TÔ TÔ

Vào lúc đó, trong đầu Ân Tô Tô lóe lên nhiều suy nghĩ.

Làm sao bây giờ? Có nên nói thẳng sự thật, nói với anh rằng chính Tần Viện đã đánh cô, hay vẫn nên nói dối, tìm lý do bào chữa lấy lệ?

Ân Tô Tô đặc biệt rối rắm.

Ở khoảng cách rất gần, Phí Nghi Chu có thể nhìn thấy mọi thay đổi trên nét mặt của cô.

Anh không thúc giục cũng không gây áp lực mà kiên định nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh, chờ đợi câu trả lời.

Cuối cùng, sau vài giây, Ân Tô Tô đã bị đánh bại dưới cái nhìn của Thái tử gia. Cô hít một hơi thật sâu, thở ra, cười nói: "Hôm nay tôi đã thử một cảnh, tôi và bạn diễn đều tương đối nhập tâm."

"Em thử vai còn cần phải bị đánh?" Phí Nghi Chu khẽ cau mày, khuôn mặt anh rõ ràng trở nên không vui.

"Không, không phải." Ân Tô Tô lúng túng trả lời, "Chỉ là cảnh hôm nay tương đối đặc thù."

Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm dấu tay đỏ tươi trên gò má trắng nõn của cô, hỏi: "Bạn diễn của em là ai?"

Đột nhiên, trong đầu Ân Tô Tô vang lên hồi chuông báo động, cô không muốn gây thêm rắc rối nữa, trả lời gần như theo phản xạ: "Là một diễn viên trẻ, không nổi tiếng. Dù tôi có nói cho anh biết tên, anh cũng không quen."

"Ân Tô Tô."

Thình lình. Phí Nghi Chu nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Ừm." Ân Tô Tô nhẹ nhàng trả lời.

Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô, giọng điệu bình tĩnh nói: "Theo tôi, mọi người sinh ra đều bình đẳng, tôi không có quyền yêu cầu em làm bất kỳ việc gì mà em không muốn làm. Cũng không có quyền yêu cầu em trả lời bất kỳ câu hỏi nào em không muốn trả lời."

Đôi mắt Ân Tô Tô hơi lóe lên, không hiểu tại sao anh lại nói điều này. Chỉ im lặng. Im lặng và ngoan ngoãn chờ đợi anh tiếp tục.

Sau đó lại nghe Phí Nghi Chu nói: "Chỉ là tôi hy vọng từ nay trở đi, em có thể hoàn toàn tin tưởng vào tôi. Ít nhất trong cuộc hôn nhân của chúng ta, em có thể thực sự coi tôi như chồng của mình chứ không phải là một cộng tác viên tầm thường."

Ân Tô Tô im lặng xấu hổ.

Thầm nghĩ: Sao kim chủ ba ba ngài lại có thể là một cộng tác viên tầm thường? Ngài rất quan trọng, tôi, chị Lương, Tiểu Phù, đều phụ thuộc vào ngài để phát tài đấy.

Tất nhiên, Ân Tô Tô chỉ có thể nghĩ những lời này trong lòng. Cho dù có được ban cho trăm ngàn dũng khí, cô cũng không dám nói ra.

Cho nên bề ngoài vẫn toát ra vẻ đoan trang, mềm mại giữa hai hàng lông mày, như thể cô là người phục tùng nhất trên đời.

Ân Tô Tô mỉm cười, nói: "Điều đó là đương nhiên."

Nói xong, Phí Nghi Chu không nói thêm gì nữa. Anh chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào dấu tay trên mặt cô. Một lúc sau, anh ra lệnh cho Hà Kiến Cần ngồi ở hàng ghế đầu: "Lấy cho tôi một miếng gel lạnh."

"Vâng." Trợ lý Hà đáp, không dám trì hoãn động tác một giây phút nào. Anh ta mở hộc đựng ở ghế lái phụ, cầm một chiếc hộp giống như hòm thuốc khẩn cấp rồi mở ra, lấy ra một túi nước đá mới tinh, mở túi đóng gói kính cẩn đưa cho sếp.

Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, cô nhìn chiếc hộp trong tay trợ lý Hà, ngạc nhiên hỏi: "Hòm thuốc khẩn cấp không phải thường được để ở nhà sao? Các anh còn để trong xe ư."

Nghe thấy vậy, Hà Kiến Cần mỉm cười nho nhã. Anh ta nhẹ nhàng nói: "Vì thân phận đặc thù của tiên sinh nên khi ra ngoài không thể tránh phải cẩn thận. Không gặp nguy hiểm là tốt nhất, nhưng nếu gặp phải thì hòm thuốc này cũng giống như A Sinh, có thể ứng phó những tình huống đột xuất."

Ân Tô Tô sững sờ một lúc, rồi chợt ngộ ra.

Đúng vậy. Người giàu luôn là mục tiêu số một của những kẻ bắt cóc tống tiền, những công tử giàu có bình thường vẫn có nguy cơ bị bắt cóc bất cứ lúc nào. Chưa kể, còn là người thừa kế của một gia tộc giàu có hàng đầu như Phí Nghi Chu.

Ân Tô Tô đang trong trạng thái xuất thần, không biết đang nghĩ gì, bất giác thở dài.

Đúng lúc này, một cơn lạnh lẽo chợt ập vào má trái khiến cô run lên.

Trong buổi thử vai ở khách sạn, Tần Viện cố tình làm khó cô và tát cô hai cái. Ân Tô Tô da thịt mỏng, ngoài miệng nói không sao chỉ vì sợ chị Lương lo lắng. Trên thực tế, mặt cô đang bốc cháy, đau muốn chết.

Lúc này, gel lạnh được bôi lên, cơn đau rát lập tức thuyên giảm.

Lông mi dày của Ân Tô Tô chớp mắt hai lần.

Im lặng quay đầu lại. Phí Nghi Chu chỉ cách cô một khoảng ngắn. Anh nhẹ nhàng giữ cằm cô bằng tay trái, tay phải cầm gel. Thoa lên mặt cô một cách nhẹ nhàng và cẩn thận, như sợ làm đau cô.

Anh nhìn cô, con ngươi phản chiếu những đốm nắng rải rác ngoài cửa sổ, như dòng suối trong vắt xuyên qua khu rừng vào buổi chiều cuối thu. Đôi mắt của anh bình tĩnh và tập trung như vậy.

Nhận thấy thân thể cô gái hơi run rẩy và co rúm lại, Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Làm em đau?"

"Không, không có." Ân Tô Tô lắc đầu, má phải vốn có màu bình thường, bỗng chốc chuyển sang màu đỏ hồng như hoàng hôn. Cô co ngón trỏ lại, vô thức nhéo vào gấu quần, tim đập nhanh nửa nhịp, nói: "Động tác của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, không hề làm tôi đau."

Thấy cô phủ nhận, trái tim thắt chặt của Phí Nghi Chu rốt cuộc cũng chậm rãi thả lỏng. Anh chườm đá lên vết thương trên má cô, bình tĩnh nói: "Loại gel này có tác dụng giảm sưng đỏ rất tốt, bôi trong mười lăm phút, nếu vẫn không lành, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện."

"..." Ân Tô Tô nghẹn lời, trợn mắt há mồm, cả người đều chết lặng.

Không phải chứ? Đại thiếu gia chuyện bé xé ra to như vậy sao? Chỉ mấy dấu tay còn cần đến bệnh viện?

Cô còn chưa kịp mở miệng từ chối, Phí Nghi Chu đã dẫn đầu, khẽ hé đôi môi mỏng thông báo cho trợ lý Hà: "Gọi cho Phí Tông Lễ, nói với nó hai mươi phút nữa tôi sẽ ghé."

Phí Tông Lễ.

Ân Tô Tô đã nghe nói đến cái tên này.

Thiếu gia thứ năm của Phí gia, một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng quốc tế, hiện đang làm việc tại bệnh viện tư nhân thuộc Phí thị.

"Vâng." Trợ lý Hà chưa bao giờ có chút phản đối nào đối với mệnh lệnh và chỉ thị của sếp.

Nhưng Ân Tô Tô sốc đến mức nghẹn nước bọt. Cô mở to mắt, không thể tin được, nói: "Tôi chỉ bị tát mấy cái thôi, sao lại phải đến bệnh viện? Cho dù vết sưng không giảm, cũng không cần đi khám. Tôi không khó tính làm ra vẻ như vậy."

Nếu chuyện này bị một số paparazzi chụp được và đăng lên mạng thì đó mới thực sự là tin xấu của cô. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Phí Nghi Chu nhìn cô chằm chằm, trong giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Đưa em đi bệnh viện không phải vì tôi cho rằng em khó tính hay làm ra vẻ, cũng không phải chuyện bé xé ra to. Má trái em vừa đỏ vừa sưng, sau đó còn phải về nhà gặp bố mẹ tôi và người nhà khác, mặt em mang theo vết thương sẽ gây ra rất nhiều bất tiện."

Ân Tô Tô mơ hồ phản ứng. À một tiếng, lúng túng nói: "Tôi hiểu rồi, anh sợ trưởng bối nhìn thấy vết thương trên mặt tôi sẽ suy đoán rất nhiều, có ấn tượng không tốt với tôi."

"Không phải." Phí Nghi Chu lắc đầu.

Ân Tô Tô cau mày, bây giờ cô thực sự không hiểu, "Vậy anh rất để ý đến vết thương trên mặt tôi?"

"Tôi không phải để ý. Tôi sợ các trưởng bối nhìn thấy vết thương trên mặt em sẽ lo lắng, sau đó cho rằng làm diễn viên là một nghề khiến em phải khổ sở." Phí Nghi Chu nhìn cô, "Tôi chắc chắn gia đình tôi luôn tôn trọng mọi ngành nghề mọi công việc như nhau. Họ sẽ không bắt em rút lui khỏi ngành hay lùi về hậu phương chỉ vì em là 'diễn viên'. Nhưng nếu họ cho rằng em đang phải chịu bất công vì công việc này thì họ rất có thể sẽ đưa ra những gợi ý phù hợp."

"..." Những lời này khiến Ân Tô Tô vô cùng ngạc nhiên.

Ân Tô Tô kinh ngạc, buột miệng nói: "Sao nghe giọng điệu của anh, hình như thực sự không muốn tôi rút lui khỏi giới hoặc chuyển về hậu phương?"

Trong trí nhớ, mấy năm nay ở trong giới đã có rất nhiều tiền lệ về việc ngôi sao nữ gả vào hào môn.

Những người đẹp trở thành phu nhân giàu có sẽ lập tức rút lui khỏi ngành sau khi kết hôn, giữ khuôn phép giúp chồng dạy con, thậm chí có người còn trở thành thành viên tư bản ở hậu phương.

Ngẫm lại cũng có lý.

Rốt cuộc có một câu nói rất hay.

Đối với những người đàn ông quyền lực, niềm vui lớn nhất của họ không phải là nuôi một chú chim hoàng yến mềm mại và ngoan ngoãn, mà là bắt, giam cầm và chế ngự Hải Đông Thanh vốn đang bay lượn trên bầu trời với ánh sáng rực rỡ, trở thành chim hoàng yến chỉ thuộc về họ.

"Rất kỳ lạ sao?" Phí Nghi Chu hỏi.

"Một chút." Ân Tô Tô cong môi, bật cười, trêu chọc với giọng điệu nửa đùa nửa thật, "Không phải đàn ông các anh đều có tính chiếm hữu sao? Nghe nói càng quyền cao chức trọng thì tính chiếm hữu càng mạnh. Người có thân phận như Phí tiên sinh lại không có, rất hiếm lạ."

Nghe vậy, đôi mắt trong sáng của Phí Nghi Chu đột nhiên tối sầm lại.

Anh nhìn thẳng vào cô, đột nhiên nhếch nhẹ môi, cười nhạt.

Phí Nghi Chu nói: "Có vẻ như Ân tiểu thư thực sự nên biết nhiều hơn về tôi."

Mắt Ân Tô Tô giật giật: "Ý anh là?"

"Từ tận đáy lòng, tôi cũng mong em trong mắt chỉ có tôi, từ đầu đến chân chỉ thuộc về tôi." Anh nói.

"..." Cô bế tắc, bởi vì lời nói bâng quơ của anh mà khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng, hồi lâu không nói nên lời. Ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Phí Nghi Chu tiếp tục nói: "Nhưng tôi biết tôi không thể."

Không biết từ đâu, Ân Tô Tô nói tiếp, hỏi: "Tại sao không thể?"

Phí Nghi Chu nói: "Em sẽ luôn là một cá nhân độc lập, không ai có thể tước đoạt những thứ em thích và sự nghiệp mà em yêu thích vì bất cứ lý do gì. Kể cả tôi cũng không."

Tại thời điểm này.

Vào lúc lời nói cuối cùng của Phí Nghi Chu vừa dứt, giây phút ngắn ngủi nhưng xa xôi đó, Ân Tô Tô dường như nhìn thấy một loại cảm xúc nào đó phức tạp hơn là sự tôn trọng trong đôi mắt sâu thẳm của anh.



Ân Tô Tô sững sờ một lúc.

Cô tự hỏi, phải chăng anh diễn quá sâu? Dù đã đạt được thỏa thuận miệng nhưng bố mẹ vẫn chưa gặp nhau, cũng chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn. Anh thực sự dường như đã hoàn toàn coi mình là chồng của cô, là người đàn ông thân thiết và đáng tin cậy nhất đối với cô.

Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một tia áy náy không thể phát hiện ra, cô cắn nhẹ môi, cắm móng tay tròn trịa mịn màng vào chiếc túi xách trên tay.

Trong túi có một bản thỏa thuận hôn nhân giả mà cô và Lương Tịnh đã soạn sau khi thảo luận suốt đêm.

Từng câu từng chữ, từng dòng từng cột, không có một chút cảm xúc nào, tất cả đều là sự chi li và tính toán.

So với vị Thái tử gia cao quý này, mình có quá thực dụng không?

Ân Tô Tô nhẹ nhàng tự hỏi mình trong lòng.

Nhưng rất nhanh, mối nghi ngờ này đã hoàn toàn biến mất.

Trong lòng buồn cười.

Anh lớn lên trong một gia đình xa hoa bậc nhất, chi phí ăn mặc, mọi thứ đều là tốt nhất. Những thứ hiếm hoi mà người bình thường coi là báu vật đối với anh không khác gì một cục tẩy một đô.

Sau khi tận hưởng mọi vinh hoa phú quý, người ta tự nhiên nhìn thấu sự hào nhoáng, lộ ra vẻ mệt mỏi vì danh lợi, tiền tài và quyền lực mọi lúc mọi nơi. Đây là cảm giác thư giãn mà chỉ danh môn thượng lưu thực sự mới có thể bồi dưỡng được.

Còn cô thì sao? Ngày đêm làm việc, nói những điều tốt đẹp với nụ cười trên môi trước mặt các lãnh đạo cấp cao về tài nguyên và tiền lương. Về bản chất, cô và Phí Nghi Chu đến từ hai thế giới khác nhau.

Anh ở trên mây, không nhiễm bụi trần, làm bất cứ điều gì anh muốn mà không tính đến hậu quả. Cô lấy cái gì so sánh với anh đây?

Vẫn là Lương Tịnh nói đúng.

Cuộc hôn nhân này là cơ hội chỉ có một lần trong đời đối với cô, cô phải tối đa hóa lợi ích của bản thân.

Trong xe nhất thời không có ai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh.

Một lát, mười lăm phút đã hết.

Phí Nghi Chu từ từ kéo gel bôi lên mặt Ân Tô Tô ra. Sau khi hạ mắt xuống kiểm tra vài giây, anh thấy vết đỏ và sưng tấy trên má cô gái đã giảm đi phần lớn, màu sắc dấu tay cũng nhạt đi rất nhiều.

Anh hơi nhếch khóe môi, nói: "Thuốc Phí Tông Lễ đưa quả thực rất tốt."

"Cảm ơn anh." Mặt Ân Tô Tô vẫn đỏ bừng, không biết là đau hay xấu hổ.

Chờ người con trai cả lại ngồi xuống bên cạnh cô, Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, hít vào thở ra mấy lần, cuối cùng lấy hết can đảm mở túi lấy ra bản thỏa thuận bên trong.

Phí Nghi Chu chú ý đến hành động của cô, cụp mắt xuống.

Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn hiện ra. Móng tay màu hồng trong suốt, mỗi móng đều có một hình lưỡi liềm nhỏ màu nhạt, những ngón tay thon dài cầm một vật giống như tài liệu đưa cho anh.

"Cái này..." Ân Tô Tô vẫn còn lo lắng, do dự vài giây mới nói câu sau: "Đây là tất cả những điều kiện tôi liệt kê để đồng ý kết hôn, mời anh xem qua."

Phí Nghi Chu tiếp nhận thỏa thuận, sắc mặt bình thản lười biếng, giống như mặt hồ không gợn sóng.

Ân Tô Tô hắng giọng mạnh mẽ và nói: "Anh xem xem, nếu có bất kỳ phần nào cần xóa..."

Không ngờ, trước khi cô kịp nói xong, anh đã lật đến trang cuối cùng của thỏa thuận. Nắp bút máy màu đen được tháo ra, xương cổ tay chuyển động uyển chuyển, chỗ ký tên được ký xuống một cái tên với nét móc bạc sắt.

Ân Tô Tô lại ngạc nhiên, kinh ngạc: "Phí tiên sinh, anh không cần đọc kỹ những điều khoản này sao?"

"Không cần." Phí Nghi Chu nói.

Ân Tô Tô dở khóc dở cười: "Anh không sợ công phu sư tử há miệng sao? Chiếm đoạt hết tài sản của anh?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Tôi đã hứa với em, em muốn điều kiện gì cứ đưa ra, tôi sẽ không bao giờ thất hứa."

Ân Tô Tô xấu hổ.

Được rồi. Anh, anh giàu, anh nhiều tiền, anh ghê gớm.

"Mặt khác." Phí Nghi Chu lại đột ngột nói.

"Gì cơ?" Ân Tô Tô trả lời trong tiềm thức.

Phí Nghi Chu nhìn cô, đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn lạnh lùng nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú của cô.

Không biết là do anh tập thể dục quanh năm, hoặc vì một lý do nào đó mà đầu ngón tay có một vết chai mỏng và cứng. Lúc này, lớp chai mỏng hôn vào làn da cô một cách thân mật khiến cô run lên không thể kiềm chế.

Căng thẳng đến mức Ân Tô Tô càng đỏ mặt hơn, lưng thẳng tắp. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn bất động.

Sau đó nghe thấy Phí Nghi Chu nói: "Lần trước tôi đã nói, không thích nghe em lại gọi tôi là Phí tiên sinh. Vì sao không nghe lời?"

Trong khi anh đang nói, đầu ngón tay của anh xoa xoa trên má cô, cho đến khi toàn bộ khuôn mặt cô tê dại, thậm chí đến đầu tim cũng ngứa ngáy.

Ân Tô Tô mấp máy miệng, đôi môi đỏ mọng hé mở như cá mắc cạn, cô thở dốc nói: "Xin lỗi, tôi quên mất. Hơn nữa tôi vẫn chưa quyết định nên gọi anh là gì."

Vừa dứt lời, cô cảm thấy ngón tay đó di chuyển từ má xuống cằm, nhẹ nhàng nắm lấy. Rồi với một lực nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại được, kéo cô tới.

Ôm cô vào lòng anh.

Trong chớp mắt, thân hình mảnh khảnh của cô đã hoàn toàn bị anh nhốt lại.

Cánh tay mạnh mẽ theo sau, từ từ lướt qua phía sau eo cô, ôm lấy cô.

Phí Nghi Chu nâng cằm Ân Tô Tô lên, hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô, nơi còn đỏ hơn cả khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ cần bỏ họ khỏi xưng hô ban đầu là được."

Bỏ họ khỏi xưng hô ban đầu?

Ân Tô Tô chớp mắt, làm theo chỉ dẫn của anh, vô thức gọi với giọng thấp và ngập ngừng: "Tiên sinh*?"

*Là một cách gọi của "chồng":))

Trước đó không có phản ứng. Giờ phúc này thốt lên, mới kinh ngạc nhận ra từ này có hai nghĩa, thân mật đến mức khiến cổ họng người nghẹn ngào.

Hai má Ân Tô Tô vẫn còn nóng. Cô xấu hổ nghĩ: Nếu đập hai quả trứng lên mặt mình vào lúc này thì chúng sẽ chín ngay lập tức.

Bên này, Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô gái trong lòng, nghe thấy giọng nói gọi tiên sinh nhẹ nhàng thân mật ấy, anh cảm giác rõ ràng có một con nhạn từ phương Nam bay đến, mang theo hạt giống mùa xuân gieo vào lòng anh, rồi bắt đầu bén rễ nảy mầm.

Một cảm giác sung sướng mãnh liệt như vậy, hiếm có, hiếm thấy và mới lạ.

Anh cong khóe miệng, cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên dái tai nhỏ nhắn, tròn trịa đáng yêu của cô: "Ngoan lắm."

*

Ân Tô Tô tưởng rằng đó chỉ là một cái ôm đơn giản, nghĩ rằng cô sắp kết hôn nên việc thích nghi trước với tiếp xúc thân thể là điều dễ hiểu. Nhưng cô không ngờ Phí Nghi Chu lại đột nhiên hôn nhẹ vào tai cô.

Chỉ trong vài giây, mặt cô nóng bừng đến mức gần như bất tỉnh.

Không phải cô không đóng những cảnh thân mật trong mấy năm kể từ khi ra mắt, nhưng chỉ việc tiếp xúc với người đàn ông này mới khiến cô bối rối như vậy.


Cô thực sự bị dọa sợ, theo phản xạ bịt tai anh đã hôn, đôi mắt sáng mở to. Muốn chửi rủa nhưng khoé mắt liếc nhìn ghế lái và ghế lái phụ ở hàng ghế đầu.

A Sinh và trợ lý Hà, một người chăm chú lái xe, một người lặng lẽ ngồi bên cạnh, dường như không hề tò mò về chuyện gì đang xảy ra ở hàng ghế sau.

Ân Tô Tô càng 囧.

Anh vừa hôn lên tai cô, chắc họ không nhìn thấy phải không?

Nói lớn quá sợ bị nghe thấy, Ân Tô Tô đành phải tiến lại gần Phí Nghi Chu, hạ giọng nói: "Sao anh đột nhiên hôn tôi?"

Dáng vẻ cô đặc biệt linh động, Phí Nghi Chu cảm thấy thú vị, cũng làm theo cô, hạ giọng, thiện ý trả lời: "Gần như luyện tập ôm xong rồi, nên chuyển sang bước tiếp theo."

Ân Tô Tô lo lắng anh sẽ đánh lén cô nên lần này cô thông minh hơn, bịt chặt tai lại. Nghe được như vậy không biết phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận nói: "Dù sao... dù sao sau này anh không thể không nói gì đột nhiên hôn tôi như vậy được."

Phí Nghi Chu gật đầu: "Được, lần sau trước khi hôn em, tôi sẽ báo trước cho em xin em đồng ý."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô hoàn toàn không nói nên lời - năng lực lý giải của người này bị gì sao? Ý cô là như vậy sao?

Hai người ngồi ở hàng sau ghé tai nói chuyện thân mật, một lúc sau, tình hình đường xá xung quanh thay đổi. Chiếc Maybach màu đen lái vào một khu phố cổ.

Ân Tô Tô nhận thấy khung cảnh con phố ngoài cửa sổ ô tô đã trở nên cổ kính, hơi ngạc nhiên: "Đây không phải là phố Văn Miếu sao?"

Phố Văn Miếu là một con phố cổ ở thủ đô, thường là nơi ngư long hỗn tạp.

Làm sao một quý công tử cao quý như Phí Nghi Chu lại có thể đến đây? Cô nghi hoặc trong lòng.



Đang suy nghĩ, nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: "Nơi này tên là phố Văn Miếu, em đã từng tới đây chưa?"

"Tôi đã tới đây hai ba lần." Ân Tô Tô quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Phí Nghi Chu: "Anh tới đây lấy quà cho ông nội?"

"Ừ." Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Phí Nghi Chu đã trở lại bình tĩnh như trước, không có bất kỳ gợn sóng hay xáo trộn nào, "Cách đây không lâu, có tin từ nhà đấu giá London truyền về, nói có người chụp được ảnh một bức tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng, ông nội cảm thấy rất hứng thú. Người của tôi hỏi thăm thì được biết món đồ cũ này hiện đang nằm trong tay một chủ cửa hàng trên phố Văn Miếu. Tôi đã đặt cọc, hẹn hôm nay đến lấy."

Ân Tô Tô nghe xong toàn bộ câu chuyện, gật đầu hiểu rõ, nhưng vẫn nghe thấy vô lý, không khỏi hỏi: "Anh có thể sắp xếp người khác đến lấy tượng Phật Di Lặc, sao phải tự mình đi chuyến này?"

Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi vào khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô, một lúc sau mới hỏi: "Không như vậy, làm sao có thể hợp tình hợp lý ở riêng với em nhiều hơn?"

Khoảnh khắc nghe thấy điều này, trái tim Ân Tô Tô lại run lên.

Da mặt cô khô khốc, trả lời: "Nếu anh muốn gặp tôi thì chỉ cần một cuộc điện thoại và một tin nhắn là được. Anh biết tôi không thể từ chối anh mà."

"Không thể từ chối và cam tâm tình nguyện có sự khác biệt rất lớn." Phí Nghi Chu bình tĩnh đáp lại.

Ân Tô Tô im lặng.

Thực vậy.

Được lệnh phải gặp anh, tuy không thể từ chối nhưng cô cũng không hoàn toàn tình nguyện. Mà cô có ấn tượng rất tốt với ông nội Phí, cùng anh đi lấy quà cho ông nội Phí, là xuất phát từ nội tâm chân thành và vui vẻ.

Trong khi suy nghĩ đang quay cuồng, Ân Tô Tô khẽ thở dài trong lòng.

Phải nói rằng người đàn ông này quả thực rất quyến rũ.

Tuy rõ ràng có địa vị cao nhưng sẽ không bao giờ ép buộc cô làm điều cô không muốn, là người ổn định về mặt cảm xúc, không hấp tấp cũng không nóng nảy, tôn trọng mọi ý nghĩ của cô hết mức có thể.

Cô nghĩ: Nếu anh sinh ra như cô, từ gia cảnh đến xuất thân, không phải một người trên trời một người dưới đất, khoảng cách quá lớn, cô có thể thực sự yêu anh.

Không lâu sau, chiếc Maybach màu đen đỗ vững vàng vào bãi đậu xe ngoài trời trên phố Văn Miếu.

Trưởng tử Phí gia mua sắm trước giờ không cần phải đích thân đi.

Phí Nghi Chu và Ân Tô Tô đợi trong xe, trợ lý Hà Kiến Cần một mình xuống xe đi thẳng vào một cửa hàng đồ cổ cao cấp rộng lớn có chiều cao bằng bốn tầng.

Khoảng thời gian chờ đợi một ai đó luôn nhàm chán.

Phí Nghi Chu trả lời cuộc gọi công việc, Ân Tô Tô thức thời im lặng bên cạnh anh. Không dám quấy rầy công việc của Thái tử gia nên đơn giản lấy điện thoại di động ra chơi Anipop cho đỡ chán.

Chơi được mấy phút, thấy trợ lý Hà vẫn chưa về, cuộc gọi của Phí Nghi Chu vẫn chưa kết thúc. Cô thoát trò chơi, đeo khẩu trang và kính râm lên mặt rồi xuống xe hít thở không khí trong lành.

Khi đóng cửa xe lại nhìn lên, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp.

Trần Chí Sinh dựa vào cửa xe hút thuốc, mặt mày tuấn tú lạnh lùng ẩn sau làn khói, tăng thêm chút lạnh lùng.

Ân Tô Tô là một diễn viên, có khả năng quan sát mọi người rất tốt, khi lần đầu gặp Trần Chí Sinh, cô đã cảm thấy người thanh niên này rất oai nghiêm anh hùng, trong lòng đã đoán được lai lịch của anh ta.

Dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi.

Ân Tô Tô thuận miệng trò chuyện với Trần Chí Sinh: "A Sinh, anh là bộ đội xuất ngũ phải không?"

Dường như không ngờ cô lại chủ động bắt chuyện với mình, trong mắt Trần Chí Sinh lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về vẻ thờ ơ.

Trần Chí Sinh gật đầu: "Đúng vậy."

"Lục quân? Hải quân?" Ân Tô Tô tò mò.

"Không quân." Nhớ lại những năm tháng phục vụ đầy biến động của mình, người chiến sĩ bộ đội đặc chủng cứng rắn xông ra khỏi mưa bom bão đạn này, trong mắt có chút bản tính của sói và đẫm máu đặc trưng của thành viên lực lượng đặc chủng Liệp Ưng, lại mỉm cười nhẹ nhàng búng tay gạt tàn thuốc, "Chuyện cách đây mấy năm trước rồi."

Ân Tô Tô thấy con người anh ta tốt, mắt cô láo liên, chợt nảy ra một suy nghĩ.

Cô: "Người gốc Bắc Kinh?"

"Không phải."

"Anh mua nhà chưa?"

"Mua rồi."

Ân Tô Tô ngay lập tức ngưỡng mộ anh ta, thầm nghĩ anh chàng đẹp trai này trông như chưa đến ba mươi, ở độ tuổi trẻ như vậy mà có được nền tảng như vậy thực sự không tệ. Sau đó cô hỏi: "Vậy anh có bạn gái chưa?"

Trần Chí Sinh lắc đầu: "Không có."

Sau khi nhận được câu trả lời này, Ân Tô Tô càng trở nên phấn khích hơn. Với đôi mắt sáng, cô lặng lẽ tiến lại gần vài bước, nhỏ giọng hỏi thăm: "Này, có tiện tiết lộ một chút không, sếp Phí nhà anh trả cho anh bao nhiêu lương mỗi tháng?"

Trần Chí Sinh:?

Trần Chí Sinh khẽ cau mày: "Sao Ân tiểu thư lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì, không có gì, chỉ hỏi thăm vậy thôi." Ân Tô Tô cười khô khốc, sau đó nói thêm: "Tôi chỉ đang nghĩ anh là tài xế và vệ sĩ độc quyền của Phí Nghi Chu. Thu nhập chắc chắn sẽ không thấp."

Đang nói chuyện, Trần Chí Sinh nhìn thấy cô gái xinh đẹp duỗi bàn tay phải trắng nõn thanh tú, giơ ba ngón tay dưới mắt anh ta, vẻ mặt thăm dò: "Là con số này phải không?"

"..."

Trần Chí Sinh không nói nên lời trong giây lát. Sau đó nói: "Chính xác là cô muốn làm gì, cứ nói thẳng."

Sau khi nghe những gì anh ta nói, Ân Tô Tô không thèm vòng vo nữa. Cô rút tay về, đột nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lấy một bức ảnh trong album ra, đưa cho Trần Chí Sinh xem, hưng phấn hỏi: "A Sinh, anh thấy cô bé này thế nào?"

Trần Chí Sinh liếc nhìn màn hình điện thoại.

Cô gái trong ảnh chỉ mới hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, mái tóc đen dài, nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt ngấn nước ẩn chứa một chút e thẹn, xinh xắn động lòng người.

Ánh mắt Trần Chí Sinh dừng lại vài giây, sau đó kiềm chế và khách khí rời khỏi, thành thật trả lời: "Khá xinh đẹp."

"Đúng chứ đúng chứ, đẹp đúng không!" Ân Tô Tô không khỏi mỉm cười khi nhớ lại Tiểu Phù đã nhờ cô giúp tìm bạn trai, "Giới thiệu cô ấy cho anh làm bạn gái nhé?"

Trần Chí Sinh không đáp lại lời này, liếc nhìn Ân Tô Tô rồi nhìn về phía ghế sau của chiếc Maybach, bình tĩnh và thờ ơ nói: "Ân tiểu thư vẫn nhanh quay lại xe đi, không thấy cô lâu sếp nhà tôi sẽ nhớ cô."

Ân Tô Tô: "..."

Không muốn nói chuyện thì cứ nói, có cần thiết phải kể chuyện cười gây sốc như vậy không?

Bà mối se duyên không thành, Ân Tô Tô cảm thấy có chút chán nản, cuối cùng cô cất điện thoại, im lặng quay trở lại xe.

Vừa ngồi xuống đóng cửa xe lại, bên tai vang lên một giọng nói không chút để ý: "Em muốn giới thiệu bạn gái cho A Sinh?"

"Ừm." Ân Tô Tô nói thẳng, không ngừng khen ngợi Hứa Tiểu Phù: "Tôi có một trợ lý, dịu dàng mềm mại, tính cách rất tốt, cũng xinh đẹp đáng yêu. Tôi nghĩ khá hợp với A Sinh."

Phí Nghi Chu: "A Sinh không đồng ý?"

"Anh ấy xem ảnh tôi đưa rồi không nói gì, chẳng lẽ không thích?" Ân Tô Tô có chút tức giận, lẩm bẩm bất mãn: "Tiểu Phù nhà tôi rất tốt, xinh đẹp lại nhân hậu. Người đàn ông nào coi thường Tiểu Phù nhà tôi, đúng là mắt mù."

Đôi má sưng húp thở phì phò của cô trông giống như một chú chuột hamster nhỏ, rất dễ thương. Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng thanh tú của cô, bình tĩnh nói: "Không phải mắt mù. Hợp đồng mà A Sinh ký với tôi khi gia nhập công ty là một thể chế hai mươi bốn giờ. Có nghĩa với tư cách là một vệ sĩ cá nhân, ngoại trừ những ngày nghỉ cụ thể, tất cả thời gian của anh ta đều thuộc về tôi, không còn thời gian cho yêu đương."

"A?" Ân Tô Tô sửng sốt, bất bình thay Trần Chí Sinh: "Anh quá bóc lột rồi!"

Tư bản quả thực là vô nhân đạo!

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói tiếp: "Nhưng lương hàng năm của anh ta là một trăm vạn*."

*1 vạn là 10000 tệ (khoảng 36 triệu VNĐ).

"..." OK, fine, tư bản không hoàn toàn vô nhân đạo.

Ân Tô Tô trầm mặc. Cô có vẻ không nói nên lời lại cực lỳ ghen tị, một lúc sau cô mới im lặng nói: "Anh vẫn nên tiếp tục bóc lột anh ấy đi."

Phí Nghi Chu: "Tôi nói điều này là vì muốn nói cho em biết. Nếu em muốn Trần Chí Sinh tiếp xúc với trợ lý của mình thì trước tiên phải được sự cho phép của tôi."

Ân Tô Tô sửng sốt một lúc, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần, tự nhiên nói: "Vậy mau anh đồng ý đi."

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, lười biếng nhướng mày một lát, nhàn nhã hỏi: "Tôi đồng ý chuyện này, vậy em dùng gì để trao đổi?"

Ân Tô Tô bối rối trước câu hỏi của anh: "Anh muốn tôi lấy gì trao đổi?"

Trong xe nháy mắt lại trở nên im lặng.

Không biết qua bao lâu, Phí Nghi Chu dựa sát vào cô, đôi môi mỏng của anh chỉ cách đôi môi đỏ mọng của cô nửa ngón tay.

"Ví dụ như, tôi muốn bây giờ em đồng ý cho tôi hôn em."

Bình luận

Truyện đang đọc