TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀ THẦN TRỢ CÔNG

Editor: Aminta.

Nơi này có khoảng tầm nhìn rộng rãi, cũng không có nơi có thể ẩn núp. Cách giải thích duy nhất chính là kẻ địch dùng ma pháp ẩn núp trên đường bọn họ phải đi qua và đã mai phục lâu.

Còn chưa kịp suy nghĩ là ai nhắm vào bọn họ, sắc mặt của Evan đã nghiêm lại, phủ lên Ash và mình "Thuật lá chắn" theo bản năng chiến đấu để chống đỡ "Đạn bay ma pháp" có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Về phần Elena, cô đã tự bảo vệ bản thân.

Bọn họ không bay quá cao, với độ cao bây giờ, bọn họ có nhảy thẳng xuống cũng không thành vấn đề.

Thế là Evan và Elena rất ăn ý mà thả tay, mặc cho Ash rơi xuống đất. Sau đó bọn họ cũng lần lượt đáp xuống, bảo vệ Ash ở giữa.

Evan cẩn thận làm một "Ma pháp trinh sát" ở xung quanh.

Chỉ có một cơ hội để đánh úp bọn họ bất ngờ. Cơ hội đó đã bị Ash phá hỏng lúc nãy. Dưới "Ma pháp trinh sát", người ẩn nấp không thể không bại lộ trong tầm mắt ba người.

Đối phương cũng có ba người, chỗ đứng của họ vừa vặn vây ba người lại.

"Quỷ hút máu!" Khi Evan nhìn thấy một người trong đó đôi mắt màu đỏ sậm, đồng tử anh co lại theo bản năng.

Phía đối diện là hai phù thủy nhân loại, và một quỷ hút máu.

Evan không sợ chiến đấu với phù thủy, nhưng có quỷ hút máu ở đây thì phiền phức lớn rồi.

Trời sinh quỷ hút máu có tốc độ bén nhạy, sức mạnh mạnh mẽ, thân thể cứng rắn như là như sắt thép, đồng thời còn có khả năng hồi phục đáng sợ. Không ít phù thủy ký khế ước nô lệ với quỷ hút máu, vừa có thể sử dụng như nguyên liệu ma pháp, vừa có thể làm hộ vệ bên người, năng lực cận chiến có thể nói là vượt xa kiếm sĩ nhân loại. Khuyết điểm duy nhất chắc là không thể ra ngoài vào ban ngày, nếu không thì chắc chắn cũng được gọi là hộ vệ hoàn mỹ.

Lần này nguy rồi. Evan nhìn ba người bên mình, hai phù thủy thể chất yếu ớt, cộng thêm một phù thủy tương lai có thể chất yếu ớt, sao có thể đánh lại một quỷ hút máu hung tàn được? Nhất là khi phe đối phương cũng có hai phù thủy.

Elena cắn môi dưới: "Người của liên minh thần bí sao?"

Evan khẽ gật đầu, vô cùng có khả năng.

Mà bọn họ vẫn không hiểu, vì sao những người này nhắm vào bọn họ? Ba người bọn họ có gì đặc biệt ư?

"Elena, cô có thể cho tôi mượn thanh đoản kiếm mà cô mua một chút không?" Ash bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?" Được thôi... Elena đang bận bao phủ mình bằng ma pháp bậc một – "Lá chắn pháp sư", cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy thanh đoản kiếm cô mua trước đó ở phố Cự Thạch cùng với giáp da kiếm sĩ ra và đưa cho Ash.

Sau khi đưa thì cô mới phản ứng lại, Ash muốn thanh kiếm để làm gì? Cậu ta muốn chiến đấu như thể kiếm sĩ sao? Chiến đấu với quỷ hút máu à? Đừng đùa, Ash, cậu có biết là cậu cũng giống đám phù thủy mỏng manh như chúng tôi không? A không, Ash còn không phải phù thủy nữa là.

Dường như rất thưởng thức dáng vẻ như gặp kẻ địch mạnh của bọn họ, quỷ hút máu dẫn đầu ung dung đi về phía trước một bước, ánh mắt dừng trên người Ash đang cầm đoản kiếm, giống như là đang nhìn một trò cười không biết tự lượng sức mình, không gợi nổi một chút hứng thú nào của gã.

Gã có mái tóc đen giống như lông quạ, đôi mắt đỏ sậm, da thịt tái nhợt, dung mạo tuấn tú nhưng giống như bị bệnh, lời nói cũng mang theo cảm giác u ám lạnh lẽo: "Trước lúc mặt trời mọc, hãy để bọn ta giải quyết cái mầm non phù thủy này. Bẻ gãy, cắt đứt, nhổ tận gốc, các ngươi nói đi cách nào tốt hơn?"

Gã dang tay ra, giống như đang trưng cầu ý kiến của mọi người ở đây.

Nhưng không có ai trả lời gã, bao gồm hai phù thủy đồng bọn của gã.

Phù thủy của cả hai bên đã tấn công phòng thủ với nhau trước khi gã mở miệng nói chuyện, tạm thời thì sức mạnh hai bên tương đương nhau, xem ra phe địch cũng là một cặp phù thủy cấp thấp và cấp trung.

Gã cúi thấp đầu tựa như là mất mác, nói một cách buông bỏ: "Không có đề nghị gì à? Quên đi, cứ để mầm non tiếp tục phát triển tươi tốt đi."

Sau đó gã ra vẻ giống như là định quay người bỏ đi.

"Quentin!" Đồng bọn của gã... Người hơi tuổi trẻ cắn răng nghiến lợi gọi gã lại: "Rõ ràng là ai muốn xử lý bọn họ trước! Nếu như không theo ngươi thì giờ ta đã rời khỏi cái đài nguyên hoang vắng chết tiệt này rồi!"

(Đài nguyên là vùng đất ở rìa phía bắc của các lục địa, chỉ có rêu, cỏ thấp và cây bụi nhỏ, nước trong lòng đất đóng băng quanh năm.)

Phù thủy trung niên lớn tuổi hơn một chút cũng nặng nề mở miệng: "Quentin, hành động nhanh lên! Đừng quên chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát luôn xảy ra vào lúc ngươi lơ là."

Quentin dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Vậy hai người nói đi, cách nào tốt hơn?"

Người trẻ tuổi rống to: "Nhổ cỏ tận gốc tốt hơn!"

Người trung niên nói một cách bình thản: "Tán thành."

Nói cứ như là ba người Ash đã là vật trong tay họ.

Môi của Evan gần như mím thành một đường thẳng, bọn họ không có cách nào chủ động tấn công, chỉ có thể phòng ngự một cách bị động, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tinh thần của bọn họ sẽ bị bào mòn sạch sẽ. Vừa mới rồi quỷ hút máu bên đối phương chắc là có vấn đề về não nên mới không tấn công, nhưng căn cứ tình hình phát triển bây giờ, đối phương...

"Được thôi. Vậy thì nhổ cỏ tận gốc." Cuối cùng Quentin cũng thỏa mãn cười rộ lên, quay người nhìn chằm chằm ba người Ash, đôi mắt đỏ sậm tựa như được phủ một lớp máu, cực kỳ đáng sợ.

Trái tim Evan nhảy thót một cái, chết rồi! Não của tên quỷ hút máu này không giật nữa, khôi phục bình thường rồi.

Bộ không thể não tàn thêm một chút nữa hả!

Anh nói nhỏ giọng, chỉ để Elena và Ash có thể nghe thấy: "Cố chống chịu một lát. Anh có mang theo quyển trục truyền tống ngẫu nhiên."

Mắt Elena sáng lên, lập tức cũng nhỏ giọng "Vâng" một tiếng.

Quyển trục truyền tống quần thể là đạo cụ cấp năm, chỉ có phù thủy áo bào đen thành thạo quy tắc không gian và điêu khắc hoa văn ma pháp mới có thể chế tạo, bởi vậy vô cùng hiếm có và quý giá, không ngờ Evan lại có một cái!

Nhưng hơi đáng lo. Truyền tống ngẫu nhiên còn được gọi là "Truyền tống xem số phận", "Truyền tống nhân phẩm", đúng như tên nó, cự ly truyền tống và địa điểm truyền tống của truyền tống ngẫu nhiên đều không thể xác định, hoàn toàn phải dựa vào độ may mắn.

Mà quyển trục truyền tống càng cao cấp, thì quá trình kích hoạt bắt đầu dùng càng nhanh. Rất hiển nhiên, phẩm chất quyển trục mà Evan có cũng không cao, bởi vậy cho dù chỉ mới nhìn thấy quỷ hút máu bên đối phương thì anh đã quả quyết lẳng lặng lấy quyển trục ra để kích hoạt, nhưng cũng cần một khoảng thời gian để quyển trục hoàn toàn khởi động.

Bây giờ thì phải xem liệu bọn họ có thể chống chịu nổi trong khoảng thời gian này hay không.

Không có quỷ hút máu Quentin gia nhập, Evan còn có mấy phần tự tin. Nhưng bây giờ...

Anh nhìn thoáng qua, phát hiện Ash thế mà bước lên một bước... Từ đầu đến cuối anh và Elena đều hiểu ngầm mà giữ vị trí, bảo vệ Ash ở giữa. Nhưng vào lúc này, Ash đã đi lên phía trước một bước, từ vị trí được bảo vệ trở thành một góc tam giác phòng ngự.

Anh nhìn thấy cảnh này qua khóe mắt nhưng anh còn không kịp mở miệng bảo Ash lui về sau, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm "Leng keng" vang lên.

...Là tiếng thân kiếm va chạm với móng tay của quỷ hút máu.

Vậy mà anh hoàn toàn không hề thấy rõ! Evan mở to hai mắt, anh hoàn toàn không thấy Quentin tới gần lúc nào, Ash làm thế nào để ngăn cản đôi tay đủ để xé rách lồng ngực người thường.

Elena cũng giật mình đến mức mất tập trung, suýt nữa bị "Tia suy yếu" đánh trúng. Cũng may đối phương cũng giật mình, pháp thuật mất chính xác.

Cản, cản quỷ hút máu lại được à?!

Trời ạ! Cậu ta thật sự có thể đánh nhau với quỷ hút máu ư?!

Elena nghe thấy tiếng lòng mình đang điên cuồng tự vả, giống như đám phù thủy mỏng manh như bọn họ ư? Không sai, Ash không phải là phù thủy, nhưng hình như cũng không hề mỏng manh.

Bỗng nhiên cô nhận ra, ngày hôm ấy khi Sigourney sử dụng thân thể Ash thì đã từng nói "Thân thể của thằng nhóc này được rèn luyện không tệ, không yếu ớt như phù thủy", đó cũng không phải là lời nói thuận miệng. Nếu phiên dịch cái câu "Cũng không tệ lắm" của Sigourney sang tiếng thông dụng của người thường thì có nghĩa là "Vô cùng vô cùng vô cùng tốt".

Cô nên nghĩ ra từ lâu! Sigourney với kỹ năng khen ngợi âm mười ngàn điểm mà có thể nói một câu "Cũng không tệ lắm" lần đầu tiên, thì đã là lời khen cực kỳ cao đối với ngài ấy rồi, đủ để chứng minh tố chất cơ thể của Ash mạnh mẽ đến mức nào.

Cô sai rồi. Cô sai ở chỗ không nên dùng ánh mắt của người bình thường để xem xét lời khen của Sigourney, làm cô bỏ lỡ thời cơ phát hiện chân tướng sớm hơn.

Đáng đời cô bị giật mình vào lúc này!

Trong nháy mắt ngắn ngủi, đã có rất nhiều suy nghĩ như thế nhảy ra trong đầu Elena. Mà Ash cũng di chuyển nghiêng người trong phạm vi nhỏ, vững vàng bình tĩnh đỡ được từng đòn tấn công đến từ mỗi hướng của Quentin, cũng bảo vệ Evan và Elena ở phía sau thật tốt.

Là một nhân loại nhưng tốc độ, sự nhanh nhẹn và sức mạnh của cậu không hề thua kém quỷ hút máu Quentin.

Thật ra Ash cũng thấy kinh ngạc trong lòng. Cậu biết từ đầu mùa hè năm nay, năng lực thân thể của cậu đã phát triển tăng vọt dưới tác dụng của dấu ấn lá cây. Nhưng khi cậu ở trong thôn, cậu chỉ tỉ thí với người trong đội đi săn. Mà người trong đội đi săn cũng chỉ là người bình thường, hoàn toàn không có cách nào ép ra sức mạnh thật sự của cậu.

Bây giờ khi đối mặt với một quỷ hút máu trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, cậu không thể không dốc hết toàn bộ sức mạnh của mình ra, lúc này cậu mới kinh hãi mà phát hiện sự thay đổi lột xác này của mình.

Mắt cậu có thể trông thấy động tác nhanh đến mức chỉ để lại cái bóng của quỷ hút máu, mà thân thể của cậu cũng có thể bắt kịp. Cậu cũng thể đỡ lấy sức mạnh nặng tựa chục ngàn cân của quỷ hút máu mà không hề tốn sức. Nhưng mà kỹ năng chiến đấu của cậu vẫn kém đối phương, may mà cậu có thể đoán trước được thế tấn công của đối phương một chút, bằng không cậu tuyệt đối không có cách nào đáp trả bình tĩnh như thế.

"Ngươi là nhân loại à?" Đòn tấn công như cuồng phong bão táp của quỷ hút máu ập tới, giọng nói của gã cũng kéo đến dồn dập như gió táp mưa rào: "Ngươi là nhân loại à? Ngươi là nhân loại à? Ngươi là nhân loại à?"

Ash không đáp lại gã.

"Máu của ngươi nhất định ngon cực kỳ!" Quentin cười một cách quái lạ, tấn công điên cuồng: "Ta nên hút một hơi cạn máu của ngươi, hay là nuôi ngươi trong hầm để mỗi ngày hút một ít? Ngươi cảm thấy cách nào tốt hơn?"

Cách nào cũng không tốt. Ash nhíu mày, chú ý thấy thân đoản kiếm đã có vết nứt.

"Ash!" Lúc này, rốt cuộc tín hiệu của Evan đã đến, anh nói thật nhanh: "Một hai..."

Khởi động truyền tống!

Ash quét ngang thân kiếm, cản lại cái chân đá tới như cây roi của Quentin, sau đó cậu lui lại một bước, để Evan và Elena tóm lấy hai bên vai cậu... Phòng ngừa ba người bị truyền tống tách ra.

"Ba!"

"Cản bọn họ lại!"

"Chúng có quyển trục truyền tống!"

"Trả lời ta! Cách nào tốt hơn!"

Bốn giọng nói vang lên cùng lúc, vô cùng hỗn loạn.

Trong sự hỗn loạn này, khi Evan và Elena yên tâm thở phào một hơi, hai phù thủy ở phía đối diện vừa kinh ngạc vừa tức giận, trước vẻ mặt nổi giận của Quentin, ba người Ash bị ánh sáng trắng bao phủ, biến mất ngay tại chỗ trong chớp mắt.

Trên mặt đất chỉ có xác của thanh đoản kiếm vỡ nát bởi vì dùng sức quá mạnh trong đòn tấn công cuối cùng của Ash, nó nằm lẳng lặng ở đó, chứng minh sự mãnh liệt và nguy hiểm trong trận chiến lúc nãy.

Cũng giống như là một sự cười nhạo trắng trợn.

"Chết tiệt!" Phù thủy trẻ tuổi giẫm mạnh xuống đất, tức giận đến mức lồng ngực nhấp nhô, từ phục kích đến chiến đấu, thế mà bọn họ lại bị ba người không mạnh bằng bọn họ nghênh ngang bỏ trốn ngay trước mắt, quả thật là sỉ nhục!

"Ánh mắt của phù thủy dẫn đầu kia rất nhạy bén, nhìn rõ tình hình chung, không có sự kích động của người trẻ tuổi, bình tĩnh không hoảng hốt, hành động cũng quả quyết. Thế mà cậu ta đã lấy quyển trục truyền tống ra, ngầm kích hoạt thừa dịp hỗn loạn lúc ban đầu. Là do chúng ta sơ sẩy rồi." Giọng điệu của phù thủy trung niên lạnh nhạt, nhưng ông ta lại đang chỉ dạy phù thủy trẻ tuổi: "Nhưng mà dù cho cậu ta bình tĩnh quả quyết cỡ nào, thì bên chúng ta còn có Quentin, chúng ta cũng có thể ngăn bọn họ lại trước khi họ truyền tống đi. Nhưng vì sao chúng ta không làm được?"

"Là do thiếu niên kia?" Phù thủy trẻ tuổi ngập ngừng.

"Không sai. Chúng ta không ngờ rằng một mầm non phù thủy mới được phát hiện vậy mà lại có thể đấu ngang sức với Quentin." Ánh mắt của phù thủy trung niên trở nên tối tăm: "Rốt cuộc thiếu niên kia có gốc gác như thế nào?"

"Này, Quentin, lúc nãy ngươi là người đấu với cậu ta, ngươi cảm thấy cậu ta... Quentin!" Phù thủy trẻ tuổi nổi giận: "Ngươi không nghe ta nói chuyện đàng hoàng được à! Ngươi nhìn bên đó làm cái gì! Người ta đã truyền tống đi mất rồi mà ngươi còn nhìn? Ngươi nghĩ mắt ngươi là kính viễn vọng sao!"

Quentin mỉm cười một cách kỳ lạ: "Thấy được mà." Gã đưa tay chỉ về phía trước: "Chẳng phải chúng đang ở đó sao?"

Cách đó không xa.

Evan và Elena đứng trên mặt đất, mới vừa tỉnh táo lại từ cơn choáng váng khi bị truyền tống, mà vừa ngước mắt thì đã nhìn thấy ba người Quentin mà họ cho rằng sẽ không gặp lại nữa.

Hai bên đứng đối diện nhau ở xa xa, cùng nhìn nhau, chuyện này rất lúng túng.

Chuyện này... Truyền tống chỉ có hai trăm mét mà cũng được hả? Được hả!

Số đen vậy sao?

Nhân phẩm nhà ai bóp nhau vậy?!

Evan và Elena mới vừa thở phào nhẹ nhõm: "..."

Bỗng nhiên lời nói vừa rồi của phù thủy trung niên vang lên trong đầu họ: Chuyện ngoài tầm kiểm soát luôn xảy ra vào lúc ngươi lơ là.

Nói có lý lắm, chẳng phải giờ đã ứng nghiệm rồi sao 〒▽〒

Ash lại không phải đứng trên mặt đất.

Lúc cậu ra khỏi trận pháp truyền tống thì đã rơi vào trong ngực một người.

Lạnh lẽo, lại cứng rắn.

Cậu ngước mắt nhìn, dung mạo xinh đẹp giống như là được vị thần mặt trăng hôn gần trong gang tấc, trên mặt mày lạnh nhạt còn có sự ngạc nhiên không kịp che dấu.

"Sigourney?" Cậu nằm ngang trên hai cánh tay của người này, mờ mịt chớp chớp mắt.

A?

Người thật à?

Là người thật!

Ash ngạc nhiên mở to hai mắt, cũng có một câu nói lướt ngang qua trong lòng cậu... Chuyện ngoài tầm kiểm soát luôn xảy ra vào lúc ngươi lơ là.

Nói có lý lắm!

Bình luận

Truyện đang đọc