TÔI CHỈ MUỐN THỪA KẾ TÀI SẢN TRĂM TỶ (PHẦN 1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe Mạnh Tĩnh Như khen ngợi Giang Thuật, Giang Trí Viễn chỉ dừng đũa, cười khẩy một tiếng.

“Giờ hẵng còn sớm, đừng quên, nội dung giao kèo lúc trước là trở thành siêu sao hàng đầu trong vòng 5 năm. Hiện tại làm gì có siêu sao hàng đầu nào mà không có số fan mấy chục triệu. Giờ nó mới có 100 nghìn fan, đường còn dài lắm!”

Mạnh Tĩnh Như gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nói với Giang Thuật bằng giọng điệu hiền lành, “Bé Thuật, ba con nói không sai, con đường của con còn rất dài. Còn ba năm nữa, nếu con không trở thành siêu sao hạng nhất được, thì đành phải nghe lời ba con, về nhà học quản lý, chờ thừa kế việc kinh doanh của nhà mình. Vậy nên, con nhất định phải gắng nha!”

“… Mẹ, con biết rồi, con sẽ gắng ạ!” Lúc thốt ra câu này, tim Giang Thuật như bị đao cắt.

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, không phải là giữa sống và chết, mà là gia sản trăm tỷ ở ngay trước mặt ta, nhưng ta lại chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Lại một lần nữa.

Giang Thuật cảm nhận được ác ý đậm sâu mà thế giới này dành cho mình.

Thật ra.

Giang Thuật chẳng hề cho rằng ba năm sau anh chàng có thể trở thành siêu sao hàng đầu nổi.

Nhưng nếu phải chờ trong khổ sở tận ba năm ròng.

Giang Thuật càng hi vọng mình được về nhà sớm chừng nào tốt chừng đó.

Nhưng giờ coi tình hình này, thì hôm nay không có cơ hội rồi.

Giang Thuật đành phải rút lui chuyển qua kế hoạch khác, xem thử mình có thể xin ba má tiếp tế chút money được không.

Giang Thuật quả thực đã nghèo đến độ không có cái mà ăn rồi.

“Con no rồi!”

Trong lúc Giang Thuật chìm trong suy tư, Giang Kha Kha luôn sắm vai quần chúng ăn cơm từ nãy đến giờ vuốt cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt thỏa mãn.

Sau khi ngồi nghỉ một lát, Giang Kha Kha tràn trề sức sống nhảy xuống khỏi ghế, “Ba, mẹ, Hai à, con đi chơi với Bé Rag đây!”

Bé Rag mà Giang Kha Kha nhắc đến, là con mèo Ragdoll mà gia đình họ Giang nuôi. Hồi Giang Trí Viễn tham gia một hoạt động ở Châu Âu, hoàng thất Anh đã tặng nó cho Giang Trí Viễn.



Mạnh Tĩnh Như xoa đầu Giang Kha Kha, “Đi chơi đi, nhưng con nhất định không được cho Bé Rag uống sữa bò nhé, không là mẹ đét mông đấy!”

Mèo Ragdoll không thể uống sữa bò, không là sẽ bị tiêu chảy.

Mấy tháng trước Giang Kha Kha bế chú mèo Ragdoll vừa uống sữa lên bàn cơm, mèo Ragdoll té re ngay tại trận, để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho Mạnh Tĩnh Như.

Giang Kha Kha lũn cũn đi tìm Bé Rag.

Giang Thuật dịch ghế, đến gần Mạnh Tĩnh Như hơn chút nữa, sau đó xoa tay thì thầm bảo mẹ.

“Mẹ ơi, dạo này con hơi khó khăn, mẹ tiếp tế cho con một chút được không ạ.”

Để tránh ông bô phá bĩnh mình lần nữa, Giang Thuật không quanh co vòng vèo, mà đi thẳng vào vấn đề chính luôn.

Tuy Giang Thuật đã cố tình hạ thấp âm lượng lắm rồi, nhưng vẫn bị Giang Trí Viễn ở cách đó không xa nghe thấy.

“Tĩnh Như, em đừng cho nó tiền. Em xem bộ quần áo nó đang mặc trên người đi, trông có giống thiếu tiền không?” Giang Trí Viễn mở miệng cản Mạnh Tĩnh Như ngay.

Bấy giờ Mạnh Tĩnh Như mới chuyển qua chú ý bộ quần áo Giang Thuật đang mặc.

Nhìn lướt một cái là Mạnh Tĩnh Như nhận ra ngay bộ đồ của Giang Thuật có giá khoảng hơn 10 nghìn tệ.

Bộ quần áo hơn 10 nghìn tệ, tất nhiên không thể so sánh với hồi Giang Thuật chưa bỏ nhà đi trốn, nhưng đã khá hơn người bình thường quá nhiều rồi.

Mạnh Tĩnh Như còn nhớ như in, tháng trước về nhà, quần áo cả người Giang Thuật chỉ đáng giá mấy trăm tệ.

Hiển nhiên.

Trong một tháng này, Giang Thuật cũng kiếm được kha khá.

Vậy tại sao Giang Thuật còn vòi tiền?

Căn cứ vào tuổi tác và hoàn cảnh vị trí hiện giờ của Giang Thuật, Mạnh Tĩnh Như phỏng đoán chắc hẳn con mình muốn đem tiền đi phá đò.

Tuy là Mạnh Tĩnh Như cũng muốn sớm được ôm cháu trai.

Nhưng bà càng không muốn Giang Thuật dây dưa với phường con gái không đứng đắn đó.

Cho nên, không thể cho nó tiền đi làm trò ấy được!

“Thế, thế em không cho con nữa nhé?” Mạnh Tĩnh Như ướm hỏi Giang Trí Viễn.

“Đừng cho!” Giang Trí Viễn đáp với giọng kiên định.

Mạnh Tĩnh Như quay qua nhìn Giang Thuật bằng ánh mắt xin lỗi, “Bé Thuật à, tuy mẹ không thể cho con tiền, nhưng nếu con thực sự có ý định tìm bạn gái, mẹ có thể kiếm mấy cô bé trong giới thượng lưu cho con.”

Giang Thuật suýt phụt cả máu ra ngoài.

Mẹ ơi là mẹ!

Mẹ nghĩ con mẹ là kiểu người gì thế!

Con chỉ đơn thuần bị viêm màng túi nên muốn xin mẹ tí tiền thôi mà!

“Phải xinh mới chịu ạ.” Giang Thuật ho nhẹ một tiếng, trả lời Mạnh Tĩnh Như.



Bữa tiệc trưa kết thúc.

Giang Trí Viễn đứng dậy, liếc qua mọi người, rồi lên lầu làm việc trong phòng sách.

Mạnh Tĩnh Như nói chuyện phiếm một lát với Giang Thuật, rồi lên nhà ngủ cho đẹp da khoẻ dáng.

Giang Thuật chơi với chú mèo Ragdoll một lát cùng Giang Kha Kha. Thấy con mèo Ragdoll nọ cực kỳ thân mật với Giang Kha Kha nhưng lại rất chảnh choẹ với mình, anh chàng cáu tới nỗi suýt đổ sữa bò vào mồm nó.

Ở cái nhà này, mình không được chào đón như vậy sao!

Giang Thuật nằm trên chiếc ghế ở ban công, ngẩng đầu nhìn trời, ngẫm ngợi về đời mình một lát.

“Kha Kha, anh hai phải đi rồi, tháng sau anh lại về thăm em!” Giang Thuật xoa đầu Giang Kha Kha, mắt ngước về phương xa, nhuốm màu phiền muộn.

“Hai ơi, bye bye Hai, lần sau Hai lại dạy Kha Kha làm bài tập về nhà nhé!” Tâm tư trẻ con rất ngây thơ, Giang Kha Kha không hề biết tình cảnh hiện tại của Giang Thuật, vẫn huơ cái tay ngắn ngủn, lưu luyến chào tạm biệt Giang Thuật.

Giang Thuật khoan thai bỏ đi.

Không mang đám mây nào, chỉ gói theo hai con tôm hùm, bốn con cua, năm hộp trứng cá muối, sáu chai nước…

Về đến nhà, Giang Thuật lột hết chỉ còn quần xà lỏn, nằm vật ra theo hình chữ đại (大) trên giường.

【 Sống không còn gì luyến tiếc.jpg】

Thất bại.

Kế hoạch lại thất bại!

Lần về thăm nhà này.

Mục đích hàng đầu của Giang Thuật là có thể ở lại nhà luôn.

Mục đích hàng đầu thất bại, thì lùi một bước về sau chuyển qua xin tí tiền.

Nhưng hiển nhiên, cả hai mục đích của Giang Thuật đều không đạt được.

Ngoài một ít đồ ăn, thì có thể nói là hành trình về nhà lần này của Giang Thuật chẳng thu hoạch được gì ráo.

Bây giờ Giang Thuật rất là đau trứng.

Hai kế hoạch liên tiếp thất bại đã giáng cho Giang Thuật một đòn siêu thốn.

Nhưng…

Giang Thuật không lựa chọn bỏ cuộc.

Dù gì, sức hấp dẫn của việc về nhà là quá lớn.

Một đàng là làm ngôi sao xịt khốn khổ khốn nạn sống trong căn phòng trọ mười mấy mét vuông, một nẻo là làm cậu rich kid ở biệt thự xa hoa 1.5 tỷ, ai mắt sáng liếc một cái thôi là biết nên chọn bên nào rồi.

Kế hoạch thất bại cũng không sao, cứ làm lại từ đầu là được.

Cùng lắm thì.

Bét nhất cũng chỉ là chờ thêm 3 năm nữa cho tới cái hẹn 5 năm rồi về nhà thôi mà!

Ba năm, Giang Thuật vẫn chịu đựng được.

Ừ!

Giang Thuật không còn ôm ấp suy nghĩ về nhà trong ngắn hạn nữa.

Bây giờ hai vợ chồng Giang Trí Viễn đang cho rằng Giang Thuật có khả năng lên đời thành sao hạng một trong ba năm.

Nguyên nhân là tại 100 nghìn fan của Giang Thuật.

100 nghìn fan.

Có lẽ trong năm nay còn có tác dụng.

Chứ để đến sang năm, khi chỉ còn 2 năm là tới cái hẹn 5 năm.

Thì con số 100 nghìn này sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.

Lúc đấy, có lẽ phải cần đến tận 1 triệu fan, thì mới chứng minh được Giang Thuật có cơ hội trở thành siêu sao hàng đầu.

Đây có thể coi là một hàm số phụ tương quan.

Khoảng cách tới cái hẹn 5 năm càng gần, thì lượng fan của Giang Thuật càng phải nhiều hơn.

Đếm kỹ lại mấy siêu sao hàng đầu Hoa Quốc hiện nay, gần như chẳng một ai có thể lên đỉnh của hình chóp chỉ trong 1-2 năm ngắn ngủi.

Đến lúc đó, Giang Thuật tất nhiên có thể lấy lý do “Số fan quá ít, tự giác không thấy có hi vọng trở thành siêu sao hàng đầu” để về nhà thừa kế gia sản.

Cho nên, cứ lập một mục tiêu nho nhỏ trước đã.

Ví dụ như, để số fan của mình ổn định ở con số 100 nghìn, không tăng thêm nữa.

[HẾT CHƯƠNG 19]

Bình luận

Truyện đang đọc