TÔ TÔ

Edit+beta: LQNN203

Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng và thủ thỉ, không giống như giọng điệu lạnh lùng cẩn thận thường ngày của anh, đặc biệt là từ "vợ" đầu tiên khiến Ân Tô Tô nghe thấy chút ý làm nũng say khướt.

Anh ôm cô từ phía sau, những nụ hôn mỏng manh hòa cùng mùi rượu giống như một tấm lưới mật dệt, trói buộc cô bằng ngàn sợi tơ, không một chỗ trống trên gáy, má, vành tai, thái dương... May mắn thoát khỏi.

Mặt và cổ cô đỏ bừng, cảm thấy ngứa ngáy vì bị anh hôn, theo phản xạ rụt cổ muốn trốn, nhưng Thái tử gia khi say rượu không phải là Thái tử gia mà giống một cậu bé ấu trĩ vừa có được một món đồ chơi mới lạ. Cô trốn, anh đuổi theo, cô rút lui, anh tiến tới, cuối cùng anh khẽ hé đôi môi mỏng ra cắn vào dái tai ngọc mỏng manh của Ân Tô Tô.

"Tiên sinh..."

Ân Tô Tô cảm thấy tim mình đập như sấm, cố gắng đánh thức lý trí của anh, nhưng cô không dám nói quá to. Cho nên hai từ với âm thanh như hơi thở đã tạo thêm nét quyến rũ cho bầu không khí.

Trong phòng nghỉ cách cánh cửa, là đôi nam nữ đang thở gấp tránh xa tai mắt của mọi người.

Bên ngoài, cách nhau một cánh cửa, tay cô vẫn đang nắm chặt tay nắm cửa phòng nghỉ, cô cảm thấy choáng váng, thở không đều vì bị anh hôn.

Hai mắt Phí Nghi Chu vẫn hơi nhắm lại, hôn lên dái tai cô, ngậm miếng thịt hồng mềm mại vào giữa môi răng, chậm rãi nhấm nháp.

Hai má Ân Tô Tô càng lúc càng đỏ, cảm thấy như có vô số con kiến ​​nhỏ đang bò trên tai mình, đó là một cơn ngứa không thể gãi, là một cơn ngứa sâu trong lòng cô.

Lại mấy giây sau, người đàn ông không còn thỏa thuận tấn công dái tai cô gái nữa, anh dời môi ra, trực tiếp xoay người cô lại, cúi đầu tìm kiếm môi cô.

"Phí Nghi Chu!" Ân Tô Tô trợn to hai mắt, lần này cô không còn làm theo ý muốn của anh nữa mà trực tiếp giơ tay che cái miệng cao thượng khó ưa của anh, hạ giọng nói, "Đây là trong nhà hàng, em trai anh còn đang đợi chúng ta ở phòng riêng, anh tỉnh lại đi."

Phí Nghi Chu rũ mi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đen tối mà tập trung, nhẹ nhàng đáp lại cô: "Vợ, anh muốn hôn em."

Ân Tô Tô xấu hổ đến mức bất lực, không khỏi thắc mắc: "Anh và Phí Tông Lễ đã uống tổng cộng bao nhiêu rượu?"

Phí Nghi Chu vòng tay ôm eo cô, nhắm mắt lại, trán anh áp sát vào cô, hơi thở của anh hoàn toàn hòa quyện với cô.

Đại khái là bởi vì sau khi say đầu óc không tỉnh táo, Phí Nghi Chu tựa hồ nhớ lại trong chốc lát, bình tĩnh đáp: "Phí Tông Lễ thì anh không biết, anh đã uống bốn ly."

Ân Tô Tô: "Bốn ly chân cao, đầy?"

Phí Nghi Chu: "Nửa đầy."

Ân Tô Tô: "Nói cách khác, hai người chỉ uống cái bình tôi nhìn thấy, còn cái bình mới mở phía sau thì sao?"

Phí Nghi Chu áp sát cô, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, giọng điệu lười biếng say mê: "Anh say quá rồi, mở chai thứ hai lão ngũ uống một mình."

"..." Ân Tô Tô bây giờ hoàn toàn không nói nên lời.

Vốn cho rằng anh có tửu lượng không tệ.

Trong trí tưởng tượng ban đầu của Ân Tô Tô, một người đã tham gia giới kinh doanh nhiều năm và có địa vị cao như vậy ít nhất phải là một người ngàn ly không say. Ngược lại, anh lại một lần nữa làm mới sự hiểu biết của cô về "con nhà danh giá".

Chỉ bốn ly rượu vang đỏ đã say như vậy, vị đại thiếu gia này cùi bắp quá!

"À thì... Anh đừng bám dính lên người tôi." Ân Tô Tô đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở Phí Nghi Chu.

Anh cao như vậy, cơ bụng và cơ ngực khắp người, bất kể mặc bộ vest nào trông cũng khá căng, nhưng Ân Tô Tô, người đã tập thể dục quanh năm, có thể chắc chắn thân hình của người đàn ông này tỷ lệ mỡ chỉ khoảng hai mươi phần trăm, trọng lượng tổng thể chắc chắn là hơn 75 kg.

Nói cách khác, anh không chỉ rất cao mà còn được bao phủ bởi lớp thịt rất săn chắc và nặng.

Lúc này, anh say khướt, ôm cả cơ thể cô trong vòng tay, một phần ba trọng lượng cơ thể anh đè lên cô, cô nhỏ nhắn không chịu nổi nên chỉ có thể cắn răng trở tay gắng sức ôm vòng eo thon gọn của anh, mượn phần vai và lưng của mình chống đỡ.

"Vợ." Phí Nghi Chu áp mặt vào trán cô, trìu mến xoa xoa lên xuống, nói, "Anh chóng mặt, hơi loạng choạng."

Bộ dáng này của anh có phần khó tả, khiến Ân Tô Tô vừa thích thú vừa không nói nên lời. Những năm đầu, trước khi quản lý Lương Tịnh phát triển khả năng uống rượu cực lớn, cô cũng đã chăm sóc cho chị Lương say rượu, với kinh nghiệm liên quan, cô đương nhiên biết người say rượu chân tay yếu ớt, không thể sử dụng sức lực.

Cô cũng không trách Phí Nghi Chu mà chỉ liếc nhìn cửa phòng nghỉ một lần nữa.

Vị trí hai người đang đứng lúc này thực sự rất khó xử và nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị hai người bên trong phát hiện.

Nghĩ như vậy, Ân Tô Tô bình tĩnh lại và quyết định đưa kim chủ ba ba nhà mình đang say rượu, rời khỏi "hiện trường vụ án" trước.

"Anh bị chóng mặt vì uống quá nhiều." Ân Tô Tô rất kiên nhẫn, như đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu uống thuốc, ôn hoà nhẹ nhàng, thấp giọng, "Như vậy đi, tôi đỡ anh đến phòng riêng trước, anh ngồi xuống một lát, uống chút trà cho tỉnh rượu, được không?"

Phí Nghi Chu lắc đầu, hơi thở nóng hổi có chút nặng nề phả vào cổ cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về đi."

"Về nhà?" Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Cũng được. Tôi đỡ anh đi chào Phí Tông Lễ một tiếng, sau đó chúng ta về nhà nhé?"

Phí Nghi Chu: "Ừ."

Ánh sáng phía trên đầu mờ mịt, đôi mắt anh nhắm hờ, hàng mi dày rũ xuống, in hai bóng hình bán nguyệt lên khuôn mặt trắng trẻo của anh. Dáng vẻ này có vẻ dễ nói chuyện, tính tình cũng không xấu, so với vẻ lạnh lùng xa cách khó gần trước đây, ôn hòa hơn rất nhiều, cũng đáng yêu hơn rất nhiều.

Ân Tô Tô không khỏi cong môi, sau đó dùng một tay nâng cánh tay phải anh lên quàng qua vai cô, tay còn lại ôm chặt lấy vòng eo thon dưới bộ âu phục của anh, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tôi sẽ đỡ anh về phòng riêng. Nhưng sức của tôi tương đối yếu, anh lại cao và nặng nên phải vững chân và dùng sức, biết không?"

Phí Nghi Chu bước về phía trước, đốt ngón tay dài nhẹ nhàng ấn vào lông mày, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Anh thấp giọng: "Gây rắc rối cho em rồi vợ."

"... Đừng khách sáo như vậy." Sau khi say rượu, anh cứ một tiếng một tiếng là gọi vợ, khiến Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ, cười khô khan trả lời, "Chúng ta là vợ chồng, nên chăm sóc lẫn nhau."

Sàn hành lang được trải thảm tiêu âm cao cấp nhất, không gây ra tiếng động khi bước lên.

Hai người cứ như vậy lặng lẽ rời gần phòng nghỉ.

Đi được khoảng mười mét, Ân Tô Tô vẫn có chút ngạc nhiên nghĩ mà sợ, cô vô thức quay người lại và liếc về hướng phòng nghỉ, vẻ mặt và tâm trạng phức tạp.

Nhưng đó chỉ là một cái nhìn rất ngắn, cô nhanh chóng quay đi.

Thật trùng hợp, ngay khi Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu chậm rãi bước đến góc bức tranh sơn dầu, một bóng dáng cao lớn quen thuộc khác cũng tiến về phía họ.

"Anh cả, chị dâu?" Nhận thấy bước đi của anh trai mình có chút không vững, cả người trông khác hẳn trước đây, ngũ thiếu gia Phí Tông Lễ khẽ cau mày, nhìn Ân Tô Tô, lo lắng hỏi, "Chị dâu, anh cả bị sao vậy, khó chịu ở đâu?"

Ân Tô Tô cười ngượng ngùng, 囧 nói: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ uống nhiều quá thôi."

Khi Phí Tông Lễ nghe thấy điều này, rõ ràng anh ta không tán đồng cách nói của Ân Tô Tô. Ngay sau đó, anh ta có chút bối rối nói: "Nhưng em nhớ anh cả chỉ uống có mấy ly thôi, theo lý với tửu lượng của anh cả..."

Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị đại công tử say rượu bên cạnh Ân Tô Tô cắt ngang không để lại dấu vết.

Phí Nghi Chu thình lình nói, giọng điệu bình tĩnh: "Gọi cho A Sinh, bảo anh ta lái xe thẳng tới cửa. Anh thật sự chóng mặt, không đi được nhiều."

Phí Tông Lễ: "..."

Trong mắt Phí Tông Lễ nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng Phí ngũ thiếu gia dù sao cũng là một người thông minh, anh ta nhận ra chuyện gì đang xảy ra chỉ sau vài giây.

Phí Tông Lễ nhướng mày nhìn anh cả với vẻ trêu chọc đầy tò mò. Anh ta không hỏi thêm gì nữa, quay đầu nhìn Ân Tô Tô, phối hợp rất ăn ý: "Em nghĩ anh cả say lắm rồi. Chị dâu, hay là ngồi xe em đi, em đưa hai người về khu Nam Tân luôn?"

"Không cần không cần." Ân Tô Tô mỉm cười và xua tay cô, "Cậu bình thường bận rộn công việc như vậy, sao lại không biết xấu hổ làm phiền cậu. A Sinh ở gần đây, có anh ấy giúp đỡ là hai chúng tôi có thể xử lý, đưa anh cả cậu về không thành vấn đề gì. Đừng lo lắng, không sao đâu."

Phí Tông Lễ gật đầu: "Được."

"Ừm." Ân Tô Tô trả lời, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm một số trong danh bạ và nhấn nút quay số.

Sau vài hồi chuông, Trần Chí Sinh đã trả lời cuộc gọi.

Ân Tô Tô nói hai ba câu liền cúp điện thoại, sau đó đỡ chồng kim chủ của mình vào thang máy VIP đi thẳng xuống sảnh tầng một để đợi A Sinh.

Ngũ thiếu gia rất có lễ đi cùng, suốt quá trình anh ta đều ngoan ngoãn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói những điều không nên nói, không hỏi những câu không nên hỏi, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn anh cả tửu lượng không tốt nhà mình với ánh mắt đầy ý sâu xa.

Chờ chưa đầy hai phút, chiếc Rolls-Royce Phantom đã lái tới cửa nhà hàng.

Phí Tông Lễ thấy Ân Tô Tô nhỏ bé yếu ớt đang chật vật đỡ Phí Nghi Chu, liền bước tới như một quý ông và đề nghị: "Chị dâu, chị đi trước đi, em đỡ anh cả cho."

Trên thực tế, bước chân của Phí Nghi Chu khá vững vàng, nhưng Ân Tô Tô hoàn toàn bị ôm trong vòng tay anh, mũi và miệng cô tràn ngập mùi thơm lạnh và mùi rượu từ anh, khiến cô cảm thấy choáng váng. Vừa nghe thấy Phí Tông Lễ tới giúp đổi ca, cô liền đồng ý hai tay.

"Được." Ân Tô Tô không từ chối và vội vàng gật đầu.

Được sự đồng ý của chị dâu, Phí Tông Lễ lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay anh cả, chuẩn bị vắt lên vai.

Không ngờ anh ta lại gần Phí Nghi Chu, vừa ra tay đã bị ảnh cả thân yêu bình tĩnh gạt đi.

Phí Tông Lễ: "?"

Chỉ thấy anh cả thân yêu ôm chị dâu về, lợi dụng chị dâu không để ý, liếc nhìn anh ta. Đôi mắt đó trong veo và lãnh đạm, rõ ràng đang lạnh lùng nói: [Có phải đã ám chỉ với em rồi không, cho bản thân thêm kịch tính gì đấy?]

Phí Tông Lễ: "..."

Ngũ thiếu gia lâm vào trầm mặc, không nói nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng sang một bên. Trả lời anh cả mình với ánh mắt vô cùng chân thành: [Xin lỗi anh, em không cố ý. Em thực sự không có ý trở thành một bước Play của anh và chị dâu đâu.]

Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, thu hai tay lại gần, ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.

Ân Tô Tô bị gấu ôm gần như hụt hơi, hoàn toàn không nhận thức được ánh mắt trao đổi giữa hai anh em. Cô chỉ nghĩ Phí Nghi Chu say rượu nên mới bá đạo và ngang ngược như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Thầm nghĩ cần đưa anh về nhà nhanh chóng.

Nguyên nhân chính là cô không biết đại công tử khi say rượu như thế nào, nếu trên đường làm chuyện gì kỳ quái, cô cá rằng ngày mai một mẩu tin tức về "Thái tử gia Phí thị say rượu làm khùng làm điên trên đường" sẽ bạo trên mạng, lên hẳn hot search.

Khi đó, không chỉ thị trường chứng khoán bị rung chuyển mạnh, toàn bộ Phí thị sẽ bị ô nhục, mà mối quan hệ hôn nhân bí mật của cô với Phí Nghi Chu cũng sẽ bị vạch trần với thế giới, gây ra hậu quả khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng được.

Nghĩ xong, Ân Tô Tô không dám lãng phí dù chỉ nửa giây, nhanh chóng dùng sức ôm lấy eo Phí Nghi Chu, nửa kéo nửa đẩy anh vào chiếc Phantom.

Rầm, cửa xe đóng lại.

Sau khi lên xe ngồi xuống, đại thiếu gia lại nhắm mắt lại, thân hình cao lớn uể oải dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo thái dương, mặt mày thờ ơ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ân Tô Tô hạ cửa kính xe xuống nửa chừng, đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười vẫy tay với ngũ thiếu gia đang tiễn mình rồi nói: "Tông Lễ cậu mau về đi, đồ ăn tối nay rất ngon, cảm ơn vì đã tiếp đãi, lần sau có cơ hội hẹn ăn cơm, tôi mời!"

Nhìn đôi mắt trong veo của cô gái, Phí Tông Lễ tiên sinh dù sao cũng là một bác sĩ tốt bụng, vô cớ có chút thương cảm. Vì vậy anh ta do dự một chút, ngập ngừng nói: "Chị dâu, kỳ thật anh cả em có thể..."

"Cậu không cần lo lắng cho anh cả cậu." Ân Tô Tô tưởng rằng anh ta đang lo lắng cho Phí Nghi Chu nên chân thành nói: "Nhìn tình trạng của anh ấy, chắc chỉ say thôi, không cần phải đến bệnh viện đâu, buổi tối tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Hơn nữa cho dù cậu không tin tưởng tôi cũng có thể tin tưởng chú Thận và những người khác, ở nhà có rất nhiều người."

Phí Tông Lễ cau mày: "Thật ra em muốn nói..."

"Thật sự không sao!" Ân Tô Tô nói, ánh mắt chính trực "tôi là một người rất đáng tin cậy" nhìn ngũ thiếu gia: "Tạm biệt."

"... Được, tạm biệt, hai người đi thong thả."

Theo lời "tạm biệt" cuối cùng của Phí Tông Lễ, cửa sổ phía sau của chiếc Rolls-Royce lại nâng lên, động cơ khởi động, chiếc Phantom đen tuyền lặng lẽ rời đi.

Ngũ thiếu gia đứng thẳng tắp, vẻ mặt thâm trầm nhìn theo.

Vốn dĩ thấy cô gái này tính cách hiền lành lại có chút ngốc nghếch nên muốn ám chỉ cô, tửu lượng của anh cả nhà anh ta luôn là "một cân rưỡi rượu trắng và một cân rượu đỏ". Tối nay chỉ uống có ba ly thôi, chắc chắn có gian.

Trong lòng thương cho Ân Tô Tô.

Đáng thương.

Một con cừu non có đầu óc đơn giản và vô hại như vậy không thể sánh được với con cáo già xảo quyệt.

*

Hai người Phí Ân ngồi ở hàng ghế sau, Trần Chí Sinh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong xe, âm thầm liếc nhìn gương chiếu hậu giữa.

Đột nhiên, Ân Tô Tô lo lắng nói: "A Sinh, phiền anh hạ cửa sổ xuống chút, Phí Nghi Chu uống quá nhiều, hít thở không khí sẽ khiến anh ấy thoải mái hơn."

Nghe xong, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của đồng chí Trần Chí Sinh cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia bối rối. Có vẻ không chắc chắn, anh ta lại liếc nhìn vào gương chiếu hậu giữa.

Chỉ thấy ông chủ của anh ta nhắm mắt lại, dưỡng thần, sắc mặt không thể bình thường hơn, thậm chí không có chút đỏ của say rượu, chỉ có bàn tay phải mảnh khảnh đang ấn nhẹ vào thái dương mới lộ ra một chút giống như choáng váng thật sự.

Trần Chí Sinh cau mày, làm theo chỉ dẫn của Ân Tô Tô, hạ cửa sổ bên ghế lái phụ xuống cho thoáng gió, thuận miệng hỏi: "Phí tiên sinh đã uống bao nhiêu?"

Ân Tô Tô lấy trong hộp đựng đồ ra một mảnh khăn giấy ướt, gấp lại và trả lời: "Bốn ly rượu vang đỏ."

Trần Chí Sinh có chút giật mình, lại hỏi: "Ly lớn sao."

"Ly chân cao bình thường." Ân Tô Tô với khuôn mặt 26 tuổi thở dài như bà cụ 62 tuổi, lau trán và má của người bên cạnh bằng khăn ướt, lẩm bẩm phàn nàn, "Với tửu lượng cùi bắp của sếp nhà anh, bốn ly lớn chắc giờ này phải nhập viện rồi."

Cô vừa dứt lời, đại công tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, quay qua nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Em cho rằng anh ngủ rồi?"

Ân Tô Tô chớp mắt với anh: "Không có."

Phí Nghi Chu: ?

Phí Nghi Chu bình tĩnh hỏi: "Vậy sao em dám nói xấu anh?"

"Dù sao thì anh cũng say rồi. Sáng mai tỉnh dậy, tám phần anh sẽ không nhớ được gì cả." Ân Tô Tô rõ ràng không sợ anh say, nên cô nói một cách thực tế, "Cái này gọi là 'mất trí nhớ tạm thời'. Người có tửu lượng như anh chắc chắn có rất ít kinh nghiệm, nên không hiểu là chuyện bình thường."

"..." Phí Nghi Chu không nói nên lời, nhìn cô chằm chằm, hứng thú nhướng mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Nghe hàng loạt nhận xét từ hàng ghế sau, đồng chí Trần Chí Sinh dùng cái nhìn sâu sắc siêu nhạy bén của mình để nhanh chóng phân tích tình hình trước mặt và nhận ra ngay lập tức.

Vẻ mặt anh ta nhất thời phức tạp, không biết đánh giá thế nào, anh ta tùy ý gõ nhẹ vào vô lăng, nhướng mày và quyết định trở thành vị gia trầm lặng như ông chủ của mình.

Kể từ đó, trong khoảng im lặng vi diệu giữa Phí Nghi Chu và Trần Chí Sinh, chiếc Rolls-Royce Phantom phóng nhanh đến Phí trạch ở khu mới phía nam thủ đô.

*

Trong phòng nghỉ tầng ba của nhà hàng bếp riêng "Lộc Minh", rèm kéo kín, ánh đèn mờ ảo, duỗi tay không thấy năm ngón.

Người đàn ông và người phụ nữ lăn lộn một trận.

Đáng tiếc Tiếu Lương Tài, ông chủ của Cẩm Ngu dù sao cũng không còn trẻ nữa, một lão già khoảng năm mươi tuổi, thể lực và tinh lực rất hạn chế, cộng thêm sự kích thích hoang dã, chưa đầy mười phút đã tước vũ khí đầu hàng.

Làm xong việc, trên trán và hai má Tần Viện vẫn còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng cùng sắc mặt đỏ bừng khác thường, cô ta điều chỉnh lại hô hấp một hồi, hạ váy cuộn quanh eo xuống, đứng dậy đứng sang một bên.

Tiếu Lương Tài cảm thấy thoải mái không chịu được, ngồi phịch xuống ghế sô pha hút thuốc, nhìn Tần Viễn một cách tục tĩu.

Cảm thấy vô cùng tự hào.

Người phụ nữ này ngoại hình tốt, dáng người tốt, kỹ năng tốt, lại là tam kim ảnh hậu quốc dân, chẳng trách lại được Triệu Thế Cao sủng ái nhiều năm như vậy.

Tiếu Lương Tài tham lam, còn đang suy nghĩ cho lần sau, chậm rãi dụi điếu thuốc, từ trong túi quần lấy ra một địa chỉ đưa cho Tần Viện, nói: "Chuyện của cô không dễ xử lý, đêm nay thời gian có hạn, một chốc không thể nói rõ. Cô đến địa chỉ này tìm tôi vào lúc 8 giờ tối mai, chúng ta sẽ lại tâm sự vui vẻ."

Nói xong, ông ta không để ý tới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận của Tần Viện, bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy chỉnh lại quần áo, chuẩn bị mở cửa rời đi.

"Tiếu Lương Tài!" Tần Viện tức giận, cô ta tiến lên nắm tay áo ông ta, thấp giọng mắng: "Ông nói lời không giữ lời, ăn xong chỉ biết vỗ mông rời đi. Trên đời sao có chuyện tốt như vậy?"

Tiếu Lương Tài thấy cô ta trở mặt, ông ta cũng không thèm giả vờ nữa, chán ghét đưa tay gạt cánh tay cô ta, mỉa mai nói: "Cô Tần, cô quên trước đây cô đối xử với tôi như thế nào sao? Tôi tặng cô đồng hồ tặng cô túi xách, cô đều nhận hết, nhưng lại trở mặt, thậm chí từ chối dùng bữa với tôi. Cô chê tôi "già, bụng bia, eo tròn", nói nhìn thấy tôi liền ghê tởm. Hừ, bây giờ không chê tôi ghê tởm nữa vội vàng lên giường tôi rồi?"

Tần Viện nghe được lời này thì cả kinh, lông mày run lên kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ hối hận và tức giận, tức đến mức không nói nên lời.

Tiếu Lương Tài lại cười lạnh nói: "Tần Viện, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô, lần này cô đụng phải Long Vương Điện rồi, ba năm năm sau cô cũng không thể đứng dậy được. Tuy nhiên, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, hầu hạ tôi thoải mái, trong tay tôi vẫn còn một ít tài nguyên nhỏ cho cô có cơm ăn. Yên tâm, tôi là người thương hoa tiếc ngọc, sẽ không tàn nhẫn như Triệu Thế Cao."

"Ông nhát gan không dám gây chuyện thì nói thẳng đi." Tần Viện cảm thấy lồng ngực đau nhức, không khỏi phản bác, "Tôi không tin, Trung Quốc lớn như vậy, tìm không được người có thể giúp tôi hay dám giúp tôi."

"Vậy cô cứ tắm rửa sạch sẽ rồi tiếp tục từ từ tìm." Tiếu Lương Tài thấy cô ta dầu muối không ăn, khẽ thở dài, nói xong dường như nhớ ra điều gì đó, chậm rãi lấy ra một chồng tờ một trăm tệ từ trong ví đưa cho cô ta, "Tôi không phải người thích chiếm tiện nghi, phí cho ảnh hậu Tần vừa rồi đã vất vả."

Tần Viện chưa bao giờ trải qua nhục nhã như vậy, cô ta tức giận giơ tay hất bay mấy tờ tiền trong tay Tiếu Lương Tài, vương vãi khắp sàn nhà.

Tiếu Lương Tài tặc lưỡi hai lần, nhún vai, lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Cửa phòng nghỉ mở ra rồi đóng lại, khi tiếng bước chân xa dần, Tần Viện rốt cuộc nhịn không được, ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất, nén tiếng khóc.

Nước mắt và nước mũi chảy ra, khóc không biết bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần từ xa.

Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai trái của cô ta, có người thì thầm: "Chị Viện."

"..." Tần Viện sợ hãi, vội vàng giơ tay lau mặt, quay đầu nhìn lại.

Cửa sổ phòng nghỉ chưa đóng chặt, một cơn gió đêm thổi qua khiến rèm cửa bay cao, ánh trăng lọt vào, chiếu sáng người bên cạnh. Cao cao gầy gầy, nước da hơi xỉn, vẻ ngoài bình thường, trong đám đông không bao giờ có cái nhìn lần thứ hai.

"Linda Giang?" Tần Viện cau mày, trong nháy mắt lại tức giận. Trong lòng cô ta đầy oán hận, không có nơi nào để trút giận, khi nhìn thấy trợ lý bao cát này, lập tức mắng cô ấy một trận dữ dội, "Mấy ngày nay cô chết ở xó xỉnh nào? Không trả lời điện thoại hay tin nhắn WeChat, làm tôi với anh Đông tìm không thấy."

Linda Giang nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiên cười khúc khích, bối rối hỏi: "Chị Viện, mấy ngày nay chị vất vả lắm phải không?"

"..." Tần Viện sửng sốt.

"Nhìn này." Linda Giang lấy điện thoại di động ra, lướt ngón tay trên màn hình, cho cô ta xem diễn đàn thảo luận thời gian thực, chủ đề #Tần Viện ghi âm# trên hot search, "Tít của chị đã được hàng trăm triệu người đọc, mỗi ngày thành công có hàng trăm nghìn người bình luận, mắng mỏ chị."

Sắc mặt Linda Giang lúc này có chút không bình thường, Tần Viện có chút sợ hãi, cô ta vô thức lùi về sau một bước, mắng: "Cô mất trí rồi à?"

Nụ cười của Linda Giang càng tươi hơn, cô ấy nói thêm: "Chị biết không, khi tôi lần đầu ghi âm cuộc trò chuyện đó, tôi không bao giờ nghĩ hiệu quả sẽ tốt như vậy. Bởi vì tôi biết có Triệu Thế Cao bảo vệ chị, hậu đài của chị quá cứng rắn. Ha ha ha ha, May mà chị thật sự ngu xuẩn, gây chuyện khắp nơi, nếu không tôi cũng không thể mượn tay Ân Tô Tô chỉnh chết chị."

Tần Viện sửng sốt, trừng mắt: "Cô, cô nói cái gì?"

"Chị biết không, tôi rất ghét chị." Linda Giang điên cuồng cong môi, giống như một tên hề bị đè nén đến mức phát điên, đột nhiên túm lấy mái tóc dài của Tần Viện, lấy ra một chiếc gọt bút chì sáng loáng, "Bên ngoài thì chị giả nhân giả nghĩa, bên trong lại mục nát thối rữa. Dựa vào cái gì chị đeo mặt nạ đạo đức giả như thế lại nhận được ủng hộ của rất nhiều fan hâm mộ. Tôi chỉ là trợ lý của chị, không phải người hầu, chị dựa vào cái gì muốn chửi thì chửi muốn đánh thì đánh tôi?!"

Tần Viện đau đớn hét lên, cô ta có thể nhìn thấy trạng thái tinh thần của Linda Giang cực kỳ bất ổn, cô ta sợ cô ấy sẽ phát điên và làm tổn thương chính mình, sợ hãi vội vàng nói: "Linda... Linda, xin cô bình tĩnh lại, tôi biết trước đây tôi đã làm sai, bây giờ tôi cũng bị trừng phạt, xin cô hãy bình tĩnh!"

"Chị sợ tôi làm chị biến dạng hay giết chị sao?" Ánh mắt Linda Giang mỉa mai, "Chị quá coi trọng bản thân rồi, vì một loại người thối nát như chị mà phải trả giá, tôi không ngu ngốc như chị."

Trên mặt Tần Viện tràn đầy nước mắt, hoảng sợ gật đầu: "Đúng đúng đúng, cô hiểu được là được."

"Tôi tới đây chỉ là có lòng nhắc nhở chị thôi." Linda Giang nhẹ nhàng nói, "Sau khi chị rút khỏi giới, nhớ làm người lương thiện, nếu không quả báo của chị chắc chắn sẽ không chỉ có tôi."

*

Buổi tối không ùn tắc, chiếc Rolls-Royce Phantom lái ra khỏi "Lộc Minh", bốn mươi phút sau đã đến Phí trạch ở khu mới phía Nam.

Ân Tô Tô giúp Phí Nghi Chu trở lại phòng ngủ chính trên tầng ba.

Trọng lượng cơ bản của người đàn ông vẫn ở đó, hơn nữa ngồi trên xe một lúc, rượu đã lên men hoàn toàn trong thần kinh, bây giờ khi dựa vào Ân Tô Tô, anh dường như hoàn toàn không thể phát huy được chút sức lực nào, gần như toàn bộ cơ thể đè lên cô.

Ân Tô Tô không còn cách nào khác ngoài việc đứng trong vòng tay anh, dùng trọng lượng của chính mình làm chỗ dựa, khó khăn giúp anh tiến về phía giường.

Cô bước đi một cách vô cùng khó khăn trên quãng đường mấy chục mét, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kìm nén lại đỏ bừng.

Cuối cùng cũng đến được chiếc giường lớn, Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, khi cô lấy lại sức và chuẩn bị buông tay, người đàn ông bên cạnh bất ngờ ngã nặng xuống giường, cánh tay dài của anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô không buông ra, trực tiếp kéo cô ngã theo xuống giường.

Cô cứ như vậy nằm trong ngực anh, như giọt bơ rơi vào nồi sôi, bị đốt cháy trong phút chốc.

Phí Nghi Chu xoay người đè cô xuống, ngón tay chạm vào chiếc cằm nhọn của cô, ôm chặt, cúi đầu hôn cô say đắm.

"Ưm..." Ân Tô Tô cau mày, đưa tay chống lại anh, cố gắng đẩy anh ra.

Trong miệng người đàn ông tràn ngập mùi rượu, không hề khó chịu chút nào, nhưng lại khiến cô rất váng vất.

Nhịp tim cô vô cùng hỗn loạn, đôi mắt cô bị nụ hôn của anh làm mờ đi, môi cô đỏ bừng, hoàn toàn không thở được.

Tránh tới tránh lui hồi lâu không thể thoát ra được, cô có chút tức giận, chỉ lấy dũng khí, trực tiếp mở miệng, tóm lấy chiếc lưỡi đang tàn sát bừa bãi cắn một cái.

"..." Đầu lưỡi có chút đau nhức, Phí Nghi Chu khựng lại, cuối cùng cũng dừng lại.

Lấy lại được không khí trong lành, cô lập tức biến thành một con cá nhỏ ném lên bờ, há miệng hít một hơi thật sâu. Mái tóc dài của cô rối bù, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng giận dữ nhìn anh.

Phí Nghi Chu cúi người xuống nhìn cô trong lòng, nhìn thấy đôi môi sưng mọng bị anh hôn, ánh mắt anh có chút thâm trầm, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng mơ hồ ấn vào, không chút để ý xoa xoa.

"Đồ ma men." Ân Tô Tô không khỏi mắng anh với giọng trầm. Cô giơ tay lên đánh ngón tay cái khó chịu của anh, rồi kéo mạnh cà vạt của anh. Giống như chủ nhiệm đang khiển trách một học sinh hư hỏng, "Đánh cho tỉnh ra này, bắt quả tang anh nắm bắt chút tỉnh táo còn sót lại nhé, không cho phép say rượu phát điên!"

Phí Nghi Chu bị bộ dáng thổi râu trừng mắt của cô làm cho buồn cười, tâm trạng rất tốt, đột nhiên cụp mắt xuống, cười khẽ.

Nhưng điều này đã tạo cơ hội cho Ân Tô Tô trốn thoát.

Cô lợi dụng nụ cười vui vẻ của anh, dùng hết sức lực đập đầu vào ngực anh!

Phí Nghi Chu không chuẩn bị trước đòn tấn công bất ngờ của cô, anh sợ làm cô đau trán nên vô thức đưa tay ra bảo vệ đầu cô, thân hình cao lớn nằm nghiêng.

Ân Tô Tô lợi dụng tình thế để thoát ra, đỏ mặt lăn xuống giường, sau đó đứng bên giường chỉ tay, lợi dụng lúc anh say không tỉnh táo, cô mới có dũng khí gọi: "Anh, gối đầu lên trên gối, ngoan ngoãn nằm yên."

Lần đầu tiên trong đời, con trai lớn nhà họ Phí nhận được mệnh lệnh hung hãn như vậy, anh hơi sửng sốt, mấy giây cũng không phản ứng.

Sau đó, anh nhìn thấy cô gái nhỏ cúi xuống, tay quấn ba vòng cà vạt của anh, thắt chặt rồi nhấc mạnh lên: "Mau lên, đừng ép tôi đập anh."

Phí Nghi Chu: "..."

Lời đe dọa thẳng thắn và độc đoán này đã thành công khiến Thái tử gia im lặng. Sau vài giây, anh phối hợp di chuyển lên đầu giường, gối vào gối.

"Cũng còn được." Ân Tô Tô hài lòng, cong môi, vỗ tay và tiếp tục ra lệnh, "Đừng di chuyển, tôi lấy cho anh chậu nước nóng rửa mặt."

Nói xong, cô không quan tâm đến vẻ mặt của người chồng kim chủ đang nằm trên giường, xoay người đi vào phòng tắm.

Hai phút sau, một chậu nước nóng đã đổ đầy, Ân Tô Tô nhanh chóng tìm một chiếc khăn ném vào, sau đó cô ôm chậu ra đặt lên bàn cạnh giường.

"Không lâu sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã theo chị Lương đi dự tiệc tối."

Ân Tô Tô cảm thấy vị thiếu gia say rượu này rất nghe lời và có chút đáng yêu, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều, vừa vắt khăn lau mặt cho anh, vừa lẩm bẩm: "Lúc đó chúng tôi thực sự rất khổ, đi đến đâu cũng ở dưới đáy, mỗi lần vào tiệc tối, chúng tôi phải nâng cốc uống rồi nâng cốc uống."

Phí Nghi Chu nằm ở trên giường nhìn chằm chằm cô, yên lặng lắng nghe.

"Lúc đầu chị Lương uống rượu, tôi cũng uống rượu, nhưng sau này chị ấy phát hiện tôi không giỏi uống rượu nên không cho tôi uống nữa, chị ấy sẽ kiếm cớ với bên ngoài, nói 'nghệ sĩ của chị ấy bị dị ứng cồn', sau đó chính chị ấy phải cắn răng uống phần gấp đôi." Nhớ lại nỗi buồn năm đó, Ân Tô Tô không khỏi cảm động thở dài, "Có lần chị Lương uống quá nhiều, cũng gặp hoàn cảnh tương tự như anh. Tôi đỡ chị ấy về nhà để chị ấy nằm trên giường như thế này, dùng khăn nóng lau mặt và người cho chị ấy. Anh không biết chị ấy buồn cười đến thế nào đâu, chị ấy say không phân biệt được đông tây nam bắc, vẫn nhớ bảo vệ tôi, nhảy lên ôm tôi vào lòng, hét lên không cho phép ai lợi dụng tôi."

"Lúc đó tôi nghĩ, trên đời này còn có những người không phải thân thích nhưng vẫn có thể đối xử tốt với tôi như vậy. Tôi thực sự rất may mắn."

Ân Tô Tô nói, cô đột nhiên mím môi mỉm cười, nghiêng người lại gần Phí Nghi Chu một chút, ngắn gọn nói: "Tình huống bây giờ cũng giống như vậy."

Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, trong lòng có chút nghi hoặc.

Cô gái nhỏ nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Anh là người say rượu thứ hai mà tôi chăm sóc trong đời. Anh cũng giống như chị Lương, anh không có quan hệ gì với tôi nhưng rất tốt với tôi."

Nghe vậy, ánh mắt Phí Nghi Chu đột nhiên tối sầm.

Một lúc sau, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng nói: "Những cực khổ em chịu đựng suốt những năm qua là lỗi của anh, anh đến chậm."

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.

Trong lòng Ân Tô Tô run lên, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm: "Ừm, uống nhiều quá miệng cũng ngọt theo, chỉ biết nói lời tốt đẹp dỗ dành tôi."

Phí Nghi Chu mỉm cười khi nghe thấy những lời phàn nàn lén lút đáng yêu của cô, không nói gì.

Sau khi lau má, rồi đến lòng bàn tay, cổ và xương quai xanh.

Ân Tô Tô lau cẩn thận cho anh, sau khi làm xong mọi việc, cô định kết thúc một ngày và rút lui, không ngờ, cổ tay cô bị siết chặt, bị một bàn tay rõ ràng nắm.

"..." Cô khó hiểu, ngơ ngác chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Chu trên giường.

Phí Nghi Chu: "Trên người anh em vẫn chưa lau."

Ân Tô Tô: "...?"

Ân Tô Tô ngây ra, cả người chết lặng. Giây tiếp theo, bị Phí Nghi Chu một tay ôm vào.

Đôi mắt của người đàn ông không đáy, có một loại cảm xúc không thể kiểm soát. Có trời mới biết, thỉnh thoảng bị những đầu ngón tay mềm mại của cô chà lau là một sự tra tấn không thể tránh khỏi đối với anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay phải của cô, chậm rãi di chuyển xuống thắt lưng quanh eo anh, đôi môi mỏng áp sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: "Bảo bối, giúp anh một việc."

*****

Bình luận

Truyện đang đọc