TÔI CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI QUA ĐƯỜNG MÀ THÔI


Từ sau đêm mơ mình bị thiêu sống đó, Tá Nguyệt cứ như bị ám ảnh, thứ ám ảnh cậu không chỉ bản thân bị chìm trong biển lửa mà còn có cả con quái vật khổng lồ toàn thân là sâu bọ kia, cậu vẫn luôn thắc mắc không biết nó đã đi đâu sau khi xuyên qua tòa dinh thự đó.
Từ sau khi giọng nói máy móc trong đầu Tá Nguyệt lặp đi lặp lại một câu nói nhiều lần kéo dài đến tận khi kết thúc, cho đến bây giờ, trong đầu Tá Nguyệt vẫn còn văng vẳng dư âm của nó, thể như trong đầu có một cái máy ghi âm liên tục phát một bản nhạc cũ kỹ chán chường và khó chịu.
Tá Nguyệt bị chính đầu óc của bản thân làm cho phát phiền, làm việc gì cũng không xong.
Những lúc như thế này cần nhất một người để tâm sự, tuy nhiên Tá Nguyệt không muốn kể chuyện này cho ai, kể cả Acacia, cậu vẫn còn nhớ như in biểu hiện kỳ lạ của Acacia vào ngày nhận được cơ thể mới, bây giờ kết hợp với con quái vật trong giấc mơ, nghĩ lại kiểu gì cũng thấy kỳ lạ vô cùng.
Cậu không biết hai vấn đề này liên quan gì đến nhau, nhưng linh tính mách bảo Tá Nguyệt rằng vẫn chưa đến lúc để nói ra.
Ít nhất không nên nói trực tiếp ở đây, vào không gian có lẽ an toàn hơn.
Theo thời gian trôi qua, dần dần Tá Nguyệt cũng tập chấp nhận với sự thay đổi trong cơ thể mình, cậu quả thật có dị năng thứ hai, là phong hệ.
Cũng không thể trách Tá Nguyệt cứ đinh ninh rằng là do dị năng hệ trị liệu thúc đẩy tế bào trong cơ thể khiến cậu nhanh hơn, bởi vì trong nguyên tác đây là dị năng hệ đặc thù của nguyên chủ, anh ta hoàn toàn có khả năng bước đi trên con đường sáng lạn của dị năng giả, chẳng qua nguyên chủ cứ cố ý không thích làm mà thôi.
Acacia nói Tá Nguyệt khác nguyên chủ, tiềm năng trong cậu khác với nguyên chủ, không nên vì bản thân đang sống trong thân phận người khác mà phủ nhận sự tồn tại chân chính của mình.
Tá Nguyệt rất vui khi mình có thể trở nên mạnh hơn nhưng đồng thời cậu cũng nghi ngờ về bản thân mình, về dị năng trị liệu của cậu, nó hồi phục nhanh đến mức cả cậu và Acacia cảm thấy đáng sợ hơn là kinh ngạc.
Một dị năng giả trị liệu bình thường khi bị thương thì cần phải điều động dị năng trong cơ thể mình để chữa, nói cách khác chỉ khi cho phép thì vết thương mới được chữa lành, thế nhưng cố tình Tá Nguyệt lại không phải như thế, cứ hễ cậu bị thương thì nó sẽ tự động lành lại mà không cần cậu phải suy nghĩ gì cả, hồi phục rất nhanh, cái sẹo cũng không thèm để lại.
“Tớ cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng không muốn cậu suy nghĩ nhiều nên cũng không tiện nói” Acacia ngồi khoanh chân đối diện với Tá Nguyệt, để làm không khí càng thêm hồi hộp, y còn tắt hết đèn trong phòng đi chỉ để lại một ngọn nến sáng lờ mờ ở giữa hai người.
Tá Nguyệt còn làm trò phủ hết cả tóc mái của mình xuống che đi non nửa mắt của mình, trông u ám không khác gì cái thứ quỷ yêu chuyên phá làng phá xóm: “Cậu không cần nói tớ cũng biết, chuyện ở rừng Vô Tận tớ còn nhớ như in đây”

Acacia tiếp lời Tá Nguyệt, y hạ giọng xuống thấp nhất có thể: “Đúng, chúng ta có thể đã chết hai lần, lần thứ nhất bị thằng chó Karl tạt máu dị khủng, đâm dao vào ngực, chỉ chừng đó cũng đủ độc chết vài con trâu đực rồi… thế nhưng cậu vẫn sống rất khỏe mạnh.”
Tá Nguyệt hít sâu một hơi, xoa xoa vai của mình, âm u nói: “Mẹ nó, nhắc đến thằng nhãi đó tớ lại ngứa răng, lần thứ hai chính là lúc cậu may mắn bị đồ chơi của Petunia đâm xuyên qua cổ, cậu chết ngay lập tức”
Thiếu niên tóc trắng lập tức phản bác: “Tớ chưa chết! Hai giây sau mới tắt thở!”
“Và thế là tớ đi ra, chúng ta sống lại”
“Đúng”
“Hôm trước tớ cắt rau bị đứt tay, vết thương tự động khép miệng trong khi tớ không đụng đến dị năng”
“Đúng”
“…Còn gì nữa?” Tá Nguyệt dụi dụi mắt, tóc phủ xuống ngứa quá đi…
Acacia nâng chống cằm, lúng búng nói: “Quay lại vài tháng trước, lần đầu tiên cậu gặp Petunia, cậu bị nó cắn cổ nhớ không?”
Tá Nguyệt ồ lên một tiếng, tỏ vẻ đã nhớ rồi, cậu tiếp lời thiếu niên tóc trắng: “Lúc đó tớ cảm thấy rất đau!”
“Điên, là cảm thấy mình đáng lẽ phải chết mới đúng! Mặc dù mấy tháng trước cái cơ chế tự động hồi phục kia của cậu chưa rõ ràng nhưng một tên nhóc què mới cấp hai như cậu không thể nào sống sót dưới hàm răng của dị khủng cấp cao được, cứ cho là may mắn đi, tuy nhiên trừ khi cậu là con đẻ của ông trời bằng không cũng sẽ liệt giường vài tháng chứ không có chuyện chưa tới một tháng đã bay nhảy tưng bừng thế đâu” Acacia vỗ đùi cái ‘chát’, chỉ tay vào mũi Tá Nguyệt mà nói một tràn.
Y vừa dứt lời, vẻ mặt của Tá Nguyệt liền trở nên quái dị, Acacia hoang mang hỏi cậu bị làm sao thế, Tá Nguyệt mặt như cái quạt giấy bị vò nát nói: “Thế không phải lão giám đốc bệnh viện đã biết rồi sao?”
Acacia: “…”

Tá Nguyệt lắp bắp: “Lão là người của Elrey… vậy là ảnh cũng biết luôn?!”
Acacia: “…!!!”
Thiếu niên tóc trắng không nói gì chỉ im lặng đứng dậy tính đi ra ngoài, Tá Nguyệt không hiểu gì hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.


Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
4.

Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
=====================================
Acacia lạnh mặt nói: “Đi giết lão daddy của cậu”
Tá Nguyệt trầm mặt một lúc rồi nói: “Cậu đảm bảo mình còn sống trở về không?”
“Đảm bảo” Acacia nói chắc như đinh đóng cột.
“Cho tớ lí do tại sao cậu chắc chắn như thế” Tá Nguyệt không tin chút nào.
Acacia cười tà tà nhìn Tá Nguyệt: “Bởi vì ông đây giống cậu”
Tá Nguyệt: “… Liên quan quái gì…”
Acacia muốn đi rút dao bếp ra: “Đừng có nói là cậu không biết cái thái độ kì quặc của Elrey với cậu nhé, tớ chém luôn cả cậu đấy”
“…”
Tuy nói hùng hổ là thế nhưng sự thật thì Acacia cũng không có gan để đi hành thích Thượng Tướng của tinh cầu Noah đâu, quả thật y giống Tá Nguyệt đến chín phần, nhưng mà cái thứ như Petunia còn nhận ra y và Tá Nguyệt khác biệt thì chẳng có lí do gì mà Elrey không nhận ra cả, y không muốn hạ thấp bản thân mình, nhưng sự thật với trình độ hiện tại mà đi đánh với Elrey thì chỉ có nước đi chầu ông bà thôi.

Cho nên y im lặng đi ra khỏi phòng, lấy hộp sữa rồi quay trở lại phòng, vừa lúc thấy Tá Nguyệt đang gặm khô gà nhìn mình cười đến quên trời quên đất…
Đợi cậu cười xong, hai người hợp lý hợp tình mà thổi tắt nến, mở đèn lên, đăng nhập vào mạng mở phim kinh dị coi, cả hai ăn ý không nhắc đến chuyện của Elrey nữa.
Với tính tình của Elrey nếu như muốn khử cậu thì sớm đã làm rồi chứ không rãnh rỗi đi làm ba cái trò quan tâm này nọ với cậu đâu, có thể anh muốn tìm hiểu năng lực trên người cậu hoặc có ý đồ gì đó khác, nhưng nhìn chung thì hiện tại Elrey không có ác ý với Tá Nguyệt, thậm chí là có hảo cảm, Tá Nguyệt cũng thích Elrey cho nên nếu anh đã tình nguyện che dấu thì cậu cũng làm như không biết gì hết.
Về vấn đề năng lực tự chữa thương của cậu thì cả Acacia và Tá Nguyệt đều không có nhiều thông tin lắm, cũng không thể mổ người cậu ra để tìm hiểu được, trước tiên cứ xem nó như lá bùa cứu mạng có một không hai đi đã, bây giờ phải luyện tập dị năng hệ phong cho thật tốt, dị năng trị liệu của cậu là tấm khiên cứng cáp thì dị năng hệ phong có thể coi như là thanh kiếm của cậu.
Chưa kể đến người có năng lực khủng bố như Acacia đang ở bên cạnh cậu đây nữa.
Acacia ‘khủng bố’ uống hết hộp sữa rồi ném nó ra cửa sổ bay thẳng qua nhà hàng xóm, y không chút hối lỗi nào nhìn Tá Nguyệt: “Gì?”
Tá Nguyệt: “…”
Vẫn là Tá Nguyệt nhìn hộp sữa bên nhà hàng xóm bị con chó trông nhà ngoạm lấy rồi tha vào cái ổ chó của mình, lại nhìn bịt khô gà trên tay mình, làm bằng giấy không gây hại môi trường…
‘Viu~”
Thiếu niên tóc đen học theo thói xấu cũng ném gói khô gà qua nhà hàng xóm, rồi dưới ánh mắt kì lạ của thiếu niên tóc trắng, cậu bình tĩnh nói: “Gì?”
Acacia: “…”
Con chó kia như một thói quen tha cái hộp giấy khô gà vào ổ rồi xem nó như đồ chơi mà cắn xé, chẳng khác gì một lao công chăm chỉ, hai thiếu niên nhìn một lúc rồi âm thầm gửi cho nó hai cái like.
Hảo chó.
Cà: Khuyến cáo các bạn không nên học theo hai bé nếu không hàng xóm đánh bờm đầu, tác giả không chịu trách nhiệm..


Bình luận

Truyện đang đọc