TÔI CHỈ THÍCH KHUÔN MẶT CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mạt Minh nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, Hạ Thanh vừa lên xe đã nhìn thấy cảnh này, bờ vai mảnh mai tuyệt đẹp, phía dưới vòng eo thon gầy, tiểu huyệt theo đó hiện ra nho nhỏ, mông phập phồng đặc biệt vểnh cao.

Mạt Minh nhìn thấy Hạ Thanh lên xe, một tay chống xuống giường, nghiêng người nhìn Hạ Thanh: “Anh Hạ quay xong chưa?”

Thân trên cơ thể chuyển động, vòng eo thon nhỏ thấp thoáng dưới vạt áo, giống như một mảnh lụa trắng như ẩn như hiện vô cùng nóng bỏng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn chạm vào.

Hạ Thanh thu hồi ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, đã là giờ ăn trưa, hầu hết mọi người trên phim trường đều tìm một chỗ để tụ tập ăn cơm, cố gắng buổi chiều hoàn thành hai cảnh cuối cùng để đoàn phim có thể đóng máy, trợ lý tại trường quay đang hô to mọi người khẩn trương ăn nhanh để hoàn thành công việc.

Vì để đề phòng, Hạ Thanh cố gắng nhịn xuống không đóng cửa xe, chỉ để người của trợ lý bên ngoài gọi điện thoại cho mình, sau đó bước đến bên giường ngồi xuống.

“Em còn coi đây là nhà của mình nữa” Hạ Thanh cười tủm tỉm, “Nếu là người khác nằm trên giường của anh, anh sẽ không thoải mái như vậy đâu”.

Mạt Minh khóe mắt cong cong, trực tiếp xoay người gối đầu lên đùi của Hạ Thanh.

“Anh Hạ thương em, em biết chứ” Mạt Minh duỗi một ngón tay ra, giống như vuốt của con mèo nhỏ chọc chọc vào yết hầu của Hạ Thanh: “Em cũng chỉ dám ở trước anh Hạ như vậy…”

Hạ Thanh hô hấp dồn dập, theo bản năng nhìn về phía cửa xe, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, nhẹ nhàng nâng đầu Mạt Minh trên đùi hắn đặt trở lại giường, giọng nói có chút khàn khàn: “Ngoan, đây là trường quay, bên ngoài có nhiều người như vậy…”

Hắn làm lưu lượng mấy năm. Ý thức và sự cảnh giác vẫn còn đó.

Vẻ mặt chán nản, Mạt Minh ngồi dậy dựa vào thành giường, có chút tức giận đặt một chân lên chân Hạ Thanh, nhàn nhạt nói: “Anh Hạ có phải không thích em, không thích em cùng với Hàn Thiệu Chu… ” 

Hạ Thanh nhìn bàn chân không chịu an phận trên đùi mình, mắt cá chân trắng và gầy, hắn dùng một tay vừa vặn nắm vào.

“Làm sao có thể không thích? Em thế này cũng không biết có bao nhiêu người thương” bàn tay Hạ Thanh sờ dọc theo mắt cá chân của Mạt Minh, lặng yên không một tiếng động cho tay vào trong ống quần.

“Em đã chia tay với Hàn Thiệu Chu” Mạt Minh trầm mặc nói “Anh ấy nói người anh ấy thực sự thích đã quay lại, và anh ấy không muốn gặp lại em…”

Hạ Thanh không ngạc nhiên, cảm thấy điều này là đương nhiên.

“Vậy thì hiện tại không có ai muốn tiểu đáng thương…” Hạ Thanh cười tủm tỉm nói.

Mạt Minh mím chặt môi, bướng bỉnh nói: “Em không đáng thương, em có anh Hạ muốn.”

Hạ Thanh không nhịn được hôn lên mắt cá chân mịn màng của Mạt Minh, không có cố kỵ chút nào Hàn Thiệu Chu, nhìn tiểu gia hỏa xinh đẹp trước mắt, cảm thấy trong lòng nóng lòng như lửa đốt, vô cùng khó chịu.

“Đêm nay đoàn phim đóng máy, uống nhiều chút” Hạ Thanh có thâm ý khác, cười nói.

Mạt Minh hai má đỏ bừng: “Nhưng em uống được rất ít, say rượu phải làm sao bây giờ?”

“Nếu say anh Hạ đưa em về”.

Mạt Minh ngượng ngùng cười cười, ngón chân cố ý xuyên qua quần chạm vào Tiểu Hạ Thanh: “Được.”

Hạ Thanh gần như cứng rồi, hắn nắm lấy chân Mạt Minh: “Tương lai em theo anh, đóng phim sẽ không tiện. Vậy đi, anh cho em mỗi tháng một trăm vạn, em…”

“Có anh Hạ ở bên em, em sẽ không đóng phim nữa. Ngày mai em sẽ tuyên bố rút lui, cũng tuyên bố chia tay với Hàn Thiệu Chu”. Mạt Minh ngoan ngoãn nói,” Từ nay em sẽ ở bên anh Hạ, anh Hạ bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó”.

“Được, ngoan”.

Hạ Thanh cảm thấy rất hài lòng, muốn tiến đến hôn Mạt Minh, Mạt Minh lật người nằm trở lại trên giường, cầm điện thoại tiếp tục chơi game.

“Điện thoại em hết pin rồi, anh Hạ, cho em mượn điện thoại của anh chơi một lúc.” Mạt Minh nói.

Đang lúc tình cảm sâu nặng, Hạ Thanh đương nhiên không từ chối, nhưng vẫn thận trọng, hắn nhanh chóng xóa một số đoạn chat riêng tư mập mờ với bạn tình trước khi đưa điện thoại cho Mạt Minh.

Mạt Minh tiếp tục nằm sấp, cầm điện thoại của Hạ Thanh xem tin tức giải trí, Hạ Thanh ngồi trước bàn trang điểm gần cửa xe, ăn bữa trưa dinh dưỡng mà trợ lý mua từ bên ngoài, ngẩng đầu nhìn Mạt Minh hết lần này tới lần khác. Tưởng tượng đến đêm nay khóe môi của hắn không khỏi vô thức nhếch lên.

Năm giờ chiều, sau khi Lưu Hách Khôn thông báo đóng máy, phim trường tràn ngập niềm vui.

Mạt Minh trực tiếp cho tài xế và Tiểu Song nghỉ, nói sẽ bắt taxi về nhà sau bữa tiệc.

Buổi tối, tiệc đóng máy được diễn ra tại khách sạn,  ê-kíp đặt hơn 20 bàn trong một hội trường tráng lệ, rộn ràng tiếng cười và rất vui vẻ.

Gần cuối bữa tiệc, Hạ Thanh rời đi trước dưới mắt của mọi người, lên xe do trợ lý lái ở cửa sau khách sạn, đợi hơn mười phút, Mạt Minh cũng từ phía sau chậm rãi đi ra cửa, đại khái là uống quá nhiều, thân hình lảo đảo lắc lư, Hạ Thanh đặc biệt kêu trợ lý xuống xe, đỡ Mạt Minh lên xe.

“Uống nhiều như vậy.” Hạ Thanh nhìn Mạt Minh dựa vào người mình, ôm sát eo Mạt Minh, thấp giọng cười nói: “Say thành như vậy, đêm nay làm sao có thể chơi vui vẻ được”.

Mạt Minh chỉ cong môi nói nhỏ: “Anh Hạ, anh đừng nhúc nhích, trên xem không thoải mái, muốn nôn…”

“Được, được, anh sẽ không nhúc nhích, đến khách sạn anh sẽ làm em”.

Để tránh bị paparazzi theo dõi, Hạ Thanh bảo trợ lý lái xe đi nửa vòng thành phố Xuyên Hải trước khi dừng lại ở một khách sạn.

Mất nhiều công sức như vậy, cuối cùng Hạ Thanh cũng đưa được Mạt Minh nửa tỉnh nửa say vào một phòng của khách sạn.

Đặt Mạt Minh nằm xuống giường, hô hấp của Hạ Thanh nặng nề, nhìn người trên giường không chút phòng bị, say đến bất tỉnh, trong lòng vô cùng kích động.

Nhìn chàng trai này ngây thơ và khêu gợi, giống như đang xấu hổ, có trời mới biết mấy ngày nay hắn muốn làm người trước mặt này như thế nào.

Hạ Thanh lau mồ hôi trên trán, cởi quần áo ném bên cạnh giường, xoay người đi vào phòng tắm rửa.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, Mạt Minh mở mắt ra, anh lăn qua lộn lại nằm trên giường, lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gọi điện thoại.

Khi Hạ Thanh từ phòng tắm đi ra, hắn nhìn thấy Mạt Minh đang dựa vào đầu giường, quần áo đã cởi ra vứt sang một bên, chăn che kín cổ, hai má đỏ bừng vì rượu, đôi mắt đen láy vừa khẩn trương lại vừa chờ mong hắn tới.

Hầu kết của Hạ Thanh khẽ động, dứt khoát cởi khăn tắm dưới hạ thân trèo lên giường.

“Còn tưởng em say đến bất tỉnh, thời điểm bắt đầu làm lại thật sự tỉnh lại.” Hạ Thanh Minh nắm cằm Mạt Minh, cười rồi hôn anh: “Ngoan, hôn một cái, em quả là báu vật, muốn giết anh rồi”.

Mạt Minh quay đầu,  nâng khóe miệng, nói nhỏ: “Anh Hạ nói mỗi tháng sẽ cho em một trăm vạn. Có thật không ạ?”

“Đương nhiên.”

“Em không tin.” Mạt Minh thì thào nói. “Trừ khi anh Hạ chuyển cho em ngay bây giờ, nếu sau đêm nay anh Hạ không cần em nữa, em cũng không bị thiệt”.

Số tiền này đối với Hạ Thanh là một số nhỏ, không nói thêm một lời, hắn lấy điện thoại ra và chuyển một trăm vạn cho Mạt Minh.

“Bây giờ em đã yên tâm chưa Bảo bối”.

Điện thoại của Hạ Thanh bị ném sang một bên, hắn nóng lòng muốn thượng Mạt Minh, đúng lúc này, có tiếng động dồn dập phía ngoài, đập liên hồi vào cửa.

Hạ Thanh thân thể chấn động, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lo lắng, nhanh chóng đứng dậy, mặc quần rồi đi ra cửa, nhìn ra qua mắt mèo, trong lòng chợt run lên.

Hạ Thanh chạy trở lại giường, vội vàng  muốn nói gì đó với Mạt Minh, nhìn thấy Mạt Minh dựa vào đầu giường, khóe môi nhếch lên, mỉm cười nhìn Hạ Thanh.

Giống như một con rắn nhỏ…

—————-

Hạ Thanh cảm thấy như mình đang nằm mơ, cho tận đến khi ngồi xuống trong đồn cảnh sát người vẫn ngây ngốc, hắn nhìn người ngồi cách đó không xa vẫn đang nức nở được hai cảnh sát liên tục trấn an,  sau một trận trời đất quay cuồng, hoảng hốt hắn cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

Hắn bị gài bẫy.

Hắn đã bị Mạt Minh tính kế.

Người đại diện của Hạ Thanh, luật sư và giám đốc quan hệ công chúng của công ty hắn ta đều chạy đến hiện trường, Hạ Thanh là nghệ sĩ lưu lượng có giá trị thương mại nhất của công ty Cao Tầng, không ai là không muốn bảo vệ hắn.

Một mặt họ hết sức ngăn cản thông tin lọt ra ngoài, mặt khác lại cố gắng hết sức để Hạ Thanh thoát khỏi rắc rối, người đứng đầu của Cao Tầng đã trực tiếp liên lạc với đồn cảnh sát, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn, tình hình và không thể giải quyết một cách đơn giản.

Hạ Thanh cơ hồ ở khàn cả giọng tỏ vẻ chính mình vô tội, hận không thể xông lên đi bóp chết Mạt Minh.

“Cậu ta nói dối! Cậu ta chưa say đến mức bất tỉnh. Cậu ta tự nguyện theo tôi vào khách sạn!”

“Cậu ta giả vờ, giả vờ!” 

Cậu ta vẫn luôn là người dụ dỗ tôi, chính là cậu ta.”

Mạt Minh không có phản bác, nhưng những giọt nước mắt thậm chí còn rơi nhiều hơn.

Không ai nghe thấy Hạ Thanh gào rống, mọi người đều biết Mạt Minh là người của Hàn Thiệu Chu, người như vậy làm sao có thể coi trọng Hạ Thanh.

Hạ Thanh tức giận xông lên muốn đánh Mạt Minh, nhưng bị người đại diện tát vào mặt, lúc này mới bình tĩnh lại.

Người đại diện của Hạ Thanh là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, giữa lông mày có lửa, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, tự mình thương lượng với Mạt Minh, cuối cùng đề nghị bồi thường cho Mạt Minh. Hắn ta biết mình thật sự cần phải điều tra kỹ càng, chứng cứ duy nhất không thể kết tội Hạ Thanh. Nhưng Hạ Thanh chỉ là một nghệ sĩ lưu lượng chưa thành công mấy, Hạ Thanh sẽ không thể chịu nổi sức ép dư luận kiểu này. Để đảm bảo lưu lượng không bị giảm sút, hắn chỉ có thể nhanh chóng giải quyết sự hiểu lầm, từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cố gắng bình tĩnh lại. Nếu Mạt Minh không chấp nhận, hắn sẽ là người đầu tiên tuyên bố Hạ Thanh bị gài bẫy trước khi thông tin được đăng tải trên mạng xã hội, nhưng cho dù sau này có thể rút lui, Hạ Thanh cũng khó tránh khỏi bị dư luận bóc mẽ.

“Được”. 

Trước sự mong đợi của mọi người, Mạt Minh không có phản đối, trực tiếp tiếp nhận đề nghị từ phía người đại diện của Hạ Thanh, không hề đặt thêm điều kiện gì, còn chủ động nói với nhân viên cảnh sát tối nay chỉ là hiểu lầm.

Là anh hiểu lầm Hạ Thanh, Hạ Thanh không có ý muốn xâm phạm Mạt Minh, chỉ là bạn bè, cùng ngủ chung ở khách sạn mà thôi, là anh uống say hiểu lầm hành động của Hạ Thanh. Sau tất cả những lời khai này, tất cả phong ba vừa rồi chỉ giống như một sự cố mà thôi.

Vài lời này của Mạt Minh đã hoàn toàn giúp Hạ Thanh thoát khỏi tình thế khó khăn, chính Hạ Thanh cũng choáng váng, hắn không hiểu Mạt Minh dùng trăm phương nghìn kế để hại hắn, tại sao đến lúc sắp thành công lại muốn thu tay lại?

Sau khi đến cục cảnh sát, Mạt Minh không thông báo với bất kì người nào, từ đầu đến cuối chỉ có một mình, giống như một nghệ sĩ độc thoại kịch, cuối cùng nửa đêm im lặng hạ màn.

Người đại diện của Hạ Thanh thở hắt ra một hơi, hắn ta biết có Mạt Minh nói những lời như thế này, cho dù sau này anh có đổi ý, chỉ cần có đoạn ghi âm này của cảnh sát là đủ để ngăn chặn dư luận.

Người đại diện của Hạ Thanh muốn tìm chỗ nói chuyện bồi thường với Mạt Minh, Mạt Minh nói sẽ chủ động liên lạc với bọn họ, sau đó bắt taxi ở ven đường rời đi.

Hạ Thanh kể lại đầu đuôi sự việc cho người đại diện một lần, người đại diện nghe lại đoạn ghi âm trò chuyện của Mạt Minh với mình, khẳng định không có chuyện bất thường mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cậu biết rõ hắn ta là người của Hàn Thiệu Chu mà vẫn còn để ý đến hắn?”

“Cậu ta nói đã chia tay với Hàn Thiệu Chu, muốn đi theo tôi, tôi mới…”

“Chia tay? Hắn nói với cậu?”

“Cho dù có không chia tay, Hàn Thiệu Chu cũng chỉ coi cậu ta là thế thân mà thôi. Nói không chừng để Hàn Thiệu Chu biết chuyện này, có thể có cơ hội đạp cậu ta”.

“Đây chỉ là suy đoán một phía của cậu. Đêm nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ. Tôi luôn cảm thấy Mạt Minh này…thật sự không đơn giản”.

Bình luận

Truyện đang đọc