TÔI CHỈ THÍCH KHUÔN MẶT CỦA EM

Thẩm Hi Hi nhanh chóng nói thêm: “Chính là Văn Từ, anh hẳn là biết anh ấy”.

“Trên mạng có xem qua”.

“Chà, dù sao thì, anh họ tôi năm đó xem như là đỉnh cấp lưu lượng, anh còn trẻ hẳn không biết anh ấy, anh họ tôi đã lui khỏi giới giải trí ba năm rồi, giới giải trí chưa xuất hiện diễn viên nào có thể sánh với anh tôi năm đó”.

” Ừm. “

“…”

Thẩm Hi Hi thấy Mạt Minh không có phản ứng gì, liền bước nhanh tới trước mặt Mạt Minh, xoay người đối mặt với Mạt Minh, lui về phía sau vài bước.

“Anh Tiểu Mạt, trên đường đến bệnh viện em đã tìm kiếm trên mạng về các tác phẩm của anh kể từ khi anh ra mắt, phát hiện ra rằng anh chỉ đóng hai bộ phim truyền hình mà thôi, đều là nam diễn viên thứ hai. Bộ phim đầu tiên nam chính bị tố cáo trình độ học vấn bị làm giả, bộ phim chưa kịp chiếu đã bị ép xuống đáy hòm. Bộ phim thứ hai do Thái Triệu làm đạo diễn kịch bản rất hay, nhưng cũng là diễn viên nam thứ 2. Nếu không phải nam chính Tôn Triều xảy ra chuyện lớn đó, thì hẳn anh cũng không chiếm được nhiệt độ lớn như vậy. Hơn nữa em phát hiện mức độ phổ biến của anh do bộ phận marketing công ty làm cho anh cũng thực sự đáng thương, cảm giác chỉ làm như có lệ, một chút cũng không có coi anh là nghệ sỹ tài cần bồi dưỡng”.

Ra khỏi cổng bệnh viện, Mạt Minh không muốn đi xa, vừa lúc phát hiện ngay bên kia đường có một quán ăn nhỏ.

Giờ phút này, cậu vẫn cảm thấy rượu trong người chưa bay hơi hết, cảm thấy chóng mặt và  thật sự muốn ngủ.

“Thẩm tiểu thư” Mạt Minh nhắc nhở, “Cô đi lùi phía sau như vậy nếu băng qua đường sẽ rất nguy hiểm”.

Thẩm Hi Hi sững sờ, ngượng ngùng cười cười, xoay người đi cùng phía với Mạt Minh, sau  vài giây thấy rằng Mạt Minh không có đáp lại những lời cô ta ý tứ muốn nói.

“Nói cách khác, ngay cả khi cuộc cạnh tranh tài nguyên nội bộ của Tinh Từ căng thẳng, thì ít nhất họ cũng nên nhìn mặt anh Hàn để chiếu cố cho anh Tiểu Mạt.” Thẩm Hi Hi lời nói ngay thẳng, khá có lập trường đấu tranh cho Mạt Minh, nhưng cô ta dừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì đó, cô ta đột nhiên nói: “Ồ, phải rồi, mối quan hệ giữa anh Tiểu Mạt và anh Hàn người ngoài không ai biết đến, vậy cũng trách anh Hàn, dù anh Hàn đối với anh cũng chỉ có một chút tình cảm cũng không nên như bây giờ, coi anh Tiểu Mạt giống như chim hoàng yến nuôi trong lồng, bất kỳ lúc nào cũng có thể vứt bỏ”.

Mạt Minh gật đầu chứng tỏ cậu vẫn luôn lắng nghe, cậu nhìn bảng thực đơn trước cửa nhà hàng, trong lòng rối rắm không biết sẽ phải mua cái gì.

“Em cảm thấy tức giận thay cho anh Tiểu Mạt, dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau ba năm rồi.” Thẩm Hi Hi nhìn Mạt Minh, “Nói mới nhớ, lúc anh Hàn theo đuổi anh họ Văn Từ của em, có bao nhiêu là động lực, thanh thế vô cùng lớn, rất nhiều tạp chí đều đăng trên trang nhất, tài nguyên điện ảnh và truyền hình chọn không hết, kết quả đổi người khác làm gì cũng qua loa, thật không hiểu anh Hàn coi anh Tiểu Mạt là cái gì, chẳng lẽ coi là thế thân của anh Văn Từ sao”. (–.–) 

Không khí chợt tĩnh lặng trong vòng ba giây, Thẩm Hi Hi tay che miệng, vẻ mặt nhìn như muốn xin lỗi:” Ah, em xin lỗi, anh Tiểu Mạt, em thật sự không cố ý nói như vậy, tuy rằng khuôn mặt của anh cùng anh Văn Từ đặc biệt giống nhau, nhưng em thực sự không nghĩ anh Hàn vì khuôn mặt này mà muốn ở bên cạnh anh”.

“Không sao đâu”.

Mạt Minh sắc mặt ôn hòa, lúc này đã đến lối vào của nhà hàng nhỏ, cậu trực tiếp đẩy cửa vào sau khi nói xong.

Thẩm Hi Hi sắc mặt không tốt cho lắm, cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô thật sự không tin người đàn ông này trong lòng không có chút nào khó chịu.

Ngay khi Thẩm Hi Hi chuẩn bị bước vào cửa, bạn trai của cô đã gọi.

Thẩm Hi Hi nghĩ vừa xuất hiện đã đi, liền nhanh chóng kêu Dương Quan lái xe đến cửa nhà hàng nhỏ đón, sau đó cùng Mạt Minh chào hỏi trong nhà hàng.

“Nói cho anh Tiểu Mạt một bí mật” Trước khi đi, Thẩm Hi Hi ghé sát vào tai Mạt Minh cười thì thầm, “Anh họ em chuẩn bị trở lại rồi”.

Mạt Minh không quen thân cận như vậy, theo bản năng lùi lại, nhíu mày.

Cuối cùng cũng nhận được phản ứng như mong muốn, Thẩm Hi Hi cười rạng rỡ và vui vẻ vẫy tay chào.

Khi lên xe của bạn trai, Dương Quan nói rằng Hàn Thiệu Chu sẽ không giúp đỡ, tâm trạng tốt của Thẩm Hi Hi ngay lập tức biến mất.

“Em đừng giận, bảo bối, đợi hôm khác anh sẽ nói chuyện với Anh Hàn.”

Thẩm Hi Hi  quá lười quan tâm đến Dương Quan, cô cũng là một bạch phú mỹ*, nếu không phải muốn chen vào vòng tròn* của Hàn Thiệu Chu để sau này không phải đi đường vòng trong giới giải trí, cô căn bản sẽ không thèm đáp lại một kẻ chó liếm gót như Dương Quan.

*vòng tròn: vòng quan hệ dành cho tầng lớp thượng lưu, con nhà giàu có.

*bạch phú mỹ: cô gái đẹp, giàu có và có làn da trắng

“Hay là em nói với anh Văn Từ thử xem?” Dương Quan đề nghị, “Anh nghĩ anh so với anh ấy trước mặt anh Hàn hẳn sẽ có mặt mũi hơn”.

“Đừng nhắc đến những chuyện này, đi ăn tối đi.” Thẩm Hi Hi nói giọng đầy giận dữ.

Người đầu tiên cô nhờ giúp đỡ là Văn Từ, nhưng bị Văn Từ từ chối với lý do bất tiện. Tuy không có nói là bất tiện ở chỗ nào nhưng cô cũng không khó có thể cảm nhận được người anh họ này lòng tự trọng cao, luôn coi trọng hình ảnh và danh tiếng của mình. Là người mà Hàn Thiệu Chu cầu mà không được, điều này sẽ khiến anh ấy phải cúi đầu để cầu xin sự giúp đỡ, cũng nghe có chút…

Nhưng cô không vội vàng. Khi Văn Từ trở lại làng giải trí, cô ta lấy tài nguyên thừa mà Hàn Thiệu Chu cấp cho Văn Từ, cũng đủ làm cô tỏa sáng.

Mạt Minh lấy một phần thức ăn chay và canh sườn heo hầm bí đao trong quán ăn nhỏ. Khi cậu quay lại Hàn Thiệu Chu đã gửi tin nhắn cho cậu địa chỉ phòng VIP mới, Hàn Thiệu Chu đang đứng bên cửa sổ và gọi điện thoại.

Khu phòng VIP của bệnh viện được bố trí giống như phòng khách sạn nhỏ, Mạt Minh đặt túi giữ nhiệt đựng thức ăn lên bàn ăn nhỏ.

Hàn Thiệu Chu bước tới bàn ngồi xuống sau khi cúp điện thoại, xoa xoa mái tóc của Mạt Minh: “Triệu Thành và Lão Tần bọn họ đêm nay không làm em khó xử, đúng không?”

Mạt Minh giống như bị mèo cào, thân thể thoáng chốc thả lỏng, cười nói: “Không có, anh Tần và những người khác đối xử với em rất tốt.”

“Sau này chúng ta cùng đi, dù sao còn có rất nhiều cơ hội…”

“Vâng “

Mạt Minh mở ra, trong một chiếc túi giấy kraft khác được ngăn cách với hộp thức ăn, một chiếc bánh kem nhỏ được lấy ra từ trong đó.

Cậu mua nó ở cửa hàng bánh ngọt gần nhà hàng nhỏ đó.

“Anh Chu, là cho anh” Mạt Minh nhẹ giọng nói.

Hàn Thiệu Chu nhìn chiếc bánh kem nhỏ nhắn trên mặt được trang trí bằng nửa lát dâu tây, không khỏi nở nụ cười: “Không sao, đây coi như là sinh nhật của anh dành cho em”

Mạt Minh ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, ôn nhu mà lại an tĩnh nhìn Hàn Thiệu Chu ăn chiếc bánh nhỏ.

Hàn Thiệu Chu vừa nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm mê ly của Mạt Minh, hai má ửng hồng nhàn nhạt, nhìn có chút bối rối.

“Đêm nay bọn họ rót rượu cho em uống sao?”

Mạt Minh lắc đầu giơ ngón tay lên: “Em tự mình uống một chút, chỉ một chút.”

Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm ngón tay lắc lư từ trái qua phải, như có như không của cậu, trong lòng nở nụ cười, duỗi tay giữ chặt mặt Mạt Minh.

“Nhìn em buồn ngủ chưa kìa, đi tắm rửa đi, đêm nay ngủ ở đây.”

Khi Hàn Thiệu Chu lên giường, Mạt Minh đã ngủ vùi trong chăn, hắn ôm Mạt Minh vào lòng, Mạt Minh liền tỉnh lại, mi mắt hé ra một nửa, lúng túng ngẩng đầu nhìn hắn rồi chủ động dựa vào vòng tay hắn.

“Chúc mừng sinh nhật”.

“Nếu anh không nói với em, em suýt nữa đã quên” Hàn Thiệu Chu cười khúc khích, hôn mạnh vào người trong vòng tay hắn, “Chúc mừng sinh nhật.”

Bình luận

Truyện đang đọc