Ăn xong bữa “sáng” đã là mười giờ trưa rồi.
Lục Tân cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Còn Hà Diệp thì quay lại phòng ngủ, súc miệng qua loa sau đó rồi đi tới trước bình sen đặt bên cửa sổ sát đất.
Sàn nhà rất sạch nên Hà Diệp ngồi bệt xuống đất để dễ dàng thưởng thức lá sen.
Bởi vì tên cô nên Hà Diệp rất thích hoa sen nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn trồng chúng cả, vừa cần nước vừa cần bùn, muốn dưỡng tốt thì cần mất nhiều công sức.
Có người gõ cửa.
Hà Diệp nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Tân nên bèn quay đầu lại, tiếp tục ngắm những chiếc lá nhỏ tròn trịa, xanh biếc kia.
Lục Tân đi tới, ngồi xuống cạnh cô, ôm bạn gái vào trong lòng.
Hà Diệp đưa lưng về phía anh, tư thế này khiến cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Lục Tân: “Chỉ ôm một cái thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Hà Diệp tạm thời tin anh, chỉ vào trong bình nói: “Khi nào thì nó nở?”
Lục Tân: “Chắc là cuối tháng sáu? Có lẽ đến sinh nhật em thì nó cũng nở rồi.”
Hà Diệp: “Nó có màu gì thế?”
Lục Tân: “Màu trắng.”
Hà Diệp còn đang tưởng tượng tới dáng vẻ của đóa hoa thì vành tai đột nhiên bị môi bạn trai cọ xát, sau đó anh nhẹ nhàng bổ sung: “Như em vậy.”
Chắc chắn anh đã nghĩ gì đó không đứng đắn trước khi nói như vậy. Gần như khi anh vừa nói ra câu đó, trên người anh ngay lập tức có những biểu hiện hư hỏng.
Hà Diệp vội vàng muốn đứng lên.
Lục Tân đè bạn gái lại không cho phép cô đi, giọng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra hết: “Anh không muốn làm gì hết.”
Hà Diệp không tin!
Lục Tân yên lặng vài giây sau đó giải thích: “Phản ứng s1nh lý, anh không khống chế được.”
Hà Diệp: “… Vậy anh thì khống chế cái tay của anh đi, thả em ra.”
Lục Tân mỉm cười, thật sự buông cô ra.
Hà Diệp lập tức trốn qua bên kia, đổi thành ngồi đối diện với cửa sổ sát đất ngắm nhìn thành phố Giang dưới màn mưa.
Lục Tân tiếp tục ngồi xuống cạnh cô, vì để chứng minh mình không có ý đồ xấu xa nào, anh cố gắng hết sức có thể để giữ một chút khoảng cách với cô.
Hà Diệp giả vờ như không phát hiện ra.
Lục Tân thấy cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài nên anh đề nghị: “Hay chúng ta ra bờ sông đi dạo chút nhé?”
Nhiệt độ giảm lại còn đang mưa, suy nghĩ đầu tiên của Hà Diệp chính là từ chối nhưng lại nghĩ ngay đến tối qua hai người đã như vậy rồi mà anh cũng chẳng khác gì so với lúc hoàn toàn bỏ lệnh cấm. Nếu cứ ở trong nhà mãi chắc chẳng lâu nữa hai người lại lăn giường mất.
Vậy nên cô gật đầu.
Hai người thay áo khoác dày, lúc ra ngoài Lục Tân lấy từ trong tủ đặt ở huyền quan ra một cái ô che mưa màu đen.
Hai người nắm tay nhau trong thang máy, vừa bước ra khỏi cửa, Lục Tân đã ôm Hà Diệp vào lòng.
Hạt mưa lộp bộp rơi xuống mặt ô, bọt nước cũng văng tung tóe trên mặt đất.
Lục Tân nhìn đôi giày nhỏ màu trắng trên chân bạn gái mình, hỏi: “Đôi này có chống mưa không?”
Hà Diệp gật gật đầu.
Đi ra cửa Bắc của căn hộ rồi đi về phía Đông một đoạn, sau đó băng qua đường là đến lối đi bộ bên bờ sông.
Đứng cạnh lối đi bộ, nhìn đèn đỏ ở phía đối diện, Hà Diệp ở trong lòng bạn trai mình ngẩng đầu lên.
Lục Tân phát hiện ra hành động của cô, anh rủ mắt xuống nhìn. Thấy cô vì nhìn trộm thất bại mà lập tức cụp mắt xuống, Lục Tân cười hỏi: “Muốn nhìn anh hay muốn nói gì?”
Hà Diệp khẽ nói: “Em nhớ lần đầu tiên anh hẹn em đi chơi riêng thời tiết cũng như vậy.”
Lục Tân: “Em nhớ nhầm rồi.”
Hà Diệp khó tin ngẩng đầu: “Anh có dám nói ngày đó không mưa không?”
Chẳng lẽ anh không nhớ?
Lục Tân nhìn cô nói: “Tháng ba rét sáu bảy độ với mùa hè nóng bức ba bảy ba sáu độ, thời tiết như thế mà cũng gọi là tương tự à?”
Hà Diệp: “…”
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, cô đang nhấn mạnh trời mưa cứ ai muốn so sánh nhiệt độ.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.
Hai người chen chúc dưới một chiếc ô lập tức băng qua đường.
Quanh bờ sông có hàng rào bảo vệ, có điều hiện giờ nó đã bị mưa xối ướt nhẹp, không dựa vào được, cũng không sờ được.
Thứ duy nhất Hà Diệp có thể dựa vào chính là vai của bạn trai.
Hai người yên lặng nhìn mưa rơi một lát rồi đột nhiên Hà Diệp cảm thấy bọn họ cứ đứng như vậy quả thực chẳng khác nào hai tên đần cả.
“Có chỗ ngồi không?” Cô nhìn xung quanh.
Lục Tân - người thường xuyên chạy bộ vào sáng sớm hoặc chiều tối ở đây, nói: “Toàn ghế ngoài trời thôi, hiện tại không có chỗ ngồi nào khác.”
Hà Diệp: “Thế thì chúng ta cứ đứng như vậy hả?”
Lục Tân chỉ về phía một trung tâm mua sắm cách đó khoảng chừng một cây số: “Mấy ngày gần đây đều đến nhà em nấu cơm nên tủ lạnh nhà anh không còn gì hết, chúng ta đi mua thức ăn cho hai ngày tới không?”
Hà Diệp: “Được.”
Lục Tân: “Đi bộ qua hay quay về lấy xe?”
Một cây số thì có vẻ không xa lắm, với lại chỉ cần họ đi dọc bờ sông là đến nên Hà Diệp lựa chọn đi bộ.
Tầng dưới của trung tâm mua sắm là một siêu thị.
Trong tủ lạnh nhà Lục Tân có thịt nên hôm nay chỉ cần mua rau củ mới cùng với một con cá vược mà Hà Diệp thích ăn. Khi đi qua khu hoa quả, hai người mua thêm một vài loại trái cây khác nhau nữa.
Sau khi mua xong, Lục Tân đẩy xe hàng còn Hà Diệp thì đi bên cạnh anh đến quầy thu ngân để thanh toán.
Thời tiết không tốt, hôm nay khách tới siêu thị không nhiều, Lục Tân đưa cô tới một quầy thu ngân chỉ có hai người đang thanh toán.
Đến phiên bọn họ, Hà Diệp đứng sau Lục Tân, nhìn anh lấy đồ trong xe đẩy ra rồi đặt trên quầy thu ngân màu xám.
Lúc anh lấy ra món cuối cùng, Lục Tân nhìn qua cái khung chứa đồ nhỏ bên cạnh, sau đó anh lùi lại vài bước để xem.
Hà Diệp: “…”
Tuy ba cô chỉ mở một siêu thị nhỏ nhưng thứ trên khung chứa đồ nhỏ đó cũng chẳng khác nhau là mấy, cô không cần đi xác nhận cũng có thể đoán được thứ thu hút ánh mắt bạn trai mình là cái gì.
Mặt cô nóng lên, Hà Diệp đi ngang qua Lục Tân ra ngoài trước, cầm lấy chiếc ô mà hai người đặt ở lối vào siêu thị.
Hai phút sau, Lục Tân xách một cái túi ra, dáng người anh thon dài rất cao, gương mặt trong trẻo lạnh lùng mang theo vẻ cấm dục.
Khí chất này hoàn toàn lừa được người khác, từ sáu năm trước Hà Diệp đã biết rõ khi ở chỗ không người anh có h@m muốn nhiều như thế nào.
Cô tránh ánh mắt anh, âm thầm liếc qua túi hàng trong tay anh. Trong túi gần như đều là rau quả, không nhìn rõ được hình dáng góc cạnh của cái hộp.
Có lẽ anh chỉ nhìn thôi chứ không mua đâu nhỉ?
Chuyện trong khách sạn ngày đó ít nhiều gì cũng vẫn để lại một chút bóng ma tâm lí cho cô, kể cả tối qua quả thực anh không hề có ý đồ muốn động vào quần ngủ của cô.
Năm đó anh đã chuẩn bị trước rất tốt, còn Hà Diệp mới mười tám tuổi lại bị dọa sợ.
Hiện giờ, cô lại mềm lòng vì suy đoán anh không dám mua nó nữa.
“Đi thôi.” Lục Tân đi qua nắm tay bạn gái mình.
Hà Diệp hơi cúi đầu, không nhúc nhích.
Lục Tần nhìn bạn gái mình như vậy, đợi đến khi hai khách hàng đằng sau cười cười nói nói đi tới, anh mới nhỏ giọng nói: “Yên tâm, anh không mua.”
Tai Hà Diệp đỏ lên, đến khi anh lại dắt tay cô đi về nhưng cô vẫn không chịu nhúc nhích.
Lục Tân: “… Mua rồi, yên tâm?”
Hà Diệp: “…”
Cả người cô như muốn nổ tung, hất tay anh ra, đi nhanh về phía trước. Cô đi rất nhanh, thậm chí lúc lên thang cuốn cô cũng đi trước, một đường đi thẳng ra khỏi trung tâm mua sắm không quay đầu lại. Cô bung chiếc ô to màu đen kia ra bước vào màn mưa, đưa lưng về phía cửa ra vào rồi đứng ở bên ngoài cách đó ba mét, để mặc cho cơn gió lạnh ẩm ướt thổi tan đi nhiệt độ trên mặt.
Đến khi tự cảm thấy không còn gì khác thường nữa Hà Diệp mới quay người lại.
Lục Tân đang đứng đối diện, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn cô.
Chỉ một chớp mắt đó, Hà Diệp vậy mà lại bị khí chất trong trẻo lạnh lùng của anh lừa, suy nghĩ kia cũng bắt đầu lung lay. Có lẽ, anh thực sự không mua, anh chỉ trêu cô thôi?
Thực thực hư hư như vậy lại càng làm lòng người cảm thấy bất an.
Lục Tân đột nhiên hất cằm về phía ven đường.
Hà Diệp quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe taxi đi băng qua màn mưa chậm rãi đỗ lại bên ven đường.
Lục Tân: “Anh vừa gọi đó.”
Hà Diệp vừa che ô đi tới đón anh vừa nghi ngờ hỏi: “Gần như vậy, không phải đi bộ về sao?”
Tay trái Lục Tân ôm lấy bạn gái, tay phải vừa che ô vừa xách túi hàng, giọng điệu vẫn rất bình thản giải thích: “Chậm lắm.”
Hà Diệp: “…”
Anh chê chậm như này là lo về nhà làm cơm trưa hay lo làm gì khác?
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cô vẫn ngồi lên chiếc xe taxi này.
Gương mặt của tài xế rất nghiêm túc, sau khi xác nhận số điện thoại của Lục Tân xong là yên lặng lái xe, làm tròn trách nhiệm đưa hai người tới trước cửa khu chung cư.
Lục Tân xuống xe trước, cầm ô che mưa cho bạn gái xuống xe sau.
Taxi rời đi, Hà Diệp đứng ở ven đường, đi qua bên trái là chung cư của bạn trai còn đối diện đường lớn là chung cư của mình.
Ánh mắt cô tràn ngập vẻ lưỡng lự.
Lục Tân nhìn cô do dự, chỉ yên lặng chờ đợi.
Thật ra Hà Diệp chỉ nhìn qua nhìn lại hai lần xong lập tức khoác tay bạn trai.
Lần này đổi lại thành Lục Tân bất động.
Hà Diệp ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt Lục Tân còn tối hơn cả màn đêm, sợ trong lòng cô vẫn còn tâm lý ăn may, anh giải thích: “Anh mua thật rồi.”
Hà Diệp cắn môi, cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo dạo quanh mặt sông một vòng, trả lại cô nhiệt độ mà nó đã lấy đi.
Cô buông cái tay đang khoác tay anh ra, một mình đi lên trước.
Lục Tân lập tức đuổi theo, cẩn thận dùng che kín cho cô, không để cô bị một giọt mưa nào làm ướt.
Hà Diệp đi về phía Vọng Triều Phủ.
Mai cho đến khi cô đi tới cổng bảo vệ, Lục Tân đột nhiên chắn ngang ngay trước mặt bạn gái.
Hà Diệp quay đầu lại, gương mặt đỏ ửng làm cơn giận của cô không hề có sức uy hiếp nào.
Lục Tân đưa túi đồ trong tay cho cô.
Hà Diệp không rõ ý anh.
Lục Tân: “Cầm lấy, anh cõng em.”
Hà Diệp dời mắt: “Gần như thế này mà cõng cái gì chứ.”
Lục Tân: “Chậm lắm.”
Hà Diệp: “…”
Cuối cùng cô vẫn một tay xách túi hàng một tay cầm ô, sau đó nằm trên lưng bạn trai.
Anh không chạy nhưng thực sự đi rất nhanh, mỗi bước đi đều làm bọt nước trắng xóa bắn lên.
Hà Diệp nhìn xuống, hơi thở có chút rối loạn, cảm giác trái tim mình cũng có từng đám từng đám bọt nước đang bắn lên.
Khi đến thang máy, Lục Tân không thả cô xuống, đến khi bước qua cửa vào nhà, anh vẫn không thả cô xuống, tự thay giày cho mình rồi cởi giày cho bạn gái.
Anh cõng Hà Diệp vào trong bếp, đặt túi hàng lên kệ rồi lại cõng Hà Diệp vào nhà vệ sinh, treo cái ô ướt nhẹp trong phòng tắm.
Sau đó, anh lại cõng Hà Diệp vào phòng ngủ chính, bật đèn lên, khóa trái cửa lại.
Hà Diệp sợ anh vội quá, căng thẳng nói: “Em đi tắm.”
Lục Tân thả cô vào trong nhà vệ sinh.
Chân tay Hà Diệp nhũn ra, cô đóng cửa lại.
Lục Tân đi kéo rèm lại rồi quay ra cửa tựa lưng vào cửa phòng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh.
Hà Diệp tắm rửa xong đi ra, suýt chút nữa là bị anh dọa cho giật mình, sau đó cô thấy hơi buồn bực, tai đỏ lên nhỏ giọng oán trách anh: “Có cần thiết phải vội như vậy không?”
Ánh mắt Lục Tân dừng trên mặt cô rồi đảo qua cổ.
Ánh mắt đó… Không đợi anh trả lời thì Hà Diệp đã chạy.
Cô chui tọt vào trong chăn, nghe thấy tiếng Lục Tân tiến vào phòng ngủ.
Nhân lúc anh không ở đây, Hà Diệp tắt bóng đèn anh vừa bật lên.
Rồi lại nằm ngửa ra, Hà Diệp chợt nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, vô cùng rõ ràng từ phía nhà vệ sinh.
Hà Diệp ngẩn người một lúc mới nhận ra, vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát anh: “Đóng cửa!”
Da mặt có dày thế nào thì cũng không thể như vậy chứ?
Bên trong không có phản ứng.
Hà Diệp nghĩ anh không nghe thấy, đợi đến khi tiếng nước chảy ngừng lại, cô đoán rằng anh đang thoa sữa tắm hoặc làm chuyện gì đó khác nên Hà Diệp lại nhắc anh.
Lần này, Lục Tân trả lời cô: “Không liên quan.”
Hà Diệp cảm thấy rất vớ vẩn: “Tại sao lại không liên quan?”
Đừng nói tới chuyện bọn họ mới yêu nhau mà cho dù là vợ chồng nhiều năm cũng không thể vô tư như thế được chứ?
“Sợ em chạy.”
Hà Diệp: “…”
Cô cảm thấy có chút xấu hổ lại thấy hơi buồn cười, cô lại chui vào trong chăn, không để ý anh nữa.
Vì buổi sáng đã tắm rồi nên Lục Tân ra rất nhanh, anh tiện tay bật đèn lên.
Hà Diệp ló đầu ra muốn kháng nghị nhưng liếc thoáng qua thấy anh chỉ mặc mỗi một chiếc quần lại vội vàng rụt đầu về.
Lục Tân ngồi bên mép giường vén chăn lên.
Hà Diệp nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại.
Lục Tân chống lên người cô, nhìn cô một hồi lâu.
Hà Diệp biết anh đang nhìn mình, xấu hổ nói: “Tắt đèn đi.”
Lục Tân muốn nhìn cô nhiều hơn nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của bạn gái nên lập tức tắt đèn.
Quả nhiên bóng tối đã làm cô thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng anh lại làm cô căng thẳng hơn, biến cô thành một chiếc lá nhỏ tròn trịa, xanh biếc, non nớt vừa mọc trong hồ nước bị một con cá lớn thích ăn lá theo dõi, muốn trốn cũng không được.
Lục Tân kéo hai cánh tay cô để cô quàng lên cổ mình, khi cô đang nhẹ nhàng hít thở, anh hôn lên mặt cô rồi đến tai cô.
“Sợ không?”
Hà Diệp không nói nên lời, có lẽ tất cả các cô gái đều được trực tiếp hoặc gián tiếp dạy một điều rằng lần đầu luôn rất khó.
Lục Tân có thể hiểu được điều cô sợ hãi, hơn nữa anh cũng có cách nghĩ của riêng mình.
“Anh không cho rằng đây là sự chiếm hữu của anh với em.”
“Về mặt hình thức thì đây là quá trình em thôn tính, chiếm giữ lấy anh.”
“Hà Diệp, hãy để anh thuộc về em đi.”
Từ sáu năm trước, lẽ ra anh đã là của cô.