TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀM CHÚNG TA TÁI HÔN



Người cảnh sát hỏi chuyện ném một ánh mắt cho người cảnh sát bênh vực, bảo cậu ta bớt lo chuyện bao đồng rồi kéo đi.

Khi Triệu Hân Nhiên lao tới lần nữa thì Quý Thiển Ngưng bị cô ta đẩy mạnh ra sau, cả người ngã lên ghế dựa, hai mắt tối sầm mất đi ý thức.

Tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh.

Có ba người đang vây quanh giường, hai người cúi đầu chơi điện thoại, còn một người thì nhìn cô đầy lo lắng.

"Tỉnh rồi sao?" Người vẫn luôn chú ý theo dõi cô, vui mừng hỏi.

"Chị Thanh Hoan......" Đại não Quý Thiển Ngưng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác nhìn ba người quen đột nhiên xuất hiện, "Sao mọi người lại tới đây?"
Cố Tâm Mỹ cùng Salsa lần lượt nhìn qua.

Cố Tâm Mỹ giải thích: "Chị An Huệ gọi em nói chị té xỉu nên em liền tới đây.

Lúc chị ngất xỉu thì chị Thanh Hoan gọi điện cho chị, em nghe giúp chị nên sau đó chị Thanh Hoan cũng tới đây."
Vì sao lại té xỉu? Quý Thiển Ngưng nhíu mày nhớ lại thử, đột nhiên nhớ việc gì, chống tay ngồi dậy, nhổ ống truyền dịch rồi xốc chăn muốn xuống giường.

Hành động của cô quá nhanh nên mọi người ngăn cản không kịp, một đám luống cuống tay chân đè cô lại.

Lục Thanh Hoan dùng tăm bông thấm máu trên mu bàn tay cô, nói: "Bác sĩ nói em bị tuột huyết áp rất nghiêm trọng, truyền xong bình nước này thì mới được đi."
"Em không có việc gì." Quý Thiển Ngưng mạnh mẽ xuống giường, gấp giọng nói: "Mạc Hạm đã xảy ra chuyện, em muốn đi xem chị ấy."
"Mạc Hạm?" Lục Thanh Hoan nghi ngờ đây bụng: "Cô ấy sao vậy?"
Quý Thiển Ngưng không có thời gian giải thích, giày cũng chưa mang thì đã chạy ra ngoài.

Cô hoảng hốt chạy ra hành lang, nhớ phòng bệnh Mạc Hạm nằm ở lầu 11 thì lập tức chạy về phía thang máy.


Đám người Lục Thanh Hoan đuổi theo phía sau.

Rốt cuộc tìm được phòng bệnh của Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng dừng lại trước cửa.

Vừa hay có người bước ra ngoài.

Người ra là Triệu Hân Nhiên.

Triệu Hân Nhiên nhìn cô như nhìn thấy tử địch, lạnh lùng trừng mắt, chán ghét nói: "Cô hại A Hạm thành ra như vậy mà còn có mặt mũi tới sao"
Lúc Triệu Hân Nhiên giơ tay muốn tát cô thì Lục Thanh Hoan xông lên bắt được tay cô ta, nhíu mày nói: "Cô muốn làm gì?"
Triệu Hân Nhiên vừa thấy có không ít trợ thủ thì thu liễm khí thế lại, tránh khỏi sự của kiềm chế Lục Thanh Hoan, hung dữ nhìn chằm chằm Quý Thiển Ngưng, nói: "Chỉ cần có tôi và dì Tiết ở đây thì cô đừng mơ gặp được A Hạm!"
Thấy ồn ào nên An Huệ ra ngoài xem thử, nhìn thấy ngoài cửa nhiều người như vậy liền ngẩn người, tầm mắt dừng lại trên người Quý Thiển Ngưng, hỏi: "Cô còn chưa đi sao?"
Quý Thiển Ngưng không đáp mà hỏi lại: "Chị ấy tỉnh chưa?"
An Huệ lắc đầu.

Triệu Hân Nhiên cuối cùng liếc mắt nhìn Quý Thiển Ngưng một cái, rồi lắc mình vào phòng bệnh, giữ chặt khóa cửa
Thế là An Huệ cũng vào không được.

Lục Thanh Hoan và Mạc Hạm không có giao tình gì, chỉ là phát hiện cảm xúc của Quý Thiển Ngưng thực không thích hợp, nhịn không được mà hỏi An Huệ: "Mạc Hạm bị bệnh sao?"
An Huệ không muốn nói, trực tiếp bỏ qua vấn đề này, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Quý Thiển Ngưng nói: "Bọn họ không cho cô vào thì cô có ở lại đây cũng vô dụng, có phải tối không qua cô không nghỉ ngơi không? Thân thể yếu ớt như vậy, không thì cô về nghie đi."
Quý Thiển Ngưng nhìn cô ấy một cái, hơi thất lạc rồi xoay người rời đi.

An Huệ nghĩ là cô đã bị thuyết phục, lại thấy cô chỉ đi đến ghế dài cách phòng bệnh mấy mét rồi ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích, như một tảng đá nằm đó1, yên lặng nhìn về phía phòng bệnh.

"Aizz--" An Huệ buông tiếng thở dài.

Tối hôm qua vì thổ lộ mà Lục Thanh Hoan đã uống thật nhiều rượu, việc đầu tiên khi tỉnh lại là nhắn tin cho Quý Thiển Ngưng, muốn hỏi thử Quý Thiển Ngưng có muốn thử quen mình không.

Nhưng Quý Thiển Ngưng mãi vẫn chưa nhắn lại.

Lục Thanh Hoan sốt ruột gọi cho cô, lại bị Cố Tâm Mỹ báo là cô bị ngất, liền gấp rút chạy đến đây.

Lục Thanh Hoan không hỏi được gì từ phía An Huệ, mà chuyện của người khác thì cô cũng không tiện hỏi lại, chỉ là tình trạng của Quý Thiển Ngưng làm cô rất lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng có cảm xúc khác thường như thế, cả người cô như bị rút mất linh hồn, không có sức sống mà chỉ còn thể xác, cô ấy nhìn mà đau lòng không thôi.

Cô ấy ngồi xuống cạnh Quý Thiển Ngưng, do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai gầy yếu của cô, nói: "Chị không biết đã xảy ra chuyện gì nên không có biện pháp an ủi em.

Nhưng Thiển Ngưng à, em vừa mới ngất xỉu thì nên nghỉ ngơi cho tốt."
Tầm mắt Quý Thiển Ngưng đảo qua từng người, chậm rãi nói: "Không cần phải lo cho em, mọi người đi đi."
Ba người hai mặt nhìn nhau.

Lục Thanh Hoan phải quay một chương trình giải trí, phải lên máy bay nên không thể ở bên cô lâu được, lúc gần đi, cô ấy muốn nói lại thôi.

Cô ấy muốn nói với Quý Thiển Ngưng chuyện thổ lộ tối qua, nhưng rõ ràng bây.giờ không phải là thời điểm thích hợp
Cuối cùng Lục Thanh Hoan không nói gì cả, chỉ là dặn dò Cố Tâm Mỹ chăm sóc Quý Thiển Ngưng cho tốt.

Cố Tâm Mỹ rất lo lắng Mạc Hạm, chờ hai người Lục Thanh Hoan vừa đi liền vội hỏi Quý Thiển Ngưng: "Rốt cuộc chị Hạm bị làm sao vậy?"
"......!Tai nạn giao thông." Quý Thiển Ngưng khó nhọc nói ra bốn chữ này.

Cố Tâm Mỹ hít sâu một hơi, miệng há to, thật lâu mới lấy lại giọng nói: "Không phải tối qua còn đang êm đẹp sao, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"
Quý Thiển Ngưng dùng tay che mặt lại, mang theo tiếng khóc nức nở từ khe hở ngón tay tràn ra: "Chị không biết."
Vụ tai nạn xe cộ thương tâm này được báo chí địa phương đưa tin, ngày hôm sau liền lên hot search.

Công tác bảo mật tin tức được thực hiện rất tốt, không hề lộ ra chuyện người bị tai nạn là ảnh hậu Mạc Hạm đang nổi tiếng, chỉ dùng tên giả.


Sau khi Mạc Hạm xảy ra chuyện thì Quý Thiển Ngưng cũng không cầm điện thoại, mấy tin tức này là Cố Tâm Mỹ nói cho cô biết.

Mấy ngày sau, Cố Tâm Mỹ thấy tinh thần cô rất kém, sợ cô lại ngất xỉu lần nữa nên cố gắng khuyên cô về nhà nghỉ ngở.

Sau phát hiện khuyên không được nên đành từ bỏ.

Quý Thiển Ngưng bảo Cố Tâm Mỹ trở về.

Cố Tâm Mỹ lo cho cô, cũng lo Mạc Hạm nên ở bệnh viện lại với cô.

Hai người như hai kẻ lưu lạc đáng thương, mỗi ngày đều ngổi ở ghế nghỉ chân trên hành lang, ngồi từ ngày này qua ngày khác.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

......!
Một tuần lặng lẽ trôi qua, nhưng Mạc Hạm mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Một tuần này, Cố Tâm Mỹ trơ mắt nhìn tinh thần Quý Thiển Ngưng ngày càn suy sụp, nhìn cô lặng yên rơi lệ, nhìn cô cố chấp trợn tròn hai mắt không chịu nghỉ ngơi mà ruột gan cồn cào, hận không thể đánh gục cô nhưng lại không thể xuống tay.

Cố Tâm Mỹ không biết trong lòng Quý Thiển Ngưng nghĩ cái gì, chỉ thấy cô rất đau khổ.

Bản thân Cố Tâm Mỹ cũng không khá hơn.

Triệu Hân Nhiên thường xuyên chạy ra châm chọc mỉa mai Quý Thiển Ngưng, mắng xong còn muốn động tay động chân.

Rất nhiều lần Cố Tâm Mỹ suýt là đã đánh cô ta rồi, một bên chống lại Triệu Hân Nhiên, một bên lo lắng bị y tá nhìn thấy thì sẽ nghĩ là các cô gây sự rồi đuổi đi
Triệu Hân Nhiên cũng sợ bị người ta chụp lại bộ dáng khóc lóc của mình rồi đăng lên mang nên cũng không ra tay thật với Cố Tâm Mỹ.

Mặc kệ Triệu Hân Nhiên nói gì làm gì thì Quý Thiển Ngưng trước sau vẫn ngồi hệt như pho tượng.

Từ khi Mạc Hạm xảy ra chuyện thì cô hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Cô thờ ơ với tất cả mọi người và mọi chuyện không liên quan tới Mạc Hạm.

Thời gian Mạc Hạm hôn mê càng dài thì bất an trong lòng cô càng nhiều, ép cô tới mức thở không nổi.

Ngày thứ mười sau khi Mạc Hạm hôn mê, Mạc Húc Khôn đang khảo sát ở Châu Phi bay về, vội vàng từ sân bay chạy bệnh viện.

Từ lúc sống lại tới nay thì đây là lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng nhìn thấy Mạc Húc Khôn, không nghĩ tới sẽ lại gặp ở bệnh viện.

Mạc Húc Khôn cũng không nhìn cô, vô cùng lo lắng vọt vào phòng bệnh.

"Đó có phải là ba chị Hạm không?" Mạc Hạm giống Mạc Húc Khôn nên Cố Tâm Mỹ liếc mắt một cái liền nhận ra.

Quý Thiển Ngưng còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập, theo tiếng nhìn lại thì thấy bác sĩ y tá mặc áo blouse chạy tới đây như thủy triều, cô vô thức đứng lên.

Bác sĩ cùng y tá vào phòng bệnh, sau đó đẩy giường bệnh ra ngoài.

Quý Thiển Ngưng không biết tình huống là như thế nào, chỉ thoáng nhìn thấy Mạc Hạm yên lặng trên giường bệnh, liền hãi hùng khiếp vía chạy theo mọi người tới phòng phẫu thuật
Đây là ca phẫu thuật thứ hai sau tai nạn của Mạc Hạm.

Sau khi kết thúc phẫu thuật thì bác sĩ ra ngoài, nhìn Tiết Gia Lệ và Mạc Húc Khôn rồi nói: "Dấu hiệu sự sống của người bệnh rất yếu, nếu trong vòng 72 giờ tới mà không tỉnh lại thì có khả năng rất khó tỉnh lại."

Mạc Húc Khôn vội hỏi: "Rất khó tỉnh lại, vẫn chưa tỉnh lại......!Là có ý gì?"
"Ý là, có khả năng cô ấy sẽ trở thành người thực vật." Bác sĩ tìm một cách nói khác để dễ hiểu hơn.

Tiết Gia Lệ suy sụp khóc lóc: "Bác sĩ, cầu xin các vị cứu con gái con tôi với!
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh hay không thì hiện tại chỉ có thể dựa vào ý chí cầu sinh của cô ấy." Bác sĩ lịch sự nói: "Mọi người đều là người nhà của cô ấy, có thể nhiều cùng nàng nói chuyện, như vậy có thể kích thích nàng cảm quan, nói không chừng có thể làm nàng tỉnh lại."
Khi Quý Thiển Ngưng nghe được mấy chữ "Người thực vật" thì hoàn toàn mất đi lý trí, khi Mạc Hạm bị đẩy vào phòng bệnh thì cô không quan tâm gì cả mà xông vào.

"Cô muốn làm gì?" Triệu Hân Nhiên ngăn cô lại như là đề phòng người bị cướ mất.

Ánh mắt Quý Thiển Ngưng thì theo bóng dáng của Mạc Hạm, cổ họng thắt lại, nói: "Xin mấy người, cho tôi nhìn chị ấy một chút thôi."
Nhiều ngày trôi qua như vậy, cô bị ngăn cản vô số lần nhưng chưa hề năn nỉ ai.

Cô không dám nhìn Mạc Hạm, không dám nói ra một yêu cầu gì, chỉ yên lặng canh giữ ở bên ngoài, chờ đợi Mạc Hạm bình an vượt qua.

Không nghĩ tới đợi suốt mười ngày, nhưng lại chờ được tin Mạc Hạm có khả năng sẽ thành người thực vật.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa.

"Mạc Hạm!" Cô quên mất nơi này là bệnh viện, lớn tiếng gọi tên Mạc Hạm.

Cô không ngờ mình lại có thể bộc phát ra sức lực lớn như vậy, nhiều người ngăn cản đến thế mà cô vẫn có thể thành công chạm vào chiếc giường kim loại kia.

Nhìn thấy Mạc Hạm mang mặt nạ dưỡng khí đang hấp hối làm khiến Quý Thiển Ngưng nghẹn ngào rơi nước mắt sau bao ngày kiềm chế.

Cô bất chấp sự ngăn cản của Mạc Hạm, ghé vào lỗ tai Mạc Hạm rồi nói: "Đừng ngủ nữa được không? Chỉ cần chị tỉnh lại thì việc gì em cũng đồng ý với chị hết."
Giọng cô nhỏ như vậy, người khác còn nghe không được thì huống chi là người bệnh?
Cô không biết mình nói gì, bàn tay đang cầm lan can bị bẻ gãy một cách thô bạo, bị người ta đẩy sang một bên.

Cố Tâm Mỹ vội đỡ lấy cô, đau lòng nói: "Thiển Ngưng, chị không cần phải như vậy."
Cửa phòng bệnh tàn nhẫn cắt đứt tầm mắt của cô.

Quý Thiển Ngưng nhắm mắt lại để mặc nước mắt tuôn rơi.

Nàng thật sự một chút vội cũng giúp không được.

Ngày thứ mười ba.

Trong phòng bệnh đơn truyền ra tiếng vui mừng hoan hô.

Mạc Hạm tỉnh.

Ánh mắt mơ hồ của Mạc Hạm chậm rãi chuyển động, tìm một vòng cũng không tìm được mục tiêu, chị mở miệng, đôi môi khô nứt mấp máy hai lần
Tiếc là giọng chị quá nhỏ nên những người khác đều không nghe được chị nói gì.

Mạc Húc Khôn tháo mắt nạ dưỡng khí xuống, ghé sát lỗ tai vào, nghe thấy chị yếu ớt nói ra hai chữ: "Thiển...Ngưng.".


Bình luận

Truyện đang đọc