TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

“Hai người cứ từ từ mà ăn. Tớ đi trước đây. Nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta hãy tụ tập lần nữa nhé.”

Vài phút sau, Trần Huyên vừa tươi cười vừa chào tạm biệt hai người rồi bưng khay rời đi. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh, dáng người thướt tha và duyên dáng, đi tới đâu cũng có vô số đồng nghiệp nam ngẩng đầu nhìn theo.

Hà Diệp nhìn về phía bạn trai bên cạnh.

Nhưng Lục Tân không hề nhìn theo bóng lưng của người bạn cũ từng học cùng trường cấp ba với họ mà chỉ chú ý ánh mắt của bạn gái mình, thế là anh bèn nghiêng đầu nhìn cô.

Hà Diệp lập tức tránh đi, dùng đũa gẩy số cơm vẫn còn thừa lại hơn phân nửa.

“Em để tâm à?” Lục Tân hỏi cô, sử dụng tông giọng mà nhóm Phùng Thu Vũ không thể nghe được.

Hà Diệp vẫn đang nhìn vào khay thức ăn của mình, khẽ hỏi ngược lại: “Để tâm cái gì cơ?”

Lục Tân: “Anh đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng anh thầm yêu em.”

Hà Diệp cố nén cười, nghiêng đầu để liếc nhìn anh một thoáng rồi tiếp tục ăn cơm.

Ngay khi cô vừa động đũa thì bốn người gồm Trình Duệ, Cung Hàng, anh Cường và Lưu Phi đã nhanh chóng xếp thành một hàng rồi di chuyển sang đây để ngồi đối diện với cặp đôi này.

Vì Vương Uy đã kết hôn nên tính cách khá chững chạc và điềm tĩnh. Còn một người nho nhã, hiền lành như Tống Thừa Châu thì chỉ mỉm cười từ xa chứ không đến tham gia cuộc vui.

Trình Duệ níu lấy Phùng Thu Vũ để hỏi thăm với vẻ hóng hớt: “Chị Vũ à, chị mau truyền đạt lại cho bọn em đi. Vừa rồi tổ trưởng đã nói gì vậy?”

Phùng Thu Vũ ho khan rồi nháy mắt ra hiệu với Giang Tự, sau đó bản thân bắt chước Trần Huyên đặt câu hỏi.

Giang Tự lặp lại mấy câu trả lời kia của Lục Tân.

Phùng Thu Vũ: “Này, anh không thể nói như thế được. Cách nói chuyện của tổ trưởng cực kỳ sống động và cuốn hút, vậy mà anh lại nói năng như đang học bài thế kia á, chẳng có một chút cảm xúc nào cả.”

Giang Tự: “Anh cũng hết cách rồi. Hồi đại học anh cũng đâu có học ngành diễn xuất, có thể nhớ lời thoại đã giỏi lắm rồi.”

Nhưng Trình Duệ đã cảm thấy hết sức hài lòng rồi. Anh ấy quay sang hỏi Hà Diệp: “Vậy tức là tổ trưởng thực sự đã thầm yêu em suốt cả năm trời nhưng em không hề nhận ra hả?”

Hà Diệp “tập trung” vào vào gặm xương sườn.

Thật ra, nếu nói cô không có chút cảm giác nào cả thì cũng quá ngốc nghếch rồi, hơn nữa Chu Tình còn trêu chọc Hà Diệp cơ mà. Tuy nhiên, sau mỗi lần Lục Tân “vui vẻ giúp đỡ người khác”, hễ Hà Diệp hơi nghi ngờ một cách vô cớ thì Lục Tân lại rút lui ngay lập tức. Anh có thể không nói bất kì một lời dư thừa nào với cô trong suốt thời gian quét dọn phòng học, cũng có thể lặng lẽ đạp xe một mình ở phía sau trong lúc Châu Hướng Minh kể truyện cười cho Hà Diệp, lại càng có thể không hề gửi một tin nhắn nào cho cô trong suốt giai đoạn chạy nước rút của học kỳ cuối.

Trong tình huống này, nếu Hà Diệp vẫn có thể tin chắc rằng Lục Tân có tình ý với mình thì có phải cô đã quá tự kỷ rồi không?

Trình Duệ: “Anh đổi câu hỏi nhé. Tổ trưởng nói rằng khi cậu ấy thổ lộ tình cảm của mình, em đã từ chối cậu ấy. Không phải chứ! Với khuôn mặt thế kia mà em lại có thể cự tuyệt người ta hả?”

Anh ấy khoa tay ra dấu trước mặt Lục Tân một vòng với vẻ phô trương.

Hà Diệp bị Trình Duệ chọc cười nên đành phải trả lời: “Khi đó em chỉ muốn học thôi, thật sự không hề nghĩ tới những chuyện đó.”

Lục Tân nhìn về phía Trình Duệ: “Ăn cơm đi.”

Trình Duệ: “...”


Sự hóng hớt buôn chuyện ở căn tin đã làm cho các đồng nghiệp trong tổ vận hành và điều khiển cảm thấy hết sức thỏa mãn. Hầu như họ đã biết hết những điều muốn biết rồi. Vậy nên khi trở lại văn phòng làm việc để nghỉ ngơi, mọi người lại đùa giỡn thêm vài câu về cặp đôi nhỏ tuổi nhất này, sau đó mới tán gẫu sang chủ đề khác.

Hà Diệp cảm thấy thoải mái như thể mình đã vượt qua cửa ải một cách thành công.

Hôm nay có rất nhiều việc phải làm nên Hà Diệp dự kiến mình ​​​​sẽ phải bận rộn tới bảy giờ rưỡi, còn Lục Tân thì phải nán lại văn phòng làm việc lâu hơn, đến hơn tám giờ.

Lúc trời nhá nhem tối, hai người họ bèn cùng nhau xuống căn tin ăn cơm.

Trên đường trở về, Lục Tân chợt hỏi: “Lát nữa em sẽ về trước hay là ở đây đợi anh?”

Hà Diệp không đáp lại mà chỉ nhìn về phía những nhân viên đang bước vào nhà ăn ở đằng sau.

Lục Tân dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hay là em cứ đợi anh thì hơn. Chân của em vẫn chưa khỏi hẳn nên hãy bớt đi bộ một chút.”

Hình như bạn gái anh cũng đồng ý với quan điểm này nên đã ừ một tiếng.

Lục Tân lập tức bật cười, nắm lấy tay cô để siết một cái rồi nhanh chóng buông ra.

Thời gian tăng ca của cô bao gồm cả lúc vừa lật tài liệu soàn soạt vừa đợi Lục Tân. Hà Diệp cũng không cảm thấy khó khăn chút nào, bởi vì nếu cô về trước thì cũng chỉ lẻ loi một mình mà thôi. Hoặc là cô sẽ xem phim truyền hình, hoặc đọc tài liệu chuyên ngành, hoặc đơn giản là cô sẽ tùy ý lựa chọn giữa ngồi và nằm.

Lúc tám giờ mười phút, Lục Tân đứng dậy.

Hà Diệp - người đang tập trung đọc lướt luận văn - thậm chí vẫn chưa nhận ra điều đó.

Thế là Cung Hàng - người ngồi cách đó một bàn làm việc và vẫn chưa rời đi - bèn cố tình ho khụ khụ hai tiếng.

Cuối cùng sự chú ý của Hà Diệp cũng rời khỏi luận văn. Cô thoáng trông thấy Lục Tân đang nhìn mình. Sau khi xác nhận rằng đó là lý do Cung Hàng lên tiếng, gương mặt Hà Diệp bỗng chốc hơi nóng lên. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi xách túi đi theo Lục Tân.

Khi xe đã lái ra khỏi công ty, Lục Tân mới hỏi bạn gái: “Em có muốn ăn thêm bữa ăn khuya không?”

Hà Diệp lắc đầu. Cô không đói chút nào. Vả lại, mặc dù không cố gắng ăn kiêng để giữ dáng nhưng cô vẫn chẳng muốn ăn uống lung tung khiến bản thân béo lên.

Lục Tân: “Vậy anh sẽ đưa em về nhà. Em hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tối mai chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm nhé.”

Hà Diệp: “Ừm.”

Nếu đã làm việc cùng một công ty thì hai người họ có thể ở bên nhau mỗi ngày rồi. Họ không nhất thiết phải sắp xếp một cuộc hẹn hò đặc biệt vào ban đêm trong lúc tăng ca.

Chiếc xe nhanh chóng lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của Đan Quế Gia Viên.

Trong lúc tự tháo dây an toàn, Hà Diệp thoáng thấy Lục Tân cũng đang cởi dây an toàn: “Anh đưa em lên lầu.”

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã sánh vai bước về phía thang máy.

Không gian của bãi đậu xe dưới tầng hầm vô cùng rộng rãi, tiếng bước chân của bọn họ khẽ khàng vang vọng.

Hà Diệp đút hai tay vào túi áo, tư thế này giúp cô trở nên tự nhiên hơn phần nào trong khi đi bên cạnh anh.

Trước sảnh thang máy, Lục Tân nhìn vào cánh cửa được cài mật khẩu rồi dễ dàng thông qua.


Thang máy đi lên tầng một, có những cư dân khác bước vào. Lục Tân và Hà Diệp cùng tránh vào một góc.

Bên trái Hà Diệp là bức tường thang máy, còn bên phải là bạn trai của cô.

Vì Lục Tân rất cao nên Hà Diệp không thể nhìn rõ gương mặt anh trừ phi cô ngẩng đầu lên.

Thế là Hà Diệp lẳng lặng nhìn về phía trước.

Yêu nhau là chuyện hết sức kỳ lạ. Lúc có thể gặp anh ở công ty, cô luôn cố tình không nhìn anh. Bây giờ hai người đang kề vai đứng cạnh nhau và cô cũng có thể nhìn anh. Mặc dù Hà Diệp không muốn hành động quá lộ liễu nhưng trong lòng cô lại muốn nhìn Lục Tân vài lần.

Có lẽ là nếu Lục Tân bằng lòng nhắm chặt đôi mắt khiến Hà Diệp xốn xang kia thì cô sẽ dám nhìn anh.

Nhưng Hà Diệp lại chẳng thể nào trực tiếp đưa ra yêu cầu này cho anh. Nếu cô không đề nghị thì làm sao anh có thể vô cớ nhắm mắt được?

Hà Diệp bị những suy nghĩ linh tinh của chính mình chọc cười.

Khi thang máy đến tầng chín, Hà Diệp bước ra ngoài trước, sau đó Lục Tân mới tiếp tục theo sau.

Ngọn đèn được điều khiển bằng âm thanh tự động bật sáng, thoạt nhìn chỉ có khu vực hành lang chung của ba hộ gia đình có vẻ yên tĩnh và riêng tư.

Nó hơi giống khu vực cầu thang của thời cấp ba - yên tĩnh và chỉ có hai người họ.

Khi đứng trước cửa để đặt ngón trỏ của mình lên máy khóa vân tay, Hà Diệp có thể cảm nhận được là Lục Tân vẫn luôn nhìn cô chăm chú.

Cửa mở ra, Hà Diệp khẽ xoay người lại rồi hỏi bạn trai ở phía sau: “Anh có muốn vào nhà ngồi chơi một lát không?”

Lục Tân nhìn đồng hồ rồi lại ngắm đôi mi đang buông rủ lưng chừng của cô: “Bây giờ đã quá muộn rồi. Anh không vào đâu.”

Rèm mi của Hà Diệp lập tức rủ xuống hoàn toàn: “Vậy em vào nhà đây.”

Dứt lời, cô bèn sải bước vào trong ngưỡng cửa thâm thấp, liếc nhìn ống quần anh lần cuối rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ván cửa dày cộm hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Lục Tân.

Hà Diệp nhìn về phía phòng khách trống trải đang chìm trong bóng đêm đen kịt, chỉ có một chút ánh sáng loáng thoáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.

Sau khi bật đèn và thay dép lê, cô chợt trông thấy chính mình trong tấm gương ở lối ra vào – một dáng vẻ không hề vui vẻ chút nào.

Tắm xong, Hà Diệp thay sang bộ đồ ngủ thoải mái rồi dựa vào ghế sô pha, vừa gọi điện thoại cho ba mình vừa chọn chương trình tivi.

Bầu không khí sôi nổi của cửa hàng bán trái cây đã phần nào xua tan cảm giác buồn bã man mác của Hà Diệp.

Cô xem chương trình giải trí một lúc, tới chín giờ thì Lục Tân gửi một tin nhắn cho cô.

Đó là một bức ảnh. Anh đang cầm một hộp kẹo cao su có bao bì màu xanh lá cây, phông nền là một kệ hàng trong siêu thị, trên dãy hàng bày biện đủ loại nhãn hiệu kẹo cao su.

Tổ trưởng: [Anh tới đây để mua chút đồ, em có muốn anh mang một hộp tới cho em không?]


Chương trình giải trí vẫn đang diễn ra nhưng toàn bộ sự chú ý của Hà Diệp đều đã bị bức ảnh này thu hút.

Sáu năm trước, Lục Tân đã mua sản phẩm của thương hiệu này trong lần đầu tiên hỏi cô có muốn nhai kẹo cao su hay không.

Logo của siêu thị lộ ra trên kệ hàng phía sau. Đó cũng là chuỗi cửa hàng bách hóa bán những vật dụng thiết yếu hàng ngày mà anh từng đưa cô tới trước khi hai người đi xem phim vào năm đó.

Vào thời điểm đêm khuya như thế này, với tiền đề rõ ràng là anh đã có một hộp kẹo cao su khác trong xe mình, thế mà Lục Tân lại đột nhiên chạy đến trung tâm thương mại để mua kẹo cao su. Ý tứ của anh đã rất rõ ràng rồi.

Trái tim của Hà Diệp đập nhanh hơn. Cô muốn soạn tin nhắn nhưng cứ xóa đi hết lần này tới lần khác.

Tổ trưởng: [Nếu “cần” thì em hãy nhắn 1, còn “không cần” thì nhắn 2. Nếu em không hồi âm thì anh sẽ hiểu là 1.]

Hà Diệp bèn... Không trả lời.

Tổ trưởng: [Đợi anh nhé. Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ mang kẹo tới.]

Hà Diệp ngồi bất động suốt vài phút. Cô nhìn bộ đồ ngủ trên người rồi vội vàng đổi sang bộ quần áo vừa mặc lúc tan sở, cả trong lẫn ngoài đều không thiếu thứ gì.

Chín giờ ba mươi lăm phút, chuông cửa vang lên cùng với tin nhắn của anh: [Anh đây.]

Trái tim Hà Diệp đập nhanh hơn. Vì có thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện giờ của mình ra sao nên cô bèn tắt hết đèn trong phòng khách lẫn lối ra vào, không gian tối đen như thể chẳng có ai ở nhà.

Tuy nhiên, Hà Diệp lại quên mất một điều: Ngọn đèn kích hoạt bằng âm thanh ở bên ngoài vẫn có thể phát sáng. Cho dù xung quanh đã tối mịt nhưng chỉ cần cô mở cửa ra thì ánh đèn vẫn sẽ sáng lên như cũ.

Lục Tân đứng ngoài cửa, xoay xoay hộp kẹo cao su nho nhỏ trong tay.

Một mẩu kẹo cao su bị anh lật tới lật lui trong miệng, phát ra tiếng nhóp nhép khe khẽ.

Cửa được mở ra từ bên trong. Vừa ngước mắt lên, Lục Tân đã nhìn thấy bạn gái của mình với đôi gò má ửng hồng. Dường như đã bị ánh sáng bên ngoài dọa sợ nên sau vài giây sững sờ, cô lập tức trốn ra đằng sau cánh cửa.

Cánh cửa vẫn mở toang, để lại một khe hở thật lớn.

Hầu kết của Lục Tân lăn lên trượt xuống. Anh siết chặt hộp kẹo cao su rồi lịch sự hỏi: “Anh mang nó vào nhà cho em nhé?”

Bạn gái đứng sau cánh cửa không chịu nói gì.

Lục Tân đặt một tay lên cánh cửa để mở rộng ra, sau đó bước vào trong rồi đóng cửa lại.

Hà Diệp cúi đầu dựa vào cái tủ ở lối ra vào. Cô căng thẳng đến mức co cả người lại, y hệt năm đó.

Ánh sáng lờ mờ làm Lục Tân không thể nhìn rõ khuôn mặt cô nhưng anh vẫn có thể hình dung được.

Anh mở nắp hộp kẹo cao su rồi vặn chặt lại, sau đó đưa kẹo cho cô: “Em nếm thử xem?”

Hà Diệp không nhận: “Em đã đánh… Đánh răng rồi.”

Lục Tân rút tay về.

Hà Diệp đột nhiên nhận ra câu nói kia của mình còn có ý tứ khác, thế là cô vội vàng giải thích: “Vừa về nhà là em đã đánh răng ngay rồi, chứ không phải...”

Chứ không phải vì anh tới đây nên cô mới… Mới đánh răng đâu.

Lục Tân: “Anh biết rồi. Mặc dù vẫn chưa về nhà nhưng anh đã mua bàn chải lẫn kem đánh răng ở siêu thị và đã đánh răng trên xe rồi.”

Hà Diệp quay về phía cánh cửa. Cô có cần anh giải thích rõ ràng như vậy đâu.


Lục Tân im lặng một lát, đặt hộp kẹo cao su trong tay lên cái tủ bên cạnh, sau đó lại nhìn bạn gái của mình – người đang núp ở chỗ kia như thể muốn trốn vào cái tủ ở lối ra vào. Anh cong ngón tay lại, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Hà Diệp, em biết mà. Anh cũng mới hẹn hò lần thứ hai thôi nên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm cho lắm. Anh không biết chuyện yêu đương nên tiến triển theo tiến độ ra sao. Vậy nên nếu có gì thắc mắc, anh chỉ có thể hỏi em thôi.”

Hà Diệp: “... Anh hỏi đi.”

Lục Tân: “Anh sẽ hỏi. Nhưng em đừng nổi giận nhé. Anh chỉ hỏi thử thôi, không hề có ý định bắt buộc em phải làm đâu.”

Hà Diệp chợt cảm thấy cả người nóng lên. Cô không muốn anh hỏi nữa.

Nhưng Lục Tân lại muốn hỏi. Anh vừa nhìn cô vừa hỏi với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, như thể anh đang thảo luận một vấn đề thực nghiệm trong công việc với cô: “Khi một đôi trai gái vừa quay lại với nhau như chúng ta, nếu muốn hôn môi khi mới tái hợp được ba ngày thì có phải đã quá nhanh không?”

Hà Diệp: “...”

Lục Tân: “Nếu em cảm thấy nhanh thì hãy gật đầu, không nhanh thì lắc đầu.”

Hà Diệp áp hai lòng bàn tay lên bề mặt nhẵn nhụi của cái tủ, không gật cũng chẳng lắc.

Hình như Lục Tân vừa hít sâu một hơi. Anh đột nhiên tới gần để kéo cô vào lòng, vén vài sợi tóc bên vành tai cô sang hai bên, sau đó cúi người rồi lên tiếng: “Nếu sau này em còn làm như vậy thì anh sẽ cho là em đã ngầm đồng ý.”

Hà Diệp hồi hộp tới mức thở gấp.

Lục Tân nâng mặt cô lên. Đôi môi anh lướt qua gò má của Hà Diệp, áp sát lại rồi dán vào môi cô.

Đó là một cái chạm tuy thiếu vắng đã lâu nhưng lại vô cùng quen thuộc. Hà Diệp bèn nhắm mắt lại rồi vô thức mở miệng ra.

Động tác của Lục Tân chợt khựng lại, hỏi cô bằng giọng điệu khàn khàn: “Sao em lại mở miệng ra?”

Hà Diệp: “...”

Bàn tay đang giữ mặt cô khẽ tăng sức lực, Lục Tân hỏi vặn như thể đã nhìn thấu mọi chuyện: “Em đang thử anh, xem thử anh đã thật sự sửa đổi chưa, đúng không?”

Một người da mặt mỏng như Hà Diệp đã bị anh trêu chọc đến mức sắp bật khóc rồi. Cô tức giận tới nỗi muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Lục Tân ôm chặt lấy, không chịu buông tay.

“Anh…”

Hà Diệp muốn đuổi Lục Tân về nhưng anh lại đột nhiên hôn cô.

Hà Diệp vội vàng cắn răng thật chặt.

Mặc dù bị cô chặn lại nhưng Lục Tân cũng không cố gắng tiến vào bên trong nữa. Anh chỉ hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác thôi.

Sự buồn bực của Hà Diệp cứ vơi dần từng chút một bởi nụ hôn của anh.

Trong lúc hôn nhau, cô nghe anh nói bên tai mình: “Em mở miệng ra đi.”

Hà Diệp nhớ lại vừa rồi anh đã hư hỏng ra sao, thế là cô giận dỗi quay mặt đi.

Lục Tân vừa mỉm cười vừa bắt đầu hôn lên trán, mũi, hai má, thậm chí anh còn muốn hôn cả vành tai của Hà Diệp nhưng cô đã rụt cổ lại rồi dùng tay che chắn.

Lục Tân lập tức hôn lên ngón tay của cô. Anh còn định m*t mát và ngậm nửa ngón tay của cô vào miệng nữa.

Hà Diệp tức thì giấu hai tay ra sau lưng như thể bị bỏng.

Lục Tân trêu chọc cô: “Làm vậy cũng không được à?”

Hà Diệp hoảng hốt lắc đầu.

Như thế đáng sợ lắm. Thà cứ hôn môi một cách đơn thuần còn hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc