Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Cực mãnh, cực nhanh. Cực chuẩn, cực ổn.
Quyền đầu tiên, đấm vẹo mồm Nhất Diệp Chi Thu. Quyền thứ hai, bắt Dạ Vũ Thanh Phiền đang muốn chạy đi cứu Sách Khắc Tát Nhĩ phải dừng chân đỡ đòn. Quyền thứ ba, ép Đường Tam Đả đuổi theo sau lưng không thể không lùi bước.
Chỉ duy nhất Hàn Văn Thanh mới đánh ra được Mãnh Hổ Loạn Vũ dũng mãnh đến thế, cả ba đại thần hàng đầu Vinh Quang đều đỡ không kịp. Chuyện họ muốn làm đều bị cản trở, tuy chỉ trong phút chốc nhưng đã quá đủ cho đội B tranh thủ.
Dụ Văn Châu, người có biệt danh "tay tàn" trong giới chuyên nghiệp, đang đối mặt với Quân Mạc Tiếu có tiết tấu tấn công nhanh chẳng ai bằng, với Ma Thuật Sư biến hóa khó lường chẳng ai bắt nổi, với bậc thầy pháo súng và pháp sư nguyên tố nổi tiếng tàn phá bản đồ... Anh không vì thế mà rối loạn. Anh vẫn duy trì bình tĩnh. Chỉ tiếc rằng bình tĩnh không phải liều thuốc trị bá bệnh. Anh nhìn và phán đoán thế trận rất nhanh nhưng lại không thể xử lý.
Ý đồ chiến thuật đội B đến đây đã quá rõ. Diệp Tu là cây gậy gõ nhịp, mỗi một hành động đều sẽ kéo theo phương hướng và tiết tấu toàn đội thay đổi, trong khi Vương Kiệt Hi là vũ khí quyết định cục diện. Anh dùng đấu pháp Ma Thuật Sư đã xếp xó lâu ngày, càn quét và xé nát đội hình phối hợp của đội A. Đội A lúc này sơ hở khắp nơi, nếu không biết chộp lấy thì cái tiếng đại thần hàng top Vinh Quang bên đội B chẳng phải danh hão?
Hỏa lực ào ào đổ xuống đầu Sách Khắc Tát Nhĩ. Bốn tay đấm gồm hai cận chiến và hai tay dài focus một thuật sĩ, anh chàng thuật sĩ quá thiếu thốn tốc độ tay để so thao tác với bất kỳ ai trong số họ ấy.
"Mấy người ác quá..." Dụ Văn Châu chỉ đành gượng cười, lên án đám đối thủ ác ôn.
Muốn giữ chân ba đại thần mãi mãi là không khả năng, nhưng Hàn Văn Thanh đủ mạnh để duy trì việc đó một khoảng thời gian cho bốn đồng đội dồn dame. Sức chống cự của Dụ Văn Châu lại yếu ớt, Sách Khắc Tát Nhĩ ngã xuống chỉ còn là câu chuyện vài giây ngắn ngủi.
Dạ Vũ Thanh Phiền là người đầu tiên vượt khỏi cản trở của Đại Mạc Cô Yên.
Cứu viện!
Đó là nhận định, cũng là phản ứng bản năng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Sách Khắc Tát Nhĩ bị địch sờ tới. Dạ Vũ Thanh Phiền đã dợm bước định lao đi, nhưng Nhất Thương Xuyên Vân bỗng nhiên chuyển mục tiêu, xoay nòng súng, bắn về phía Đại Mạc Cô Yên.
Dạ Vũ Thanh Phiền sững người.
Trao đổi?
Hắn lập tức hiểu Chu Trạch Khải muốn làm gì. Vắng mặt trị liệu, cứu Sách Khắc Tát Nhĩ ở tình thế hiện tại là gần như không thể, thà focus luôn Đại Mạc Cô Yên! Hoặc vây Ngụy cứu Triệu, hoặc trao đổi, đều là phương án tốt hơn.
Hoàng Thiếu Thiên bèn ngừng hành động bản năng của mình. Hắn không hề nổi cơn kích động khi thấy Sách Khắc Tát Nhĩ bị đè ra đánh. Hắn là ai? Là con người chủ nghĩa cơ hội ác liệt nhất Vinh Quang. Nói theo một cách nào đó, hắn thực chất rất vô tình, rất lạnh lùng, rất giỏi nhịn, bởi chỉ có thế, mới chớp được cơ hội trí mạng nhất.
Ánh kiếm lóe lên, đâm về phía Đại Mạc Cô Yên. Người đội A cùng nhau ùa vào, muốn hình thành lưới bao vây. Một chọi ba trên sàn đấu All-Stars đã là chuyện không tưởng, Hàn Văn Thanh đạt đến cực hạn rồi, anh sắp phải đón nhận cuộc phản công mãnh liệt nhất.
