TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀ THẦN TRỢ CÔNG

Editor: Aminta.

Buổi tối thứ hai trên đoàn tàu trôi qua khá yên bình.

Vào lúc trời còn chưa sáng, đoàn tàu chậm rãi đến trạm, tiếng thông báo "Hiện đã đến trạm cuối, chào mừng quý khách đến vương thành Rực Rỡ" vang lên trong tàu.

Ash đang bệnh nặng muốn ngồi dậy, cậu run rẩy tỏ vẻ muốn đứng dậy ngắm nhìn dáng vẻ của vương thành một chút.

Elena đau lòng nhìn cậu, thằng nhóc đáng thương, lại đây, để chị dìu em đứng lên.

Kết quả cô mới duỗi tay ra thì đã bị ánh mắt của Sigourney làm cô khựng lại ngay tại chỗ.

Anh đang ngồi ở một bên đọc sách, bất ngờ là cuốn sách đó lại nằm trong đống sách hỗn tạp của Elena mà anh tiện tay lấy. Có lẽ anh cũng xem không vô đầu, anh chỉ muốn tạm thời tìm cách dời đi sự chú ý của mình để áp chế xúc động khát máu.

Anh lật xem từng tờ, một cái tay khác thì gõ trên tay vịn ghế: "Cộc cộc cộc", gõ hết lần này tới lần khác, lúc đầu thì nhịp độ chậm, đến bây giờ thì có vẻ hơi dồn dập, dựa vào sự thay đổi nhịp độ thì cũng thấy rõ lòng của anh cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.

Khát vọng khát máu không ngừng thúc giục anh, việc đè nén nó lại cũng trở nên khó khăn.

Theo lý thuyết, Sigourney đã quen với áp lực và khắc chế từ lâu, cơn khát máu đột nhiên xảy ra bởi vì bị thương căn bản không là gì đối với anh.

Nhưng anh không chịu được vì bên cạnh anh có Ash.

Mùi thơm đến từ cơ thể của Ash mới là nguyên nhân khiến anh không yên, khó chịu đựng được. Cơn thèm ăn vốn có thể nhịn một cách dễ dàng trong quá khứ giờ lại giống như là ngọn lửa cháy mãi trong gió, bị phóng đại vô hạn vào lúc này.

Cực kỳ khó nhịn nổi.

Bởi vậy khi Sigourney đang nôn nóng đến sắp cáu kỉnh vứt cho Elena ánh mắt không đồng ý thì cô sợ ngay.

Cô muốn giúp mà chẳng giúp được nhún vai với Ash, chúng ta đều phải nghe theo Sigourney.

Ash thở dài, thôi được rồi, nghe theo Sigourney vậy. Nói không chừng Sigourney đang lo lắng vết thương của cậu nặng hơn nữa nên mới cấm cậu cử động nhiều thì sao?

Nhưng cậu vẫn cực kỳ tiếc nuối, cậu rất chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ của vương thành mà.

Sigourney khép sách lại phát ra tiếng "Bộp", anh đứng lên, chỉ vào cái quan tài của mình, ra hiệu cho Elena: "Bỏ cậu ta vào."

Rõ ràng là anh đang chỉ Ash.

Elena cho là mình nghe lầm, cô chỉ Ash, rồi chỉ quan tài, hỏi xác nhận: "Đặt cậu ấy vào hả?"

Sigourney gật đầu.

"Sao vậy?" Tuy Elena thắc mắc nhưng động tác trên tay cũng không chậm chạp chút nào, cô dùng thuật trôi nổi khiến Ash lơ lửng, sau đó dẫn Ash vào trong quan tài: "Tôi và anh Evan dùng thuật trôi nổi thì cũng có thể dẫn cậu ấy xuống xe mà."

Ash cũng chuyển động con ngươi nhìn về phía Sigourney, cậu thấy hơi khó hiểu.

Sigourney cong khóe môi, cười nhẹ nhàng nhưng cũng rất đẹp: "Lỡ như bị va chạm dọc đường thì vết thương sẽ nặng thêm."

Elena và Evan đều chợt hiểu ra, có một lớp quan tài bảo vệ thì Ash rất an toàn.

Chẳng qua Trăng Đỏ lạnh lùng cay nghiệt mà chu đáo quan tâm thế à? Bọn họ khó tin mà nhìn về phía Sigourney, ngài ấy bị Ash cảm hóa rồi ư? Ừ, cũng đúng! Ash tốt bụng như vậy, Sigourney để ý đến Ash cũng là chuyện đương nhiên mà?

Và cứ như thế, Ash được Elena đặt vào trong quan tài.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sigourney ân cần với người khác một cách rõ ràng như vậy đấy." Trước khi cô đóng nắp quan tài lại thì nắm tay lại như đang cổ vũ Ash: "Có hi vọng nha! Cậu hãy tiếp tục cố gắng!"

Ash với tay chân không có sức: "..." Nhưng cậu lại cảm thấy dường như Sigourney đang có ý đồ xấu nào đó.

Cậu thấy hơi lạnh lẽo sau lưng.

Nhưng cậu cũng không mở miệng kêu Elena thả cậu ra ngoài. Một phần là do cậu không cảm nhận thấy nguy hiểm, cùng lắm cũng chỉ là ở mức đùa ác tí thôi. Mặt khác thì cậu cũng rất muốn xem coi rốt cuộc Sigourney muốn làm chuyện gì, cậu không khỏi có chút chờ mong.

Nắp quan tài cứ thế mà đóng lại phát ra một tiếng "Cạch" dưới sự ngầm đồng ý của cậu.

Bốn phía trở nên đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Ash khó hiểu, chắc Sigourney sẽ không dùng bóng tối để hù cậu đâu nhỉ? Từ nhỏ thì cậu đã qua đêm một mình ở bãi đất cao ngoài thôn, bóng đêm chẳng là gì đối với cậu cả.

Cậu chậm rãi lắc đầu, chắc là không phải đâu, hẳn là anh ấy còn có chiêu khác.

Nhưng nói đi thì nói lại, Sigourney muốn trêu cợt cậu, nhưng mà tại sao chứ? Ash suy tư, bởi vì trước đó cậu định ngăn cản anh ăn trái cây ư? Hay là bởi vì mùi vị của của cậu quấy rầy Sigourney quá nhiều nên làm Sigourney thấy khó chịu sao?

Bên trong xe.

Sigourney lấy một cái dây thừng thật dài ra, anh buộc vòng rồi tròng lên quan tài. Sau đó anh dùng thuật trôi nổi cho nó, quan tài rời khỏi mặt đất giống như là một con diều, một đầu thì tung bay, một đầu thì bị anh nắm trong tay.

Evan và Elena trợn mắt hốc mồm: Thế, thế này là sao?

"Để cho tiện." Đối mặt với bọn họ, Sigourney tâm tình cực tốt mà bố thí lời giải thích.

Evan và Elena: Hình như cũng tiện thật. So với dùng tay ôm hoặc đẩy.

Chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ dọn dẹp lều vải ma pháp và mấy món đồ lặt vặt khác xong thì đi xuống tàu.

Bọn họ đi khoảng ba phút từ trạm đến đại lộ gần nhất. Trong vòng ba phút này, Sigourney được mọi người chú ý như trong dự đoán.

Thứ nhất là mặt của anh quá dễ nhận biết, người biết anh thì đương nhiên muốn mở mang kiến thức một chút về Trăng Đỏ, tinh linh sa đọa chỉ sống trong những câu chuyện đầy máu me, người không biết đến anh thì cũng bị khuôn mặt được trời ưu ái kia hấp dẫn.

Thứ hai thì là do Sigourney dắt cái quan tài như là chơi diều, chắc anh là con quỷ hút máu duy nhất hành động đặc biệt như thế này nên rất nổi bật.

Mặc cho ai đi ngang qua gần đấy thì đều sẽ nhìn anh và cái quan tài mấy lần.

Sigourney không để ý đến những ánh mắt muôn hình muôn vẻ đến từ bốn phương tám hướng, anh đi cùng hai người Evan đến đường lớn và gọi một chiếc xe đón khách trống. Nhưng anh không vào xe mà lại nhảy lên ngồi trên nóc xe để tiện cho việc dắt theo quan tài.

"Ngài, ngài, ngài làm thế là, là trái... Với quy định." Tài xế là một người trẻ tuổi, lúc này anh ta run run rẩy rẩy lên tiếng nhắc nhở, trong lòng thì hối hận tới mực xanh ruột. Có người bản xứ ở vương thành nào mà không biết gương mặt của Sigourney chứ? Mới vừa rồi anh ta không nhìn kỹ thì đã ngừng xe, ngừng xe rồi thì mới phát hiện người gọi xe chính là vị thần hung ác này... Còn chưa kịp thương tiếc ôm lấy bản thân mình thì đã thấy vị thần này ngang nhiên làm trái với quy tắc giao thông trong vương thành, xuất phát từ nghĩa vụ nên anh ta vẫn phải nhắc nhở vị thần này.

Cảm giác mình không còn sống lâu nữa rồi. Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực 〒▽〒

Sigourney gõ gõ nóc xe: "Lái đi. Không ai làm khó đâu."

Trong sự bình tĩnh và chắc chắn là sự bá đạo vô cùng.

Tài xế trẻ tuổi như chợt có thêm sức mạnh: "Ngài muốn đi đâu? Tháp phù thủy cấp ba đúng không?"

"Đúng, tháp phù thủy cấp ba." Evan ngồi trong xe trả lời.

Tài xế trẻ tuổi khởi động xe, chiếc xe nhỏ nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đại lộ, chạy vượt qua những chiếc xe cơ giới, xe ngựa phục cổ lộng lẫy, thú cưỡi ma thú với hình thù kỳ quái, vừa khéo vừa nhanh... Dường như anh ta đã suy nghĩ thông suốt, ỷ vào trên xe có Sigourney nên anh ta buông thả hoàn toàn, lái vừa điên cuồng vừa ẩu giống như là con mãnh thú trong lòng anh ta đã được thả ra, vi phạm mấy chục quy tắc giao thông trong vương thành.

Evan ngồi nghiêm túc trong xe, bên tai anh là tiếng cười to mạo hiểm kích thích của Elena. Không ngờ gọi đại một chiếc xe thôi mà tài xế lại nằm trong hội đua xe với kỹ thuật cao siêu như thế. Anh trầm ngâm mà nghĩ, có nên hỏi cách liên lạc với tài xế hay không, để lần sau khi vương tọa Rực Rỡ tổ chức giải thi đấu thể thao hằng năm thì có thể mời anh ta tham gia thi đấu đại diện cho tháp phù thủy cấp ba nhỉ?

Mà Sigourney trên nóc xe hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi chiếc xe đổi hướng đột ngột, anh ngồi vững vàng, tay còn dắt quan tài làm từ gỗ thông, càng nhìn càng giống như đang chơi diều.

Nhờ anh tài xế trẻ tuổi không ngần ngại làm trái quy tắc lao nhanh như điên nên đường xe vốn tốn chừng nửa tiếng thì chỉ tốn mười phút mà đã tới.

Evan thanh toán tiền và hỏi cách liên lạc của người nọ, sau đó ba người mới đi tới tháp phù thủy cấp ba người đến kẻ đi.

Tài xế trẻ dừng ở tại chỗ, lanh trí không khởi động xe, quả nhiên chỉ chốc lát sau là đã thấy đội chấp pháp kiểm soát giao thông trong thành.

Không đợi người kia nói thì anh ta đã tự ôm mình rồi run lẩy bẩy, sắc mặt xám xịt, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh thấy chưa? Trên nóc xe là ngài Trăng Đỏ đó! Thế mà ngài ấy lại lên xe của tôi, ngài ấy còn nói không có thời gian nữa..." Anh ta để lại khoảng trống để người ta mặc sức tưởng tượng.

Quả nhiên, người của đội chấp pháp đồng cảm cúi người vỗ vỗ vai của anh ta và cũng không nói trừng phạt gì cả mà còn an ủi: "Không sao, không sao. Anh đi đi. Hôm nay cũng đừng đi làm nữa, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Tài xế trẻ tuổi đỏ cả mắt nhẹ gật đầu, khởi động chiếc xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ.

Chờ tới khi đi xa đội chấp pháp thì anh ta mới nhếch miệng cười lớn, giơ tay lên vung mạnh một cái: Sướng quá!

Lâu lắm rồi chưa được lái xe đã như vậy trong vương thành!

Lần sau phải chở ngài Trăng Đỏ lần nữa mới được!

Lúc này Sigourney được nhớ nhung đang đứng trên tầng cao nhất của tháp phù thủy. Evan và Elena đã không còn ở bên cạnh anh mà đã tự đi giao nhận nhiệm vụ rồi. Chỉ còn cái quan tài làm từ gỗ thông là còn bị anh dắt trong tay.

Nơi này là đài chiêm tinh của tháp phù thủy cấp ba, là nơi gần bầu trời nhất.

Lúc này trời còn tối tăm, đầy sao lấp lánh trong màn đêm, giống như mảnh kim cương vỡ và rơi xuống tựa lông thiên nga, cực kỳ xinh đẹp.

Cơn gió lạnh khô hanh thổi qua nhưng không thể nào thổi xuyên qua tầng bảo hộ trên đài chiêm tinh. Lúc này, mái tóc dài màu trắng bạc để thả sau lưng Sigourney cũng nằm yên, không nhúc nhích tí nào.

Anh đi đến trước quan tài, mở nút buộc dây thừng và nắp quan tài ra. Sau đó khoanh tay, nhìn vào trong quan tài đầy hứng thú, giọng nói của anh cũng vui sướng: "Cảm giác như thế nào?"

Ash không thể trả lời.

Cậu có hơi choáng, không, là rất choáng.

Bị lơ lửng, trên không chạm trời dưới không chạm đất, cảm giác chơi vơi rất là không thoải mái, mà cậu còn bị kéo đi một khoảng, cuối cùng thì lắc lư qua lại mãi nên choáng váng.

Cậu chóng mặt mà nhìn Sigourney, rốt cuộc cậu cũng biết thủ đoạn của Sigourney rồi. Và cũng biết tại sao Sigourney phải làm khổ cậu... Khi ở trạm thành Thiên Bình, Evan cũng làm chiếc quan tài chứa Sigourney trôi nổi như thế, sau đó thì cậu ôm chiếc quan tài.

Chắc hẳn ngay lúc đó Sigourney cũng vừa choáng vừa buồn nôn như cậu bây giờ.

Có lẽ khi ấy Sigourney đã ghi nợ cậu.

Ash cảm thấy bất đắc dĩ, đúng là một con quỷ hút máu nhỏ nhen. Nhưng mà nếu là Sigourney thì thỉnh thoảng nhỏ nhen cũng trở nên rất đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc