Điệp Ngữ bận rộn hơn, bởi vì tập ảnh chụp từ Takla Makan đã có người tài trợ. Tiếp theo là biên soạn, đóng sách, rồi đến tuyên truyền, đủ làm cô bận bịu.
Kỳ thực bây giờ cô đã tích được một khoản tiền nho nhỏ. Khoản tiền đó cô chưa từng động vào, mặc kệ khó khăn ra sao cũng không động tới. Cô muốn lập ra một cái Quỹ Hải Sinh, chuyên giúp đỡ các nhiếp ảnh gia. Không phải là vĩ đại gì, chỉ là muốn tiếp tục ước mơ của Hải Sinh.
Hôm đó, trên đường từ nhà xuất bản Ốc Đảo về, gặp phải Cung Phát Thần.
Nói là gặp, thì không bằng nói là đụng phải.
Xe cô đụng phải một chiếc Cadillac, trong garage. Chuông báo động của xa lập tức kêu lên, chủ xe chạy tới. Chính là Cung Phát Thần.
Điệp Ngữ cắn môi, cười nhạo loại “nghiệt duyên” này.
Cung Phát Thần mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong là một chiếc áo màu tối. Tuy là màu tối, nhưng lại khiến người khác thấy màu sắc ngập tràn, đẹp đẽ quý giá.
Rất ít người dám mặc màu sắc như vậy. Nhưng Cung Phát Thần lại có thể hưởng thụ loại xa xỉ đó. Không còn trẻ, nhưng sức cuốn hút vẫn như xưa.
Anh ta ung dung đi về phía cô, bên khóe miệng là nụ cười nhạt nhẽo, “Sao hả, em có thù với Cadillac của tôi hả?”
Điệp Ngữ lập tức cười yếu ớt, “Xin lỗi nhé, Cung tổng, vừa mới học lái xa, không nắm vững tay lái, nên mới đụng phải. Tôi bồi thường có được không.” Trong giọng nói mang đậm sự đùa cợt và khách sáo.
Cung Phát Thần liếc qua chiếc Audi đỏ như lửa của cô, cười cười, “Tình nhân nhỏ đưa à?”
Điệp Ngữ đổi sắc mặt.
Cung Phát Thần vừa cười, vừa cúi đầu nói, “Đụng thì cũng đụng rồi, sao tôi có thể để em bồi thường chứ, cùng lắm thì em đưa tôi về nhà.” Rồi lại nghe điện thoại, “Alo, bà xã, anh bị đụng xe… Ông xã em không sao cả, nhưng bên bảo hiểm có chút vấn đề,” cúi đầu nhìn một chút, “Nước sơn cũng hơi xây xướt, phải kiểm tra một chút, không cần chờ cơm anh đâu.”
Cúp điện thoại, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải bảo ăn cơm tối sao?”
Điệp Ngữ nén cơn giận, giọng nói nhẹ nhàng, “Vị tiên sinh này, cần bồi thường bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường được, nhưng không bồi ăn cơm.”
Cung Phát Thần cười, tiến lên một bước. Điệp Ngữ bị khí thế của anh ta dọa, không được tự nhiên, lùi về phía sau. Lùi đến sát cửa xe thì không lùi được nữa.
Điệp Ngữ cúi đầu, tim đau thắt lại. Cô vẫn không có lực miễn dịch với Cung Phát Thần.
Cung Phát Thần ngẩng mặt lên cười, hơi cúi người xuống.
Điệp Ngữ nghiêng người, né tránh. Cung Phát Thần không đùa cô nữa. Anh ta cười nhạt một cái, rồi thò tay mở cửa xe, ấn cô vào trong Audi của cô, cười nói, “Xem ra thi bằng lái xe là vô dụng rồi. Hôm nay tôi tự mình dạy em, lần sau sẽ không đụng phải xe người khác rồi bị ép đi ăn cơm nữa.”
Tay Điệp Ngữ hơi cứng ngắc, bởi vì Cung Phát Thần nhìn cô chằm chằm, không chút kiêng kị.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa, mặt tôi sẽ nở hoa đấy.” Cuối cùng Điệp Ngữ cũng không chịu nổi, tức giận nói.
Cung Phát Thần bật cười.
Đây là lời trước kia anh ta nói với cô.
Trước kia.
Trước kia.
Anh ta ngồi ở bên cạnh ghế lái xa, hai cái chân dài không có chỗ để, nên hơi nghiêng người, nhìn cô, cười rất sâu sắc. Anh ta rất muốn hỏi cô xem, cô và tên thiếu gia ngốc của Thịnh Thế kia đã phát triển đến bước nào rồi, cầm tay, ôm hôn, hay là…
Không thể nào. Anh ta giữ hai chữ lên giường lại. Nụ cười trở nên lạnh lẽo.
“Ăn cái gì? Món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông, hay cơm Tây? Gần đây còn có một quán đồ ăn Thái.” Điệp Ngữ nói.
“Điệp Ngữ, tôi thích ăn cái gì, em cũng không biết sao?” Anh ta đã nhìn thấy cái nhẫn trên tay cô.
“Biết chứ, sao có thể không biết, Cung tổng rất bác ái, món gì cũng thích. Phụ nữ cũng vậy.”
Nụ cười của Cung Phát Thần nhạt xuống, một lúc lâu sau mới nói, “Chu Điệp Ngữ, em còn muốn chơi bao lâu nữa?”
Điệp Ngữ đạp phanh. Đèn đỏ.
Cô im lặng, không trả lời.
Cung Phát Thần cười, “Hỏi em đó, em còn muốn chơi bao lâu nữa?”
Điệp Ngữ rốt cuộc tức giận, giận anh ta vẫn tự tin như hai năm trước, “Tôi chơi hay không liên quan gì đến anh? Lại nói, làm sao anh biết tôi có đang chơi hay không?”
Cung Phát Thần chỉ mỉm cười nhìn cô kích đông. Anh ta thích cô giương nanh múa vuốt trước mặt anh ta, bừng bừng sức sống.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Điệp Ngữ, cô gái nhỏ mặc bộ đồ thoải mái. Ánh mắt nhìn ngó xung quanh giống như mấy con cá bơi trong nước, ngây ngốc đâm vào ngực anh ta.
Anh ta nhìn thấu linh hồn không yên tĩnh của cô, cảm thấy bên trong là một tinh linh khát vọng được tung bay.
Lịch sự tao nhã như vậy, nhưng cũng rất mê hoặc lòng người.
Cung Phát Thần dùng ánh mắt của động vật ăn thịt đánh giá cô. Theo lời của anh ta là, đánh giá một cô xử nữ nhỏ đang giả vờ nghiêm túc.
Chu Điệp Ngữ mười bảy tuổi làm anh ta nhớ tới thời niên thiếu, nhớ tới quê nhà lượn lờ khói bếp, nhớ tới mối tình đầu ở nơi non xanh nước biếc kia.
Anh ta muốn đè cô xuống ngay lập tức.
Năm đó, anh ta đã ba mươi tuổi. Dã tâm rất lớn, cũng không trôi chảy, nhưng chưa bao giờ nổi giận. Anh ta biết sẽ có ngày, mình thành công. Cũng biết mình sẽ biến cô gái tết tóc hai bên này thành một người phụ nữ.
Anh ta từng có rất nhiều phụ nữ. Nhưng Điệp Ngữ lại là người đầu tiên dâng hiến lần đâu tiên cho anh ta.
Cả đêm anh ta đều rất vui, rất điên cuồng. Thậm chí còn có một loại tâm lý thỏa mãn.
Giúp cô chôn cất ba cô, nộp tiền học phí cho cô, chăm sóc mẹ cô, cuối cùng là cùng cô chôn cất người phụ nữ đáng thương nghiện rượu kia. Giúp cô vượt qua tháng ngày đau khổ.
Ai có thể chống lại được sự quan tâm và yêu thương đó?
Từ đó, anh ta trở thành toàn bộ thế giới của cô gái nhỏ này. Nhận được tất cả tình yêu và sự tin tưởng của cô.
Đúng vậy, chiếm được, tất cả. Toàn bộ các thủ đoạn mà mấy năm qua dùng với những người phụ nữ khác, anh ta đều dùng hết lên người cô, tiêu sái, thâm tình, lãng mạn, đa tình, vô tình, có chừng mực.
Khi cô quyết định chuyển đến ở cùng anh ta, anh ta có thể dễ dàng đè cô lên sofa. Đôi mắt trong suốt kia, rất giống với cô gái xinh đẹp nhiệt tình kia (mối tình đầu của Cung Phát Thần), nhưng lại xuất hiện ở trên khuôn mặt sạch sẽ tinh khiết.
Cô gái kia nói, em muốn lập gia đình, là một người có tiền, có thế, em có thể cho anh lần đầu tiên, nhưng em sẽ gả cho người khác. Anh có muốn không?
Khi đó anh ta nhai một cọng cỏ trong miệng, trong lòng đau đớn, anh ta coi cô ta như tiên nữ trên trời, cô ta lại dẫm tự tôn của anh ta xuống đất. Vì thế anh ta bật cười, nhổ bã cỏ ra, “Có một ngày Cung Phát Thần tôi trở thành người có tiền có thế. Cho dù cô có cởi sạch, đứng trước mặt tôi, tôi cũng không thèm.”
Rồi anh ta bỏ đi.
Đi vào một thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng cô gái xinh đẹp ở nơi non xanh nước biếc kia lại chưa từng rời khỏi lòng anh ta.
Anh ta mạnh mẽ xâm nhập vào Chu Điệp Ngữ, thấy vẻ mặt kinh hoảng của cô. Anh ta thích đối xử tàn nhẫn với phụ nữ, chỉ có trông thấy nước mắt của bọn họ, anh ta mới có thể xác nhận được lực ảnh hưởng của mình đối với họ.
Thứ tình yêu này, xem ra cũng khó có được.
Anh ta nói với cô, tôi muốn em nhớ kỹ giây phút này, Điệp Ngữ, tất cả mọi giây phút này trong cuộc đời em sau này, em đều sẽ nhớ tới tôi.
Từ mười bảy tuổi đến mười chín tuổi, hai năm. Đây là cô gái có thời gian đầu tư dài nhất, tốn tinh lực và sự nhẫn nại nhất của anh ta. Sở dĩ, đêm hôm đó anh ta điên cuồng, đến mức tưởng rằng anh ta yêu cô sâu sắc.
Làm sao có thể chứ, sau khi rời khỏi cố hương, anh ta đã không còn yêu ai nữa.
Bọn họ không đáng được đối xử thật lòng.
Mạnh mẽ tra tấn cô cả đêm, thay đổi đủ tư thế và địa điểm, không hề thương tiếc cô chưa trải đời. Anh ta muốn tận hứng.
Nhưng mà sự việc lại không như anh ta dự tính.
Được đến cô rồi hung hăng vứt bỏ.
Chu Điệp Ngữ lại yêu anh ta thật lòng, cho nên bao dung, dễ dàng tha thứ hết lần này đến lần khác. Dễ dàng tha thứ anh ta đa tình, thay phụ nữ như thay áo.
Có lẽ cô cứ hào phóng rời đi, thì anh ta mới có thể vui vẻ vỗ tay ra tiễn. Nhưng cô ở lại, anh ta lại càng thích làm tổn thương cô.
Cuối cùng cô cũng bắt đầu chơi.
Cuối cùng cô cũng học được con đường của anh ta.
Anh ta cũng cảm thấy rất thú vị. Cảm thấy tinh linh nhỏ trong linh hồn Điệp Ngữ đã đi ra đấu với anh ta: Anh ta đổi một người phụ nữ. Cô sẽ đi xa hơn một chút.
Người theo đuổi cô đâu có ít. Đúng vậy, sao có thể ít được. Là người anh ta dạy dỗ ra, mềm mại đáng yêu, tinh xảo động lòng người. Có đôi khi anh ta còn rơi vào đó, nói gì đến mấy thằng nhóc này.
Anh ta rất hào phóng hỏi Điệp Ngữ, sao em không đi nếm thử tình yêu mới, có lẽ em sẽ tìm được chỗ để tình yêu của em. Đừng mơ mộng hão huyền sẽ lấy được thứ này từ chỗ tôi.
Cô học hút thuốc, uống rượu, thức cả đêm. Cô ngồi rơi lệ cả đêm.
Cô là người phụ nữ rơi lệ vì anh ta nhiều nhất.
Cuối cùng cũng không chịu được sự vô tình của anh ta. Vì thể thử quen bạn trai.
Nhưng chỉ cần anh ta vẫy tay, cô lại ngoan ngoãn quay về như con thú cưng trốn nhà ra ngoài. Cô trở về, anh ta lại đẩy cô ra ngoài.
Đương nhiên, dần dần anh ta cũng chán trò chơi này. Vì thế đã kết hôn.
Điệp Ngữ náo loạn hôn lễ của anh ta đến mức gà bay chó sủa. Anh ta đứng bên cạnh cô dâu, nhìn cô gái nhỏ tùy ý làm bừa, cười. Anh ta thích nhìn, chỉ có như vậy mới cảm nhận được cô thật sự yêu anh ta.
Anh ta phải kết hôn. Anh ta phải lấy được tạp chí “Thượng Ảnh”. Phải bắt đầu sự nghiệp mới, bận rộn cho trò chơi mới. Muốn thành công, thì phải túm được những cơ hội hiếm có.
Sau đó, có một ngày nhớ tới cô, quay về tìm cô. Lúc đang thân thiết như trước, anh ta hỏi cô, làm tình nhân cũng được sao. Nước mắt cô nhiều như tuổi mười chín.
Giây phút ấy. Lòng anh ta thấy đau.
Đau.
Nhiều năm nay, trái tim này lại có cảm giác rồi. Anh ta kích động bỏ trốn.
Ba tháng sau, xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bên cạnh cô đã có thêm một Cố Hải Sinh.
Anh ta không ngờ được là, Cố Hải Sinh lại là một người mạnh mẽ, có sự nhẫn nại và nghị lực như anh ta. Anh ta biết Điệp Ngữ đang dao động. Anh ta tức giận vì sự dao động của cô.
Cô gái nhỏ của anh ta, anh ta có thể không cần, nhưng sao có thể trở thành của người khác được?
********** **********
Điệp Ngữ đang cắt bít tết. Lúc đầu còn có bài bản, tão nhã. Cắt rồi lại cắt, cuối cùng thấy phiền, ném dao nĩa đi, cầm bằng tay.
Cung Phát Thần chỉ nhìn rồi cười.
Năm đo vì dạy cô dùng dao nĩa, anh ta mất không ít sức lực. Vừa dỗ, vừa khuyên, vừa dọa.
“Sao không ăn, nhìn tôi làm gì?” Cô lườm anh ta.
Anh ta cũng cười, “Nhìn tướng ăn của em, tôi còn có thể nuốt trôi sao?”
Điệp Ngữ lập tức giận dỗi, miệng đầy thịt bò phun loạn ra, “Ai bảo anh xem!”
Cung Phát Thần nhịn không được, cười ra tiếng. Cầm khăn giấy lên, lau vụn thịt bên khóe miệng cô. Động tác dịu dàng, mang theo chút sủng nịch.
Điệp Ngữ mất tự nhiên, muốn tránh đi. Lại bị anh ta giữ lấy cằm.
Cung Phát Thần đã từng có ý định muốn chiều hư cô.
Anh ta cho cô sự yêu thương, còn nhiều hơn cả ba mẹ cô.
Anh ta thành thục, cơ trí, khôi hài, anh tuấn, tiêu sái, nhiều tiền. Khi sủng ái một người, thì không ai có thể chống đỡ. Anh ta lớn tuổi hơn cô, ngay từ đầu đã xuất hiện bằng bộ dạng xâm lược trong cuộc sống của cô. Cô vẫn yêu anh ta. Làm sao trốn được?
Điệp Ngữ cảm nhận được sự cô đơn và không có cảm giác an toàn trong lòng anh ta. Vì thế càng yêu hơn.
Anh ta có thể yêu thưởng, sủng ái, nhưng không thể cho cô tình yêu.
Ngay từ đầu đã nói rõ, không cần mơ mộng thứ ngu ngốc đó ở chỗ anh ta. Anh ta chỉ muốn mình vui vẻ. Anh ta chưa từng lừa cô. Trừ tình yêu ra, anh ta cho cô rất nhiều thứ, làm cô từ lạnh lùng thành ấm áp.
Tiếc là, cô không phải chén trà nóng của anh ta.
Từng oán, từng hận.
Mỗi lần rời khỏi, lại chật vật quay lại bên cạnh anh ta.
Đối với phụ nữ, từng gặp biển xanh thì khó muốn làm sông nhỏ.
Cho đến khi Hải Sinh xảy ra chuyện. Cô đột nhiên không về được nữa.
Cuối cùng không về được nữa.
Không cách nào về được nữa.
Mặc kệ là trong lòng yêu bao nhiêu, cũng không về được nữa. Không chỉ là chán ghét, mà còn cả mệt mỏi.
Hải Sinh chết, biến thành một con kênh.
Đến giờ cô cũng không thể vượt qua.
Điệp Ngữ quay đầu đi, ngó ra ngoài cửa sổ, nước biển xôn xao.
Nhà hàng Ánh Trăng không quá lớn, nhưng lại chiếm một vị trí tốt ở bờ biển. Trang hoàng không khí phái. Không bán phục vụ, không bán trang hoàng, chỉ bán đồ ăn ngon. Chỉ có người biết ăn thì mới biế chỗ tốt.
Từ “Người biết ăn” này, không biết sao lại làm cô nghĩ tới Trạc Sướng, lần đầu gặp mặt, cậu đang gặm chân gà.
Điệp Ngữ không tử chủ được cười lên. Quay đầu lại, thì “A” một tiếng, run rẩy che ngực.
Trạc Sướng đang đứng trước mặt cô.
Trong mắt cậu là một tầng hơi nước, nhìn cô chằm chằm.
“Trạc, Trạc Sướng.” Điệp Ngữ hơi chột dạ đứng dậy.
Cung Phát Thần lại ôm tay, có hứng thú nhìn bọn họ, rồi trêu chọc một câu, “Trạc Sướng đại thiếu gia, có muốn cùng ăn không?”
Trạc Sướng thở dốc, không nhìn anh ta.
Cậu không dám nhìn Cung Phát Thần, sợ bản thân mình không khống chế được đánh anh ta.
Vì thế, chỉ gào lên với Điệp Ngữ, “Không phải chị nói, tháng này chị bận nhiều việc sao!”
Điệp Ngữ nuốt nước miếng. Đúng là cô đã nói như vậy. Một tháng không gặp mặt, vì cô bận nhiều việc.
“Tôi chỉ thuận tiện ra ngoài, ăn bữa cơm thôi.” Điệp Ngữ cười cười.
“Vậy sao chị không đi ăn cùng tôi?” Giọng Trạc Sướng gần như chỉ trích.
Điệp Ngữ cũng tức tối theo, cậu ta bày ra bộ dạng ủy khuất đó làm gì chứ, “Tôi muốn làm gì cũng phải xin phép cậu à?”
“Chị là của tôi, đương nhiên phỉa xin phép tôi rồi!” Trạc Sướng cau mày. Tay nắm mép bàn, giống như ngay lập tức sẽ lật ngược cái bàn lên.
Điệp Ngữ rất sợ xấu mặt, nói không chừng, ở đây còn có cả phóng viên nữa.
Vì thế chăn cơn tức lại, an ủi Trạc Sướng, nói sang chuyện khác, “Sao cậu lại ở đây?”
Thật sự thành công lừa tên ngốc Trạc Sướng này. Cậu lúng túng, “Đi, đi ăn cơm đó.”
“Ồ.” Điệp Ngữ cười to, cười có vẻ giả dối, “Vậy cậu nhanh về ăn đi.” Vỗ vỗ đầu cậu, rồi ngồi xuống.
Trạc Sướng có chút choáng váng.
Cung Phát Thần vẫn cười như trước, “Điệp Ngữ, vậy hôm nay chúng ta tạm biệt tại đây, hai người từ từ ăn, tôi về trước.”
Anh ta đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, cười cười, đi mất.
Điệp Ngữ cảm thấy nụ cười kia có chút ái muội. Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, người phục vụ lại bê đến một khay chân gà.
“Chu tiểu thư, Cung tiên sinh vừa gọi, đưa đến đây. Ngài ấy đã thanh toán rồi. Mời hai vị dùng.”
Trạc Sướng nhìn thấy khay chân gà kia, đen hết cả mặt.
Điệp Ngữ còn chưa nghĩ ra muốn nói gì, cậu xoay người rời đi.
“Đi đâu thế?”
Tên nhóc kia thở phì phò trả cho cô một câu, “Liên quan gì đến chị, dù sao chị cũng không cần.”
Điệp Ngữ lơ mơ. Lại đắc tội cậu ta hả?
********** **********
Điệp Ngữ sửng sốt không lâu, liền nghe thấy tiếng nhốn nháo bên ngoài.
Cô không để ý, ngẩn người nhìn bàn đồ ăn.
Lại chợt nghe thấy tên mình. Là giọng Trạc Sướng.
Vội vàng chạy ra ngoài.
Trạc Sướng đang ở cổng nhà hàng. Cung Phát Thần cũng ở đó. Hai người đang đánh nhau.
Khóe miệng Cung Phát Thần chảy máu. Trạc Sướng thì thảm hơn, trên mặt loang lổ vết tím tím.
Điệp Ngữ đi ra, bọn họ vẫn đang hùng hổ túm cổ áo đối phương.
Hai người kia, thật là!
“Đủ chưa!” Điệp Ngữ tức giận.
Cung Phát Thần nhìn thấy cô, buông tay, khóe miệng nở nụ cười, “Tên nhóc này rất biết đánh đấy.”
“Ai cho anh gọi tôi là tên nhóc!”Trạc Sướng lại muốn đánh một quyền nữa. Điệp Ngữ vội xông lên, ôm lấy tay cậu, “Cậu còn đánh nữa là tôi không để ý cậu nữa đâu!” Rồi ngẩng đầu nói với Cung Phát Thần, “Cung Phát Thần, anh so đo với trẻ con hả?”
Cung Phát Thần nhìn bộ dáng gà mẹ của Điệp Ngữ, trong lòng lại thấy đau. Anh ta cau mày, cười nhạt, “Đúng vậy, một bó tuổi rồi, cái gì cũng giảm. Nhưng mà, quản lsy bạn trai nhỏ của em cho tốt đi, táo bạo cáu kỉnh như vậy không tốt đâu.” Nụ cười của anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn Điệp Ngữ chăm chú. Điệp Ngữ nhìn thấy vết thương ở khóe môi của anh ta, vẻ mặt lo lắng.
Cung Phát Thần lại cười khẽ, “Đi đây.”
Điệp Ngữ nhanh chóng xoay người, không muốn lại nhìn bóng lưng anh ta nữa.
Cúi đầu xuống, cả trái tim tê dại. Năm tháng như làn khói, rời khỏi hai năm cũng không thể quên được. Chỉ sợ cả đời cũng không thể quên.
Không biết mình đứng bao lâu, đột nhiên cảm thấy trên mặt ẩm ướt, vội vàng lau hai cái.
Ngẩng đầu lên, liền trông thấy Trạc Sướng nước mắt ra giàn giụa.
“Sao thế, đau lắm hả?” Cô xoa mặt cậu. Đàn ông thật là, thừa nội tiết tố.
Nước mắt Trạc Sướng rơi xuống, cậu ngiêng đầu, tránh khỏi tay cô. Vẻ mặt đau đớn, tay ôm ngực, “Rất đau! Chu Điệp Ngữ! Nơi này của tôi rất đau!”
Cậu xoay người chạy ra.
Điệp Ngữ đứng ở đó. Nhìn bóng dáng của cậu mờ đi trong nước mắt của mình.
Sao lại, trở thành như vậy…