Thế nhưng, đội trưởng Bá Đồ sẽ không chùn chân trước bất kỳ ai.
Lấy một chọi bốn?
Thì có sao!
Dẫu ngàn vạn quân, ta vẫn bước tới!
Đại Mạc Cô Yên không tránh không lùi. Anh lao lên đánh!
Bốn người đội B chẳng ai qua cứu Sách Khắc Tát Nhĩ, rõ ràng đã quyết định đổi mạng. Họ sẽ thành công chứ?
Cả một trời kỹ năng bùng cháy, HP Sách Khắc Tát Nhĩ và Đại Mạc Cô Yên đều trượt như điên. Bên nào đứt trước? Khi khán giả còn đang căng mắt mà nhìn, pha trao đổi đã sắp có kết quả: Dây máu Sách Khắc Tát Nhĩ trượt nhanh hơn!
Chịu thôi, bản thân Dụ Văn Châu đã có khuyết điểm chết người về thao tác, nghề thuật sĩ lại giáp mỏng, bị áp sát phát là tạch ngay. Tình thế quá khó khăn cho đội A, còn bên đội B, nhà quyền pháp vốn là nghề cận chiến bá đạo, thêm buff Xương Cốt Sắt Thép tăng phòng ngự nữa. Nếu có điểm nào bất lợi, chẳng ngoài thái độ quá cứng của Hàn Văn Thanh. Gặp tình thế này, thường người ta sẽ linh hoạt, thỏa hiệp tí cho dễ sống hơn.
Đội B vốn chiếm chủ động, lẽ ra phải hạ gục con mồi từ lâu, nhưng vì đội A quyết đoán, hành động kịp thời, thêm vào lượng dame to do có đến bốn người nên mới đuổi kịp đội B. Tuy nhiên cuối cùng, kẻ ngã xuống trước vẫn là Sách Khắc Tát Nhĩ, khiến đội A càng ra sức focus Hàn Văn Thanh như điên.
Gục đi!
Last hit!
Một luồng sáng trắng bỗng lóe lên, Đại Mạc Cô Yên không gục!
"Đậu móa, anh không kiềm chế chút được hả? Anh tưởng tui là Trương Tân Kiệt hả???" Diệp Tu hét. Luồng sáng trắng dĩ nhiên là Thuật Trị Liệu tức thời của Quân Mạc Tiếu. Cũng như hắn nói, hắn không phải Trương Tân Kiệt, Quân Mạc Tiếu không có khả năng hồi máu mạnh như dân chuyên nghiệp Thạch Bất Chuyển. Gấp quá chẳng hồi được bao nhiêu máu cả, chích một phát giúp Đại Mạc Cô Yên không té là quá sức rồi.
Bốn người đội B giải quyết xong Sách Khắc Tát Nhĩ, vội chạy qua cứu Đại Mạc Cô Yên. Quân Mạc Tiếu trị liệu, còn Vương Bất Lưu Hành, Mộc Vũ Tranh Phong và Phong Thành Yên Vũ bung xòe hết toàn bộ hỏa lực mình có.
Né trước hay đánh luôn?
Đội A lại lần nữa phải đối mặt với thử thách gian nan. Đội B mạnh về sát thương AoE, không né nghĩa là chấp nhận ăn dame cả hội.
Đội A bèn né tránh. Thiếu thốn trị liệu, đổi cả rổ máu chỉ để giết một mục tiêu thì không đáng. Mục tiêu đó đã dặt dẹo HP, chẳng mấy chốc là lên bảng ngay thôi. Đội B có Quân Mạc Tiếu, nhưng khả năng trị liệu của tán nhân bọt bèo như muối bỏ biển, chẳng giúp ích được gì cho dây máu Đại Mạc Cô Yên. Dưới hỏa lực khổng lồ, e rằng cơ hội cứu vớt lần hai cũng không có ấy chứ.
Ba trong bốn người đội A vừa lùi vừa tản ra. Nhất Thương Xuyên Vân là thiện xạ, luôn đứng ở vị trí đủ tầm bắn. AoE mà đội B thả xuống để giải vây Đại Mạc Cô Yên không với tới hắn, hắn vẫn thừa sức tấn công tiếp cho Đại Mạc Cô Yên về với cực lạc.
Ngay đúng vào lúc Nhất Thương Xuyên Vân nhấc súng định nã, Quân Mạc Tiếu bỗng từ đâu vọt đến trước mặt. Đội B đâu có quên Chu Trạch Khải! Hắn chưa kịp tỉa súng đã bị quấy rối. Đội B lập tức hỗ trợ Diệp Tu, Nhất Thương Xuyên Vân sắp trở thành mục tiêu focus kế tiếp của đội B.
Và rồi trong ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, kể cả chính đồng đội mình, Dạ Vũ Thanh Phiền lúc nãy vừa lùi một bên né đạn, bỗng nhấc kiếm quay đầu.
Kiếm Ảnh Bước!
Dạ Vũ Thanh Phiền vụt biến thành bảy bóng người, dùng Tam Đoạn Trảm mở đường, đồng loạt xông tới chỗ cũ. Mục tiêu: Đại Mạc Cô Yên!
Khán giả đều suýt nín thở.
Đội B giết xong Sách Khắc Tát Nhĩ, chạy qua cứu Đại Mạc Cô Yên, đang định chuẩn bị cho đợt tấn công mới. Phút kịch tính chiến trường mới kết thúc, mọi người đang xoa dịu trái tim nhảy thót của mình, chẳng ai ngờ vào đúng lúc này, Hoàng Thiếu Thiên lại đột ngột đánh lén.
Cách chớp cơ hội của hắn thật quá... quá hung tàn...
Bảy bóng người lùi về, kiếm trên tay Dạ Vũ Thanh Phiền rốt cuộc đâm xuyên cơ thể Đại Mạc Cô Yên. Kẻ Quyền Hoàng bá khí ngút trời, kẻ Quyền Hoàng dẫu ngàn vạn quân vẫn không ngăn được bước tiến, không gục dưới mưa tên bão đạn của bốn người bao vây focus, mà gục bởi một nhát đâm lén của tên thích khách.
Hoàng Thiếu Thiên, Dạ Vũ Thanh Phiền, nghề không phải thích khách, nhưng con người là một thích khách chân chính.
"Má!"
Khán giả trong nhà thi đấu lạnh thấu đáy lòng, kế đó bùng nổ vô số chửi tục. Có người là vì hết hồn bởi diễn biến bất ngờ của trận đấu, có người uất ức vì Đại Mạc Cô Yên cứ thế mà chết. Đây là đâu cơ chứ? Sân nhà Bá Đồ, nơi mà Đại Mạc Cô Yên tồn tại như một vị thần tối cao trong lòng những người đang ngồi.
Nhưng bất kể thế nào, một khi chết trận, sẽ không thể hồi sinh. Hai đội bỗng về với thế cân bằng, tuyển thủ mỗi đội đều như cần ổn định sau những gì xảy ra. Tám nhân vật di chuyển, đứng đối mặt nhau nhưng không ai chủ động tấn công. Diệp Tu rảnh tay, bèn cho mỗi người đội B một chiêu hồi máu theo thời gian.
"Mọe, anh có dám dẹp trị liệu luôn không? Chiêu như cái quần hồi đách được bao nhiêu máu trừ phi chích đúng một phát tức thời lúc mấu chốt thôi chứ lúc khác anh nói coi có ích không có ích không? Anh nghĩ tui chém một nhát bao nhiêu sát thương hả? Tẹo máu anh hồi chẳng đáng là gì anh biết không? Sao anh không lo làm tay đấm đi lo mấy chuyện tào lao chi vậy giảm chất lượng trận đấu rồi sao nó còn kinh điển nổi nữa?" Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.
Trên khán đài, trước ti vi, người người mắc mệt.
Cái sự lắm mồm của tên này chắc chắn ảnh hưởng độ hot của hắn lắm luôn! Một nhát đâm vừa rồi chấn động tâm can xiết bao, bao nhiêu con người vẫn còn chìm đắm trong khoảnh khắc ngoạn mục đó! Tổ ghi hình trên ti vi lẫn nhà thi đấu đều đang cắt cảnh, chiếu lại theo nhiều góc độ như màn của Vương Kiệt Hi. Thế mà Hoàng Thiếu Thiên biết chọn thời điểm tự mình lồng tiếng cho mình luôn, thoại chẳng lan quyên gì cảnh, người xem tụt mẹ nó hứng... Chiếu lại có mấy giây thôi mà ba! Ba không thể lạnh lùng trầm mặc mấy giây được hả hả hả?
Ai nấy đều cạn lời. Một người như Hoàng Thiếu Thiên sao cứ phải có cái bệnh này vậy? Trên đời thực sự không có cái gọi là hoàn mỹ ư?
Tám người hai đội không hẹn mà đứng ngó nhau. Từ khu vực thay người gần nhất, slot thứ sáu mỗi đội lần lượt gia nhập.
Đội A: Tiêu Thời Khâm, Diệt Sinh Linh.
Đội B: Vu Phong, Lạc Hoa Lang Tạ.
Đợi mãi mới có