TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀ THẦN TRỢ CÔNG

Lawton bất tỉnh được ba tên phù thủy đi theo gã vội vàng mang đi chữa trị.

Trước khi đi họ còn nghiêm túc nói: "Tháp phù thủy cấp một sẽ không bỏ qua cho mày."

Ash nhớ trong những quyển tiểu thuyết phiêu lưu của Elena, nhân vật phản diện luôn nói như thế khi thất bại, nhưng trong lần gặp mặt tiếp theo thì vẫn bị nhân vật chính đánh tơi bời.

Cậu cảm thấy tháp phù thủy cấp một chắc chắn là nhân vật phản diện rồi.

Cho nên cậu cũng không để ý đến sự uy hiếp của họ.

Giáo viên môn thực chiến thoải mái cho phép mấy người kia nghỉ học, sau đó ông đầy hứng thú đi đến trước mặt Ash, cắm thanh kiếm to sang bên cạnh: "Nắm bắt thời cơ đúng lúc đấy, sức lực cũng khá. Trò tên gì? Trước đây từng rèn luyện à?"

"Ash Erwin." Người đàn ông này có thân hình cao lớn, Ash cũng chỉ cao tới ngực ông, chỗ mắt cậu nhìn thấy chính là cơ ngực rắn chắc cường tráng, cảm giác cực kỳ thân quen này khiến Ash nhớ đến chú Derek, vẻ mặt cậu trở nên dịu dàng trong vô thức: "Em từng được chú hàng xóm dẫn đi rèn luyện."

"Trò có thể gọi tôi là thầy Zekks." Người đàn ông nói tên mình rồi cười nói, "Trò có hứng đánh một trận với tôi không? Để tôi xem tài nghệ thật sự của trò." Ý bóng gió là vừa rồi cậu hạ gục Lawton quá nhanh, ông còn chưa thấy rõ năng lực thực tế của cậu.

Ash gật đầu đồng ý... Có một khoảng thời gian ở thôn Dogo, ngày nào cậu cũng bị chú Derek lôi đi đánh nhau để rèn luyện.

Thế là khi nắm đấm và chân va chạm nhau, cậu tìm lại cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp trong lúc chiến đấu.

Đầu tiên là những cái va chạm hoàn toàn bằng sức lực không hề có kỹ xảo, có lẽ Zekks cũng không ngờ thiếu niên trông như gầy gò trước mặt lại có lá gan đọ sức lực với ông. So bì với ông xem xương cốt ai cứng rắn hơn, cơ thể ai mạnh mẽ hơn ư?

Ồ.

Zekks tốt bụng giảm bớt sức, nhưng vẫn chờ mong dáng vẻ thảm thương sau khi thua của thiếu niên như xem kịch vui.

"Ầm", "Ầm", "Ầm", "Ầm"...

Tiếng da thịt va chạm nhau nặng nề.

Tấn công xen kẽ với đỡ đòn.

Sau hơn mười đòn qua lại, Zekks kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào ông đã quên giảm sức và bị khơi gợi dùng hết sức. Nhưng khi đối mặt với trăm phần trăm sức lực của ông, thiếu niên chỉ cẩn thận đón đỡ, hoàn toàn không bị ông áp đảo.

Trái lại tay chân ông lại hơi hơi đau.

Da thịt của thằng nhóc này làm từ nguyên liệu luyện kim đấy à?

Zekks không thể tin nổi, sự tán thưởng hiện ra trong mắt ông, thoáng chốc ông đổi cách chiến đấu từ cứng đối cứng sang kỹ xảo chiến đấu. Nực cười, dù sao cũng là thầy, lần đầu tiên lại thua dưới tay học trò, vậy làm sao ông dạy dỗ gì nữa?

Quả nhiên, sau khi thay đổi cách chiến đấu, Ash lập tức có sơ hở.

