Hà Diệp bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt hắt vào từ bên ngoài thông qua khe hở trên rèm cửa sổ.
Điện thoại di động đang đặt trên cái tủ đầu giường. Cô cầm nó lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Tổ trưởng”, ở góc trên bên phải chỉ thời gian vừa đúng “6:00”, không lệch một giây hay một phút nào cả.
Hà Diệp nằm lên gối lần nữa, nhét hai tay vào bên trong chiếc chăn bông mà cô đã dùng lại ngày hôm qua, sau đó áp điện thoại vào tai để nghe máy.
Cô mơ màng nhắm mắt lại vì còn buồn ngủ, hơi thở đều đều và kéo dài của cô truyền đến đầu dây bên kia thông qua điện thoại di động.
Lục Tân: “Vẫn chưa dậy à?”
Hà Diệp lẩm bẩm: “Mới có sáu giờ thôi mà. Bình thường em đều thức dậy vào lúc bảy giờ.”
Lục Tân: “Nhưng tối hôm qua em đã đi ngủ lúc tám giờ mà. Tính tới bây giờ thì em đã ngủ được mười tiếng rồi đấy.”
Anh vừa nhắc tới đêm qua thì đã khiến Hà Diệp dần tỉnh táo lại rồi.
Hôm qua là chủ nhật.
Sáng sớm, Hà Diệp chạy về nhà để ngủ bù. Cô ngủ liên tục đến tận bảy giờ tối, sau đó Lục Tân mang cơm tối đến nhà rồi hai người cùng nhau ăn cơm.
Hà Diệp có thể nhận ra Lục Tân vẫn còn muốn làm, vậy nên vừa mới ăn xong, cô đã nhốt mình trong phòng ngủ chính ngay tắp lự.
Nhưng Lục Tân vẫn không hề rời đi. Thế là Hà Diệp cũng chẳng quan tâm đ ến anh nữa. Cô chui vào ổ chăn bông, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi rồi… Thực sự vô cùng buồn ngủ.
Do đó, hiện giờ Lục Tân đang ở ngay trong nhà Hà Diệp và gọi điện thoại cho cô.
Hà Diệp: “Anh… Anh dậy rồi hả?”
Lục Tân: “Anh đã tắm xong luôn rồi.”
Lục Tân vừa dứt lời thì trong điện thoại di động của Hà Diệp và bên ngoài cửa đồng thời vang lên ba tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.
Dường như những ngón tay của bạn trai đang gõ vào trái tim cô, vừa mềm mại vừa tê dại.
Nhiệt độ cơ thể chợt tăng cao, cô ôm trán giả ngu: “Anh dậy sớm làm chi vậy?”
Giọng nói của Lục Tân xuyên qua điện thoại di động rồi trực tiếp truyền vào lỗ tai cô: “Anh nhớ em. Mới năm giờ sáng anh đã thức dậy nên cũng đã nhớ em cả tiếng đồng hồ rồi.”
Chiếc điện thoại rơi khỏi bàn tay mềm nhũn của Hà Diệp rồi trượt xuống gối.
Cô hốt hoảng chống người dậy, cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn chứ chưa hề bị cắt đứt một cách vô tình.
Lục Tân của hiện giờ khiến Hà Diệp cảm thấy vừa ngọt ngào vừa bất lực: “Có gì đâu mà phải nhớ? Mấy ngày nay chúng ta luôn quấn quýt bên nhau mà, hơn nữa cũng có thể gặp nhau ở văn phòng làm việc nữa.”
Lục Tân: “Lúc ở văn phòng làm việc, anh không thể “muốn” em được.”
Hà Diệp: “...”
Có phải anh đang cố tình khiến cô quen dần với chuyện thân mật không?
Chỉ như vậy cũng có thể làm hô hấp của Hà Diệp trở nên rối loạn. Cô muốn trách móc anh nhưng lại không thể nào lên tiếng, bởi vì giọng nói chắc chắn sẽ tiết lộ rằng Hà Diệp đã hoàn toàn đầu hàng rồi.
Lục Tân: “Mở cửa đi.”
Hà Diệp: “... Không mở.”
Lục Tân: “Dù sao em cũng phải đi làm mà. Nếu em mở cửa chậm trễ thì anh không dám đảm bảo rằng hôm nay chúng ta sẽ không cùng nhau đến muộn đâu đấy.”
Khuôn mặt Hà Diệp nóng bừng như bị bỏng: “... Tại sao anh lại như thế hả? Trước đây đâu có như vậy đâu. Không thể vẫn đi làm như bình thường sao?”
Lục Tân: “Trước kia anh lo mình sẽ làm em sợ.”
Hà Diệp: “Bây giờ anh cũng làm em sợ rồi á.”
Lục Tân: “Anh đã kiềm chế rồi mà. Tối hôm qua anh cũng đâu quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của em.”
Hà Diệp cúp máy vì cô không thể chịu nổi khi nghe Lục Tân nói những điều như vậy bằng giọng nói rõ ràng, đầy điềm tĩnh của mình.
Không phải cô không thích, mà là sức ảnh hưởng của anh quá mạnh.
Tin nhắn sẽ làm giảm tác động mạnh mẽ đó, đồng thời cũng giúp cô có thể dễ dàng đưa ra một vài câu hỏi hơn.
Hà Diệp: [Anh còn nói năng hùng hồn thế hả? Vừa mới bắt đầu mà anh đã như vậy rồi, hay là sau này anh sẽ luôn muốn duy trì tần suất này?]
Câu nói “làm em sợ” vừa rồi chỉ là một trò đùa mà thôi. Nhưng nếu lát nữa, Lục Tân lại cho cô một câu trả lời khẳng định chắc nịch thì có lẽ Hà Diệp sẽ thực sự sợ anh.
Tổ trưởng: [Anh đã kiêng khem quá lâu rồi, vì vừa mới buông thả nên anh mới tham lam và h@m muốn khá nhiều thôi. Chắc là sau này anh sẽ có thể duy trì tần suất lành mạnh hơn.]
Ngay khi Hà Diệp đang định tìm hiểu xem “tần suất lành mạnh hơn” là như thế nào thì bạn trai cô lại gửi tới một tin nhắn khác.
Tổ trưởng: [Đương nhiên còn phải xem mức độ tiếp nhận của em. Nếu như em thấy trong người không được thoải mái hoặc chỉ đơn giản là không muốn làm thì anh sẽ phối hợp với em.]
Tổ trưởng: [Vẫn chưa nguôi ngoai à?]
Hà Diệp chớp mắt. Cô thực sự cảm nhận được điều đó.
Cô không tiếp tục để ý tới anh nữa mà lại đi tắm rửa và đánh răng một cách nghiêm túc.
Lúc rời khỏi nhà vệ sinh chính, Hà Diệp nhìn vào cửa phòng rồi mở khóa.
Một tiếng “cạch” vang lên. Nó trở nên cực kỳ rõ ràng trong bầu không khí im lặng bao trùm khắp căn nhà.
Trong lúc Hà Diệp còn đang băn khoăn vì chẳng biết bạn trai mình đã nghe thấy hay chưa, liệu cô có cần trực tiếp mở cửa hay gửi tin nhắn nhắc nhở Lục Tân hay không thì tay nắm cửa đã đột nhiên di chuyển xuống thấp rồi.
Nhưng nó chỉ bị đ è xuống chứ anh vẫn chưa lập tức đẩy ra. Lục Tân nhắc nhở bằng giọng điệu dịu dàng: “Anh vào nhé?”
Hà Diệp không thể nào trả lời anh.
Cô muốn trốn vào ổ chăn lần nữa nhưng lại không đủ thời gian. So với việc bị Lục Tân bắt gặp dáng vẻ đang bối rối trốn tránh của mình, chi bằng cô cứ chờ đợi để được anh ôm vào lòng thì hơn.
Hà Diệp lùi lại hai bước.
Lục Tân bước vào phòng, chỉ cần một cái liếc mắt đã trông thấy bạn gái mình đang lặng lẽ dựa vào tường, chờ anh trong bóng tối.
Lục Tân bèn đóng cửa lại rồi bước tới đó, ôm lấy vòng eo của cô rồi kéo cô về phía mình.
Cả hai người đều đang mặc đồ ngủ. Hà Diệp nhón chân lên ôm lấy cổ anh, điều này càng tạo điều kiện thuận lợi hơn cho bàn tay của Lục Tân.
“Em ghét anh làm vậy hửm?” Lục Tân ôm khuôn mặt của bạn gái bằng một tay, cất tiếng hỏi.
Hà Diệp: “Nếu em ghét thì anh sẽ thay đổi chứ?”
Lục Tân: “Sẽ. Cho đến khi em thấy thích nó mới thôi.”
Hà Diệp hiểu ra: “Dù sao thì cuối cùng anh cũng sẽ muốn như vậy mà.”
Lục Tân: “Còn em? Bây giờ em có còn ghét nó không?”
Lục Tân biết là: Có lẽ Hà Diệp của năm mười tám tuổi sẽ không thích chuyện này. Mặc dù khá thích anh nhưng cô lại chẳng hứng thú với những loại chuyện như vậy. Mỗi một lần, Hà Diệp đều bị anh dụ dỗ nên mới mềm lòng đồng ý.
Lục Tân của năm mười tám tuổi luôn tham lam tận hưởng sự mềm lòng của bạn gái mình.
Nhưng Lục Tân của năm hai mươi bốn tuổi lại hy vọng rằng: Bạn gái mình cũng sẽ thích làm chuyện này như anh.
Hà Diệp không nói gì mà chỉ dán mặt lên bờ vai bạn trai, bàn tay cũng hơi siết lại để ôm chặt anh.
Tuy nhiên, Lục Tân lại cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.
Mười phút sau, anh bế cô lên giường.
Từ trước đến nay, Lục Tân không bao giờ ngại ngần bày tỏ sự yêu thích của mình, kể cả trong loại chuyện này.
“Ôm chặt anh đi.” Lục Tân đưa ra đòi hỏi rõ ràng. Đương nhiên quyền lựa chọn thuộc về bạn gái anh. Nếu cô không muốn phối hợp thì anh cũng sẽ không để bụng.
Hà Diệp thì thầm: “Em đã ôm rất chặt rồi mà.”
Nếu còn chặt hơn nữa thì động tác này sẽ biến thành cô đang siết cổ anh mất thôi.
Lục Tân: “Em đã nhìn thấy gấu túi lần nào chưa? Cái kiểu ôm ấp mà dùng cả tay lẫn chân đấy.”
Hà Diệp: “...”
Vậy tức là khi nhìn thấy gấu túi, điều Lục Tân nghĩ tới chính là chuyện này sao?
Hà Diệp không muốn nghe thấy những lời này của Lục Tân nên đã tiếp tục ôm chầm cổ anh.
Lục Tân: “Chân của em rất dài mà, hẳn là không mất sức lắm đâu.”
Hà Diệp: “... Anh đừng nói nữa.”
Cô ôm là được chứ gì!
Lúc tám giờ, chiếc Panamera chầm chậm chạy ra khỏi gara dưới tầng hầm của Đan Quế Gia Viên.
Hà Diệp ngồi ở phía sau ghế lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa đã giảm hơn nhiều so với cuối tuần nên nhiệt độ cũng đã tăng lên bốn, năm độ rồi. Nhưng thời tiết vẫn se se lạnh như trước.
Tuy phải thức dậy lúc sáu giờ nhưng bởi vì ngày hôm qua đã ngủ đủ nên hiện giờ Hà Diệp không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, thậm chí tinh thần còn có thể gọi là sảng khoái và dễ chịu.
Sau khi ngắm nghía con đường một lúc, cô lại len lén liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe.
Gương chiếu hậu dài, hẹp vừa vặn phản chiếu đôi mắt của Lục Tân.
Thừa dịp anh vẫn chưa phát hiện ra, Hà Diệp bèn nhanh chóng di chuyển tầm mắt để tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì phía trước là đèn đỏ nên Lục Tân bèn dừng xe lại rồi liếc nhìn vào gương chiếu hậu. Anh thấy bạn gái mình đang lẳng lặng dựa vào lưng ghế.
Gương mặt của cô vẫn còn đỏ phơn phớt như cũ, chẳng biết đó là do ảnh hưởng còn sót lại hay là Hà Diệp đang âm thầm nhớ lại cảnh tượng lúc họ còn ở nhà.
Khi đã tới công ty, Lục Tân đỗ xe ngay ngắn.
Hà Diệp hơi uể oải. Cảm giác tựa như cô đã tập Pilates suốt một tiếng đồng hồ vào sáng sớm, sau khi tập xong vẫn có thể đi lại ngay lập tức. Nhưng nếu cô cứ ngồi bất động trong xe hơn mười phút thì tất cả tế bào trên cơ thể đều sẽ trở nên rã rời.
Hà Diệp cởi dây an toàn rồi cầm lấy chiếc túi xách bên cạnh, vừa định mở cửa thì Lục Tân đã kéo cửa ra từ bên ngoài.
Hà Diệp vừa cúi đầu vừa bước ra ngoài.
Cô giẫm chân trái xuống đất trước và đang định gắng sức nhưng chỉ được nửa đường thì chân lại yếu hẳn đi, khiến cả người cô ngã ngửa lên ghế ngồi.
Hà Diệp: “...”
Lục Tân bèn cúi người xuống, vừa nhìn bạn gái vừa nói: “Anh đỡ em nhé.”
Hà Diệp thẹn quá hóa giận nên lập tức trừng mắt với anh. Gấu túi với chả túi gấu! Tuy rằng đôi chân của cô dài hơn gấu túi nhưng nếu xét về phương diện sức mạnh thì cô vẫn còn kém xa bọn chúng đấy nhé!
Vì đang ở nơi công cộng nên Hà Diệp đã đẩy bạn trai mình ra. Chuyện vừa rồi là do cô chưa chuẩn bị trước thôi. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô bèn đi xuống xe.
Lục Tân đi bên cạnh cô, đưa ra đề nghị: “Từ giờ trở đi, chúng ta hãy leo núi mỗi tuần một lần hoặc là chạy dọc bờ sông đi. Buổi sáng hay buổi tối đều được.”
Hà Diệp lườm anh.
Lục Tân: “Anh chỉ đang suy xét trên góc độ tập thể dục đơn thuần thôi mà.”
Hà Diệp: “Nhưng em chỉ thích ở nhà thôi.”
Lục Tân: “Cũng được. Mấy ngày nay, phần thể lực mà em đã tiêu hao cũng chẳng kém cạnh việc tập thể dục là bao.”
Hà Diệp: “... Từ giờ cho đến lúc tan ca, ngoại trừ thảo luận về công việc thì anh đừng nói chuyện với em một câu nào cả.”
Lục Tân cười cười.
Có hai thang máy. Hà Diệp bèn bỏ mặc bạn trai để đi một mình. Khi đến căn tin ở tầng bốn, cô cũng nhìn người yêu đang muốn qua đây ngồi cùng bàn với mình bằng ánh mắt xua đuổi.
“Này! Sao hôm nay tổ trưởng không ngồi cùng bàn với Hà Diệp thế? Hai người cãi nhau hả?”
Anh Cường vừa bưng một cái khay thức ăn vừa tới ngồi đối diện với Lục Tân, đưa lưng về phía Hà Diệp.
Hà Diệp nhìn bạn trai của mình với vẻ cảnh cáo.
Lục Tân: “Tôi vô ý làm rơi điện thoại di động của cô ấy.”
Anh Cường bật cười ha ha: “Vậy cô ấy nổi giận là phải rồi. Hôm trước, khi về nhà vào dịp Tết, tôi cũng sơ ý làm rơi chiếc điện thoại cũ của mẹ tôi. Thế là tôi đã bị trách móc một trận ra trò đấy.”
Hà Diệp nhìn sang chỗ khác để tập trung vào việc ăn cơm.
Buổi tối, tổ trưởng Lục Tân phải tăng ca, có lẽ anh sẽ phải bận rộn đến hơn tám giờ đêm.
Vậy cho nên khi trời nhá nhem tối, anh đã gửi cho bạn gái một tin nhắn trước: [Chúng ta cùng nhau tới căn tin ăn tối nhé? Ăn xong anh sẽ đưa em về nhà, sau đó mới quay lại công ty.]
Hà Diệp: [Như thế phiền phức lắm. Em tự đi tàu điện ngầm hoặc bắt taxi đều tiện hơn mà.]
Tổ trưởng: [Chẳng phải anh đưa em về cũng tiện à!]
Những nhân viên cần phải tăng ca vào ban đêm cũng sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn cơm xong. Vì vậy Lục Tân hoàn toàn có thể trở lại công ty kịp giờ sau khi đưa cô về khu chung cư.
Hà Diệp: [Ừm.]
Sáu giờ rưỡi, Lục Tân đỗ xe ở bãi đậu xe trong khu chung cư của bạn gái.
Hà Diệp đẩy cửa ra rồi bước xuống xe. Lúc cửa sắp đóng lại, cô chợt phát hiện bạn trai đang nhìn mình với ánh mắt đầy quyến rũ.
Hà Diệp: “... Anh đi đi. Trên đường lái xe chầm chậm thôi nhé.”
Lục Tân: “Tối nay gặp lại được không?”
Hà Diệp nắm chặt cửa xe. Cô cụp mắt xuống rồi do dự vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Vì đã quen với việc hai người ở cạnh nhau nên vào những đêm phải ở nhà một mình, cô sẽ cảm thấy vắng vẻ và quạnh quẽ.
Lục Tân trở về lúc chín giờ tối. Mặc dù Hà Diệp vẫn chưa lấy dấu vân tay cho bạn trai mình nhưng cô đã gửi mật khẩu cố định cho anh rồi.
Trước khi mở cửa, Lục Tân còn nhắn tin cho bạn gái để không làm cô hoảng sợ.
Hà Diệp đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi. Cô không bật điều hòa, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ ấm áp và mang một đôi tất bông dày dặn.
Lục Tân thay dép lê rồi nói với cô: “Anh đi tắm nhé.”
Hà Diệp: “... Em có hầm canh gà đấy, anh ăn trước đi đã.”
Lục Tân đứng yên tại chỗ rồi nhìn về phía bạn gái.
Hà Diệp đang chăm chú nhìn vào màn hình tivi.
Lục Tân vừa mỉm cười vừa bước vào nhà bếp. Anh rửa tay trước, sau đó mới mở nắp nồi canh ra.
Canh gà do Hà Diệp hầm, bên trong còn có hạt sen, long nhãn, kỷ tử cùng với táo tàu. Mùi vị đậm đà và ngon ngọt.
Hình như chỉ có một bát canh lớn thôi, vì vậy Lục Tân bèn hỏi bạn gái: “Em đã uống canh chưa?”
Đương nhiên Hà Diệp đã uống rồi. Nếu cô không tẩm bổ cho mình thì làm sao có thể tiếp nhận anh nổi?
Sau khi bắt gặp cái liếc mắt sắc lẹm như dao của cô, Lục Tân bèn tự húp canh gà. Dọn dẹp xoong nồi và chén bát xong xuôi, anh lại đi tắm rửa ngay tắp lự.
Lúc ra ngoài, anh bèn ngồi cạnh Hà Diệp.
Hà Diệp không cho rằng bạn trai của mình sẽ có hứng thú xem tivi đâu. Nhưng cô cũng chẳng ngờ rằng Lục Tân lại ôm cô vào lồ ng ngực chứ không hề có ý định đi vào phòng ngủ.
Màn hình tivi tối đen như một tấm gương đang phản chiếu bóng dáng của hai người họ.
Hà Diệp không thể nào tưởng tượng được một lát nữa, hai cái bóng kia sẽ biến thành hình ảnh ra sao. Thế là cô vừa bực bội vừa đưa ra cho Lục Tân hai lựa chọn: Một là họ quay về phòng ngủ, hai là phải tắt đèn.
Lục Tân chọn cách tắt đèn.