TỐI CƯỜNG HỆ THỐNG

“Nhân Tộc?”

Hư Vô Tâm ngước nhìn cả một bọn to mồm không biết xấu hổ này, trong ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ, bật cười càng lúc càng lớn:

- Ha ha, không nghĩ đến là một tên Nhân Tộc, chẳng lẽ tên Nhân Tộc này chính là kẻ trong danh sách bị truy nã gần đây nhất, kể ra Hư Vô Tâm ta được ông trời phù hộ, không những giết hết tiểu đội ngu xuẩn này, mà còn bắt được tên Nhân Tộc đang bị truy nã nữa.

Lâm Phàm nhìn Hư Vô Tâm, cái tên này thật đã hết thuốc chữa:

- Giết cha cầu vinh, kẻ như ngươi quả thực táng tận lương tâm, ông trời quả không phụ lòng ngươi, lại sắp đặt cho ngươi gặp ta để ngươi trả giá cho những hành vi của mình. Kẻ xấu ta gặp không ít, nhưng chưa từng gặp qua loại cầm thú nào điên rồ như ngươi.

Thượng Giới không hổ là Thượng Giới, không chỉ quy định thế giới còn cao hơn Huyền Hoàng Giới, loại cầm thú như thế này cũng xuất hiện ở đây, lại còn cao cấp hơn cả Huyền Hoàng Giới rất nhiều.

Biện pháp đối phó loại cầm thú này chính là vung búa chặt quái, một vệt sáng lóe lên, máu văng tung tóe.

Hạ Trạch Hoa lo lắng nói:

- Lâm huynh, không được sơ suất. Ta biết thực lực của Lâm huynh rất mạnh, nhưng Hư Vô Tâm chẳng phải người thường, lại thêm bọn Cổ Tộc, càng không nên xem thường.

Lâm Phàm làm sao có thể để Hạ Trạch Hoa nhúng tay vào:

- Không sao cả, mọi người đứng nhìn là tốt rồi.

Hiện tại, thời gian BUFF mạnh nhất không nhiều, nếu từ bỏ những kinh nghiệm trước mắt, thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa.

Hư Vô Tâm cười nhạo, cười đến chảy nước mắt:

- Tên Nhân Tộc ngu xuẩn kia, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể giết ta sao? Thật tức cười, ta khuyên ngươi cùng đồng bọn xông lên, đừng để đến lúc đó hối hận thì không kịp. Không phải tự nhiên mà Cổ Tộc chúng ta có thể trấn áp vô số chủng tộc khác, bởi vì những kẻ đần độn như ngươi thực sự quá nhiều.

Lâm Phàm chẳng nói một lời, cầm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay.

Mặc dù Vĩnh Hằng Chi Phủ là một thần khí bị sứt mẻ, nhưng nó lại là thần khí Lâm Phàm sử dụng thông thạo nhất.

Lâm Phàm nhìn thẳng vào Hư Vô Tâm, không sợ hãi chút nào:

- Tuy đôi khi ta rất ngu xuẩn, nhưng ngươi không có tư cách nói ta ngu xuẩn, mau gọi chủ nhân Cổ Tộc của ngươi ra đây, còn ngươi mau tỉnh ngộ nếu không ta sẽ khiến ngươi hối hận không kịp.

Thanh Thiên Vị sơ kì thì có làm sao, hôm nay bản thiếu gia sẽ dựa vào Địa Thiên Vị cảnh giới đánh ngươi một trận.

Hư Vô Tâm đột nhiên giận dữ:

- Xông lên hết cho ta……

Bọn Cổ Tộc nổi giận, bất ngờ đánh Lâm Phàm:

- Đôi co với hắn làm gì, cứ giết hắn trước đã.

Một tên Cổ Tộc cao hơn 2m gầm lên, tay cầm binh khí xông về phía Lâm Phàm, sức mạnh dữ dội làm chấn động hư không.

Đám người Cổ Tộc hung tàn hống hách, cùng với khuôn mặt xấu xí đã chiếm ưu thế rất lớn trong trận chiến.

Mộ Lương nhìn bộ dạng hung ác của bọn Cổ Tộc, trong lòng bỗng run rẩy, đồng thời cũng khâm phục bản thân vì trước đây có dũng khí để đánh bọn Cổ Tộc.

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật dũng cảm.

Đoàn Minh thuộc Long Tộc nhìn thấy bọn Cổ Tộc hung ác như thế, cũng lo lắng mà nhắc nhở:

- Cẩn thận……

Một tên lính Cổ Tộc nổi giận hét lên, binh khí cầm trong tay vỡ thành nhiều mảnh vụn, đột nhiên tiến đến đánh Lâm Phàm:

- Tên Nhân Tộc kia, ta muốn nuốt chửng ngươi.

Lâm Phàm đứng vững, ngẩng đầu, miệng nở một nụ cười, nụ cười tỏa nắng như nắng hạ hoa xuân, trong thời khắc nguy hiểm này lại lộ vẻ kỳ quái vô cùng.

“Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.”

Trong giây lát, một tia sáng lóe lên một luồng sức mạnh xuyên thấu lòng người, thấm đẫm cả trời đất.

“ Bịch……”

Một cú trúng vào tim, ngay giữa hai huyệt.

Tên lính Cổ Tộc hung tàn, xấu xí kia bất chợt khựng lại, khuôn mặt dữ tợn trong phút chốc thay đổi, một nỗi đau thốn cùng xuyên thấu qua tim.

Tên lính Cổ Tộc kia bỗng nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, đau đớn ngất trời.

“ Phịch……”

Khuôn mặt xấu xí đen đuốc của tên lính Cổ Tộc phút chốc thay đổi, chỉ về phía tên Nhân Tộc đáng ghét trước mắt, hắn không nghĩ đến tên Nhân Tộc ấy lại đê hèn như thế……

- Ngươi……

- Ta sẽ giết……

“ Keng, chúc mừng đã giết được Cổ Tộc Địa Thiên Vị cảnh giới Cấp Trung.”

“ Keng, chúc mừng gia tăng 5000 kinh nghiệm.”

Với số kinh nghiệm này đã được hắn đoán trước, tất cả những thứ này đều là sự hỗ trợ hiệu quả của BUFF mạnh nhất, nếu không có BUFF thì kinh nghiệm vốn dĩ chẳng được bao nhiêu.

Lúc này tuy giết một tên Cổ Tộc chẳng tăng bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, muỗi nào cũng là thịt cả.

Lâm Phàm vung tay áo, ngạo nghễ nhìn Hư Vô Tâm mà nói:

- A, Cổ Tộc không hổ là Cổ Tộc, cho dù quỳ gối xin học hỏi vẫn muốn chặt đầu ta. Hư Vô Tâm, các ngươi xông hết lên đi, đừng để chủ nhân của các ngươi phải tiễn biệt từng tên một.

Hư Vô Tâm nhìn tên Nhân Tộc này làm càn như vậy thì không chịu được:

- Đồ điên……

Mà bọn lính Cổ Tộc nhìn thấy đồng bọn bị giết không ngừng la hét.

Bọn Cổ Tộc tức giận nhìn Hư Vô Tâm, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên hắn:

- Hư Vô Tâm, ngươi cứ nhìn cái gì vậy.

Hư Vô Tâm tuy là Bách Phu Trưởng, nhưng rốt cuộc chỉ là con chó theo chân bọn Cổ Tộc.

Lâm Phàm cười nói:

- Ôi…… Hư Vô Tâm ơi, ngươi thân là một Bách Phu Trưởng lại bị bọn tay sai chất vấn, ta cảm thấy xấu hổ thay ngươi.

Hư Vô Tâm tức giận nhìn Lâm Phàm, trong lòng điên tiết không tài nào chịu được.

Đồng thời Lâm Phàm nói thật đúng, tuy hắn là Bách Phu Trưởng, nhưng bọn lính Cổ Tộc ngoài mặt tôn kính, nhưng trong lòng khinh bỉ vạn phần.

Ngay lập tức, Hư Vô Tâm hét lên:

- Giết……

Những tên lính Cổ Tộc bỗng hung hăng xông lên giết Lâm Phàm.

Hai tay của Hà Thành Hàn cầm cây Đại Chùy, khí thế sục sôi, cũng muốn xông lên đánh cho hả dạ:

- Đội trưởng, chúng ta có xông lên không?

- Các huynh đệ đừng xông lên, nhìn thôi là được rồi, ở đây cứ để ta lo.

Lúc Lâm Phàm và tên Hư Vô Tâm tương chiến, điều khiến hắn cực kỳ lo lắng đó chính là đám người Hạ Trạch Hoa sẽ xông lên.

Với thực lực của bọn họ, vốn dĩ không cách nào chống cự lại bọn Cổ Tộc kia, nếu bọn họ cứ đi ra thì kinh nghiệm của bản thiếu gia ta sẽ không cánh mà bay.

“ Tên Nhân Tộc đáng ghét, hãy ăn một chiêu của ta.”

“ Hư Không rạn nứt……”

Hư Vô Tâm tức giận hét lên một tiếng, một chùm sáng bỗng phát ra.

Lâm Phàm cảm nhận được Hư Vô Tâm xuất chiêu, liền một búa bổ xuống:

- Ahhhh, xem chiêu thức của ta đây, hãy đỡ một búa.

“ Ầm……”

Hai luồng sức mạnh bỗng va vào nhau, phát ra một âm thanh động trời.

Bức màn hư không ấy tiếp tục rạn nứt, cuối cùng biến thành các hạt kết tinh tung bay giữa trời đất.

Lâm Phàm nửa đường chuyển hướng giết bọn lính Cổ Tộc:

- Hư Vô Tâm, tiểu gia giết bọn Cổ Tộc trước, rồi tính sổ với ngươi sau.

Tiếng la thảm thiết động trời, bọn lính Cổ Tộc như ngựa hoang đứt dây cương, cuối cùng từng tên bị Lâm Phàm chém lăn quay ra đường:

- Ahhhh, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi.

- Chiêu thức gì vậy, sao lại đau đớn thế này.

- Tên Nhân Tộc, ta phải nuốt chửng ngươi.

Đồng thời cũng hứng chịu đủ chiêu thức cực kỳ bi thảm của Lâm Phàm, nỗi đau đớn vô bờ bến vừa dâng trào trong lòng bọn Cổ Tộc, liền bị Lâm Phàm cho một búa bay đầu.

Không biết từ lúc nào, Lâm Phàm cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay lại thích chặt đầu bọn Cổ Tộc như thế.

Mỗi lần đầu bị chặt, một cột máu phụt lên, Lâm Phàm lấy làm thích thú.

Hiện trường là một bãi máu tanh.

Đám người Hạ Trạch Hoa nhìn tình cảnh như vậy tâm thần bấn loạn.

----------------------------

Dịch giả: Trung Nghĩa.

Biên tập: Cẩu Ca.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Bình luận

Truyện đang đọc