệp Ngữ nghe xong thì tức giận một thời gian. Vì vậy càng thấy đau lòng cho Trạc Sướng.
Chỉ là cậu nhóc này, rõ ràng buổi tối sợ hãi chui vào lòng cô. Nhưng một khi tỉnh lại, lại kiên quyết không để ý tới cô.
Điệp Ngữ rất áy náy, cũng rất tức giận. Lần đầu tiên bị Trạc Sướng đối xử như vậy. Vì thế còn ăn nói khép nép, hầu hạ cẩn thận mấy ngày.
Biệt thự nhà họ Trạc có rất nhiều người làm, bọn họ vẫn biết thiếu gia yêu cô tiểu thư này như điên như dại, vì vậy chỉ coi là người yêu giận dỗi, ngồi một bên xem kịch. Điệp Ngữ muốn xuất bản tập ảnh về sa mạc, vừa vặn không tìm được người đầu tư, vì thế hận không thể đòi tiền xem kịch của bọn họ.
Mẫn Hạo Trung lại không xuất hiện nữa.
Trạc Sướng hoàn toàn yên lặng. Giống như là cô đã ném cậu vào trong nước vậy.
Đút thuốc, kêu đắng; đút canh, kêu nóng; đút cơm, kêu khó ăn; đút nước, kêu vô vị.
Điệp Ngữ cắn răng, cố gắng không so đo với tên thiếu gia chỉ dài mà không lớn này. Ai bảo là cô hại cậu bị bệnh phải nằm trên giường chứ.
Một ngày nọ, Mẫn Hạo Trung biến mất đã lâu lại xuất hiện. Điệp Ngữ đang trừng mắt với đủ loại đồ ăn muôn màu mà nhà bếp đã làm. Trạc Sướng chê này chê nọ, vẫn không chịu ăn. Mà bác sĩ Trương lại dặn là nhất định phải cho cậu ăn gì đó.
“Rốt cuộc cậu muốn ăn cái gì?” Điệp Ngữ thất bại.
Mắt Trạc Sướng sáng lên, cuối cùng cũng mở miệng nói với cô một câu: “Tôi muốn ăn cháo, chị nấu.”
Tuy là lấy giọng điệu ra lệnh, nhưng cũng khiến Điệp Ngữ vui vẻ nửa ngày. Dù sao cũng đã nói chuyện với cô rồi.
“Tôi tưởng là sơn hào hải vị gì chứ, để tôi đi làm cho cậu.” Cô cười với Trạc Sướng và Mẫn Hạo Trung, rồi chạy như điên ra ngoài.
Mẫn Hạo Trung cười.
Một cô gái rất có ý tứ. Có tình có nghĩa. Lại tùy tiện. Xinh đẹp, nhưng cũng đáng yêu.
Trạc Sướng nhìn chằm chằm về phía cửa, nơi đó đã không thấy bóng người.
“Cậu còn muốn nằm trên giường bao lâu nữa? Ban giám đốc đã gọi điện tới hỏi thăm rồi.”
Trạc Sướng rầu rĩ không lên tiếng. Rất lâu sau, mới ngẩng mặt lên hỏi, “Mẫn Hạo Trung, phải làm sao bây giờ, tôi càng ngày càng thích cô ấy.”
Mẫn Hạo Trung nhìn cậu, tự hỏi mấy giây, rồi thản nhiên nói, “Vậy thì yêu đi, nếu không thể dừng lại, thì đành phải tiếp tục thôi.”
Ánh mắt Trạc Sướng càng ảm đạm, “có phải cô ấy cũng yêu Cung Phát Thần như vậy không?”
Mẫn Hạo Trung nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nắm chặt lại. Sau khi yêu Chu Điệp Ngữ, cậu trưởng thành nhanh hơn, đây cũng không phải chuyện gì xấu. Thịnh Thế cần một chủ nhân chín chắn, chứ không chỉ là một cậu bé thiên tài chỉ cao mà không lớn, “Trạc Sướng, có một số việc không thể cưỡng cầu. chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Đây là quy tắc.”
“Mẫn Hạo Trung, anh đã dạy tôi rất nhiều quy tắc và đạo lý. Tôi cũng muốn hiểu nó. Cho dù không hiểu, cũng vẫn nghe theo. Nhưng trái tim tôi không nghe lời thì phải làm sao.”
Câu cuối cùng lại không phải câu hỏi.
Mẫn Hạo Trung cười, “Cậu có thể nói ra những lời này, thì đã nói lên cậu thật sự đang trưởng thành. Tôi rất vui, Trạc Sướng, ông cậu ở trên trời, có nghe được những lời cậu vừa nói, cũng nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Vậy sao?” Trạc Sướng cúi đầu, “Ông ấy để tôi làm người thừa kế Thịnh Thế, không phải là vì huấn luyện tôi thành cao thủ lập trình sao? Không phải các người đều vì vậy mới nguyện ý đứng bên tôi sao? Các người cũng không yêu tôi. Tuy tôi ngốc, nhưng cũng có thể cảm nhận được.”
“Cho nên chỉ có Điệp Ngữ là khác sao?” Mẫn Hạo Trung thu tay lại.
Trạc Sướng ngẩng đầu, nói, “Tôi yêu cô ấy, vậy là đủ để cô ấy khác biệt rồi.”
Mẫn Hạo Trung nhìn cậu, nói không nên lời.
Trước sự chân thực nhất, thuần túy nhất, thì còn có gì để nói chứ? Trạc Sướng nói đều là chân lý.
Rất lâu sau, Mẫn Hạo Trung mới mở miệng lần nữa, “Trạc Sướng, cậu muốn tôi tìm, tôi đã tìm được rồi.”
***
Lúc Điệp Ngữ quay lại, Mẫn Hạo Trung đã đi rồi. Trạc Sướng cũng không thấy đâu.
Cô buông bát cháo, chạy đến trước cửa sổ, nhìn thấy Trạc Sướng đang đi ra cửa.
Cậu túm chặt áo, có vẻ bị lạnh.
Điệp Ngữ chạy xuống nhanh như chớp, “Trạc Sướng, cậu đi đâu đấy?”
Trạc Sướng lạnh lùng liếc cô một cái, không nói lời nào, xoay người bước đi.
Điệp Ngữ tức giận. Tên nhóc này, lại dám đối xử với cô như vậy. Không phải luôn miệng nói yêu cô sao?
Thở phì phò đi theo sau.
Đi ra khỏi biệt thự. Đi lên ngã tư đường. lại đi tới khu phố sầm uất.
Điệp Ngữ với đôi chân mệt mỏi, còn khó chịu hơn cả đi trên sa mạc. Rốt cuộc không nhịn được, chạy lên, “Đại gia, cậu muốn thế nào mới chịu nguôi giận hả, cậu nói đi, chị đây cam đoan sẽ làm được cho cậu.”
Trạc Sướng giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi tiếp.
Điệp Ngữ vừa tức vừa vội, thật là, mọi chiêu dỗ trẻ em đều dùng hết rồi. Tuy rằng kém xa lúc trước Trạc Sướng bám theo cô, nhưng đời này, cô còn chưa ăn nói khép nép như vậy với ai đâu. Tên nhóc hẹp hòi.
Nhưng Điệp Ngữ cúi đầu nghĩ lại, cũng không biết mình làm sai chỗ nào. Nhưng cô không có thói quen để người khác giận cô.
Vì thế trên con đường người đến người đi, cô túm tay áo cậu, than thở, nói liên miên, “Cậu tha thứ cho tôi đi, nhé? Tôi sai rồi còn không được sao? Cậu muốn đi đâu chứ? Chưa ăn gì còn đi nhanh như vậy.”
Trạc Sướng vẫn không có phản ứng gì như trước. Thật sự làm cô tức giận. Rốt cuộc quyết định sử dụng đòn sát thủ.
“Trạc Sướng, tôi quỳ xuống xin lỗi đã được chưa? Tôi quỳ xuống nhận lỗi nhé!” Chu Điệp Ngữ đứng ở đầu đường nhộn nhịp kêu lên.
Trạc Sướng đi một lúc, mới quay đầu lại. Sau đó liền trông thấy người con gái cậu yêu thương thật sự quỳ ở đó.
Trong nháy mắt đó, lòng cậu hơi hoảng hốt.
Không phải đau lòng cô quỳ trên mặt đất, mà là đau lòng cảnh tượng này.
Cậu cũng từng quỳ bên chân cô, trên sân vận động, đưa cho cô một viên kim cương thật lớn, lại không dám nói ra câu nói trong lòng.
Sao cậu dám nói chứ? Cô ấy nhất định sẽ bị hoảng sợ. Sao cô ấy có thể tin tưởng, một thằng ngốc lại yêu cô ấy sâu đậm như vậy. Yêu đến mức muốn lập tức chết đi trước mặt cô.
Nắm chặt cái hộp nhỏ màu xanh ngọc ở trong túi quần. Khóe mắt đột nhiên ướt.
Ngày đó rơi xuống nước, đột nhiên chiếc nhẫn lại rơi ra khỏi túi quần. Cậu nén sự sợ hãi xuống, hốt hoảng tìm kiếm dưới đáy nước. Chỉ sợ không tìm thấy nhẫn, mà quên cả chứng sợ nước. Cuối cùng cũng tìm được nhẫn, thì lại bị nước vây quanh.
Sao có thể không hề trách cô chứ? Cậu yêu cô như vậy, mà cô lại không thể đáp lại một chút nào.
Nếu không tha thứ cô, có lẽ cô sẽ vẫn đối xử tốt với cậu, cho dù là vì sự áy náy.
Nhưng mà nếu không tha thứ, có lẽ cô sẽ canh cánh trong lòng, mà khó có thể bui vẻ.
Một người đàn ông sao có thể để cô gái mình yêu không vui chứ?
Một ngày nào đó, cậu muốn để cô vui vẻ nhận lấy chiếc nhẫn này.
Trạc Sướng quay lại, đứng trước mặt cô. Điệp Ngữ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, lộ ra vẻ nịnh nọt nhìn cậu.
“Trạc Sướng, cậu tha thứ tôi đi, nha?”
Trạc Sướng kiêu ngạo nhìn cô, sau đó cao ngạo chỉ mặt mình, lộ ra vẻ vô tội, “Hôn ở đây một cái, tôi sẽ tha thứ cho chị.”
Điệp Ngữ vội vàng đứng dậy, “Chúng ta về nhà hôn nhé.” Giọng điệu dỗ trẻ con.
Trạc Sướng bĩu môi, mất hứng, “Hôn ở đây, ngay bây giờ.”
Điệp Ngữ nhìn người tới người đi, vẻ mặt ngại ngùng, “Nhiều người như vậy, cậu không thấy ngại hả?”
“Không phải vừa rồi chị còn quỳ luôn hả, còn ngại xấu hổ gì chứ?”
Điệp Ngữ giơ tay đánh đầu cậu, tên nhóc xấu xa này đang nói cô không biết xấu hổ à!
Chu Điệp Ngữ, sao mày lại muốn cậu ấy tha thứ cho mày chứ? Mày hẳn là nên thừa dịp này mà phân rõ giới hạn với cậu ấy. Từ nay về sau sạch sẽ, mắt không thấy tâm không phiền. Tên nhóc xấu xa này, cũng biết lừa gạt rồi!”
“Có hôn hay không hả, không hôn thì bỏ đi.” Thiếu gia cao ngạo, xoay người bước đi.
“Aiz ——” Điệp Ngữ giơ hai tay kéo tay cậu lại, “Hôn thì… hôn.” Dù sao coi như là hôn bạn nhỏ lớp mầm non. Cô bổ sung thêm một câu trong lòng.
Trạc Sướng thiếu gia nghiêng mặt, hơi cúi người, sau đó giơ một ngón tay, chỉ vào mặt mình.
Cái trán rộng lớn, đôi mắt sâu thẳm, mũi thẳng, làn da như da em bé.Thật sự phải hôn hả? Mặt Điệp Ngữ hơi nóng lên.
Sao lại khó khăn như vậy chứ? Chết sớm siêu sinh sớm.
Nhắm mắt lại, hôn lên.
Trạc Sướng quay mặt lại, đôi môi đón được nụ hôn của Chu Điệp Ngữ.
Cô kinh ngạc mở mắt ra, muốn giãy dụa. Lại bị ôm chặt vào ngực. Nụ hôn nóng bỏng, thâm tình. Cậu hôn tốt như vậy, làm Điệp Ngữ không thể kháng cự, sau đó mờ mịt, túm lấy áo cậu, nhắm mắt lại, không nghĩ nữa, chỉ hưởng thụ thôi.
Người đến người đi, xem một đôi tình nhân.
Khu phố nhộn nhịp quên mất sự ồn ào, chỉ còn lại sự hồn nhiên.
Một lúc sau, Điệp Ngữ mới tỉnh táo lại. trông thấy đôi mắt sáng bừng của Trạc Sướng, trong đó đều là sự thâm tình.
Cậu đỡ lấy cô, sợ cô đứng không vững.
“Điệp Ngữ, “ Cậu dừng lại một chút, nhìn đôi môi cô bị hôn đỏ lên, “Tôi rất yêu chị, chị có tin không?”
Điệp Ngữ ngây ngốc.
“Trả lời tôi đi.” Cậu lay người cô.
Điệp Ngữ gật đầu.
“Điệp Ngữ,” Ánh mắt cậu nặng nề, “Tôi tìm được Cố Hải Sinh.”