TÔI CHỈ MUỐN THỪA KẾ TÀI SẢN TRĂM TỶ (PHẦN 1)

Nguyên nhân thứ hạng của Giang Thuật tăng lên rất đơn giản.

Trong tập 2 của chương trình.

Tuy tổ chương trình cũng hơi bận tâm đến cảm xúc của phía Hoa Trung Thiên, nên không chiếu toàn bộ quá trình đổi người soạn nhạc cho ca khúc chủ đề.

Nhưng…

Tổ chương trình vẫn thể hiện rất rõ rằng, người soạn nhạc cho ca khúc chủ đề “Tôi tin” lần này chính là học viên lớp F tên Giang Thuật.

Khi khán giả thấy cảnh này, không ít người đã hết hồn hết vía.

Mấy năm nay đã có khá nhiều tuyển thủ giỏi sáng tác xuất hiện trong chương trình “Ngôi Sao Tương Lai”.

Nhưng học viên vừa vào đã trở thành người soạn nhạc cho ca khúc chủ đề ngay, thì đây mới là người đầu tiên trong lịch sử.

Dù cho.

Màn biểu diễn của Giang Thuật trong vòng thi xếp loại ban đầu chẳng ra gì.

Nhưng thân phận người soạn nhạc cho ca khúc chủ đề.

Vẫn khiến nhiều khán giả chú ý đến anh chàng.

Chú ý anh chàng Giang Thuật đẹp trai lai láng hết nước chấm này.

“U là trời, tập trước không để ý, hóa ra trong lớp F còn có một anh chàng đẹp trai thế này!”

“Đã tài hoa lại còn đẹp mã, lò vé!”

“Ding! Chồng đã cắn câu! Tóm gọn thành công! Số chồng +1!”

“Chỉ cần không rap là anh này ngol lắm nè!”

“Đổi đời từ lớp F lên lớp A, đây mới là lội ngược dòng ngoạn mục, hướng về ánh dương thật nè!”

“Tổ chương trình quái quỷ, rõ ràng đời anh iu Giang Thuật đã sang hẳn trang của lớp A, mà sao lại có ít cảnh quay thế này.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tổ chương trình làm ăn thế này mà coi được hả?”

Quả thực khán giả đã vu oan cho tổ chương trình.

Thật ra.

Không phải tổ chương trình không muốn cho Giang Thuật lên hình nhiều hơn đâu.

Giang Thuật có tài hoa, lại còn đẹp trai ngời ngời, hoàn toàn là gu học viên mà tổ chương trình muốn push.

Hiềm một nỗi…

Trong lúc họ cắt ghép biên tập tại khâu hậu kỳ, họ chợt đắng lòng nhận ra.

Số cảnh quay của Giang Thuật không nhiều.

Hơn nữa.

Những cảnh máy quay ghi lại có thể ghép vào chương trình, thì lại càng ít hơn.

Bởi vì trong hình, Giang Thuật hầu như lúc nào cũng ở trong trạng thái không nói năng gì.

Tổ chương trình có muốn o bế Giang Thuật thế nào chăng nữa, cũng không thể chiếu kịch câm cho khán giả coi được.

Vì thế.

Chuyện thành ra như vậy.

Trong tập này của chương trình.

Rõ ràng Giang Thuật là người soạn nhạc cho ca khúc chủ đề + người đổi đời từ lớp F lên lớp A, nhưng thời lượng lên hình lại chỉ bằng một nửa các học viên lớp A thông thường.

Trong một phòng ngủ nào đấy.

An An và Thanh Địch cùng rúc trong chăn, vừa tràn trề sướng vui nhìn thứ hạng đang dần leo lên của Giang Thuật, vừa thầm chửi tổ chương trình hiểm độc.

Thanh Địch nghiến răng, lửa giận cuồn cuộn, “Nếu không phải tổ chương trình biên tập ác ý cho Giang Thuật, thì thứ hạng của anh Giang Thuật hẳn sẽ còn cao hơn!”

An An gật đầu, “Ừ ừ, tổ chương trình xấu xa ghê ý!”

Thanh Địch ôm ngực, giận sôi máu, “Không được, nhịn nhất thời sẽ càng cáu hơn, lùi một bước là thêm mệt lòng. An An, kiện thôi!”

“Hả?”

“Ý tao là đưa bàn phím đây, tao phải hóa thân thành anh hùng bàn phím, quyết một trận sống mái với tổ chương trình!”

“Ờ ờ.”

An An giãy khỏi chăn, rướn người lấy bàn phím trên bàn.

“Ứ ứ ứ ~~”

“Thanh Địch, mày sao thế?”

“An An, ngực mày… đè tao khó thở.”

“Xin lỗi nha!”

“An An, tao bảo mày nè, con gái mắc gì phải có ngực bự, đã bức bối lại còn tốn vải nữa chứ. Tao cảm thấy ngực lép vẫn tốt hơn!”



Mấy ngày nữa lại trôi qua.

Dạo này cuộc sống trong trại của Giang Thuật khá là theo quy luật.

Sáng tập chiều tập, tối chơi trò vận động đông người với hội bạn cùng ký túc.

Chỉ còn ba ngày nữa là tới công diễn.

Sáng sớm.

Giang Thuật đi vào phòng tập.

Anh chàng phải đợi chừng non nửa tiếng đồng hồ thì mới thấy mấy cậu đồng đội Trạm Châu ngáp ngắn ngáp dài mở cửa vào.

Giang Thuật đưa cho Trạm Châu một lọ nước bổ thận, “Tối qua bọn mày lại chơi tới khuya à?”

Phải đề cập đến một chuyện.

Mấy ngày nay, trò chơi xàm xí của Giang Thuật đã lan rộng trong doanh trại.

Mỗi đêm.

Đều có khá nhiều học viên qua hóng hớt ở phòng kho.

Tất nhiên mấy cậu thuộc hội Trạm Châu cũng là một trong số đó.

Tối hôm qua.

Giang Thuật chơi đến khoảng 11h đêm là về.

Lúc anh chàng về.

Hội Trạm Châu vẫn chơi như không biết mệt, không có ý định dừng lại.

Trạm Châu nhận lọ nước bổ thận từ tay Giang Thuật, tu ừng ực hết nửa lọ.

“Khà, quả nhiên tỉnh táo bổ não.” Trạm Châu khà một tiếng đầy sảng khoái, trả lời Giang Thuật, “Tối qua bọn em chơi đến quá 1h đêm mới về.”

Giang Thuật vỗ vai Trạm Châu, mở miệng nói, “Ku em ạ, làm thế là không nên đâu, mày phải học cách quản lý thời gian đi!”



Hai ngày sau.

Còn một ngày cho đến công diễn.

Trong phòng điều khiển tổng của đạo diễn.

Nhân viên phụ trách hậu kỳ gửi video chương trình trò chơi đã biên tập xong cho đạo diễn.

Chương trình đến là mặn mà lắm muối.

Đạo diễn vui tới độ sắp cười ra nước mắt.

“Ha ha, được đấy, được phết đấy!” Đạo diễn rất phởn đời, hỏi nhân viên tổ hậu kỳ, “Chúng ta tích lũy được bao nhiêu tư liệu sống rồi?”

Nhân viên tổ hậu kỳ trả lời, “Dựa theo thời gian nửa tiếng/tập, thì chúng ta có đủ tư liệu cho 5 tập ạ.”

Đạo diễn vỗ đùi, “Thế là đủ rồi, nếu đã tích cóp được nhiều tư liệu như thế, thì chúng ta nên tranh thủ phát sóng luôn. Ngày mai là công diễn, vậy thì chiếu chương trình phụ vào ngày kia đi, sau đó cứ 3 ngày chiếu 1 tập.”

Nhân viên tổ hậu kỳ tiếp lời, “Vậy thì đạo diễn, chúng ta đặt tên chương trình này là gì ạ?”

Đạo diễn vuốt cằm, trầm ngâm vài giây, “Đặt là…”Trò chơi bí mật của các chàng trai” đi!”

“Đạo diễn đại tài!”

Những câu nịnh hót vang lên hết đợt này đến đợt khác trong phòng điều khiển.



Hôm sau.

Một ngày đẹp trời nắng chói chang.

Hôm nay ngày diễn ra công diễn 1 của “Ngôi Sao Tương Lai”.

Cũng là ngày các học viên của Ngôi Sao Tương Lai season này chính thức đối mặt với khán giả.

Từ sáng.

Tổ chương trình đã cho seeder lên mạng PR hâm nóng cho buổi công diễn.

Và thi thoảng lại cố tình leak ra mấy tin nội bộ.

Ví dụ như những bài hát được lựa chọn trong công diễn, nhóm của các tuyển thủ đang hot, v.v.

Nhờ màn quảng cáo này, trên nền tảng video Cánh Cụt.

Lượt người hẹn xem trước live stream công diễn 1 đã đạt đến con số gần 10 triệu.

Trong doanh trại.

Tại phòng tập.

Nhóm của Giang Thuật tiến hành tập tiết mục công diễn lần cuối.

Tập luyện xong xuôi.

Giang Thuật hài lòng gật đầu.

Hoàn hảo!

Biểu hiện của mỗi người trong nhóm đều vô cùng hoàn hảo!

Đương nhiên…

Ngoại trừ anh chàng!

Điều mà Giang Thuật muốn chính là thế đấy.

Đây là cạnh tranh trong nhóm với nhau.

Đồng đội mình càng xuất sắc, thì Giang Thuật lại càng vui.

Nếu không phải ở đây có máy quay, thì Giang Thuật chỉ muốn ôm mỗi thành viên nhóm mình một cái thật chặt ngay bây giờ.

“Biểu hiện của mọi người đều ok lắm, lúc biểu diễn chính thức tối nay mấy ông cứ giữ vững phong độ này là được.” Giang Thuật nghiêm mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn hẳn, “Nhớ nhé, lúc đấy nhất định không được lơ là, nếu ông nào phát huy thất thường, thì xuống sân khấu đừng trách sao tôi lại tính sổ với ông!”

Lời Giang Thuật rất có tính uy hiếp, mọi người nghe xong đều vô thức rụt cổ lại.

Trong khoảng thời gian này.

Ai cũng bị Giang Thuật gọi vào WC dạy dỗ không ít thì nhiều, đương nhiên họ đều hiểu rõ sự nghiêm khắc của Giang Thuật.

[HẾT CHƯƠNG 42]

Bình luận

Truyện đang đọc