“ Tuyệt Vọng Hầu……”
Trong cuộc giao lưu giữa với Hạ Trạch Hoa, Lâm Phàm đã biết được một phần khu vực bị kiểm soát bởi Bát Đại Chí Cao của Cổ Tộc.
Cũng chính là khu vực “Tuyên Cổ” từng kiểm soát.
Vạn năm trước, tuy nói “Tuyên Cổ” biến mất, Bát Đại Chí Cao của Cổ Tộc thiếu mất đi một người, nhưng đối với người Cổ Tộc mà nói mãi mãi không thiếu kẻ mạnh, chẳng bao lâu sau có một người thuộc Cổ Tộc đã giành lý vị trí Chí Cao.
Thực lực của Bát Đại Chí Cao mạnh mẽ đến đâu, điều này Lâm Phàm không cần nghĩ cũng biết được.
“Tuyên Cổ” tuy bị các bậc chí tôn trấn áp, dụ dỗ “Tuyên Cổ” đến Huyền Hoàng Giới, vận dụng sức mạnh thiên địa, phong ấn sức mạnh của “Tuyên Cổ” thấp hơn 1/100 sức mạnh ban đầu.
Tuy sức mạnh của “Tuyên Cổ” thấp hơn 1/100, nhưng vẫn giết được các bậc chí tôn kia.
“Haizz, con đường chinh phục cả Cổ Thánh Giới thật không dễ đi chút nào.”
Khu vực quản lí của Bát Đại mênh mông như biển, người bình thường suốt đời không thể đặt chân đến nơi này.
Mà những người phi thăng từ hạ giới đều xuất hiện ở các địa điểm cố định.
Như nơi Lâm Phàm phi thăng lên là thuộc quyền cai trị của Tuyệt Vọng Hầu.
Nếu không phải người trong các tộc ở Cổ Thánh Giới đến cứu viện, thì đối với bất kể người nào mới phi thăng lên đây mà nói chỉ có con đường chết.
Trong lòng Lâm Phàm có ý tưởng muốn giải phóng nơi này, nhất là nơi phi thăng lên cần phải an toàn, bằng không một mực để cho bọn Cổ Tộc quản lý thì mãi mãi không thể nào xoay sở được nữa.
Nhưng Lâm Phàm hiểu rõ với thực lực bây giờ của hắn vốn dĩ không nắm chắc việc một chọi một với Tuyệt Vọng Hầu, cho nên phải không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Ban đầu Lâm Phàm nghĩ rằng một mình có thể vượt trở ngại, tự do tự tại, nhưng thử nghĩ mà xem nếu có một đoàn đội thì khi có chuyện sẽ nhẹ nhàng đi không ít.
Huống chi bản thân vừa mới đến Cổ Thánh Giới, còn lạ nước lạ cái hiển nhiên đi một bước cũng khó, còn đám Hạ Trạch Hoa thì đã ở đây lâu lắm rồi nên vô cùng quen thuộc nơi đây, nếu muốn trở nên mạnh hơn, phải nhờ sự giúp đỡ của họ.
Hạ Trạch Hoa hỏi:
- Lâm Phàm, huynh nói chúng ta nên làm thế nào đây?
Lâm Phàm nghĩ:
- Theo ý kiến của tôi, chúng ta nên mở rộng đội ngũ, nâng cao thực lực, dựa vào số người hiện tại của chúng ta thì e rằng rất khó khăn.
Hạ Trạch Hoa đáp lại:
- Đúng vậy, huynh nói có lý lắm, nhưng làm thế nào để mở rộng đội ngũ? Những người lạc đoàn nơi đây rất ít ỏi, nhưng giống như đội ngũ chúng ta có rất rất nhiều, thậm chí có rất nhiều đoàn đội mạnh hơn nhóm chúng ta, người khác chưa chắc đã muốn gia nhập với chúng ta.
Lâm Phàm sờ cằm, bắt đầu suy tư, bỗng nhiên lóe một suy nghĩ, rồi miệng nở một nụ cười:
- Chúng ta có thể đến những địa điểm mà họ phi thăng, chiêu mộ họ, thuyết phục họ gia nhập vào đội ngũ, nâng cao thực lực, cuối cùng liên kết các nhóm khác lại với nhau cùng giết Tuyệt Vọng Hầu, lúc ấy phần thắng nhất định là lớn hơn nhiều rồi.
Ngay lập tức, Hạ Trạch Hoa vỗ đùi, hô to một tiếng:
- Chà, đúng rồi, sao tôi chưa nghĩ đến việc ấy nhỉ?
Hạ Trạch Hoa càng nghĩ càng cảm thấy dễ dàng:
- Một tháng phi thăng lên đây một lần, chúng ta có thể đi chiêu mộ họ, sau đó cho họ vào đội ngũ, để họ nâng cao thực lực từ từ.
Đáng tiếc thay, Lâm Phàm còn có vấn đề chưa nói với họ.
Chính là những người vừa phi thăng lên thì có được tài năng gì, thực lực cũng chỉ ở Đại Thiên Vị đại viên mãn, thậm chí bọn họ còn không đánh lại đám binh sĩ Cổ Tộc kia.
Về việc rèn luyện cho họ, khiến họ nâng cao thực lực không phải không được, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì tất cả những thứ này đều rất hao tốn thời gian.
Dựa theo cách nghĩ của Lâm Phàm, trong thời gian ngắn nhất rèn luyện và nâng cao thực lực bản thân, về sau dùng sức mạnh tuyệt đối để tự mài giũa thúc đẩy bản thân.
Đối với kiểu bạo lực này, Lâm Phàm là người tinh thông nhất.
Lúc này, lá cây kêu “ Xào xạc……”
Vốn dĩ Lâm Phàm còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên nhíu mày lại:
- Có người đến.
“Ơ……” Hạ Hoa Trạch ngẩn ra, hắn hoàn toàn không chút hoài nghi đối với Lâm Phàm, sau đó một mực cảnh giác.
Lúc này, trong hư không có một giọng nói:
- Tiểu Đội Chính Nghĩa,…… Ta đợi các ngươi rất lâu rồi.
Giọng nói này khiến người ta có cảm giác không rét mà run, phảng phất vẻ âm trầm.
Hạ Trạch Hoa nổi giận quát:
- Kẻ nào?
Tuy đã quen thuộc với việc kẻ thù tập kích, nhưng kẻ địch với khả năng ẩn mình mà không bị phát hiện, ngược lại khiến Hạ Trạch Hoa hơi rợn người.
Mọi người đều tụ họp lại, cảnh giác xung quanh.
Mộ Lương nuốt nước bọt, cái sừng trên đầu cũng phát sáng, từng gợn sóng phát ra nhằm dò tìm vị trí của kẻ thù:
- Tên vô lại kia, mau xuất hiện, Mộ Lương ta đây sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại.
Điều khiến Mộ Lương hơi kinh ngạc đó chính là hắn tìm nửa ngày trời vẫn không tìm thấy vị trí của kẻ địch.
Hiển nhiên đây là một cao thủ.
Lúc này bỗng nhiên từ đâu phát ra một tràng cười thực âm trầm “ Ha Ha….”, một cái bóng đen liền xuất hiện trong hư không.
Kẻ trong hư không mặc chiếc áo dài choàng dài, mái tóc đen dài phiêu dật.
Bề ngoài không có gì khác với loài người, chỉ là trên thân thể tỏa ra một mùi hương khó tả.
Hạ Trạch Hoa thấy bóng người vừa xuất hiện, lúc nhìn rõ khuôn mặt, sắc mặt cũng thay đổi:
- Hư Vô Tâm của Hư Giới?
Hư Vô Tâm nhìn Tiểu Đội Chính Nghĩa, thái độ ung dung, giống như không thèm để ý tới người khác:
- Xem ra ngươi còn nhận ra ta.
Hạ Trạch Hoa nói chẳng ngại ngùng:
- Hứ, loại cặn bã của Hư Giới ai mà không nhận ra, vì muốn lấy lòng bọn Cổ Tộc mà ngươi giết cha, bán đồng bào của ngươi, cái thứ tiểu nhân cặn bã như ngươi sẽ bị người người trừ diệt.
Chuyện lớn xảy ra gần đây không ai không biết cả.
Hư Vô Tâm của Hư Giới, bán đồng bào, vô số người của Hư Giới bị bọn Cổ Tộc bắt giữ mà bản thân hắn lại thuần phục chúng, còn được đề bạt làm Bách Phu Trưởng.
Hư Vô Tâm nghe lời nói ấy, ngay lập tức cười phá lên “ Ha Ha…...”, nụ cười thật thâm hiểm.
- Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, đó chính là quy luật của tự nhiên mà, bọn ngươi quả thực hết sức ngu xuẩn, đội ngũ các ngươi lại tin lời nói bông đùa khư khư như thế, ha ha……
Hạ Trạch Hoa thay đổi sắc mặt.
Hư Vô Tâm thương hại nhìn Tiểu Đội Chính Nghĩa, đối với hắn mà nói thì đám người này quá ngu xuẩn:
- Tuyệt Vọng Hầu đại nhân mạnh mẽ như thế làm sao mà bị trọng thương được, ha ha……
Lâm Phàm thở dài một cái, không biết làm thế nào, chưa nghĩ đến báo ứng lại nhanh như thế, nếu như mình không gặp bọn họ, thì Tiểu Đội Chính Nghĩa này chính là bia đỡ đạn.
Nhưng hiện tại thực khó nói.
Lúc này, bọn lính Cổ Tộc từ chỗ tối xông thẳng ra.
Còn có một tên Thập Phu Trưởng trong số đó.
- Hư đại nhân quả thực lợi hại, bọn người hôi thối này lại bị lừa bởi một câu nói bông đùa như thế.
- Giết bọn chúng, chúng ta sẽ nhận được phần thưởng của thiên ý.
Hạ Trạch Hoa nhìn thấy lũ binh lính Cổ Tộc, thần sắc không bình tĩnh được, nếu như chỉ có Hư Vô Tâm, bọn họ còn nắm chắc được cả nhóm sẽ rút lui an toàn.
Nhưng hiện tại xuất hiện quá nhiều binh sĩ Cổ Tộc thì thật là khó nói.
Tuy nhiên Lâm Phàm thì rất hài lòng, quả thực thiếu cái gì là đến cái đó.
Thời gian buff mạnh nhất vẫn còn một chút nữa.
Vốn dĩ vẫn còn thầm than vãn, không có cố trân quý dạng BUFF này chính là bỏ lỡ đỉnh cao nhân sinh trong cuộc đời.
Nhưng hiện tại có người chủ động tấn công, ai cũng đừng mong cùng ta đây đoạt quái.
Lâm Phàm lập tức tiến về trước một bước, vỗ vai Hạ Trạch Hoa.
Lâm Phàm thờ ơ nói:
- Hạ huynh, đừng căng thẳng, cứ đứng sau sẽ ổn thôi.
Hạ Trạch Hoa lo lắng:
- Lâm huynh,……
Lâm Phàm ngoảnh đầu lại, nhìn mọi người trong Tiểu Đội Chính Nghĩa:
- Mọi người nhìn thật kỹ cho ta, ai cũng không được phép cướp quái của ta, những thứ này ta bao hết.
Hạ Trạch Hoa: “……”
Mộ Lương: “……”
Thanh Thiên Vị sơ kỳ tuy không tệ nhưng còn chưa đủ nhìn a.
------------------------------
Dịch giả: Trung Nghĩa.
Biên tập: Cẩu Ca.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: