TÔI CÙNG ANH TRỜI SINH MỘT CẶP


Bốn người rời khỏi dãy phòng học lên phi hành khí chạy đến nhà ăn của trường, nhà ăn của trường được xây rộng lớn, được chia thành ba khu, khu A, khu B, cùng khu C.

Khu A cùng B là nhà ăn dành cho học sinh tất cả các khóa học, khu C là nhà ăn cho giáo viên.
Bọn họ sau khi xuống phi hành khí liền đi vào khu B, bởi vì khu B có thức ăn tự nhiên được đầu bếp của nhà hàng khá nổi tiếng làm, nhưng khu B lại xa hơn khu A nên số lượng người đi đến đây tương đối ít.

Đối với người của thời đại này thì dịch dinh dưỡng mới là thức ăn chính của nhân loại, còn thức ăn tự nhiên chỉ là dùng để nhấm nháp hương vị mà thôi.
"Văn Văn, sao chúng ta lại đến khu này." Trần Khương khó hiểu hỏi, thường thì bọn họ đều chạy đến khu A để lấy dịch dinh dưỡng ăn cho qua bữa sau đó trở lại lớp, nhưng sao hôm nay Phạm Văn lại dẫn bọn họ đến khu thức ăn tự nhiên thế này.
"Chắc cậu ấy thèm thức ăn tự nhiên thôi.

Dù sao cũng lâu rồi tôi chưa ăn chúng." Lý Tương nhìn nhà ăn vắng tanh liền cười nói.
Phạm Văn nghe hai người nói cũng không lên tiếng trả lời, chẳng lẽ cậu ta phải nói đây là lời dặn dò cảu anh ba mình sao.


Nguyên văn của Phạm Huyền Lân cực kỳ ngắn gọn nhưng khiến người khác không dám từ chối:
Dẫn anh dâu của cậu đến nhà ăn B, em ấy không ăn dịch dinh dưỡng.
Phạm Văn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành bảo mẫu của vợ anh ba mình, rõ ràng nhìn cậu chẳng giống một đứa nhỏ mà càng thêm giống một người đã sống được khá lâu, cậu điều chỉnh cảm xúc của bản thân một cách điêu luyện, sức mạnh mà cậu sở hữu cũng không giống như lần đầu sử dụng, đôi khi cậu ta nghĩ cậu có thật sự chỉ vừa mười tám tuổi hay không.
Bốn người ngồi vào bàn, một con robot chạy lại đưa cho bọn họ một tấm bản điện tử bên trên là thực đơn của cá món ăn được nấu trong hôm nay.

Phạm Văn nhìn cũng không thèm nhìn mà đưa qua cho cậu:
"Cậu chọn món trước đi."
Nguyễn Hàn MInh cũng không từ chối, cậu nhìn vào bảng điện tử sau đó đưa tay bấm vào hai món ăn có cái tên đơn giản nhất trong đó, dù sao thức ăn tự nhiên do người khác làm cũng không hợp khẩu vị cảu cậu, ăn cho no bụng là được rồi không cần phải gọi nhiều.
Phạm Văn thấy cậu chọn xong liền đưa cho hai người bạn mình, sau cùng cậu ta mới chọn hai món rồi trả lại bảng điện tử cho robot.
Bọn họ chờ khoảng năm phút thì thấy bốn con robot từ trong bếp đi ra trên tay là những món ăn mà bọn họ đã chọn, hương thơm từ thức ăn tự nhiên bay trong không khí khiến người khác không khỏi cảm thấy thèm.

Nhưng Nguyễn Hàn Minh lại không có chút hứng thú nào, chỉ ngửi mùi thôi cậu đã biết những món này được làm từ cái gì cùng chế biến ra sao, bởi vì biết rõ nên cậu mới chẳng có chút tham muốn ăn chúng nó chút nào.
Nhưng chăm ngôn của người nghèo là không thể lãng phí thức ăn, bởi vì cậu từng trải qua cảm giác nghèo đói nên rất trân trọng những thứ có thể cho vào miệng mà nhấm nháp.
Trong nhà ăn không có bao nhiêu người nhưng vẫn có vài nhóm người yêu thích món ăn tự nhiên mà chạy đến đây, cũng có những người ngại sự đông đúc của khu A mà đến, vì vậy sau khi bọn họ chú ý đến bàn của bốn người liền bắt đầu vang lên tiếng ồn ào bàn luận, mà nhân vật được nói đến trong miệng bọn họ chính là cậu.
"Đúng là phiến phức, những kẻ ăn no rửng mở thích bàn chuyện người khác." Phạm Văn tức giận mà lầm bầm.
"Đừng quan tâm, cường giả vi tôn, chỉ cần sau khi thấy thực lực của tôi, tất cả đều phải câm mồm." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, tay vẫn không chút dừng lại mà gắp thức ăn cho vào miệng.

"Cậu nói đúng." Phạm Văn gật đầu sau đó cũng không để ý đến nữa.
Bốn người ăn xong liền quay về phòng học của mình, Nguyễn Hàn Minh thản nhiên đi qua những người bên trong lớp rồi ngồi vào chỗ của mình, tiết học tiếp theo vẫn là tiết học giảng dạy về sức mạnh của Support, trong mười ngày này đều sẽ nghe về điều này, bọn họ chưa thể thực hành với vũ khí của mình được mà cần phải nắm rõ kiến thức trước khi thực hành.

Lớp học ồn ào cho đến khi giáo viên bước vào, Nguyễn Hàn Minh nhàm chán mà chống tay lên bàn bắt đầu gật gù, đối với cậu những kiến thức này là không cần thiết, bởi vì cậu thực sự không phải là một Support bình thường, thứ cậu đang sử dụng được xem là vũ khí trong cơ thể thực ra nó lại là sách phép tồn tại bằng liên kết linh hồn với cậu.

Chỉ ngoại trừ cậu có tinh thần lực của nguyên chủ thì từ đầu đến cuối từ trên xuống dưới có chỗ nào giống Support.
Nguyễn Hàn Minh cứ thế mà mơ mơ màng màng cho đến hết giờ học, nhóm học sinh bắt đầu lục đục dọn dép để chạy đến ký túc xá nhận phòng.

Cậu cứ nghĩ hiện tại không có ai phá đám chắc sẽ có người chạy đến gây chuiye65n, nhưng chờ một lúc vẫn chẳng có lấy một bóng người đi đến, mà khi cậu ngước đầu lên nhìn thì lớp học đã hoàn toàn không còn một bóng người.
Nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, cậu thấy nhóm học sinh năm nhất như cậu đang vội vàng chạy về hướng ký túc xá: "Đây là làm sao."
Dù có thắc mắ thế nào thì hiện tại cũng không có ai có thể giải thích cho cậu, Nguyễn Hàn Minh đứng dậy rồi ra khỏi lớp học.
Buổi trưa sau khi dùng cơm xong Phạm Văn đã có nói lớp học của cậu ta còn một tiết thực hành nên sẽ không đến đưa cậu đến ký túc xa được, cậu hãy tự đến đó một mình.

Lúc đầu cậu chẳng thề suy nghĩ gì liền gật đầu xem như đã biết, nhưng hiện tại có lẽ không giống như cậu nghĩ, có phải ở ký túc xa cho năm nhất có thứ gì đó đang chờ bọn họ hay không.
Mặc dù tò mò nhưng Nguyễn Hàn MInh hoàn toàn không gấp gáp, cậu chậm rãi rời khỏi dãy phòng học, đón một chiếc phi hành khí rồi cài địa điểm là ký túc xá.

Phi hành khí nhanh chóng bay trên đường, mất năm phút đồng hồ liền dừng lại trước cổng ký túc xá.

Lúc này bên ngoài cửa ký túc xá đứng rất đông học sinh, hầu hết những học sinh này đều giống như cậu chỉ vừa năm nhất, tuy không phải vừa vào trường nhưng tiếp xúc với thêm vốn hiểu biết về bản thân thì đây là năm đầu tiên của bọn họ.

Nhìn bọn họ đang tụ tập bên ngoài cậu không khỏi khó hiểu, đây là làm sao vậy sao lại tụ tập ngoài đây, rõ ràng cửa ký túc xá mở toang nhưng chẳng ai đi vào.
Trong lúc đi lại gần Nguyễn Hàn Minh nghe loáng thoáng bọn họ đang nói rằng không thể đi vào, giống như có thứ gì đó chặn lại bước chân của họ.

Nghe vậy cậu cau mày lách qua nhóm học sinh đi về phía cửa ký túc xá.
Đúng như lời họ nói phía trước có một luồng sức mạnh tinh thần đang cản họ lại, nhưng nó không thề có ý định gây hại đến học sinh bên ngoài, chỉ cần học sinh có thể điều khiển được tinh thần lực một cách thuần thục liền có thể đi vào trong.
Nhưng nói thì dễ làm mới là khó, nhưng học sinh vừa mới bước chân vào thế giới cảu bản thân thì làm sao có cách nắm chắt về sức mạnh của mình, bọn họ non nớt mà không có kinh nghiệm hoàn toàn là một trang giấy trắng.
Nhìn thấy cậu đi lên nhóm học sinh bắt đầu xôn xao chế giễu, không biết là ai bắt đầu trước dần dần những lời chế giễu cười nhạo thậm chí là nhục mạ vang lên càng lúc càng lớn, bọn họ khinh thường cười một phế vật, cười một tên yếu ót đút tiền vào trường, cười nhạo kẻ chẳng có tích sự gì mà leo lên cành to làm phượng hoàng.
Nguyễn Hàn Minh nghe hết tất cả nhưng cậu chẳng quan tâm, khuôn mặt cũng chẳng có chút thay đổi, cậu cứ tiến lên phía trước giống như chẳng có thứ gì ngăn cản cậu vậy, cứ như thế bóng dáng của cậu khuất vào trong cánh cửa ký túc xá khiến những kẻ đang không ngừng khinh bỉ sỉ nhục cậu phải trợn mắt há hóc mồm kinh ngạc không thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc