Điệp Ngữ làm tổ ở trong phòng khách cả một ngày. Vết hằn rõ ràng trên cổ đã đổi sang màu tím.
Trong đầu cô là một đống hỗn độn. Cái gì cũng muốn. Cái gì cũng không muốn.
Dương Tư Tư đã từ Nhật Bản về, còn tuyên bố sẽ không bao giờ bước chân lên mảnh đất đáng ghét kia nữa.
Những ngày yêu đương oanh liệt của cô ấy đã chấm dứt.
Bây giờ cô ấy ở trong phòng xem phim. Cô ấy không xem phim A nữa, mà đổi thành phim ma.
Nhưng Điệp Ngữ vẫn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của cô ấy.
Điệp Ngữ cũng rất lo lắng, nên không còn sức để an ủi Tư Tư.
Cô không trách Trạc Sướng.
Tuyệt đối không trách. Cậu ấy vốn không phải người bình thường. Cô đã sớm biết như vậy, cũng đã được chứng kiến. Nhưng sự hoảng sợ trong cô bay đi rất nhanh, chỉ còn lại sự dịu dàng và nụ cười của Trạc Sướng.
Cô biết mình đã thích cậu bé này. Không thể không thích được.
Chỉ là cô còn chưa quyết tâm được.
Điệp Ngữ giơ tay lên sờ cổ mình.
Lần này Trạc Sướng không bóp mạnh bằng lần trước.
Cô vẫn thấy phiền, giơ bàn chân trắng nõn lên đá đống tạp chí trên bàn xuống.
Nhà xuất bản Ốc Đảo gọi điện thoại tới, hỏi cô khi nào thì đi để họ cho xe tới đón.
Điệp Ngữ lúc này mới nhớ tới việc chính. Lập tức chạy đi tắm, trăng điểm, thay đồ.
Mặt hơi tái nhợt, thêm chút phấn hồng, vẫn khó coi như trước. Điệp Ngữ soi gương, rồi dùng tay vỗ má, cuối cùng cũng có chút hồng hào.
Điệp Ngữ cười với chính mình, “Chu Điệp Ngữ, sau việc của Hải Sinh, không có gì có thể làm khó mày. Lần này nhất định phải làm tốt, bởi vì đây là làm cho Hải Sinh.”
Lễ phục màu đen, giày cao gót mày vàng, dáng người uyển chuyển, trang dung hoàn mỹ. Chỉ trừ vết thương trên cổ. Cô đã bôi rất nhiều kem nền và kem che khuyết điểm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Cô thở dài cười nhạo mình, Trạc Sướng là hàng đưa tới cửa, cũng là do mày tự tìm.
Sau đó lại thấy kỳ quái vì bản thân mình dễ chấp nhận như vậy.
Rồi lại cảm thán, thời gian và quá khứ thật sự là thứ tốt đẹp, chúng nó đã thay đổi cô trong vô thức.
Cô gọi hai phần pizza, và một chai bia, để lại số điện thoại của Tư Tư cho cửa hàng đó. Để lại cho Tư Tư một tờ giấy, rồi vội vàng ra ngoài.
Sau album sa mạc, là alum 《 Trí nhớ vượt qua xích đạo 》mới của Điệp Ngữ.
Hội tuyên bố sách sẽ mời một số phóng viên, biên tập các tạp chí, nhà giám định và thưởng thức, nhiếp ảnh gia, nhà bình luận. Đều là những thức Điệp Ngữ quen thuộc. Chẳng qua lần này lớn hơn mọi khi, người được mời cũng nhiều tiền hơn mà thôi.
Nhiều tài trợ, đúng là khác hẳn.
Nhưng mà xe lại không đến khách sạn Hilton.
Điệp Ngữ vội vàng hỏi lái xe, họ đang đi đâu.
Cậu bé lái xe quay đầu lại cười với cô, “Chu tiểu thư, đương nhiên là đến Hoa Sĩ Hào Đình rồi. Cô không biết sao?”
Sao địa điểm tổ chức sửa lại mà bên tổ chức không báo cho cô?
Quan trọng hơn là, sao lại ở Hoa Sĩ Hào Đình?
Nhưng mà Điệp Ngữ không hỏi nhiều.
Nâng mảnh lụa trắng trên cổ lên, dựa vào phía sau để tìm một vị trí ngồi thoải mái.
Quỷ quái, hay may rủi đều đến đây đi.
***
Số lần cô đến Hoa Sĩ Hào Đình có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà trở thành nhân vật chính tại đó thì cũng là lần đầu tiên.
Nơi thánh địa của xã hội thượng lưu này có một số truyền thuyết, một số nhân vật, một số tin đồn, một số truyền kỳ.
Điệp Ngữ đứng ở cửa, hít sâu một hơi.
Sau đó nâng váy đi vào.
Trong ánh đèn lung linh, Chu Điệp Ngữ xuất hiện.
Một số nhân viên của nhà xuất bản Ốc Đảo nhìn thấy cô, thì đi tới chào hỏi. Bọn họ nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm, nói chuyện lễ phép, nhiệt tình.
Tất cả đều hòa nhã.
Tiếng đàn violin như nước chảy, làm không khí càng thêm hài hòa.
Mị lực của Hoa Sĩ Hào Đình chính là như vậy, làm cho mỗi người đi tới đều trở nên cao giá, lịch sự, tao nhã hơn.
Thời gian bọn họ cho thuê là đến 2 giờ sáng. Một khoản tiền to đùng này làm Điệp Ngữ không cười nổi. Lát nữa gặp người tài trợ, cô có nên quỳ xuống không? Ha ha.
Sách của Điệp Ngữ được xếp thành các loại hình kiến trúc hiện đại, sử dụng các tác phẩm trong sách. Cô tự mình rửa ảnh, phóng to, treo từ trên trần nhà xuống, độ cao vừa với tầm mắt của mọi người.
Mọi người đứng dưới các tác phẩm, lẳng lặng thưởng thức. Có người bưng chén rượu vừa thưởng thức, vừa nói chuyện với bạn bè. Tao nhã thong dong xem xong một tấm, lại đi xem tấm khác. Treo ảnh như vậy, rất an toàn, cũng không bị bất cứ ai đụng vào, mà cũng chẳng bị gió thổi. Tuy rằng nhìn qua thì có vẻ nó dễ lắc lư.
Bỗng nhiên, Điệp Ngữ thấy cảm động.
Những tác phẩm này giống như những em bé, bạn muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, rồi lại sợ họ không cẩn thận làm nó bị thương. Cô nhớ tới lời Hải Sinh nói. Ánh mắt ươn ướt.
Không lâu sau, có người cầm ly rượu đến chúc mừng cô. Bọn họ ca ngợi vừa phải, nhưng Điệp Ngữ cũng thấy rất thỏa mãn.
Cô luôn chờ mong gặp được người tài trợ. Không biết phải cảm ơn anh ta thế nào mới đủ.
Cô còn đang nghĩ ngợi, đã bị phóng viên vây quanh.
Ở trong này, cho dù là phỏng vấn, cũng có vẻ tao nhã, ôn hòa hơn hẳn. Điệp Ngữ thích ứng với ánh đèn này, cũng bắt đầu trả lời những câu hỏi của họ.
Cô nói, đây là ước mơ của tôi. Còn Cố Hải Sinh, đã trở thành thần của tôi.
Lời cô nói là lời thật lòng. Chụp ảnh là đam mê của cô từ tấm bé. Song Hải Sinh mới là người khiến cô hiểu rõ chân lý quay chụp.
Điệp Ngữ biểu hiện rất tốt. Cho dù có người hỏi về vấn đề tình cảm của cô và Hải Sinh, cô cũng trả lời rất tốt.
Cho đến khi một vị… phóng viên nào đó, đột nhiên quay đề tài sang tổng giám đốc ngốc của Thịnh Thế – Trạc Sướng.
Điệp Ngữ đã dùng tới một câu nói mà cô luôn sùng bái, khẽ mỉm cười, sau đó nói, “Không thể trả lời.”
Khi cô trả lời rất hợp lý, những người trong xã hội thượng lưu này đã tặng cho cô những tràng vỗ tay tao nhã. Trái tim thiếu nữ của Điệp Ngữ cảm thấy rất vui vẻ.
Trả lời phóng viên xong, xuống dưới san khấu, cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.
Lúc đi toilet, gặp được Thang Cận Huy, anh dẫn cả vợ đi cùng. Là một người phụ nữ dịu dàng, yêu kiều, ngọt ngào, tuy rằng không còn trẻ.
“Không tệ đấy, có tiến bộ.” Thang Cận Huy nói, “Nếu Hải Sinh còn ở đây, nhất định sẽ khen em nổ tung luôn.” Tay bị vợ véo một cái, anh ta hơi nhe răng.
Điệp Ngữ hiểu rõ trong lòng, cười nói, “Em cũng cảm thấy mình đang nằm mơ.”
Thang Cận Huy lập tức nghiêm túc, giống như không hài lòng với lời Điệp Ngữ nói, “Cái gì mà nằm mơ? Cái này gọi là vàng thì sẽ có ngày sáng lên. Em đấy, đến tận bây giờ, cũng không nhìn thấy chính mình. Hải Sinh trước kia luôn nói, em là người có linh khí nhất mà cậu ấy từng gặp. Anh thấy em không chỉ có đầy linh khí, mà còn ngu ngốc nữa.”
Tay Thang Cận Huy lại bị véo cái nữa, nếu vợ anh ta không ở đây, anh ta sẽ nói thêm một câu, em không biết đâu, ở trong lòng anh em vẫn là một nàng tiên.
Nhưng mà anh ta nhịn lời này xuống, “Cậu ấy không nói ở trước mặt em, là vì cậu ấy tình nguyện em không biết mình tốt như thế nào, như vậy là có thể luôn cố chấp như cũ.”
Điệp Ngữ cười nhẹ. Vì sao sau nhiều năm rồi, mà cô vẫn có thể nghe thấy Hải Sinh khen cô nhỉ.
Cô có tốt hay không, cô còn không biết sao? Tình nhân trong mắt thành Tây Thi, chẳng lẽ là vì lý do đó sao: Bởi vì yêu, mà người bình thường cỡ nào, cũng có thể thành đồ hiếm trên thế giới.
Trạc Sướng… Cũng nghĩ như vậy à…
Tim Điệp Ngữ, đột nhiên đau nhói.
Thang Cận Huy bị vợ kéo đi ăn hoa quả. Điệp Ngữ cũng nhớ tới nụ hôn của cô và Thang Cận Huy lúc bị tai nạn. Duyên phận, đúng là kỳ lạ.
Cô âm thầm cười.
“Chu tiểu thư, có thể ký tên cho em không?” Giọng nói ngọt ngào mềm mại.
Điệp Ngữ sửng sốt. Ở Hoa Sĩ Hào Đình còn có người xin chữ ký sao?
Điệp Ngữ quay đầu, thì ngẩn người ra.
Là Trịnh Ninh Ninh.
Bộ váy công chúa màu trắng tinh, đôi giày mũi tròn đế thấp, trên đầu đội một chiếc vương miện nho nhỏ.
Thật là trùng hợp, không lâu trước, Điệp Ngữ mới nhìn thấy chiếc vương miện này trên tạo chí 《 Thượng Ảnh 》. Nó là vương miện của công chúa Thụy Điển – Victoria mang ra đấu giá, số tiền đấu giá dành để quyên cho Hội Chữ Thập Đỏ Thế Giới.
Điệp Ngữ “Ừ” một cái. Nhận lấy quyển sách trong tay cô ấy. Có một người phục vụ kịp thời đưa cho cô một cây bút.
“Có thể vẽ một con bươm bướm cho em không?” Trịnh Ninh Ninh cười ngọt ngào, “Chị Điệp Ngữ, em và các bạn em đều rất thích chị.”
Điệp Ngữ hơi lơ mơ, cô gật đầu, lại “ừ” một cái.
Thời gian trôi qua thật là nhanh. Nhưng mà ký ức về người trước mắt thì lại làm cho người ta thấy tức giận.
Lúc đó, Trịnh Ninh Ninh với vẻ mặt hồn nhiên muốn cô ký tên và vẽ bươm bướm vào ba thùng sách.
Lúc này, vẫn hồn nhiên như trước, đứng ở Hoa Sĩ Hào Đình, biểu đạt sự sùng bái với cô.
Chẳng qua, cô ấy là con gái của thành viên trong Quốc Hội, hơn nữa đã trở thành vợ yêu của Cung Phát Thần mà thôi.
Vợ yêu của Cung Phát Thần
Điệp Ngữ cảm thấy là lạ.
“Chị có thấy em phiền phức không ạ?” Cô ấy lo lắng nhìn Điệp Ngữ.
Điệp Ngữ cười nhạt với Trịnh Ninh Ninh, “Trịnh tiểu thư xinh đẹp, hoạt bát, người gặp người thích, cho dù là yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý.”
Nói xong, thì lấy ra một con dấu, nhẹ nhàng ấn một cái, một con bươm bướm màu tím nhạt được vẽ tay xuất hiện trên giấy.
Điệp Ngữ cười khẽ, “Không phiền chút nào.”
Con bà nó, con dấu này là cô tự vẽ rồi mang đi nhờ khắc đấy, dùng chất liệu tốt nhất, tìm người giỏi nhất khắc. Tốn không ít tiền, hôm nay đương nhiên phải khoe khoang rồi.
Tính xấu của Điệp Ngữ lại xuất hiện.
“Ồ.” Trịnh Ninh Ninh mong đợi cầm lấy sách, sau đó hơi xấu hổ nói, “Cảm ơn chị.”
“Làm gì mà lâu thế?”
Giọng đàn ông.
Điệp Ngữ hơi giật mình. Giọng nói này đúng là phản xạ không điều kiện của cô. Cô đã từng cho rằng mình có hóa thành tro bụi, khi nghe thấy nó, cũng sẽ vùng dậy.
Nhưng mà…
Nhưng mà giọng nói kia lại đi lướt qua cô, đứng ở bên cạnh Trịnh Ninh Ninh, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô ấy, “Có mệt không? Ăn gì chưa? Nếu em mệt thì anh đưa em về trước nhé?”
Dịu dàng. Thâm tình.
Trịnh Ninh Ninh đỏ mặt, lắc đầu.
Có vẻ rất kỳ quái.
Cung Phát Thần lớn hơn Trịnh Ninh Ninh mười bảy tuổi. Nhưng mà khi bọn họ đứng cùng nhau, cũng không có vẻ như chồng già vợ trẻ gì hết. Mà chỉ thấy bọn họ rất xứng đôi. Anh chồng mạnh mẽ chín chắn. Cô vợ xinh đẹp dịu dàng.
Điệp Ngữ nhìn bọn họ, cũng cảm thấy rất đẹp mắt.
Điệp Ngữ lại thấy kỳ quái. Sau đó xoay người rời đi.
Có một người phục vụ đi qua, Điệp Ngữ ngăn anh ta lại, cầm lấy một ly rượu, uống một hơi hết sạch, rồi để trả ly.
Trên mặt cô đều là sự mờ mịt.
Âm nhạc vang lên, có người dời bước sang khu yến hội. Điệp Ngữ lại đi tới ban công.
Cùng một khung cảnh. Nhưng không có xa xôi như trước. Khi đó, cô đứng tại đây, lần đầu tiên gặp lại Cung Phát Thần sau hai năm biến mất. Trong đầu thì nghĩ tới một vị phu nhân nào đó nhảy từ đây xuống.
Hôm nay cô lại đứng ở đây, bây giờ cô cũng không biết người đang quanh quẩn trong đầu mình là ai.
Sau lưng là một mảnh phồn hoa. Sự thành công của một người phụ nữ cũng không hơn gì cái này.
Cô chưa bao giờ cho rằng mình là người có lý tưởng rộng lớn, tuy đôi lúc cũng thấy không cam lòng. Nhưng khi làm được đến mức độ này, lại cảm thấy mình đang lạc trong mơ.
Đây có lẽ là ngày nổi bật nhất trong đời mày. Cô tự nói với mình.
Nhưng mà cô cũng không thấy vui như mình nghĩ.
Có lẽ loại vui vẻ này quá cách thức hóa, cần phải có nhiều người không liên quan đến làm nền và chứng minh. Nó khiến cô thấy phù phiếm, không thể nắm giữ được.
Trạc Sướng, sao rồi…
“Nghĩ gì thế?”
“Không có gì, nghĩ lung tung thôi.” Điệp Ngữ nhanh chóng trả lời, rồi nằm sấp trên lan can.
Cung Phát Thần tiến lại gần, châm một điếu thuốc. Ánh lửa lúc sáng lúc tối, làm bóng đêm càng thêm ái muội. Anh ta nhìn Điệp Ngữ qua tầng ái muội này.
Ngày đầu tiên nhìn thấy Điệp Ngữ, anh ta đã nghĩ tới sẽ có một ngày.
Khi đó anh ta muốn ngủ với cô.
Nhưng mà cũng có ý khác.
Anh ta nghĩ, nếu có một ngày, cô trở thành người của anh ta, anh ta sẽ làm cô hô mưa gọi gió ở thành phố này.
Cung Phát Thần hút hết điếu thuốc, anh ta tiện tay ném nó lên hòn đá đầy dây mây bên cạnh. Điệp Ngữ nghiêng đầu nhìn, thì phát hiện ra trên đó có một cái gạt tàn thủy tinh hình quả táo.
Cô đang định mở miệng khen ngợi, thì sững lại.
Trên bãi cỏ dưới lầu, có một người đang đứng.
Cô biết đó là người chứ không phải tượng, tuy nó rất giống tượng điêu khắc.
Tim Điệp Ngữ bị sự áy náy cắn một miếng.
Cô biết đó là Trạc Sướng, chứ không phải ai khác. Tuy nơi đó vừa xa vừa tối.
Nhưng mà biết thì cũng chỉ là biết mà thôi.
Rõ ràng biết thì không thể giả vờ là không biết.
Tựa như yêu.
Rõ ràng là không yêu, thì không thể làm bộ là yêu được. Rõ ràng là yêu, thì cũng không thể giả bộ là không yêu.
Cậu ấy ngửa đầu lên nhìn mày, thì mày có thể coi là không nhìn thấy không?
Điệp Ngữ chật vật xoay người lại.
Cô không dám nhìn xuống nữa.
Cô không biết mình nên làm gì.
Cung Phát Thần đột nhiên hôn cô.
Điệp Ngữ không muốn để ý tới anh ta. Nhưng mà lại không đủ sức đẩy anh ta ra.
Xô xô đẩy đây, thì lại giống như giả vờ từ chối.
Điệp Ngữ bật khóc vì sự hèn hạ của mình.
Cô cảm thấy tim mình bị xé thành hai nửa. Cô nhạo báng chính mình, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Buông ra!” Giọng nói như bệnh nhân tâm thần, như dã thú truyền tới.
Cung Phát Thần buông cô ra, nhìn ra phía trước.
Điệp Ngữ quay người đi lên trước, giơ tay ra ngăn cản cậu.
“Trạc Sướng.” Cô thê lương gọi.
Hóa ra phụ nữ thật sự có giác quan thứ sáu. Cô nhìn Trạc Sướng, không dám tin vào mắt mình. Trong tay cậu là một khẩu súng.
Trong tay Trạc Sướng có vũ khí thì chẳng ai thấy lạ cả.
Bởi vì Mẫn Hạo Trung sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Cho dù Mẫn Hạo Trung không cho, Trạc Sướng cũng sẽ tự làm ra.
Cô thấy lạ là chính cô. Chu Điệp Ngữ, sao mày luôn làm mọi việc thành như vậy chứ.
Trạc Sướng nhìn Điệp Ngữ giang hai tay ra, nước mắt chảy xuống, cậu nói, “Chu Điệp Ngữ, chị tránh ra!” Giọng nói ủy khuất, khó chịu, giãy dụa, điên cuồng.
Đôi mắt cậu đỏ như mắt thú dữ.
Điệp Ngữ nhìn nước mắt của cậu, cảm thấy khẩn trương. Nếu Trạc Sướng nổ súng…
Trạc Sướng gào lên, “Cung Phát Thần! Tôi muốn giết anh! Tôi nhất định phải giết anh!”
Có người tụ tập lại đây.
Điệp Ngữ xông lên.
Khi đó, cô cũng không thể ngăn cản chính mình. Cô thấy nơi này có nhiều truyền thông như vậy, Trạc Sướng không được nói ra những lời đe dọa nguy hiểm. Cậu ấy càng không được nổ súng. Vì thế cô không nghĩ ngợi gì, xông tới, che miệng cậu lại.
Sau này khi nhớ lại, cô còn nghĩ, sao không xông lên cướp súng nhỉ?
Suy nghĩ của phụ nữ rất kỳ lạ. Cô không dám đi giật súng của một thằng nhóc ngốc nghếch, những lại không hề suy nghĩ đi che miệng cậu lại.
Trạc Sướng giơ cánh tay cứng ngắc lên. Mặt cậu đầy nước mắt, nước mũi, nước dãi.
Cậu vừa khóc vừa nói, “Tôi muốn giết Cung Phát Thần. Chị là của một mình tôi.”
Điệp Ngữ đang che miệng cậu, nước mắt cũng chảy theo, vội vàng cười với cậu.
“Đồ ngốc, cậu mà giết người, thì sẽ bị cảnh sát bắt đi. Vậy thì cậu sẽ không thể gặp tôi nữa. Không phải cậu nói là yêu tôi sao? Không phải cậu nói muốn cưới tôi à?”
Trạc Sướng nhìn cô, trong mắt toàn nước, “Chị cũng giống bọn họ, chị là đồ nói dối!”
Súng chỉ thẳng vào Cung Phát Thần, tay Trạc Sướng để trên cò súng, cậu rất kích động, tay không hề run, “Tôi bắn súng rất chuẩn, đồ quái vật.” Cậu nói với Cung Phát Thần.
Điệp Ngữ hôn cậu, “Trạc Sướng, tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu, chúng ta kết hôn đi.”
***
Một giờ sau, Trạc Sướng không thèm để ý tới đám cảnh sát và phóng viên xung quanh. Cậu chỉ ôm chặt lấy Điệp Ngữ, hạnh phúc nhìn cô. Trên mặt cậu còn vương nước mắt. Nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Hoa Sĩ Hào Đình dù có xảy ra chuyện gì, cũng không có cảm giác hỗn loạn.
Cảnh sát hỏi cung, thì Điệp Ngữ chỉ nói một câu, “Trước khi luật sư Mẫn đến, tôi sẽ không nói gì cả.”
Trên tay cô là một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ.
Trạc Sướng cầm súng chỉ vào cô, bắt cô đeo nó. Vì thế Điệp Ngữ cởi chiếc nhẫn của Hải Sinh ra, sau đó đeo chiếc nhẫn này vào. Sau đó quỳ xuống, cầu hôn cậu.
Trạc Sướng bỏ súng xuống, cũng quỳ theo. Cậu ôm lấy cô rồi khóc.
Điệp Ngữ ngồi ở trên ghế, không nói gì cả. Trạc Sướng có vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì mở to mắt nhìn cô, giống như những con thú nhỏ không có cảm giác an toàn.
Trên người cậu có rất nhiều vết thương mới, trên tay, trên cánh tay cũng có. Quần áo bị rách, giống như mới trốn ở đâu đó ra.
Điệp Ngữ vỗ về cậu, thở dài, “Bé ngoan, tôi sẽ không rời khỏi cậu.”
Mười phút sau, Trạc Sướng nằm trê vai cô ngủ mất.
Điệp Ngữ cười khổ.
Phóng viên đang chụp ảnh, nhưng Điệp Ngữ không còn sức để ngăn cản nữa.
Cung Phát Thần đã đi rồi. Anh ta không nói câu nào cả.
Khi Mẫn Hạo Trung đến, Điệp Ngữ lại muốn khóc vì vui. Khi tầm mắt bọn họ chạm vào nhau, anh ta gật đầu với cô.
Chỉ một động tác đơn giản này lại làm cô thấy an tâm hơn hẳn.
Điệp Ngữ cũng hơi gật đầu, trái tim cũng rơi xuống.
Mẫn Hạo Trung đi tới, cởi áo khoác ra, choàng lên người cô, dặn nhỏ, “Đừng để chụp được vết thương trên cổ.”
Lúc này Điệp Ngữ mới phát hiện chiếc khăn lụa của cô đã biến mất. Cô vội vàng gật đầu, rồi kéo áo khoác lên cao.
Trạc Sướng tỉnh dậy, nhìn cô một cái, rồi lại mỉm cười, nhắm mắt lại.
Điệp Ngữ không nói rõ cảm giác trong lòng.
“Súng của Trạc Sướng đâu?” Mẫn Hạo Trung lại hỏi nhỏ.
Điệp Ngữ kinh hãi, cảm thấy có gì đó sắp xảy ra, “Tôi không biết.” Cô lắc đầu, nói xong thì mắt lại đỏ lên.
Mẫn Hạo Trung nhìn cô. Cô gái nhỏ đang sợ hãi nhưng vẫn cố bình tĩnh này. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt tin tưởng và cầu xin giúp đỡ, làm anh ta không nỡ khiến cô phải thất vọng.
Vì thế anh ta cười nhẹ, vỗ vai cô, “Yên tâm đi, giao cho tôi. Trạc Sướng nhờ cô nhé.”
Cô gật đầu.
Một bàn tay bị Trạc Sướng nắm lấy. Trên bàn tay kia, là một chiếc nhẫn lộng lẫy.
Điệp Ngữ nhặt một mảnh giấy dưới đất lên, hình như là tờ khai chi phiếu, con dấu đỏ, chữ ký, ngày tháng. Không biết sao lại rơi ở đây.
Trên chi phiếu là một con số rất lớn. Ánh mắt Điệp Ngữ đâu đớn, nhưng không đi đếm.
Tay cô hơi run lên. Trên đó viết:
Bên nhận: Nhà xuất bản Ốc Đảo
Bên gửi: Cung Phát Thần.