Kỹ xảo chiến đấu của cậu chỉ được đội đi săn rèn luyện trong một mùa hè, kinh nghiệm thực chiến cũng ít đến đáng thương, hoàn toàn không thể so sánh với vị kiếm sĩ Zekks kinh nghiệm lâu năm được.

Chẳng bao lâu sau, cậu lập tức bị Zekks bắt được hai tay, thua trận.

Lúc này hai người đều mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển, sương trắng bốc lên từ trên người họ hòa vào không khí rét lạnh.

"Thằng nhóc này được đấy." Đôi mắt của Zekks tỏa sáng: "Các tố chất như sự nhanh nhẹn và sức chịu đựng đều đạt tối đa! Trò làm phù thủy thì tiếc lắm, trò có cân nhắc làm kiếm sĩ không?"

"Đại ca à, sao lại nói kiểu đó!" Một giọng cười hì hì xen vào: "Phù thủy có tiền đồ hơn kiếm sĩ chứ, cũng mạnh hơn, bị ngu mới chọn làm kiếm sĩ đúng không?"

Ash nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện có thêm vài người trong sân huấn luyện.

Người thanh niên vừa nói chỉ sau lưng Ash, đó là rìa sân huấn luyện ngoài trời, nó nằm trong góc tối: "Lúc nãy bọn tôi ở chỗ đó. Từ lúc cậu bắt đầu đánh thằng ranh kia." Anh ta thân thiện dựng ngón cái với Ash: "Đúng rồi, tôi tên Pitt. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một phù thủy đánh nhau giỏi như cậu đấy, rất hân hạnh được gặp cậu."

Ash nở nụ cười: "Chào anh." Cậu phát hiện những người này đều không mặc trường bào phù thủy mà là mặc quần áo kiếm sĩ, cơ thể khỏe khoắn mạnh mẽ, không giống như là học sinh của học viện.

"Bọn họ đều là kiếm sĩ." Zekks nói, "Được phù thủy trong học viện tuyển vào làm hộ vệ, đến đây để huấn luyện. Nếu chỉ có mỗi phù thủy chọn môn thực chiến thôi thì môn học này đã bị xóa sổ do thiếu người rồi."

Ông nhìn về phía Ash: "Nếu sau này trò vừa ý kiếm sĩ nào thì cũng có thể xin học viện và để họ tới chỗ tôi huấn luyện. Tối đa là hai người."

Không đợi Ash gật đầu, ông lại nở nụ cười: "Tuy rằng tôi cảm thấy trò không cần kiếm sĩ bảo vệ."

Ash: "..."

Sau đó là buổi học chính thức.

Zekks đã biết rõ khả năng của Ash không chút do dự ném Ash vào đội ngũ các kiếm sĩ. Tất cả nhiệm vụ và chỉ tiêu cho cậu đều giống như các kiếm sĩ.

Anjar rõ ràng đã kéo bạn mình đến học cùng nhưng cuối cùng vẫn lẻ loi nhìn Ash đổi mồ hôi như mưa ở bên kia, rồi nó lại nhìn cánh tay bắp chân nhỏ bé của mình, Anjar thở dài đau thương, tiếp tục thực hành bài tập phát triển cơ thể Zekks dạy nó, nó làm liên tục rồi bắt đầu thở hồng hộc.

Ash giỏi quá. Trong đầu nó còn đang tuần hoàn hình ảnh Ash và thầy Zekks khi đấu với nhau, mạnh mẽ, đầy sức lực, làm người ta hoa mắt.

Thảo nào Ash có thể hẹn hò với ngài Trăng Đỏ.

Nếu như nó có thể làm được như Ash, có lẽ nó cũng có thể hẹn hò với cô Elena nhỉ?

Môn thực chiến kết thúc khi Ash và các kiếm sĩ kết tình chiến hữu sâu đậm và trong những suy nghĩ viển vông của Anjar.

Sau khi tan học, Zekks còn không cam lòng vỗ vỗ vai Ash: "Ngày nào chán làm phù thủy rồi thì trò hãy thử kiếm sĩ đi. Cảm giác vung kiếm sướng hơn chơi với mấy công thức số học khó hiểu đó gấp trăm lần."

Sau môn thực chiến chính là thời gian nghỉ trưa.

Ash và Anjar cùng đi đến cửa học viện. Anjar vừa đi vừa thán phục: "Không ngờ thầy Zekks thích anh như vậy! Thầy ấy là Zekks đó!"

Cách thức chiến đấu của kiếm sĩ phụ thuộc vào tinh thần vững chắc, cơ thể bền bỉ và trang bị phù phép cực tốt.

Cơ thể mạnh thì mới có thể gánh nổi trang bị mạnh.

Mà Zekks, nghe nói sau khi ông mặc bộ trang bị phù phép được chế tạo riêng, ông có thể trực tiếp chiến đấu với phù thủy áo bào xám. Zekks chính là một trong những kiếm sĩ mạnh nhất trên Ilov.

Ash nghe Anjar nhạy bén tin tức lải nhải, cậu cũng gật đầu đồng ý.

Thầy ấy rất mạnh.

Có lẽ là do năng lực cảm nhận, cậu chiếm rất nhiều ưu thế khi cận chiến, cậu có thể lờ mờ đoán được động tác kế tiếp của Zekks. Nhưng dù cậu dự đoán được, cậu cũng không có cách nào tránh né. Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của Zekks khiến ông có thể thay đổi chiêu thức trong nháy mắt khi bị nhìn thấu, làm cho những dự đoán của cậu trở nên vô dụng.

Đây là lần đầu tiên Ash thấy năng lực cảm nhận của mình bất lực như thế.

Thế là cậu không khỏi nhắc nhở bản thân, năng lực của mình cũng không hề hoàn mĩ. Chắc chắn trên Ilov vẫn còn nhiều người mạnh mẽ như Zekks, mình không thể hoàn toàn ỷ lại năng lực của mình. Bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ vấp ngã vì nó.

Vừa đến cửa học viện, hai người đã nhìn thấy Yolande mặc áo sơ mi viền ren và váy hoa dài, bím tóc dài màu nâu sẫm rủ trước ngực. Anh ta đang chờ đợi Anjar. Chỉ cần rảnh rỗi, anh ta sẽ đưa đón Anjar đi học.

Lúc này thấy Ash và Anjar đi đến, anh ta nở nụ cười: "Nghe nói cậu đánh bay thằng cháu trai Lawton ở lớp thực chiến à?"

Ash: "...Đúng vậy." Sao anh ta biết nhanh vậy? Không hổ là tổng biên tập nhật báo Rực Rỡ.

"Anh, anh nghe em nói nè!" Anjar chạy tới, nắm chặt tay Yolande, đôi mắt sáng lấp lánh: "Anh Ash siêu giỏi! Thậm chí thầy Zekks cũng khen anh ấy mấy lần!"

"Ồ, thật hả?" Yolande cười cười với Ash, sau đó ra hiệu hẹn gặp lại rồi nắm tay Anjar đi về nhà, anh ta dịu dàng nói: "Này Anjar, kể thật kỹ cho anh nghe chuyện đã xảy ra đi..."

Ash chớp mắt mấy cái, linh tính mách bảo có lẽ ngày mai cậu sẽ lên trang đầu nhật báo.

Sau khi trở lại tháp phù thủy, cậu chỉ thấy ngài Nance, nhưng không nhìn thấy Sigourney đâu.

"Cậu ta đi nhận tài nguyên mà tháp phù thủy cấp một cam kết rồi." Nance nói cho cậu biết.

Chẳng phải ngài Nance sẽ đi ư? Ash kinh ngạc, tối hôm qua Sigourney còn nhắc nhở ngài Nance đừng làm người tốt nữa mà.

Nance nhìn thấu thắc mắc trong mắt Ash, ông nở nụ cười bất đắc dĩ: "Mấy người tháp cấp một khó nói chuyện lắm. Sigourney nói sợ ta bị người ta bắt nạt tới khóc, nên quyết định đi thay ta rồi."

Giống như là bị gợi lên nỗi niềm tâm sự, Nance kéo Ash ngồi cạnh ông, ông thở dài: "Có vài người trong tháp cấp một luôn cho rằng mình thượng đẳng hơn người khác, đi tới địa bàn của bọn họ, nhất là đến để giành lợi ích của bọn họ, chắc chắn thái độ của bọn họ cực kỳ tệ, bị họ châm chọc khiêu khích là nhẹ rồi đấy."

Nói chung cậu đã thấy rõ thái độ của tháp cấp một từ sắc mặt của Lawton hôm nay trong sân huấn luyện rồi.

Ash mím môi, nhưng Sigourney vẫn đi rồi...

"Ta nói để ta đi cùng cậu ta, nhưng Sigourney vẫn không chịu, nói là ta cản trở." Nance cực kỳ buồn rầu: "Biết vậy vào lúc đoạt tháp vào mười năm trước, ta nên chiếm luôn tháp cấp một cho rồi, chọn tháp cấp ba làm gì."

Ash mở to hai mắt, cảm thấy hình như mình đã nghe thấy một chuyện cực kỳ ghê gớm.

Nance nhìn nét mặt của cậu, ông bị chọc cười.

"Được rồi, để ta nói cho cậu nghe một bí mật nhỏ." Ông nói: "Cậu có biết vì sao lúc trước ta và Sigourney lại chọn đoạt tháp cấp ba không?"

Ash lắc đầu.

"Tháp phù thủy dưới cấp tháp vương tọa, từ cấp một đến cấp mười hai đều có thể đoạt được."

"Vị trí cấp một chắc chắn sẽ có người khiêu chiến nườm nượp. Mà mấy tháp cấp thấp là thì yếu xìu, cũng dễ dàng có người khiêu chiến."

"Cấp ba thì an toàn hơn rất nhiều."

"Người muốn chiếm lợi sẽ ăn may khiêu chiến tháp cấp thấp. Những người tự tin với sức mạnh của mình, có quyết tâm lọt vào ba người mạnh nhất thì bình thường đều khiêu chiến tháp cấp một và tháp cấp hai."

Nance chậm rãi nói: "Cấp ba rất an toàn, người đoạt tháp ít, phiền phức cũng ít."

"Lúc trước vì lẽ đó nên ta và Sigourney mới chiếm tháp cấp ba." Nói đến đây, ông lại ỉu xìu: "Biết vậy ta đã không chê phiền phức, chiếm tháp cấp một luôn cho rồi. Không thì bây giờ cũng đâu cần nhìn bộ dáng kiêu ngạo hống hách của tháp cấp một đúng không?"

Ash suy nghĩ một chút: "Cũng chưa muộn lắm."

Nance: "Sao?"

Ash nghiêm túc nói: "Đợi cuộc chiến đoạt tháp tiếp theo bắt đầu, chúng ta sẽ chiếm tháp của bọn họ, giờ vẫn chưa muộn."

Nance vỗ tay một cái: "Đúng vậy!" Ông sực tỉnh: "Chờ ta đoạt tháp của bọn họ, bọn họ làm gì còn sức ra oai?"

Ông bật cười ha ha: "Ấy chà, ta đúng là lười quen thói rồi nên không nghĩ đến chuyện này."

Sigourney vừa trở về, anh đứng dựa vào cửa phòng, nhìn một già một trẻ trong phòng nói về việc nắm chắc tháp cấp một trong tay một cách nhẹ nhàng.

Vô cùng ngông cuồng, mèo khen mèo dài đuôi.

Không khiêm tốn chút nào cả.

Anh giơ tay gõ cửa phòng một cái để nhắc nhở, sau khi hai người trong phòng nhìn sang, cánh môi tái nhợt cong thành một đường cong tuyệt đẹp.

"Ý tưởng này không tồi." Anh nói: "Tính thêm tôi nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc