TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀM CHÚNG TA TÁI HÔN



Tro bụi lá rụng bay đầy trời.
Đôi tình nhân ngồi trên ghế đá rời đi, không biết là do hôn đủ rồi, hay là ngại gió quá lớn nên tìm nơi riêng tư khác tiếp tục hôn.
Đầu óc Kim Hi Nhược rối bời, liên tục nghĩ về những lời Lục Thanh Hoan nói.
Cô cảm thấy tiếng Trung thật sự quá khó khăn, nếu là câu đơn thì cô còn hiểu được, nhưng nếu ghép lại thì cô lại không hiểu lắm.
Không có cảm giác với đàn ông có nghĩa là gì? Là ý mà cô hiểu sao?
Kim Hi Nhược liếm đôi môi bị gió thổi khô, không xác định lặp lại lời chị nói: "Không có cảm giác với đàn ông?"
Đã nói đến nước này, không có gì phải giấu giếm nữa, Lục Thanh Hoan thở phào, thản nhiên nói: "Chị là les."
Kim Hi Nhược hé miệng, câm lặng.
Đúng là cô không hiểu sai ý thật.
Chỉ là cô không bao giờ ngờ Lục Thanh Hoan thích phụ nữ......
Không có cảm giác khi diễn cảnh hôn với đàn ông, vậy nếu là phụ nữ......
Nếu là cô......
Kim Hi Nhược lại nghĩ đến nụ hôn trong phòng hóa trang, tim đập thình thịch lên.
Cô không thể hiểu được vì sao tim lại đập nhanh hơn, như thể choáng váng ngơ ngẩn nhìn Lục Thanh Hoan, sau đó mới tìm lại được giọng nói của mình: "Sao lại nói cho em biết?"
Đây cũng là điều mà Lục Thanh Hoan khó hiểu.
Về xu hướng tính dục, trừ bỏ Quý Thiển Ngưng, Lục Thanh Hoan chưa từng nói với những người khác bao giờ.

Nhưng vừa rồi, khi Kim Hi Nhược dùng cặp mắt to tròn nói với cô thì những lời đó lại buột miệng thốt ra, muốn thu lại cũng không kịp nữa.
"Thích người đồng giới cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu?" Lục Thanh Hoan rất nhanh đã tìm lý do biện minh cho mình, nói: "Hơn nữa chúng ta là bạn bè, nói cho em cũng không có gì."
Hầu hết các nước trên thế giới đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, thích người cùng giới đúng là không phải chuyện gì kỳ lạ cả.

Nhưng vì sao lại nói cho cô ngay lúc này? Hại lòng cô càng thêm rối bời.
Kim Hi Nhược không muốn bị nhìn thấu, đôi mắt hơi lóe, ha hả cười gượng nói: "Hóa ra là vậy.

Vậy thì......!em đây không học được rồi."
Học không được? Là muốn nói cô ấy thích người khác phái sao?
Lục Thanh Hoan nhìn cô một cái thật sâu, không nói gì cả.
Mối tình đầu của Kim Hi Nhược là tình đơn phương cậu bạn hotboy lớp bên cạnh, sau khi ra mắt cô cũng từng là người hâm mộ của một idol nam.


Nếu là trước kia có người hỏi cô có phải là thích người khác phái không, chắc chắn cô sẽ không do dự mà trả lời là phải.
Nhưng từ sau nụ hôn ngoài ý muốn ở phòng hóa trang, sau khi biết được xu hướng tính dục của Lục Thanh Hoan thì cô có hơi bối rối về bản thân mình.
Cô càng ngày càng chú ý đến Lục Thanh Hoan, nhiều đến mức ngay cả cô cũng không phát hiện.
Khi chờ diễn trên phim trường, cô luôn không kiềm lòng lén lút nhìn Lục Thanh Hoan đối diễn với người khác.

Khi nhìn thấy Lục Thanh Hoan diễn cảnh tình cảm với Chu Nghị thì không có cảm giác gì.

Nhưng khi thấy Lưu Hân Duyệt cứ nũng nịu gọi "Sư tỷ" quấn lấy Lục Thanh Hoan, thì cô luôn thấy khó chịu trong lòng.
Kim Hi Nhược đến Trung Quốc đã gần ba năm nhưng những người quen biết không nhiều lắm, được gọi là bạn bè thật sự thì cũng chỉ có Quý Thiển Ngưng và Lục Thanh Hoan.
Quý Thiển Ngưng kết hôn nên cô không tiện làm phiền, gần bởi vì đóng phim nên thường xuyên liên lạc với Lục Thanh Hoan.

Lục Thanh Hoan là người rất dịu dàng tinh tế, ở chung với chị làm người ta cảm thấy rất thư thái, cô rất thích ở cạnh chị.
Lục Thanh Hoan là một trong số ít bạn bè của cô ở Trung Quốc, cũng là người bạn rất quan trọng, cho nên khi nhìn thấy Lưu Hân Duyệt và Lục Thanh Hoan nói chuyện vui vẻ thì cô sẽ ghen tỵ.
Có thể là tính chiếm hữu tình bạn giữa các cô gái đang gây rối?
Kim Hi Nhược cảm thấy cứ như vậy thì không được, vậy thì hẹp hòi quá, làm bạn bè cô không có quyền can thiệp vào việc Lục Thanh Hoan kết bạn với những người khác.
Cảm xúc thăng trầm phức tạp này vẫn luôn phá rối cô, tận đến khi cô đóng máy.
Kim Hi Nhược ở trong phim đóng vai nữ hai nhưng không nhiều cảnh diễn lắm, cô và Lục Thanh Hoan đồng thời vào đoàn làm phim nhưng cô lại rời đoàn trước chị.
Đoàn phim tâm lý chuẩn bị hoa tươi cho cô.
Quay phim xong có thể nghỉ ngơi nhưng Kim Hi lại không vui lắm.

Cô ôm bó hoa tươi kia, tạm biệt đoàn làm phim, khi xoay người rời đi thì trong lòng lại thấy trống rỗng.
Bộ phim tiếp theo của cô không biết phải đợi tới khi nào.
Ở nhà nhàn rỗi mấy ngày, tâm trạng của Kim Hi Nhược càng ngày càng sa sút.

Ban đầu là phiền lòng không biết có người nào tìm cô đóng phim không, sau đó người đại diện từ Hàn Quốc bay qua tìm cô nói có phim đóng, thì cô vẫn thấy phiền.
Người đại diện thấy mặt mũi cô não nề, sợ cô nín nhịn lâu ngày nên khuyên cô ra ngoài đi dạo một chút.
Kim Hi Nhược gật đầu đồng ý nhưng thực tế lại không muốn cử động.
Đầu tháng 12, 《 Vinh quang của anh 》 chính thức đóng máy.
Kim Hi Nhược nhìn thấy đạo diễn gửi lì xì trong nhóm Wechat, nhàm chán giành một cái, chậm chạp gõ chữ.
Cô vẫn chưa quen nhắn tin bằng tiếng Trung lắm, gõ nửa ngày mới gõ ra bốn chữ "Đóng máy vạn tuế", rồi gửi đi.
Dòng chữ trước mắt chợt lóe lên, là một tin nhắn giống hệt tin cô vừa gửi.
Thấy rõ hình đại diện của người gửi tin nhắn, tinh thần Kim Hi Nhược phấn chấn hẳn lên lên, mây đen phủ trong lòng cô nhiều ngày nay hoàn toàn mất sạch, ngón tay cô nhanh chóng gõ ra sáu chữ: "Thanh Hoan chị đóng máy rồi!"
Lục Thanh Hoan nhắn trả lời lại trong nhóm: "Đúng vậy [ mỉm cười ]"
Kim Hi Nhược như được tiêm máu gà, click mở avatar Lục Thanh Hoan, tiến vào cuộc trò chuyện riêng, gấp gáp gửi ghi âm cho đối phương: "Rốt cuộc chị cũng đóng máy! Ngày nào em cũng ở nhà chán gần chết."
Lục Thanh Hoan quay phim suốt một ngày vô cùng mỏi mệt, nhưng nghe được giọng cô thì khóe miệng chị vô thức cong lên, hàn huyên tâm sự với cô.
Đang nói chuyện, đột nhiên Kim Hi Nhược nói: "Chừng nào chị có thời gian thì đến nhà em, em nấu cơm cho chị ăn."
Mỗi lần Lục Thanh Hoan quay phim xong đều sẽ nghỉ ngơi bình ổn tâm trạng một thời gian, chị không hề nghĩ ngợi, nói: "Ngày mai đi."
Cái trả lời này làm Kim Hi Nhược trở tay không kịp, trong một ngày có quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị, nhưng cô sợ nếu bỏ qua lần này thì lần sau sẽ rất khó hẹn Lục Thanh Hoan.
Ngày mai vẫn là một ngày lành.
Nghĩ vậy, Kim Hi Nhược sảng khoái nói: "Ngày mai thì ngày mai, em ở tại......"
Kim Hi Nhược nói địa chỉ, sợ nàng chị tìm không thấy nên lại gửi định vị qua
......
Lục Thanh Hoan đúng hẹn tới.
"Ting tong --"
"Đến đây!" Kim Hi Nhược mang dép lê chạy đến mở cửa.
Lục Thanh Hoan đứng ngoài cửa, tố nhan, chị không trang điểm, sạch sẽ như đóa hoa ly mới nở.
Kim Hi Nhược ngây người vài giây, nghiêng người để chị vào nhà, chỉ vào cái túi nặng trĩu trên tay chị: "Chị mua nhiều trái cây như vậy làm gì?"
"Lần đầu tiên đến nhà em, cũng không thể đi tay không đến." Lục Thanh Hoan cười nói: "Đây là lễ nghĩa của người Trung Quốc."
"Đây là nhà em thuê, không phải nhà em.

Lần sau đừng mua, mua nhiều nặng gần chết."
"Thấy em thích ăn trái cây, cho nên mới mua nhiều như vậy."
Kim Hi Nhược vui vẻ trong lòng, ý bảo chị mang dép lê trên tủ giày, nhận lấy túi trái cây, vừa la lên "Trời ơi, canh cá của em" vừa chạy vào phòng bếp.
Nửa giờ sau, đồ ăn lên bàn.
Ba món ăn gia đình rất bình thường, tất cả đều là món đặc trưng của Trung Quốc.
Kim Hi Nhược ngại ngùng nói: "Vốn muốn làm cho chị vài món ăn truyền thống Hàn Quốc, nhưng không có đủ nguyên liệu và không đủ thời gian chuẩn bị."
"Vậy lần sau đi." Lục Thanh Hoan không đặc biệt để ý lắm về đồ ăn, chị thường xuyên làm việc nhà nhưng sẽ không nấu ăn.


Trông ba món này không tệ lắm, mùi vị cũng rất thơm, chị ăn thử thì thấy rất ngon, giơ ngón tay cái lên, nói: "Rất tuyệt đấy chef Kim."
Kim Hi Nhược múc canh cho chị, nói: "Vậy chị ăn nhiều một chút."
Khi đóng phim phải ăn cơm hộp đến phát chán, bây giờ ăn những món ăn gia đình tự nấu lại như là mỹ vị nhân gian, Lục Thanh Hoan đã quên là phải kiểm soát chế độ ăn uống, ăn từng miếng vô cùng thích thú.
Kim Hi Nhược thấy chị ăn vui vẻ, bản thân cũng vui vẻ theo, nói: "Thật ra hôm nay là sinh nhật em đó."
Lục Thanh Hoan dừng động tác gắp đồ ăn: "Sinh em không phải là tháng 5 sao?"
"Không phải ạ."
"Chị thấy hồ sơ Weibo em ghi là tháng 5 mà."
Kim Hi Nhược rất ít dùng Weibo, cô cũng không nhớ rõ mình ghi gì trên Weibo nữa, nói: "Cái kia là giả, hôm nay mới là sinh nhật em."
Lục Thanh Hoan kinh ngạc, vội buông đũa, nói: "Ngại quá, chị chưa chuẩn bị quà cho em gì cả."
"Không có việc gì không có việc gì, chị cũng không biết mà." Kim Hi Nhược lém lỉnh chớp mắt, nói: "Lần sau nhớ bổ sung nha."
Lục Thanh Hoan nhấp môi cười nhẹ, nói: "Được, lần sau sẽ bù cho em.

Sinh nhật vui vẻ nha em.
"Cảm ơn chị."
Không mua quà nhưng không thể thiếu bánh kem được, Lục Thanh Hoan cầm điện thoại: "Chị đặt cho em một cái bánh kem nha."
"Không cần bánh kem." Kim Hi Nhược ngăn chị lại, "Sinh nhật em chưa bao giờ ăn bánh kem, bởi vì em dễ béo lắm, không dám ăn."
"Vậy sinh nhật em ăn gì, đồ chua à?" Lục Thanh Hoan nói đùa.
"Đồ chua cũng có, nhưng có một thứ tuyệt đối không thể thiếu."
"Thứ gì?"
"Chị chờ em một chút."
Kim Hi Nhược nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, lấy một chai rượu in tiếng Hàn, đặt mạnh lên bàn, nói: "Đây là em đi dạo một lúc lâu mới mua được, rượu đặc sản ở Hàn Quốc bọn em, nồng độ cồn không cao, dễ uống hơn rượu Trung Quốc."
Lục Thanh Hoan nhìn phòng ngủ mở rộng, lại nhìn chai rượu rõ ràng đã được mở nắp kia, hỏi: "Em để rượu trong phòng ngủ à?"
Kim Hi Nhược xấu hổ gãi gãi đầu, nói: "Bởi vì em thích uống rượu, có đôi khi mất ngủ, ngủ không được sẽ uống một chút, sau đó thì có uống đến bình minh luôn."
Lục Thanh Hoan nghĩ đến cảnh nửa đêm cô dựa vào đầu giường một mình uống rượu giải sầu, vẫn cứ cảm thấy đằng sau nụ cười rực rỡ của cô cất giấu rất nhiều bí mật, nhẹ giọng nói: "Nhìn không ra em lại là người thích uống rượu đó."
"Người Hàn Quốc bọn em rất thích uống rượu." Kim Hi Nhược vỗ ngực tự hào nói.
Lục Thanh Hoan buồn cười, nói: "Đáng tiếc là chị tới tháng, hôm nay không thể uống rượu cùng em rồi."
"Vậy sao......" Kim Hi Nhược có chút tiếc nuối, nhưng chuyện này không thể miễn cưỡng, vội hỏi chị: "Bây giờ chị có khó chịu không?"
Lục Thanh Hoan lắc đầu, nói: "Không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi." Kim Hi Nhược vui vẻ nói: "Chị uống canh là được rồi, rượu để tự em uống là được."
Tự mình uống thì không cần phải lấy ly, Kim Hi Nhược giơ chai rượu chạm vào bát canh của chị, sau đó tu luôn chai rượu.
Lục Thanh Hoan thấy vậy thì tò mò nói: "Tửu lượng em tốt lắm sao?"
Kim Hi nghĩ một chút, nói: "Cơ bản là chưa say bao giờ."
"Vậy cũng đừng uống quá nhiều, không tốt cho sức khỏe."
Ngón tay Kim Hi Nhược vẽ loạn lên thân chai rượu, nói: "Em uống một nửa, để lại một nửa thì được chứ."
Để lại một nửa dành cho lúc ngủ không được thì uống sao? Lục Thanh Hoan thiếu chút nữa đã hỏi ra miệng, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật cô nên dừng lại, chỉ nói: "Uống đi."
Kim Hi Nhược nghiện rượu, nói chỉ uống một nửa thì chỉ uống một nửa.

Cô uống không nhiều, nhưng đến cuối lại có phần vui vẻ nên nói huyên thuyên không ngừng.
Lục Thanh Hoan nghe cô kể những chuyện vui khi cô còn ở trong nhóm nhạc nữ tại Hàn, thấy cô nói rất sinh động, dần dần nghe đến say mê.
Đang nói, bỗng cảm xúc Kim Hi Nhược thấp xuống, nói: "Lúc ở Hàn Quốc thì em đều ăn sinh nhật với fans, vui thì vui đó, nhưng không hề vui chút nào."
"Tại sao?"
"Em thích ca hát, nhưng em lại không thích hình tượng công ty xây dựng cho em." Kim Hi Nhược chống cằm lên bàn, ngón tay chậm rãi gõ bình rượu, chau mày chặt, "Bọn họ luôn muốn biến em thành nữ thần gợi cảm.

Em không thích mang những bộ đồ thiếu vải nhảy múa ca hát trên sân khấu, em không thích nở nụ cười giả tạo với người khác, cũng không muốn nói dối fans."
Lục Thanh Hoan vốn đang ngồi rất thoải mái, nghe vậy thì chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn vòng xoáy trên đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên đây là lý do em lấn sân sang diễn xuất sao?"
"Dạ." Kim Hi Nhược gật gù, nói: "Đóng phim có thể diễn đủ loại nhân vật, em thích cảm giác tự do này, rất chân thật, rất vui sướng."
"Lúc trước em lừa chị đó.

Em không muốn về Hàn Quốc là bởi vì em có một đứa em trai, nó vẫn đang học đại học.

Ba mẹ em trọng nam khinh nữ, bọn họ không thích em làm ngôi sao, nhưng lại hy vọng em có thể cho bọn họ rất nhiều, thật nhiều tiền.

Bọn họ không hề thương em chút nào."
Đoạn sau có hơi thiếu mạch lạc nhưng không ngăn cản việc Lục Thanh Hoan nghe hiểu.

Cô không ngờ người nhà của Kim Hi Nhược lại như vậy, cuối cùng cô bé lại nghẹn ngào làm lòng chị chấn động, muốn thử cô ấy có khóc hay không.
Đột nhiên Kim Hi Nhược bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh to tròn đỏ hoe nhưng bên trong lại không có nước mắt.
Lục Thanh Hoan hơi giật mình.
Kim Hi Nhược nhăn cái mũi xinh đẹp, cười với chị, nói: "Yên tâm, em quen rồi, sẽ không khóc đâu."

Lục Thanh Hoan: "......"
"Em rất kiên cường, em sẽ không khóc vì bọn họ đâu." Như sợ chị không tin, Kim Hi Nhược lại bổ sung.
Lục Thanh Hoan không biết là cô kiên cường thật, hay là vờ kiên cường nữa, nghe mà chua xót, mở miệng muốn nói.
"Chị không cần an ủi em." Kim Hi Nhược nói: "Em có sự nghiệp của mình, có những người bạn như mọi người là được rồi."
Càng chua xót hơn.
Lục Thanh Hoan than nhẹ một tiếng, nhịn không được xoa đầu cô, nói: "Sau này có gì không vui thì cứ nói với chị."
"Em có không vui đâu, ngày nào em cũng rất vui mà." Kim Hi Nhược ngẩng đầu cười tươi.
Lục Thanh Hoan cảm thấy này nụ cười có hơi chói mắt, muốn nói gì đó.
"Meo --"
Mắt cá chân bị bị một vật gì đó xù xù chạm vào, Lục Thanh Hoan vô thức kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn thử: "Thứ gì vậy?"
"Meo --"
Một con mèo béo màu cam ngẩng đầu quan sát chị, trong miệng liên tục kêu "méo mèo meo", không biết là do đói bụng, hay đang chào chị nữa.
Lục Thanh Hoan vui vẻ nói: "Đây là mèo em nuôi à?"
Lần trước khi Kim Hi Nhược đăng chị đã thấy rồi, nhưng khi vào cửa thì không thấy nên Lục Thanh Hoan quên mất.
Kim Hi Nhược bế mèo múp lên, cầm hai chân trước của nó vẫy vẫy với Lục Thanh Hoan, nói: "Vâng, là lúc em vừa đến Trung Quốc thì nhặt được, nó tên là Tiểu kim."
"Lông hơi cam mà, sao gọi là Tiểu Kim?"
"Cùng họ với em đó mà."
Lục Thanh Hoan đã hiểu, chị cười cười, vươn tay cào cằm con mèo, thấy hơi ngứa tay: "Chị ôm nó một cái được không?"
"Được chứ, nhưng nó nặng lắm, chị cẩn thận một chút." Kim Hi Nhược đặt mèo béo vào tay chị.
"......!Nặng ghê!" Hai cánh tay Lục Thanh Hoan suýt nữa đã bị đè xuống.
"Meo meo--" Tiểu Kim như là bất mãn vì người khác nói nó béo, đầu dụi vào ngực Lục Thanh Hoan.
"Đáng yêu ghê." Lục Thanh Hoan yêu thích không nỡ buông tay.
Nhìn thấy mồn lèo béo phì này lợi dụng cơ hội sàm sỡ Lục Thanh Hoan, Kim Hi Nhược nghiến răng, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, nói: "Meo gì mà meo, mày sắp mập như heo rồi.

Sau này sẽ gọi mày là Tiểu Trư......!Á!"
Không vui vì bị gọi là heo, Tiểu Kim bèn vươn móng vuốt sắc nhọn cào người.

Trước khi Kim Hi Nhược phản ứng lại thì nó đã lanh lẹ thoát khỏi ra vòng tay Lục Thanh Hoan, trong nháy mắt đã chui xuống sofa không chịu ra ngoài.
Kim Hi Nhược tức giận đến chết khiếp, tuyên bố muốn giết heo.
Tiểu Kim trốn dưới sofa không dám lên tiếng.
"Chảy máu rồi!" Lục Thanh Hoan cầm cánh tay bị thương của cô, "Đau không em?"
Không đau mới là lạ, Kim Hi Nhược tủi thân bĩu môi.
"Phải đi chích ngừa sao?" Lục Thanh Hoan lo lắng không thôi.
"Không sao đâu, em cho nó đi tiêm vắc xin định kỳ mà."
Ba vết cào chỉ làm trầy xước da, nhìn đáng sợ nhưng không nghiêm trọng lắm.
Lục Thanh Hoan không đành lòng, rút tờ khăn giấy nhẹ nhàng giúp cô cầm máu chảy ra từ vết thương, nói: "Cũng may miệng vết thương không sâu, để lại sẹo thì xấu lắm."
Kim Hi Nhược muốn nói là cô bị cào quen rồi, Tiểu Kim thi thoảng nghịch ngợm chứ không dám tàn nhẫn với cô đâu.

Nhưng thấy góc mặt nghiêm túc tràn ngập đau lòng của Lục Thanh Hoan, thì tim cô đập thình thịch, bỗng quên mất mình phải nói gì.
Lục Thanh Hoan sợ cô đau, bèn nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương của cô.
Làn da bỗng thấy mát lạnh, cảm giác tê dại như bị điện giật từ miệng vết thương lan ra toàn thân, Kim Hi Nhược bỗng chấn động mạnh.
Lục Thanh Hoan nghĩ là làm đau cô, ngẩng đầu lên lại chạm phải đôi mắt hoảng loạn như nai con của cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ.
Kim Hi Nhược cảm thấy nhất định là mình bị mèo cào làm choáng váng rồi.

Đầu cô nóng bừng, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở kia, nhắm hai mắt to gan hôn xuống.
- ----
Tiểu Kim: Tiện tỳ ngu ngốc.


Bình luận

Truyện đang đọc