TÔ TÔ

Edit+beta: LQNN203

Ở cửa rạp, nhân viên bảo vệ hơi giơ tay lên, vẻ mặt hờ hững, giọng điệu hoàn toàn việc công xử theo phép công: "Xin lỗi, chúng tôi có quy định, nếu không xuất trình thư mời lễ công chiếu phim, mọi người không thể vào."

Nghe được những lời này, tứ thiếu gia giơ tay nhéo lông mày, suýt chút nữa tức đến mức bật cười.

Tối nay mình đã gặp phải chuyện gì vậy trời?

Vốn dĩ hôm nay tâm trạng Phí Văn Phạn khá thoải mái, siêu mẫu người Vienna mà anh ta tán tỉnh một thời gian cuối cùng cũng đã cho chút hồi âm, gửi cho anh một tin nhắn nói mình tình cờ đi công tác ở thủ đô Trung Quốc, tối nay hai người họ có thể ăn cơm cùng nhau.

Phí Văn Phạn vui vẻ đến mức đã dọn dẹp văn phòng từ chiều, còn bôi sáp vuốt tóc và xịt keo xịt tóc, đặc biệt đi thay bộ đồ thời trang cao cấp Prada vừa mua, chuẩn bị đi hẹn hò với người đẹp siêu mẫu tóc vàng mắt xanh.

Không ngờ gặp nhau, vừa mới uống ly rượu vang đỏ với người đẹp trên tháp quan sát cách mặt đất 100 mét, còn chưa kịp chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của người đẹp thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

Tứ thiếu gia lúc đó đặc biệt không vui, thầm nghĩ tên xui xẻo ngu ngốc nào không hiểu chuyện, không có mắt như vậy, chẳng phải đã nói tối nay không được quấy rầy anh ta sao?! Xem anh ta làm sao mắng tên xui xẻo ngu ngốc này đến mức đầu nở hoa đây.

Không ngờ, sau khi chửi rủa, Phí Văn Phạn móc điện thoại ra nhìn, cơn giận của anh ta lập tức lặng lẽ khô héo.

Bởi vì trên ID người gọi có hai chữ lớn màu trắng: Anh cả.

Phí Văn Phạn: "..."

Được rồi, tên xui xẻo ngu ngốc là anh cả, không dám mắng, anh ta đành nhượng bộ.

Giữa mày Phí Văn Phạn run lên, nhưng anh ta không còn cách nào khác ngoài mỉm cười với người đẹp siêu mẫu như một quý ông, sau khi để lại câu "Xin lỗi anh phải nghe điện thoại, xin lỗi em", liền bước đến một bên và trượt nút trả lời trên điện thoại.

"A lô anh cả." Phí tứ gia nói lời này, ngữ khí rất cung kính ôn hoà, trên mặt còn mang theo nụ cười chân thành.

Tuy nhiên, không bao giờ ngờ rằng lời đầu tiên của anh cả sẽ xóa sạch hoàn toàn nụ cười mà tứ thiếu gia đã nặn ra.

Giọng điệu của Phí Nghi Chu thờ ơ, anh nói thẳng: "Anh đang ở cửa rạp phim Thế Kỷ, em qua đây một chuyến đi."

Phí Văn Phạn: ?

Trên trán Phí Văn Phạn hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn, anh ta có chút khó khăn trong việc tiêu hóa tin tức này, mất mấy giây mới hỏi: "Anh cả, anh đến rạp phim Thế Kỷ làm gì?"

Rạp phim Thế Kỷ không phải là rạp chiếu phim siêu lớn sao? Rạp chiếu phim tư nhân của anh cả bị hỏng nên muốn đến rạp phim xem phim?

Phí Nghi Chu nói: "Anh muốn tham dự một buổi công chiếu phim."

"..." Phí Văn Phạn càng bối rối hơn, ngập ngừng hỏi: "Vậy xin hỏi, anh cả bảo em đi là có ý gì ạ?"

Phí Nghi Chu trầm giọng nói: "Chị dâu của em không muốn người ta biết quan hệ của anh và cô ấy, anh đi một mình quá rõ ràng. Có em đi cùng để xáo trộn dư luận."

Phí Văn Phạn: "..."

Hoá ra em là một vòng Play giữa anh và chị dâu đúng không? Cuộc sống của cẩu độc thân không phải là cuộc sống chắc?

Phí Văn Phạn cảm thấy không khỏe. Anh ta liếc nhìn khung cảnh bữa tối dưới ánh nến được sắp xếp cẩn thận xung quanh, sau đó lại nhìn người đẹp siêu mẫu quyến rũ, cuối cùng, anh ta không nói nên lời nhìn bầu trời, khụt khịt mũi, rất bình tĩnh hỏi: "Anh cả, bây giờ anh có phải rất cần em không?"

Phí Nghi Chu: "."

Phí Nghi Chu trong điện thoại trầm mặc ba giây, mới nói: "Nếu em còn có việc khác, vậy bỏ đi."

"Không, em không có việc gì cả." Phí Văn Phạn nhìn trời, cố gắng không rơi nước mắt, sau đó giơ tay lau mặt, rất hiên ngang nói: "Rạp phim Thế Kỷ đúng không, em đến ngay."

Sau đó, tứ thiếu gia cúp điện thoại, xoay người lấy chiếc áo khoác vest từ người phục vụ, động tác tiêu sái mặc lại lên người.

Thấy vậy, người đẹp siêu mẫu cau mày nghi hoặc, hỏi bằng tiếng Anh: "Anh Phí, anh đang làm gì vậy?"

"Bây giờ anh có việc gấp, phải đi trước." Phí Văn Phạn cúi người, nắm lấy bàn tay thon dài của người đẹp siêu mẫu, hôn nhẹ như một quý ông, tiếc nuối nói: "Xin lỗi, Chernis thân yêu, tối nay anh rất tiếc không thể chia sẻ bữa tối tuyệt vời này với em."

Nói xong, Phí Văn Phạn đứng thẳng rồi sải bước rời đi.

Chernis, siêu mẫu quốc tế hàng đầu, bị bỏ mặc trong bữa tối dưới ánh nến, ngồi cứng đơ trong bộ quần áo lộng lẫy, vẫn chưa kịp phản ứng. Sau khi định thần lại, người chết lặng, nghiến răng nghiến lợi giơ tay yêu cầu người phục vụ thanh toán hóa đơn.

Người phục vụ mặc vest lịch lãm cụp mắt xuống và trả lời bằng tiếng Anh lưu loát: "Xin chào quý cô, anh Phí đã thanh toán hóa đơn của cô, hơn nữa còn để lại cho cô một chai Patrus 1985, nói nếu sau này cô có mời bạn bè hay cá nhân có chi tiêu gì khác, tất cả chi phí sẽ được tính vào tài khoản của anh ấy."

Chernis trợn mắt kinh ngạc, cơn tức giận thiêu đốt biến mất không dấu vết ngay lập tức bởi những lời nói bâng quơ của người phục vụ.

Cô thích thú nhướng mày, sau một lúc im lặng, cô bấm số điện thoại của một người bạn và mời đối phương cùng nhau thưởng thức bữa tối thịnh soạn này.

...

Nhưng vào lúc này, phút này, giây này, ở cửa rạp chiếu phim, tứ thiếu gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc cứng ngắc của anh chàng bảo vệ, suýt chút nữa muốn giết người.

Anh ta, đường đường là con trai thứ tư của nhà họ Phí, đồng thời là giám đốc điều hành của FEI Phạn Entertainment, phải bỏ lại người đẹp siêu mẫu mà anh ta theo đuổi hơn nửa tháng để tham dự buổi ra mắt một bộ phim dở hơi, vậy mà còn bị chặn lại bên ngoài, còn cho biết phải xuất trình thư mời?

Anh ta, không, được, phép, vào.

Đoàn phim này ổn chứ? Rạp chiếu phim này ổn chứ?

Tứ thiếu gia cả đời chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như vậy, lúc này anh ta giống như một con khủng long bạo chúa sắp bùng phát, sắp phun lửa đến nơi rồi.

Ngay lúc Phí Văn Phạn lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện cho ông chủ rạp chiếu phim để tâm sự lời trong lòng thì người anh trai thân yêu vốn đứng một bên không nói gì của anh ta đã lên tiếng.

Sắc mặt Phí Nghi Chu vẫn bình tĩnh, không hề lộ ra một chút tức giận hay bất mãn, vẫn trấn tĩnh tự nhiên. Anh bình tĩnh nói: "Anh đã gửi tin nhắn rồi, lát nữa sẽ có người ra đón chúng ta. Em đừng gấp, họ cũng là tuân theo quy định thôi."

Phí Văn Phạn liếc nhìn anh cả, ngưỡng mộ chân thành: "Anh cả, tính tình anh thật tốt, đứng ở đây cả buổi mà cũng không nổi giận? Chẳng trách ông nội luôn nói cảm xúc của anh rất ổn định."

Phí Nghi Chu liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Ông nội còn nói, nóng nảy bộp chộp là một loại bệnh, nên uống một ít thuốc đông y để trị."

Phí Văn Phạn bị Phí Nghi Chu chặn họng, cảm thấy mình có hơi cáu kỉnh thật nên gãi đầu im lặng.

*

Trong rạp chiếu phim, tại hàng ghế thứ 7.

Ân Tô Tô nhìn tin nhắn WeChat do "kim chủ đẹp trai nhiều tiền" nào đó gửi trên điện thoại của cô, đôi mắt cô trở nên đen kịt, trong lòng lo lắng, giống như kiến ​​đang bò trên chảo nóng.

Cô thầm thắc mắc chồng mình đang chơi lớn gì, sao không nói lời nào trực tiếp tìm thẳng đến cửa!

Anh tới làm gì?

Xem phim? Thưởng thức phim văn học nghệ thuật? Nhớ cô? Không có khả năng muốn công khai trực tiếp ở đây chứ?

Đừng có làm lố!

Ân Tô Tô càng nghĩ càng lo lắng. Cô cắn nhẹ môi và gõ nhanh một câu trả lời, thậm chí không cần suy nghĩ về từ ngữ hay câu: [Có rất nhiều người ở đây, cả trong và ngoài giới, anh đột nhiên chạy tới tìm tôi, không phải cho người khác đồn đoán chúng ta có quan hệ không chính đáng sao!]

Giây tiếp theo, một tin nhắn trả lời từ chồng kim chủ cô gửi đến, tràn đầy nghi ngờ: [Quan hệ không chính đáng?]

Ân Tô Tô suýt bị nhồi máu cơ tim, thầm nghĩ, đây là mấu chốt sao! Ngón tay cô nhảy múa gõ chữ lạch cạch: [...Gõ nhầm. Được rồi, là quan hệ đúng mực!]

Ân Tô Tô: [Anh cứ thế chạy tới, tôi biết giải thích với người khác thế nào?]

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Anh đi với Phí Văn Phạn.]

Ân Tô Tô: [???]

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Không phải em nói, lão tứ quen biết sư tỷ của em sao.]

"..."

Khi nhìn thấy tên của tứ thiếu gia, Ân Tô Tô sửng sốt một chút, đảo mắt, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng ---- có rồi! Nói tứ thiếu gia của nhà họ Phí không mời tự đến, để cổ vũ tiền bối Hướng Vũ Lâm. Về phần Phí Nghi Chu, cứ nói anh đến góp đủ số lượng trong lúc buồn chán.

Nghĩ đến biện pháp đối phó, trái tim thắt chặt của Ân Tô Tô cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, khom lưng rồi nhanh chóng lẻn ra ngoài.

Khi bước ra khỏi rạp chiếu phim, quả nhiên nhìn thấy hai quý công tử nổi bật đang đợi bên ngoài, dáng người mảnh khảnh, ngoại hình bất phàm.

Điểm khác biệt là một người có vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ, trong khi người còn lại thì vẻ mặt không vui sắp nổi điên.

Ân Tô Tô thầm nói không ổn, cô nhanh chóng nở một nụ cười, vội vàng chào hỏi, hắng giọng rồi nói với nhân viên an ninh: "Hai người này cũng là bạn của cô Hướng Vũ Lâm, được mời đến đây để ủng hộ cô ấy."

Anh chàng bảo vệ rõ ràng là một người rất có trách nhiệm, nghe xong liếc nhìn Ân Tô Tô từ trên xuống dưới, sau đó mới nhớ ra đây quả thực là khách mời xem phim mà nữ chính vừa dẫn vào.

Anh chàng bảo vệ lại hỏi: "Thư mời của cô đâu?"

"Ồ, đây." Ân Tô Tô nhanh chóng mở điện thoại, mở thư mời điện tử ra và đưa cho anh ta xem.

Anh chàng nhìn qua, xác nhận là đúng, cuối cùng gật đầu nói với hai vị thiếu gia nhà họ Phí: "Thật xin lỗi hai vị tiên sinh, nếu có chỗ nào mạo phạm mong hai anh thứ lỗi. Mời vào."

"Cảm ơn." Ân Tô Tô mỉm cười với anh ta, sau đó dẫn Phí Nghi Chu và Phí Văn Phạn vào rạp chiếu phim.

Khi đi qua hành lang hơi hẹp và tối, ba người đi theo một đường thẳng. Ân Tô Tô dành thời gian nhìn lại, thấy tứ thiếu gia đang đi theo cô, còn chồng cô đang đi ở cuối.

Vì vậy, Ân Tô Tô nhìn xung quanh, thấy mọi người đang xem phim một cách nghiêm túc và không ai để ý, hạ giọng tò mò hỏi Phí Văn Phạn: "Sao đột nhiên cậu lại đến đây?"

Phí Văn Phạn lúc này đang cảm thấy khổ sở, vẫn đang thầm đau buồn vì cuộc nhân duyên định mệnh của mình, nghe vậy, anh ta tức giận phát ra một tiếng "hừ" từ mũi rồi trầm giọng nói: "A, đừng nhắc đến nữa! Em vốn đang hẹn ăn cơm với hồng nhan tri kỷ, kết quả anh cả đột nhiên gọi điện cho em, bảo em chạy tới đây."

Ân Tô Tô không thể tin được, giọng cô càng thấp xuống: "Tại sao anh cả cậu lại bảo cậu đến đây?"

Phí Văn Phạn lén lút trợn mắt, hạ giọng nói: "Anh ấy muốn vào tìm chị, nhưng lại không thể để người khác phát hiện mối quan hệ của hai người. Hừ, thế là anh ấy gọi cho em. Nói một cách đơn giản, em chỉ là một quả bom khói thôi, chị hiểu?"

"..."

Mắt Ân Tô Tô đột nhiên run rẩy.

Có vẻ như cô lại hiểu lầm đại thiếu gia rồi. Trước đó còn tưởng anh không biết từ đâu lao tới muốn giết cô nhân lúc trở tay không kịp, nhưng khi sự việc lộ ra, cô không ngờ anh vậy mà đang thực hiện như lời hứa, luôn nghĩ cho cô.

Tuy nhiên, vẫn có một chút kỳ lạ.

Ân Tô Tô cau mày, sau đó ghé sát vào tai Phí Văn Phạn, thấp giọng hỏi: "Vậy anh cả cậu có nói cho cậu biết tại sao đột nhiên đến tìm chị không?"

"Không nói, em không biết." Phí Văn Phạn lắc đầu, đề nghị, "Đợi lát nữa chị trực tiếp hỏi anh ấy đi."

Không ngờ, trong lúc hai người đang thì thầm thì một giọng nam trầm thấp lạnh lùng đột nhiên cắt ngang, nhẹ nhàng nói: "Đột nhiên đi vào là vì có người nói phim này rất khó xem, anh muốn biết khó xem đến mức nào."

Ân Tô Tô: "."

Phí Văn Phạn: "."


Hai người đang thì thầm đều giật mình, quay đầu lại với vẻ mặt kinh hãi.

Phí Văn Phạn mở to mắt, che trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, không thể tin được nói: "Anh cả, anh vậy mà nghe lén chúng em nói chuyện, hành vi như vậy thật là bất lịch sự."

"Hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, lại phàn nàn lớn tiếng như vậy." Phí Nghi Chu liếc nhìn hai người, lười biếng nói, "Anh muốn không nghe thấy, đáng tiếc thính giác của anh bình thường."

Bị bắt quả tang phàn nàn, hai người khá xấu hổ, hắng giọng, không nói nữa.

Sau khi đi qua hành lang, hình ảnh trên màn hình tối sầm lại, rạp chiếu phim khổng lồ trong nháy mắt trở nên tối đen như mực.

Ân Tô Tô dẫn hai thiếu gia đến lối đi cạnh khu vực quan sát chính.

Khu vực này vốn là chỗ ngồi dành cho người xem phim, Ân Tô Tô nhìn chung quanh, vui mừng phát hiện hàng thứ mười một vẫn còn trống mấy ghế, liền vỗ vỗ vai Phí Nghi Chu, đưa tay ra chỉ, nhỏ giọng nói: "Hai người các anh ngồi chỗ đó đi."

Phí Nghi Chu liếc nhìn phương hướng ngón tay của cô, bình tĩnh hỏi: "Chỗ của em ở đâu?"

Ân Tô Tô không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cho anh, trả lời: "Kia. Hàng thứ bảy, ở chỗ đó."

"Anh muốn ngồi cạnh em." Phí Nghi Chu tỉnh bơ nói.

Ân Tô Tô: "."

Ân Tô Tô không nói nên lời, mặt đầy gạch đen, trợn to hai mắt nhìn anh: "Làm ơn đi, ngài mở to mắt ra nhìn xem, hàng thứ bảy đã kín rồi, còn chỗ trống nào cho anh sao?"

"Anh không quan tâm." Phí Nghi Chu nói tỉnh queo hơn, "Anh muốn ngồi cạnh em."

"..."

Ân Tô Tô nhất thời dở khóc dở cười, cố nhịn không được trợn mắt, đi vòng ra phía sau người đàn ông, giơ tay chống lên tấm lưng rộng và săn chắc của anh, đẩy anh đến hàng thứ mười một và nói: "Được rồi, được rồi, anh ngoan đi, ngồi ở hàng mười một. Không phải anh muốn xem phim à? Ở đâu cũng như nhau."

Vẻ mặt Phí Nghi Chu vô cảm: "Đã chiếu được hơn phân nửa rồi, còn xem cái gì?"

Ân Tô Tô suýt chút hộc máu, trong lòng thầm nghĩ, ngài cũng biết chiếu được một nửa sao? Cũng biết không thể xem được cái gì sao? Vậy tại sao lại vô cớ chạy đến, đầu óc bị kẹp cửa?

Không chỉ lừa chính mình mà còn lừa lão tứ.

Có anh trai như thế, muốn khiến người ta tức chết ngay tại chỗ.

Sau đó, Ân Tô Tô kiên nhẫn nói chuyện nhẹ nhàng một lúc, dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được Phí đại công tử miễn cưỡng ngồi vào hàng ghế thứ mười một.

So với người con trai cả đột nhiên trở nên làm ra vẻ, tứ thiếu gia dễ đối phó hơn nhiều. Anh ta đi theo anh cả nhà mình, ngồi xuống ghế, không nói một lời, bắt tréo chân bắt đầu xem phim.

Sau khi giải quyết xong hai vị khách không mời, Ân Tô Tô phồng má thở ra, rồi cúi người về chỗ ngồi và ngồi xuống.

Thật trùng hợp, vừa ngồi xuống thì ảnh đế ngồi bên cạnh, người đã ngủ được nửa bộ phim, cũng tỉnh dậy.

Khúc Nhạn Thời ngáp một cái, lười biếng điều chỉnh tư thế trên ghế, tùy ý nói: "Đi đón bạn?"

"Ặc... Coi như vậy đi." Ân Tô Tô suy nghĩ cẩn thận, thận trọng trong lời nói, "Nhưng nói chính xác thì đó là bạn của chị Vũ Lâm, tôi cũng quen, giúp đi đón chút thôi."

Nghe những lời này, Khúc Nhạn Thời liếc nhìn cô.

Cô gái trẻ đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ sẫm trên đầu, mái tóc đen xoăn được búi thành búi thấp lười biếng dưới vành, trông tươi tắn và dịu dàng trong chiếc áo hoodie trắng và quần jean. Vài sợi tóc tinh nghịch xõa ra từ dưới mũ, buông nhẹ hai bên má, khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn xinh đẹp của cô càng trở nên thanh tú hơn, dù không trang điểm nhưng vẫn quyến rũ.

Khúc Nhạn Thời im lặng một lúc rồi lại nói, giọng điệu không có nhiều dao động: "Vụ tai tiếng hot search lần trước, cho tôi xin lỗi."

Ân Tô Tô giật mình, vô thức quay lại nhìn Khúc Nhạn Thời, cô hơi ngạc nhiên.

Nếu anh ta không nhắc đến, cô gần như đã quên mất vụ tai tiếng hot search đã đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.

Cô còn chưa kịp nói chuyện thì Khúc Nhạn Thời đã lo cho mình, tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi cô."

Ân Tô Tô mấp máy môi định nói, nhưng anh ta lại lên tiếng, giọng điệu thản nhiên và không vội vàng: "Tôi biết có người đứng sau động tay động chân. Nhưng mà, tóm lại chuyện này do tôi gây nên, xin lỗi cô lần nữa. Là vấn đề của tôi."

"... Thật ra không có gì." Ân Tô Tô hơi không tự nhiên trả lời, "Không ai có thể nghĩ rằng lúc đó sẽ có paparazzi chụp lén ở tòa nhà đối diện."

Ngày hôm đó tại tòa nhà Phái Tạp, anh ta đưa tay lau hạt cơm trên khoé miệng cô, động tác vô ý này đã gây ra hàng loạt náo động về sau.

Có thể coi đó là duyên phận kỳ lạ.

Khúc Nhạn Thời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô, đột nhiên cong môi, lười biếng nói: "Tuổi cô không lớn, độ rộng lượng không nhỏ nhỉ. Vậy mà không ghi thù tôi?"

Ân Tô Tô nhìn anh ta, nở nụ cười không mấy để ý trên khuôn mặt, nhún vai: "Thủ phạm thực sự lên kế hoạch cho vụ việc đó đã bị trừng phạt xứng đáng. Nghiêm túc mà nói, chúng ta đều là nạn nhân, vốn dĩ không nên giữ mối hận thù với nhau."

Khúc Nhạn Thời hơi nhướng mày, không nói gì, lập tức thu ánh mắt lại.

*

Tại chỗ ngồi hàng thứ mười một.

Đôi chân dài của tứ gia tùy tiện bắt tréo, ngón tay gõ lên trán, ánh mắt nhìn vào màn hình gần như choáng váng, như thể một giây sau sẽ ngủ quên.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, xuyên vào tận cổ anh ta, lập tức khiến Phí Văn Phạn tỉnh táo.

"Mẹ nó." Tứ thiếu gia nghi hoặc nhìn chung quanh, vô cùng hoang mang mà lẩm bẩm: "Ở đây bật điều hòa cao như vậy, gió từ đâu tới nhỉ?"


Sau khi quan sát xung quanh vài giây, Phí Văn Phạn nhanh chóng xác định được đối tượng mục tiêu.

Anh cả của anh ta mặt không cảm xúc ngồi trên ghế xem phim, không khí xung quanh lạnh lùng bức người, như thể bị đông cứng trong ba thước.

Phí Văn Phạn: ?

Phí Văn Phạn cau mày, nhận ra ánh mắt lạnh lùng khó hiểu của anh cả, anh ta càng ngày càng mờ mịt, nhanh chóng ngước mắt nhìn theo ánh mắt của anh cả.

Đúng lúc đó nhìn thấy hàng mày và đôi mắt của chị dâu nhà anh ta đang cong lên về phía người đàn ông bên cạnh, ngước mắt và mỉm cười ngọt ngào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tứ thiếu gia nhanh chóng suy nghĩ với bộ não thông minh có chỉ số IQ 140 của mình, chợt bừng tỉnh ngộ.

Phí Văn Phạn dựa sát vào Phí Nghi Chu, thấp giọng hỏi: "Anh cả, có phải anh ghét tiểu tử ngồi cạnh chị dâu không?"

Phí Nghi Chu vẫn bình tĩnh, vô cảm trả lời: "Không có."

Phí Văn Phạn nghe vậy, trong đầu biểu hiện "anh cứ giả vờ đi", hắng giọng rồi nhỏ giọng nói: "Anh cả, tiểu tử đó tên là Khúc Nhạn Thời, là một diễn viên. Mặc dù phong sát hơi khó, nhưng chỉ cần anh nói một câu, em sẽ làm ngay."

Phí Nghi Chu liếc nhìn em trai mình, dùng giọng điệu đặc biệt bình tĩnh nói: "Anh là người vô lý như vậy?"

Phí Văn Phạn: "..."

Phí Nghi Chu: "Anh là người thủ đoạn thô lỗ như vậy?"

Phí Văn Phạn: "..."

Phí Nghi Chu: "Anh là người sẽ ghen đến mức phát điên vì vợ cười với người đàn ông khác?"

Phí Văn Phạn: "..."

Đối mặt với ba câu hỏi về tâm hồn của người nắm quyền, tứ thiếu gia không nói nên lời, chỉ có thể im lặng vài giây, mang theo một chút áy náy nói: "Thực xin lỗi anh cả, em hiểu lầm anh rồi."

*

Mười giờ tối, bộ phim "Tam Sinh Hoa" kết thúc, phần danh sách dàn diễn viên và đoàn làm phim bắt đầu chiếu trên màn ảnh rộng. Cùng lúc đó, đèn trong rạp cuối cùng cũng bật sáng.

Các thành viên của đoàn đội sáng tạo đứng dậy từ hàng ghế đầu tiên, lên sân khấu một cách có trật tự và bắt đầu thực hiện phần hỏi đáp trực tiếp với nhiều phương tiện truyền thông khác nhau.

Nữ MC dày dặn kinh nghiệm trong bộ váy hồng đã hoàn thành xuất sắc mọi thủ tục trong vòng nửa tiếng, tuyên bố buổi ra mắt phim đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Sau khi tan cuộc, các phóng viên truyền thông được mời, nghệ sĩ khách mời và người hâm mộ điện ảnh đều đứng dậy rời đi.

Hướng Vũ Lâm bước xuống sân khấu, đang định chào Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời ở hàng thứ bảy và mời họ dùng bữa tối trong bữa tiệc mừng, không ngờ vừa bước xuống sân khấu, sự chú ý của cô ấy đã bị thu hút bởi hai nhân vật ở hàng thứ 11.

Hai nhân vật đó, một người mặc bộ tây trang thuần thủ công màu đen sẫm, người còn lại mặc lễ phục nam thời trang cao cấp của Prada, cả hai đều có vẻ ngoài ngàn dặm hiếm thấy. Người trước thì thoải mái điềm tĩnh, phong độ trầm ổn, người sau thì ngang ngược bất cần, mặt đầy thiếu kiên nhẫn, khiến Hướng Vũ Lâm kinh ngạc mở to mắt.

Cô ấy đã nhận ra một trong hai vị khách.

"Phí tổng?"

Suy cho cùng cũng là tình cũ đã từng khiến trái tim cô ấy rung động, chàng trai phong lưu này, người có thể thay đổi toàn bộ làng giải trí chỉ bằng một cú dậm chân, cho dù biến thành tro bụi, Hướng Vũ Lâm vẫn có thể nhận ra anh ta.

Ngay cả Khúc Nhạn Thời cũng không quan tâm, Hướng Vũ Lâm bước nhanh đến hàng ghế thứ mười một, ngạc nhiên và nghi hoặc nói: "Sao anh lại ở đây?"

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh và nghi hoặc của người tình cũ, Phí Văn Phạn ho khan, hơi lúng túng đổi tư thế trên ghế. Khóe mắt liếc nhìn anh cả bên cạnh, sau đó cố ý nói: "À thì, không phải tôi nghe nói phim mới của em ra mắt sao, tôi đến xem. Ừm, diễn xuất không tệ, rất tốt."

"Tới xem tôi?" Hướng Vũ Lâm hiển nhiên biết rõ anh ta nói dối, khịt mũi một tiếng, nửa đùa nửa ghen mà chế nhạo: "Mới là lạ. Ngài là theo Tô Tô tới đây sao?"

Phí Văn Phạn chưa kịp nói gì thì ánh mắt của Hướng Vũ Lâm đã rơi sang bên cạnh anh ta.

Hướng Vũ Lâm do dự một chút, hỏi: "Vị này là..."

Còn chưa nói xong đã có người trong tổ sáng tạo kêu lên: "Phí tổng, Phạn tổng?"

Chỉ với bốn chữ ngắn gọn và hai chức danh, mọi người trong đoàn sáng tạo ngay lập tức nhận ra ---- Phí Văn Phạn là một trong những ông chủ hàng đầu trong ngành, mọi người nhìn thấy đều sẽ kính trọng gọi một tiếng Phí tổng, nhưng chỉ trong những dịp đặc biệt, anh ta sẽ được gọi là "Phạn tổng".

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, ngạc nhiên đến mức mọi người đều có chút bối rối.

Ai có thể ngờ rằng buổi ra mắt quy mô nhỏ của họ lại thực sự thu hút được những người người nắm quyền của Phí thị đến xem phim?

Đạo diễn và nhà sản xuất thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ xem ai đã mời Phí Nghi Chu, chỉ vội vàng tiến tới chào hỏi, nói với vẻ nịnh nọt: "Phí tổng, Phạn tổng, chúng tôi thực sự rất vinh dự khi hai người có thể tham dự buổi ra mắt phim của chúng tôi! Chuyện này, tôi vui mừng đến mức không biết phải nói gì."

Đạo diễn bình phục lại tâm trạng hưng phấn, cười hỏi: "Không biết Phí tổng và Phạn tổng, là ai đã mời hai vị ạ?"

Vẻ mặt Phí Nghi Chu lãnh đạm không nói gì.

Trái bóng liền được ném cho Phí Văn Phạn. Anh ta dừng lại, nhanh chóng nói với vẻ mặt tự nhiên: "Tôi và Vũ Lâm là bạn. Bộ phim mới của cô ấy ra mắt, cho nên tôi đến chung vui."

"Thì ra là vậy." Đạo diễn cười nói, sau đó nhiệt tình đưa ra lời mời: "Lát nữa chúng tôi sẽ mở tiệc chúc mừng, nếu như Phí tổng, Phạn tổng có thời gian, không biết có thể có vinh dự được mời hai vị hay không?"

"Không được." Phí Văn Phạn nhận thấy áp lực trên người anh cả ngày càng thấp, biết sự kiên nhẫn của anh sắp cạn kiệt nên xua tay từ chối: "Chúc thành công phòng vé, chúng tôi phải đi rồi."

Nói xong, Phí Nghi Chu không thèm để ý tới ai nữa, quay người rời đi, Phí Văn Phạn cũng đi theo phía sau.

Lúc này, Ân Tô Tô, người hoàn toàn ở vòng ngoài trong vài phút, chớp mắt nhìn thấy chồng kim chủ rời đi, liền vội vàng chạy theo.

Không ngờ mới đi được vài bước, Hướng Vũ Lâm đã nắm lấy cánh tay cô.

Hướng Vũ Lâm nghi hoặc, thấp giọng hỏi: "Phí tổng Phạn tổng rời đi, em đi làm gì?"

"Em..." Ân Tô Tô không nói nên lời, đầu óc nhất thời không xoay chuyển được, không tìm được từ thích hợp để nói, khuôn mặt trắng như tuyết chỉ sau vài giây đã đỏ bừng.

Lúc này, con trai cả của nhà họ Phí chưa từng nói một lời đi đến hành lang, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt rất trầm.

Mọi người đều hoang mang và khẩn trương, nơm nớp lo sợ, không biết ông chủ lớn này có việc gì.

"Tiểu thư Ân Tô Tô." Phí Nghi Chu mở miệng, gọi theo phép lịch sự, tràn đầy cảm giác đúng mực nhưng lại kỳ quái.

Ân Tô Tô: "..."

Mọi người: ?

Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô, nói tiếp: "Không phải cô nói muốn đi nhờ xe tôi sao, đi thôi."

Ân Tô Tô nghẹn ngào, thưa dạ gật đầu: "... Vâng vâng được, tôi tới đây."

Mọi người: ???

Vì vậy, trước con mắt ngạc nhiên và hoang mang của tất cả ảnh đế ảnh hậu, các nhà sản xuất lớn và các đạo diễn nổi tiếng, ngôi sao nhỏ Ân Tô Tô cứ như vậy đi theo phía sau hai quý công tử đỉnh cấp hào môn.

*

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bom khói, thiếu gia Phí Văn Phạn ôm trái tim thủy tinh bị thương cẩu độc thân của mình, vẫy vẫy tay áo ẩn chứa công đức và danh vọng, cũng rời đi.

Ân Tô Tô đi theo chồng kim chủ của mình và lên chiếc Rolls-Royce Phantom.

Sau khi Phí Nghi Chu đến rạp phim Thế Kỷ, anh đã cho Trần Chí Sinh lái chiếc Maybach trở lại khu Nam Tân, lúc này, ngồi trong chiếc Rolls-Royce Phantom là tài xế mới được tuyển dụng từ Hà Kiến Cần, người chỉ chịu trách nhiệm lái xe hàng ngày.

Người lái xe mới là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đã lái xe hơn hai mươi năm, tính tình điềm tĩnh, ít nói, họ Trương, mọi người ở Phí trạch đều gọi ông là chú Trương.

Đêm đã khuya, tình hình giao thông hoàn toàn thông thoáng, chiếc Phantom phóng nhanh, bốn mươi phút sau liền đến Phí trạch.

Trên đường đi, Ân Tô Tô rất mệt, cô dựa vào sau ghế chợp mắt, ngủ rất thoải mái.

Mơ hồ cảm thấy xe dừng lại, cô ngáp dài, mở mắt ra lẩm bẩm "Đến rồi" mới chuẩn bị xuống xe.

Không ngờ, đầu ngón tay cô chưa kịp chạm vào tay nắm cửa xe, chưa kịp đẩy thì cánh cửa trước mặt đã bị ai đó mở ra.

Ân Tô Tô sửng sốt, ngẩng cổ lên nhìn, chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của Phí Nghi Chu, liền giật mình khi cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, vậy mà đã bị người đàn ông trực tiếp bế lên.

Cô khẽ kêu lên một tiếng, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, để anh bế đi thẳng vào phòng ngủ chính.

"Anh làm gì vậy?" Tim cô đập loạn xạ, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm góc cạnh của người đàn ông trên đỉnh đầu, "Thả tôi xuống."

Phí Nghi Chu không nói gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không biểu lộ gì, thẳng tiến về phía trước.

Vào thang máy, ra khỏi thang máy, mở cửa phòng ngủ, sải bước dài.

Ân Tô Tô sợ chết khiếp, cô không biết chồng kim chủ đột nhiên phát điên vì điều gì, chỉ có thể khép ngón tay lại, ôm chặt lấy anh, sợ anh tức giận sẽ ném cô ra ngoài.

Phí Nghi Chu suốt quá trình không nói một lời, mà ôm người trong tay đến cửa sổ sát đất, cúi người đặt cô lên tấm thảm trải sàn mềm mại.

Ân Tô Tô ấn đầu gối xuống tấm thảm, tim đập như sấm, cô không khỏi mở miệng lần nữa, nói: "Rốt cuộc anh định làm cái..."

Không ngờ, ngay sau đó, toàn bộ hàm dưới của cô đã bị cánh tay của người đàn ông bao bọc, chặn đứng những lời nói tiếp theo của cô.

Thân hình cao lớn của anh đè xuống, gần như nuốt trọn cơ thể mảnh dẻ của cô, một cánh tay dài đỡ cơ thể cô, tay phải nắm khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô rồi nâng lên, buộc cô phải nhìn ra cửa sổ.

Cửa sổ sạch sẽ như mới, như tấm gương, có thể phản chiếu rõ ràng mọi cảnh vật.

"Sao em lại cười ngọt ngào với người đàn ông khác như vậy?" Anh nhìn cô thông qua cửa sổ sát đất, đôi môi mỏng áp sát vào tai cô, giọng nói rất nhẹ nhàng.

"..." Một ánh mắt bối rối không che giấu hiện ra trong mắt Ân Tô Tô, cô không hiểu anh đang nói về cái gì.

Cười ngọt ngào như vậy, ý gì thế?

"Có phải anh đã nhắc nhở em," Anh cắn vành tai cô, "đừng trêu chọc anh."

Ân Tô Tô bị anh khóa chặt, không hề chuẩn bị bị đánh lén, cô rên rỉ, khẽ cau mày, mặt lập tức đỏ bừng.

Đầu gối cô mềm mại, tấm thảm cũng mềm mại, cô quỳ không vững, vô thức giơ tay trái lên đỡ cửa sổ trước mặt.

"Sao không ngoan?" Giọng anh khàn khàn, trầm thấp và kéo dài, trộn lẫn với bóng tối dày đặc của màn đêm, làm nhiễu loạn trái tim.

"..."

Chuông báo động vang lên trong đầu Ân Tô Tô.

Có một linh cảm xấu.

Tay Phí Nghi Chu chống lên cửa sổ, lòng bàn tay khéo léo hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng cắn vành tai và má cô, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "Có muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng mình đạt cao trào đẹp cỡ nào không, Tô Tô?"

Bình luận

Truyện đang đọc