TÔI CÙNG ANH TRỜI SINH MỘT CẶP


Nhóm học sinh chờ khi trời vừa lên cho đến khi mặt trời từ từ lặn xuống, bóng tối bắt đầu bao quanh, những cây đèn bên đường cũng được thắp sáng nhưng vẫn không thấy thầy cô nào đến đây.
May mắn bọn họ đem theo dịch dinh dưỡng bên người nếu không thì chỉ có thể nhịn đói mà chờ đợi.

Cho dù biết giáo viên nói giờ sai nhưng là học sinh bọn họ phải chấp nhận việc chờ đợi sai lầm này mà không thể lên tiếng kỳ kèo hay oán trách được.
Nói không chừng đây từ thời gian được thông báo trở đi đã bắt đầu vào bài kiểm tra rồi.
Nguyễn Hàn Minh nhàm chán chờ đợi giống như những người khác, cậu tuy không thích dịch dinh dưỡng nhưng vẫn bắt buộc mình phải uống để không thể bị đói bụng được.

May mắn trước khi đi Đỗ Kỳ Khanh đã nhét vào người cậu không biết bao nhiêu dịch dinh dưỡng nên hiện tại cậu muốn uống bao nhiêu cũng được không cần lo lắng sẽ hết trước khi đến nơi kiểm tra.
Lúc này trời đã tối đen như mực, những học sinh chờ đợi từ sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa, bọn họ bắt đầu nhốn nháo ầm ĩ.

Bọn họ cảm thấy nhà trường không xem trọng học sinh, cho dù đây có là buổi kiểm tra thì cũng không thể để học sinh ở yên như vậy hết cả ngày mà không làm gì cả.
Không nói đến Power vốn đã có thể trạng mạnh khỏe, những Support vốn là những người có thân thể ốm yếu chỉ có thể hỗ trợ phía sau lưng cũng phải chịu cảnh thế này khiến bọn họ ăn không tiêu, dù sao trong những học sinh này có một số là những tiểu thư thiếu gia nhà quyền quý hoặc gia đình giàu có được chiều chuộng từ bé.

Sự oán giận của học sinh gần như bùng nổ.
Đúng lúc này hai chiếc phi hành khí chạy đến dừng lại ngây trước mặt các tân sinh của trường.

Tám giáo viên từ trên xe đi xuống khuôn mặt nghiêm túc nhìn bọn họ:
"Chúc mừng các em đã vượt qua bước đầu tiên của buổi kiểm tra.


Hiện tại các em điều đã có bạn đồng hành, tiếp theo đây các em sẽ chính thức vào buổi kiểm tra điểm số dành cho tân sinh lần thứ nhất."
"Đây là một cuộc thi khắc khe dành cho biểu hiện của bản thân, chỉ khi bản thân cùng đồng đội có số điểm tốt thì mới có thể tiếp tục ở lại đây.

Nhưng nếu như cả bản thân cùng đồng đội đều không thể biểu hiện tốt hay chỉ có bản thân không biểu hiện tốt thì thật đáng tiếc các em sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, sẽ bị khai trừ khỏi trường học này."
Giáo viên đó nói xong liền có một giáo viên khác tiếp lời: "Các em cũng đừng quá căng thẳng, chỉ cần cố gắng hết sức mình thì chắc chắn có thể vượt qua."
"Có lẽ các em đều đã nghe đến cuộc thi này, bởi vì các em chỉ là tân sinh nên kiểm tra đầu tiên sẽ không quá khó, chúng ta chủ yếu tổ chức cuộc thi này để quan sát biểu hiện của các em.

Thứ các em học trong những tháng qua chỉ là sức mạnh cơ bản, đối với cuộc thi này hoàn toàn đủ vốn để tất cả mọi người đều có thể vượt qua."
"Chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi ở khu rừng phía Nam thành phố B.

Nơi đó được xem là khu rừng an toàn.

Những quái vật bên trong chỉ là những loại bò sát to lớn nhưng tính công kích không quá nguy hiểm, tuy nhiên bọn chúng vẫn là những con quái vật có lực sát thương lớn, vì vậy các em phải thật cẩn thận khi đánh với chúng."
Nói xong giáo viên đó phất tay để bảy người còn lại cầm theo khay đồ đi đến gần những học sinh.

Nhìn nhóm học sinh đeo xong thứ được phát vào tay mới tiếp tục nói:
"Bên trên là những chiếc đồng hồ cảm ứng, chúng nó sẽ thể hiện số điểm mà các em đã đạt được.

Đây là dụng cụ đo nhà trường tài trợ vì vậy sẽ không có bất kỳ ai có thể gian lận được.


Bên dây đeo có một cái chấm xanh, đó là nút bảo hộ, một khi ấn vào các em sẽ được bao bọc bởi một lớp giáp trong suốt, không có bất kỳ sinh vật nào có thể nhìn thấy cùng tổn thương các em được."
"Tuy nhiên một khi các em ứng vào nó cũng đồng nghĩa với việc các em bỏ cuộc.

Lúc đó sẽ có giáo viên đến đón các em rồi đưa các em về nơi tập hợp.

Vì vậy thầy mong trước khi ứng nút các em có thể suy nghĩ tốt hơn tìm cách giải quyết vấn đề, chỉ khi các em cảm thấy mình không thể làm gì được nữa thì hãy ấn nó."
"Chúc các em may mắn hoàn thành cuộc kiểm tra đầu tiên này."
Giáo viên đó nói xong liền lùi xuống đứng cùng bảy giáo viên còn lại.

Một giáo viên nữ đưa tay chỉ về hướng cổng sau đó lớn tiếng hô:
"Hiện tại tất cả các em học sinh mau chóng chạy ra cổng trường đi theo đội của mình là lên phi thuyền mini đang đậu trước cổng trường.

Nhanh lên."
"Rõ." Nhóm tân sinh cùng nhau hô sau đó bắt đầu chạy loạn ra ngoài cổng trường.
Nguyễn Hàn Minh cùng ba người Đặng Quan cũng chạy chậm theo phía sau, bọn họ hoàn toàn không hấp tấp mà cực kỳ thông thả chạy theo.
Bên ngoài cổng trường những chiếc phi thuyền mini đang đứng chờ, bọn chúng không khác mấy với phi hành khí nhưng khoảng cách bay của chúng có thể cao hơn cũng xa hơn phi hành khí rất nhiều.

Thứ này thường được những gia đình giàu có mua về để trở thành phi thuyền riêng dùng cho việc di chuyển giữa thủ đô cùng những nơi khác bên trong hành tinh này.
Khi nhóm Nguyễn Hàn Minh chạy ra thì chỉ còn lại một chiếc duy nhất, bốn người ngồi vào trong sau đó thắt dây an toàn.


Phi thuyền mini sau khi sát nhận đã đủ người liền chậm rãi đóng cửa lại sau đó động cơ nổ máy rồi từ từ bay lên cao.
Bốn người bên trong có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng cơ thể đang được nâng lên cao, cảm giác này hoàn toàn khác xa với phi hành khí thường được sử dụng hay chiếc phi thuyền to lớn ở trạm trung chuyển.
Đây đúng là cảm giác của người có tiền.

Chỉ có người có tiền mới có thể mua thứ này về nhà để sử dụng mà thôi, đúng là ghen tị chết mất.
Ba người Đặng Quan vẻ mặt đầy ghen tị nhưng một lát liền tỏ ra thích thú mà nhìn nhó xung quanh.

Nguyễn Hàn Minh cũng cảm thấy rất thư thả, không cần tự mình điều khiển mà cậu vẫn có thể bay trên không trung như thế này đúng là thích thật, thời đại phát triển đúng là quá tuyệt vời.
Đúng lúc này tiếng chuông quang não vang lên, Nguyễn Hàn Minh nhìn tên hiển thị bên trên màn hình liền híp mắt vui vẻ, cậu đưa tay bấm nhận máy, màn hình ảo hiện lên khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Phạm Huyền Lân xuất hiện.
Cậu nhìn anh ta nhưng không lên tiếng nói trước, hai người cứ thế nhìn nhau trong chốc lát thì giọng nói của anh vang lên:
"Kiểm tra thế nào rồi."
"Vừa lên phi thuyền đến địa điểm kiểm tra." Nguyễn Hàn Minh đáp lại, nhìn khuôn mặt căng cứng không biết phải nói gì của anh khiến cậu rất thích thú.
"Em tìm được đội chưa."
Nguyễn Hàn Minh gật đầu: "Rồi.

Nhưng giữa đường nhảy ra nhóm người tự nói mình là người của Chủ Cẩn muốn tôi vào đội họ."
"Chu Cẩn, thì ra hắn ta đã biết rồi." Phạm Huyền Lân nghe vậy ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, không ngờ người đầu tiên biết được không phải là quốc vương, có lẽ ông ta quả thật già rồi.
"Hắn nói đưa anh một ân huệ nên mới giúp tôi." Nguyễn Hàn Minh nhếch môi cười: "Nhưng chẳng nói lý do khác cho bọn họ vì vậy thái độ của bọn họ rất hài hước.

Tôi cảm thấy nếu như Chu Cẩn biết được chắc sẽ tức chết."
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói xong liền cười nhìn vẻ mặt đầy gian xảo của cậu anh liền biết những người đó chắc chắn gánh chịu hậu quả không tốt đẹp gì.
"Huyền Lân, nếu có ai bắt nạt tôi thì tôi phải làm sao." Nguyễn Hàn Minh chớp chớp mắt nhìn người trong màn hình rồi hỏi, cậu chắc chắn trong chuyến đi lần này sẽ có kẻ không có mắt mà chạy đến chọc giận cậu, nhưng trong buổi kiểm tra sẽ có camera đi theo quan sát từng hành động cử chỉ của bọn họ.

Cậu thật sự không muốn gây phiền phức cho những người đối xử tốt với cậu tí nào.
"Đánh bọn họ.

Chỉ cần không chết tôi liền giúp em xử lý." Phạm Huyền Lân hung hăng nói, hai mắt sắc bén.
"Huyền Lân, anh phạm quy rồi." Nguyễn Hàn Minh bật cười vui vẻ, không ngờ anh lại quyết đoán như vậy, không chút chừng chờ hay do dự gì.

Giống như anh không thèm quan tâm người bị đánh sẽ là người nào cả.
Sự thật đúng là như vậy Phạm Huyền Lân chẳng thèm quan tâm người bị đánh sẽ là người nào, cho dù đánh tàn phế cũng không quan trọng chỉ cần cậu giữ mạng cho người đó thì chắc chắn anh có thể khiến cho bọn họ câm miệng không hó hé được lời nào.
"Hừ bọn chúng bắt nạt em chính là tìm đường chết.

Em chỉ cần đánh phế hậu quả có tôi." Anh nhìn cậu cười thì dịu dàng nói, khoé môi cũng công lên một độ cong nhỏ.
"Ừm, anh sẽ bảo kê cho tôi.

Chắc chắn tôi sẽ không đánh chết bọn họ." Nguyễn Hàn Minh vui vẻ đáp lại, cậu thật sự thích chết dáng vẻ này của anh.

Không biết từ lúc nào cậu cảm thấy có một người như thế bên cạnh cũng không tệ.
Trái tim nhàm chán lạnh lẽo mấy ngàn năm của cậu cuối cùng cũng được lắp đầy, một cảm thật ấm áp mà vui sướng.
"Được rồi sắp tới nơi tôi cúp máy nhé, lúc nào rảnh rỗi sẽ gọi kể chuyện cho anh nghe." Cậu cười với anh sau đó bấm nút tắt màn hình ảo nhanh chóng biến mất.
Lúc này mới cảm thấy bên trong hình như yên ắng một cách kỳ lạ, cậu ngẩn đầu lên nhìn liền thấy ba người kia đang ôm lấy nhau thành một đoàn khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi mà nhìn cậu chằm chằm, sợi dây an toàn trên người bọn họ đã siết chặt nhưng dường như bọn họ không cảm thấy mà càng thêm rút người dính lại với nhau.
"Sao vậy." Nguyễn Hàn Minh khó hiểu hỏi.
Ba người Đặng Quan nhanh chóng lắc đầu ngoày ngoạy tỏ vẻ không có gì nhưng thật ra trong lòng không khỏi khiếp đảm mà nghĩ thầm.
Mẹ ơi thế giới này thiệt đáng sợ, con muốn về nhà.


Bình luận

Truyện đang đọc