TÔI CHỈ THÍCH KHUÔN MẶT CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Văn Từ không đi cùng với em sao?” Triệu Thành hỏi Thẩm Hi Hi và Dương Quan.

“Không, anh họ hình như chiều nay giúp chú của em chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh.”

Dương Quan hơi kinh ngạc: “Chú em vẫn còn tổ chức triển lãm tranh sao. Không phải đã kinh doanh mấy năm rồi?”

“Ai nói chú ấy kinh doanh thì không thể tổ chức triển lãm tranh. Hồi đó chú và dì em là những họa sĩ nổi tiếng trong nước. Em nghe nói tranh của chú được treo trong văn phòng của Hàn Lão gia”.

“Trời ơi, còn lợi hại như vậy”.

Triệu Thành nghe vậy cười khẽ, nói:” Thư pháp và những bức hoạ cổ treo trong nhà của Hàn Lão gia đều có giá trị liên thành. Em có chắc là tranh của Văn Trung Sùng đủ tư cách để treo vào đó không? “

Từ bữa tiệc lần trước đã bị Triệu Thành chỉnh nên Thẩm Hi Hi đã rất khó chịu với Triệu Thành, cô ta cười:” Anh Thành có hiểu về hội hoạ sao? Một trong những bức tranh của chú em đã được bán với giá hơn 600 vạn. So với giá trị thư pháp và bức hoạ trong tay Hàn Lão gia này chênh lệch bao nhiêu chứ? “

Triệu Thành dựa vào trên ghế sô pha, nhướng mày:” Em nói đến bức tranh 600 vạn kia sao, nếu anh nhớ không lầm, người mua là Hàn Lão gia”.

“Vậy thì sao chứ”. Cô một chút cũng không sợ làm mất lòng Triệu Thành:” Lão Hàn gia muốn mua, có nghĩa ông ấy nghĩ tranh của chú em cũng đáng giá ở trong giới. Lần này triển lãm tranh của chú em, anh Thành cũng có thể mua hai bức trong số đó rồi treo chúng trong quán bar của anh để tăng lên giá trị sinh hoạt cũng như tinh thần của bản thân.”

“Như thế sao” Triệu Thành cũng không khách khí:” Một người như Lão Hàn gia vung tiền như rác còn không đủ, giờ lại muốn lừa thêm lần nữa?”.

Triệu Thành gần như không có kiên nhẫn để đối phó với đám bạn bè, người thân xung quanh Văn Từ, hắn đối với Văn Từ luôn có những người bạn tốt giúp hắn lựa chọn, đó là những người bạn đã chơi thân với hắn từ nhỏ.

Thẩm Hi Hi nín thở: “Cái gì mà coi tiền như rác, anh, lời nói của anh nói thật khó nghe”.

“Em không cần phải tức giận, anh Thành chỉ đang nói đùa với em thôi.” Dương Quan nhanh chóng trấn tĩnh bạn gái nhỏ.

Triệu Thành cũng lười xem phản ứng nữa, bạn bè cũng dần dần đến, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hàn Thiệu Chu hỏi hắn đang ở đâu.

[Hàn Thiệu Chu]: Ở bên ngoài hút hai điếu thuốc, hút xong sẽ vào.

[Triệu Thành]:…

Hàn Thiệu Chu hai điếu thuốc này hút rất lâu, nhưng tâm trạng kỳ quái vẫn không thể nguôi ngoai, rất nhiều thứ hắn nghĩ đã quên từ lâu cứ hiện lên trong đầu.

Phải một lúc lâu sau Hàn Thiệu Chu mới xuống xe bước vào nhà hàng, quản lý nhà hàng biết hắn liền nhiệt tình dẫn đường cho hắn, Hàn Thiệu Chu vẫy vẫy tay rồi một mình đi lên lầu.

Vừa đi lên hành lang lầu ba, Hàn Thiệu Chu đột nhiên nhìn bóng dáng đi tới trước mặt rất quen thuộc, hắn ngây ra khẽ giật mình, theo bản năng mở miệng:” Văn Từ”.

Bóng dáng mảnh mai xinh đẹp của Văn Từ dừng lại, rồi từ từ xoay người, nhìn gương mặt quen thuộc đứng trước hàng lang đến gần, những kỉ niệm đã lâu bị phủ bụi ùa về.

Dưới ánh đèn vàng rực rỡ của hành lang, Văn Từ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, bên trong có một chiếc áo len trắng tinh, bộ trang phục trắng đen sạch sẽ khiến cả người toát lên vẻ trong trẻo và đoan trang, so với ba năm trước vẻ đẹp trí thức tuấn tú này không khỏi khiến người khác không rời được mắt.

Nhìn thấy Hàn Thiệu Chu, Văn Từ sững sờ một lúc, sau đó khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Anh Hàn, đã lâu không gặp.”

Làn da trắng mỏng, khuôn mặt thanh tú nhưng không quá nữ tính, thuần khiết và cao quý trong trí nhớ của Hàn Thiệu Chu vẫn giống như năm đó.

Trong vài giây không kịp đề phòng, Hàn Thiệu Chu đứng tại chỗ nhìn người trước mặt không nói nên lời.

Văn Từ nhìn Hàn Thiệu Chu, cười nói: “Anh Hàn, anh đang mất tập trung.”

Hết thảy những cảm xúc phức tạp ngắn ngủi ở ngực hắn va chạm vào nhau, cuối cùng cũng từ từ quay trở về. Hàn Thiệu Chu lúc này mới thu hồi ánh mắt đang dán chặt vào mặt Văn Từ, có chút xấu hổ: “Mấy năm rồi không gặp, có chút…”

Hàn Thiệu Chu lời nói có hơi bế tắc không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.

Ngoài ý muốn? Kích động? Hưng phấn?

Dường như đều không phải.

Văn Từ chậm rãi đi tới chỗ Hàn Thiệu Chu, hơi nghiêng đầu, cười hỏi: “Có chút cái gì?”

Hàn Thiệu Chu đã bình tĩnh lại, khóe miệng nhúc nhích: “Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy có chút đột ngột.”

” Không ngờ anh Hàn vẫn còn nhận ra em. Xem ra giảm bẩy tám cân coi như vô ích rồi”. Văn Từ cau mày, tựa hồ thực nghiêm túc hỏi, “Thật sự cùng trước kia không khác nhau sao?”

“Ừm” Hàn Thiệu Chu cũng không tiếc lời khen, cười cười:” Hiện tại càng đẹp hơn”.

Văn Từ lại lần nữa liếc mắt nhìn Hàn Thiệu Chu.

Lông mày của Hàn Thiệu Chu đen nhánh, sống mũi cao thẳng tắp tạo cho người ta cảm giác sắc bén, nhưng kỳ thật hắn không phải là người lạnh lùng, ngược lại, trong trí nhớ của Văn Từ, Hàn Thiệu Chu luôn là một người đàn ông thích cười. Hắn luôn cười rạng rỡ, bất kể hắn có nghiêm túc đến đâu, khuôn mặt hắn sẽ sẽ luôn hiện lên sự thẳng thắn, ấm áp và thậm chí thành thật. Kỳ thật Văn Từ hầu như không nhìn thấy Hàn Thiệu Chu không cười bao giờ.

Nói cách khác, Văn Từ chưa bao giờ thấy Hàn Thiệu Chu cười lịch sự với anh như vậy.

Hai người cùng nhau tiến vào trong ghế lô, Triệu Thành đứng lên, cười nói: “Khó trách lại đến muộn như vậy, hoá ra là đã ôn lại chuyện cũ rồi, đi nào, Văn Từ, Lão Hàn, ngồi bên này.”

Văn Từ mỉm cười, chào hỏi tất cả mọi người, mọi người đều vô cùng nhiệt tình đáp lại.

Kể từ khi Hàn Thiệu Chu đưa Văn Từ vào nhóm của họ nhiều năm trước, Văn Từ vẫn luôn được công nhận là người lớn lên đẹp nhất. Những người trong nhóm thích đàn ông hoặc nhiều hoặc ít đều có ý với Văn Từ, chỉ là lúc đó Hàn Thiệu Chu theo đuổi người rất chặt, không ai dám trắng trợn thể hiện tình yêu với Văn Từ. Mọi người cũng rất hiểu, cảm thấy Hàn Thiệu Chu đã ra tay thì mình làm gì còn cơ hội. Nhưng đến cuối cùng Hàn Thiệu Chu lại thất bại, đây cũng là điều không ngờ đối với cả nhóm bọn họ.

Sau ba năm lăn lộn, Văn Từ trở thành người độc thân lại trở lại vòng tròn bọn họ, nhưng nhìn Hàn Thiệu Chu đứng bên cạnh Văn Từ, mọi thứ dường như vẫn như ba năm trước, không ai dám làm trái ý kiến ​​của Văn Từ.

“Anh Thành.”

Cuối cùng Văn Từ bước tới chỗ Triệu Thành chào hỏi, Triệu Thành cũng không nhìn, vỗ vỗ cánh tay của Văn Từ, cười nói: “Em rời đi cũng không có tin tức gì, tưởng em đã quên mọi người rồi”.

“Em xin lỗi”.

“Không có việc gì đâu, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại. Dù sao, em về sau nếu phát triển ở đây, thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau thường xuyên như trước, đến, ngồi xuống trước đã.”

Triệu Thành ngồi bên cạnh Hàn Thiệu Chu. Văn Từ ngồi đối diện với Hàn Thiệu Chu.

Mấy năm nay Hàn Thiệu Chu bận rộn thấy đầu không thấy đuôi. Quan hệ  lợi ích xã giao càng lớn thì quan hệ xã giao với mỗi người ngày càng thu hẹp. Thời trẻ một nhóm Thái Tử đảng chơi bời náo nhiệt, hiện tại mọi người đều không theo kịp bước chân Hàn Thiệu Chu. Hiện tại lấy Hàn Thiệu Chu làm trung tâm tụ lại gặp gỡ cũng rất hiếm có.

Trên bàn tiệc dần dần náo nhiệt lên, một đám người nói chuyện rôm rả, cười nói huyên náo.

Triệu Thành đã nói rõ với mọi người trước khi Văn Từ tiến vào ghế lô, bữa tiệc tối nay không được phép đề cập đến chuyện ba năm qua của Văn Từ, đặc biệt là chuyện hôn nhân, tránh nói về bất cứ đề tài nào có thể gây khó xử, mọi người cũng rất phối hợp. Nói các chủ đề thoải mái và bình thường, không khí luôn rất hài hòa.

Hàn Thiệu Chu hầu như không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh gắp đồ ăn và uống rượu, thỉnh thoảng khi Văn Từ nói sẽ quay đầu nhìn, trong miệng ăn đồ ăn, ánh mắt khó giải thích được lặng lẽ rơi trên mặt Văn Từ, như là muốn xác nhận cái gì, sau vài giây im lặng quay trở lại nhìn bàn ăn, cúi đầu lặng lẽ gắp đồ ăn không nói điều gì.

Triệu Thành nhìn không nổi, ghé qua nhỏ giọng hỏi: ” Lão Hàn, đang suy nghĩ về cái gì vậy?”

“Không nghĩ cái gì cả” Hàn Thiệu Chu bình tĩnh đáp lại.

Kỳ thật cũng không nghĩ tới cái gì, sau khi cảm xúc thăng trầm đi qua, hiện tại bình tĩnh hết thảy. Tần Hựu cùng Giang Hề đi công tác nên cũng không có tới đây. Trên bàn phần lớn là một đám người khi còn trẻ hắn thường uống rượu cùng, nhưng những năm gần đây cũng không liên lạc, mối quan hệ cũng nhạt nhẽo dần. Còn có một vài gương mặt mới, hắn thật sự không muốn tốn quá nhiều tâm tư để hòa hợp với những người này.

“Cậu nhìn chằm chằm Văn Từ mà không thèm nói lời nào. Không thấy xấu hổ sao?”

Hàn Thiệu Chu nhíu mày,” Như vậy gọi là nhìn chằm chằm sao? “

“Khi người ta nói chuyện, ánh mắt của cậu nhìn lâu nhất vào khuôn mặt của người ta. Cái này không gọi là nhìn chằm chằm sao? “

“…”

Dưới bàn, Triệu Thành vỗ vỗ đùi Hàn Thiệu Chu, trịnh trọng đè thấp âm thanh nói: ” Lão Hàn cậu yên tâm đi, của cậu chính là của cậu, không chạy thoát được đâu.”

“…”

Hàn Thiệu Chu uống cạn ly rượu, mu bàn tay hướng về phía Triệu Thành ra hiệu cho Triệu Thành dựa lại đây.

Triệu Thành ánh mắt mờ mịt lại nghiêng người sang, Hàn Thiệu Chu quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn: “Nghe này, đừng tỏ ra mình thông minh. Tôi và Văn Từ bây giờ chỉ là bạn bè.”

“Tôi biết, hai người dĩ nhiên là bạn bè rồi mới có thể trở thành người yêu. Phải làm từng bước một”.

“…”

Hàn Thiệu Chu đang định nói lại, Thẩm Hi Hi ngồi đối diện cười nói: “Anh Hàn, anh Thành, các anh đang nói cái gì bí mật vậy?”

“Ồ, Anh Hàn nói ăn xong sẽ sang chỗ anh tiếp tục uống rượu.” Triệu Thành nói, “Tối nay nhất định phải uống thật thoải mái.”

“Em cảm thấy anh Hàn tối nay luôn mất tập trung.” Thẩm Hi Hi nói có ý tứ khác.

“Uống nhiều quá.” Triệu Thành vỗ vỗ vai Hàn Thiệu Chu, “Không còn cách nào, đêm nay có phải thoải mái không, tới Lão Hàn, tôi sẽ cho cậu thoả mãn”.

Hàn Thiệu Chu trực tiếp dùng lòng bàn tay che ly rượu, nói nhỏ với Triệu Thành: “Chờ chút nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu”.

Triệu Thành không phản bác “Được” một tiếng.

“Đúng rồi Văn Từ, tôi nghe Thẩm Hi Hi ở trong nhóm nói, cậu muốn tái xuất hiện?” Một người đàn ông đối diện tò mò hỏi Văn Từ.

Văn Từ gật đầu: “Ừm, tôi hiện tại đã ký hợp đồng  với công ty quản lý.”

“Công ty nào?”

“Tôi đoán hẳn là Tinh Từ.” Dương Quan đột nhiên nói, “Có anh Hàn che chở.”

“Lời này anh nói khiến người khác dễ hiểu lầm. Anh họ em trước khi Tinh Từ ký hợp đồng có rất nhiều công ty muốn cướp lấy anh ấy”. Thẩm Hi Hi nghiêm túc nói,” Trước khi anh ấy trở về, Tinh Từ đã cử người đến ký hợp đồng với anh ấy ở nước Y. Điều này không dựa vào anh Hàn mới có thể có được. Đừng có đánh đồng với loại người chỉ có thể được nhận vào Tinh Từ bằng cách lấy lòng anh Hàn”.

Triệu Thành gần như phản ứng ngay lập tức khi nhận ra người phụ nữ này đang ám chỉ đến Mạt Minh, trong mối quan hệ giữa Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh, hắn luôn thông cảm cho Mạt Minh.

Anh chàng nhỏ bé tội nghiệp không quyền không thế thật đáng thương, thật tình bị chính người anh em của mình dẫm đạp còn không nói, làm thế thân suốt ba năm chẳng có chỗ nào tốt, anh chàng này không đáng bị người phụ nữ này chê cười.

“Thực ra, lý do chính là tôi đã ở Tinh Từ trước đây và tôi đã quen với điều đó.” Văn Từ nhẹ nhàng giải thích.

Vẻ mặt của Hàn Thiệu Chu vẫn luôn bình thường, hắn căn bản không coi lời nói của Thẩm Hi Hi mà liên tưởng đến Mạt Minh, hắn quay đầu nhìn Văn Từ nói: “Nếu sau này cần giúp đỡ, cứ nói thẳng. Giống như trước kia, không cần khách khí”.

“Đúng vậy, không cần khách khí”. Triệu Thành nghiêng người, đưa tay chống cằm, “Đêm nay rất nhiều người, không tiện nói nhiều một câu. Chờ Tần Hựu và những người khác có thời gian, chúng ta lại cùng nhau nói”.

Hàn Thiệu Chu vạch trần Triệu Thành:” Đêm nay không nghĩ hắn gọi nhiều người như vậy, kỳ thật là muốn sau khi ăn xong đem người đến quán bar của hắn. “

Triệu Thành vội vàng trả lời,” Tôi tuyệt đối sẽ chiêu đãi hai người. Với tư cách là bạn bè. Văn Từ lát nữa đến chỗ của anh, thậm chí uống rượu hay mang rượu đi, anh sẽ đều tính vào tài khoản của Lão Hàn”.

Văn Từ nhìn Hàn Thiệu Chu và Triệu Thành vẫn giống như ba năm trước, không thể nhịn được cười.

Hàn Thiệu Chu đến gần, hơi quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Văn Từ, khóe môi cùng đuôi mắt cong lên một góc, quả thực rất đẹp, chỉ là khoảng khắc này hắn hoảng hốt, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác.

Hoảng hốt, bên tai có âm thanh kéo dài nũng nịu: Ông xã.

Kỳ thật đêm qua hắn không nên thoả mãn Tiểu tình nhi sớm như vậy, mà nên tiếp tục trêu chọc, cho đến khi hắn phải khóc, trêu đến khi tên nhóc đó phải van xin nói em muốn em muốn. Nhanh như vậy liền đã hầu hạ người ta, không phải nói cho tên nhóc đó biết chiêu này đối với hắn là hữu hiệu sao.

Như vậy chẳng phải còn bị nhóc đó ngược lại dạy dỗ mình sao.

Chờ dọn đến Hương Tân Sơn, hắn phải lập quy tắc với tên nhóc đó vào đêm đầu tiên, để sau này hắn sẽ không dựa vào việc ngược đãi bản thân để có được tình cảm của mình.

Triệu Thành vỗ vỗ sau lưng Hàn Thiệu Chu thấp giọng nhắc nhở, “Kiềm chế một chút Lão Hàn.”

Hàn Thiệu Chu định thần lại, mới phát hiện mình lại đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Văn Từ, giống như bị bệnh cuồng si. Hắn cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, cau mày, sắc mặt có chút khó coi, hắn đêm nay thực sự là không tập trung.

“Anh Hàn cũng thật là.” Thẩm Hi Hi nửa đùa nửa thật, “Làm anh họ của em xấu hổ chưa kìa.” 

“Hi Hi” Văn Từ trầm giọng nói, “Đừng nói những điều như vậy.”

Hàn Thiệu Chu thừa nhận bản thân mình đã thất thố liền nói: “Không sao đâu.”

Hàn Thiệu Chu rót rượu cho Văn Từ, thực tự nhiên hỏi Văn Từ về công việc và kế hoạch cuộc sống ở Xuyên Hải. Hắn cố gắng trung hòa bầu không khí giữa mình và Văn Từ ở trạng thái tự nhiên nhất, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Văn Từ, trong đầu hắn vẫn không thể không hiện lên hình ảnh của Mạt Minh.

Những điểm tương tự kia vốn chính là hắn tìm kiếm trên mặt Mạt Minh, hiện tại hắn đã quên mất, mà giây phút này một lần nữa hắn lại nhìn Văn Từ để tìm kiếm bóng hình của người khác.

Nhưng hắn nhìn mặt Văn Từ muốn tìm hình ảnh của Mạt Minh làm cái gì, đây không phải là điên sao?

“Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi vệ sinh chút.”

Hàn Thiệu Chu đứng dậy, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay Triệu Thành hai cái.

Triệu Thành biết Hàn Thiệu Chu có dụng ý gì, không lâu sau khi Hàn Thiệu Chu rời khỏi ghế lô, hắn cũng rời khỏi ghế lô với lý do đi vệ sinh.

“Hahaha anh Hàn thật là.” Dương Quan không nín được mà cười đầu tiên: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy anh Hàn như thế này.”

“Anh cảm thấy anh Hàn không thể nói bất cứ điều gì đêm nay, vì vậy chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh Văn Từ”.

“Thành thật mà nói, khi em nhìn thấy Anh Hàn lần đầu tiên, em có chút sợ hãi anh ấy.” Thẩm Hi Hi buồn cười:” Nhưng vừa rồi thấy anh Hàn nhìn chằm chằm anh họ em, thật sự, em đột nhiên cảm thấy anh ấy thân thiện hơn, ừm, cả người đều dễ gần”.

“Văn Từ anh đừng để ý nha, anh Hàn tâm tư thế nào đối với anh mọi người đều biết. Vừa rồi tuy là mạo phạm, nhưng chúng ta ai cũng đều hiểu anh Hàn, cho dù anh ấy thích anh như thế nào, anh ấy cũng nhất định sẽ tôn trọng anh. “

Văn Từ chỉ cười không nói gì.

Hàn Thiệu Chu không đi vệ sinh, mà đi tới sân thượng nhỏ cuối hành lang, bên ngoài lan can là cảnh đêm náo nhiệt, ở độ cao của tầng 3, phía dưới người xe mới thật sự nhìn rõ ràng.

Làn gió đêm trong khu phố nhộn nhịp đến lướt qua mặt, nhẹ nhàng đến không ngờ.

Hàn Thiệu Chu châm một điếu thuốc trong miệng.

“Cái gì? Tiểu Mạt Minh vẫn còn ở bên cạnh cậu?!” Nghe xong lời của Hàn Thiệu Chu nói, Triệu Thành sửng sốt, “Vậy trước đây cậu nói như thế nào”.

“Tôi chưa nói.” Hàn Thiệu Chu ngắt lời, ngậm điếu thuốc trong miệng, “Chính là cậu tự mình đoán. Mạt Minh trên giường, dưới giường đều làm tôi hài lòng. Tôi vì cái gì mà phải bỏ em ấy?”

“Nhưng Văn Từ đã trở lại, cậu không thích Văn Từ sao? Như thế nào, cậu muốn ăn trong bát còn muốn nhìn vào trong nồi, một bên coi Mạt Minh như lốp dự phòng, một bên theo đuổi tình yêu đích thực? “

“Cái rắm, cậu đừng dùng tâm địa gian xảo của cậu mà vu khống cho tôi” Hàn Thiệu Chu nói,” Tôi hiện tại không muốn theo đuổi Văn Từ, đều chỉ là các người thêm dầu vào lửa, đặt tôi và cậu ấy ở vị trí khó xử”.

“Vậy cậu vừa rồi trên bàn ăn liên tiếp nhìn chằm chằm vào Văn Từ là có ý gì, ánh mắt của cậu thế nào cũng không thích hợp, cậu cho rằng chúng tôi mù sao?”.

“Tôi chỉ là” Hàn Thiệu Chu dừng lại và nói, “Mất tập trung.”

“Mất tập trung? Mất tập trung vì cái gì?”

“Văn Từ có điểm giống Mạt Minh.” Hàn Thiệu Chu hít một hơi thuốc, sắc mặt phức tạp nói: “Đặc biệt là đến gần nhìn”.

Triệu Thành dở khóc dở cười: “Lão Hàn, cậu nên nói ngược lại mới đúng, là Tiểu Mạt giống với Văn Từ, không phải Văn Từ giống Tiểu Mạt, cậu trước kia ở cùng với Mạt Minh không phải vì gương mặt kia giống với Văn Từ sao?”

“Nói là nói như vậy, nhưng đó là trước kia.” 

“Còn bây giờ thì sao? Hiện tại cậu nhìn vào Mạt Minh sẽ không nhớ tới Văn Từ sao?”

Hàn Thiệu Chu nhíu mày:” Tôi đã ngủ với em ấy ba năm, cũng không có khả năng lừa mình dối người. Hiện tại càng nhìn Mạt Minh, tôi càng cảm thấy em ấy không giống Văn Từ, không có gì giống nhau”.

“Lão Hàn, cậu có phải hay không thích Tiểu Mạt Minh?” 

“Không thích mà tôi có thể ở bên em ấy lâu như vậy?”

“Tôi không nói đến loại thích này.” Triệu Thành nghiêm nghị nói, “Chỉ xin hỏi, cậu hiện tại nghĩ là đang bao nuôi Tiểu Minh hay là đang hẹn hò với Tiểu Minh?” 

“Bao nuôi.” Hàn Thiệu Chu cũng không chút do dự, hắn hút một điếu thuốc và nói một cách bình tĩnh, “Tôi đã đồng ý ở với em ấy ba năm trước ở bên nhau không phát sinh chuyện tình cảm”.

Giây lát nghĩ như thế nào, Hàn Thiệu Chu thờ ơ bổ sung: “Em ấy nếu có tình cảm tôi cũng không có biện pháp. Mấy năm nay tôi đối xử với em ấy rất tốt, cho nên em ấy cũng không chịu thiệt”.

“Vạn nhất sau này cậu muốn kết thúc mối quan hệ này, nếu Mạt Minh một khóc hai nháo cậu tính làm thế nào?”

” Em ấy không có can đảm để cùng tôi nháo, thật phiền phức,  chỉ cần đưa thêm ít tiền tống cổ đi là được”. Hàn Thiệu Chu lấy lại tinh thần, trầm giọng nói, “Còn quá sớm để tôi cảm thấy mệt mỏi vì nó, cậu không cần lo lắng về điều đó.”

“Được, tôi quá hiểu cậu, lão Hàn”. Triệu Thành nói:” Không  muốn làm chó liếm gót mà muốn làm bạc tình lang”.

“…”

“Tôi hoàn toàn ủng hộ cậu, Lão Hàn, cậu mẹ nó sớm nên như vậy”.

—————————-

Chu Dịch Tường vì đoàn kịch không thể thoát thân.

Ở Túy Cư Lâu đã đặt một phòng riêng nhỏ, tiền đặt cọc rất khó trả lại, Mạt Minh dứt khoát cùng Kỳ Dược, Hạ Tiểu Đường đi qua ăn cơm, bốn người một phòng, tính phí đều thu theo bốn người, Mạt Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Song kêu qua đây.

Chủ nhật được nghỉ ngơi, Tiểu Song cũng vừa nhàn rỗi, nghe điện thoại nói có bữa tối miễn phí,  liền vội vàng chạy tới hiện trường.

Túy Cư Lâu là nơi khá đắt đỏ, vốn là  Mạt Minh đặc biệt chọn để chiêu đãi Chu Dịch Tường, anh sắp trở lại đoàn kịch Đại Dương, sẽ được sư phụ chiếu cố không ít.

“Chà, rất ngon.” Kỳ Dược đưa một miếng thịt cừu non vào miệng, ngẩng đầu nhìn Mạt Minh “Cậu đã đến nhà hàng này chưa?”

“Ừm, tôi đã được bạn mời tới vài lần” Mạt Minh ăn ngay nói thật.

Hàn Thiệu Chu thích hương vị của các món ăn đây, trước đây hẹn hò hắn thường đưa anh đến đây ăn tối, anh cũng thích các món ăn ở đây. Nhưng anh cảm thấy nơi này quá đắt đỏ, nếu không phải Hàn Thiệu Chu trả tiền, anh sẽ không đến nơi này hoang phí tiền.

—————–

Bình luận

Truyện đang đọc