TỐI CƯỜNG HỆ THỐNG

Dịch: Tài

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

- Ha ha!

Ngay khi Lâm Phàm nuốt tia Nguyên Thần của Uy Quân Vương vào trong bụng thì Uy Quân Vương lại đột nhiên cuồng tiếu.

- Tên giun dế ngu xuẩn, một Nhân tộc thấp kém lại dám thôn phệ nguyên thần của bản Vương. Như vậy bản Vương liền thôn phệ thần thức của ngươi, khống chế thân thể. Hết thảy của ngươi đều là của bản Vương, của cải, thân thể, tu vi, nữ nhân, hê hê,... Đặc biệt là nữ nhân của ngươi, bản Vương sẽ cố gắng dạy dỗ các nàng.

Uy Quân Vương cười âm lãnh, phảng phất như âm mưu đã thành công.

- Ngu ngốc.

Lâm Phàm lạnh nhạt trả lại hai chữ.

- Ngươi...

Uy Quân Vương không nghĩ tới tên này sắp gặp tai họa ngập đầu mà còn dám càn rỡ như thế, thật là tức mà.

- Tốt, liền để ngươi biết sự lợi hại của bản Vương.

Uy Quân Vương dữ tợn gầm thét lên. Hắn đã không thể nhịn được nữa, nhất định phải thôn phệ tên Nhân tộc đáng ghét này.

1!

2!

3!

...

10! Knock out!

Lâm Phàm yên lặng đếm, nếu hắn không có một chút tư bản thì sao dám ăn lung tung.

- A! Đây là cái gì, làm sao có khả năng, không...

Quả nhiên như Lâm Phàm dự liệu, tiếng kêu thảm thiết của Uy Quân Vương lập tức truyền đến.

- Haizz, đã nói là ngươi ngu ngốc rồi mà.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, trong cơ thể tiểu gia có hệ thống, biết hệ thống là cái gì không? Đó là tồn tại không gì không làm được. Uy Quân Vương ngươi là cái thá gì mà muốn thôn phệ tiểu gia, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày.

- Keng, chúc mừng kí chủ thôn phệ một tia Nguyên Thần của Uy Quân Vương.

- Keng, chúc mừng điểm kinh nghiệm của kí chủ tăng hai mươi vạn.

- Keng, chúc mừng kí chủ thăng cấp.

- Tu vi: Hoang Thiên Vị đại viên mãn.

- Thoải mái! Quá là thoải mái.

Thời khắc này, Lâm Phàm cảm giác trong đầu mình lâng lâng, không nghĩ tới một tia Nguyên Thần của Uy Quân Vương có thể tăng nhiều kinh nghiệm như vậy, thực sự là quá tuyệt.

Nếu như có thể giết được bản thể của Uy Quân Vương thì điểm kinh nghiệm không biết còn nhiều bao nhiêu?

Có điều để Lâm Phàm đau lòng chính là thật vất vả tích lũy mấy trăm vạn Thánh Dương Đan, giờ thì toàn bộ đều tiêu hao sạch sẽ. Vốn có thể nói là hơi hơi giàu có, lập tức lại biến thành nghèo rớt mồng tơi.

Mà hết thảy đều là do tên Mục Long Thiên kia gây ra.

Mục Long Thiên nhìn thấy Nhân tộc Đại Đế nhìn mình, nội tâm cũng là lo lắng một hồi. Cảm giác rất không ổn a. Có điều ngẫm lại cũng không phải, chính mình cùng Nhân tộc Đại Đế không cừu không oán. Nhân tộc Đại Đế làm sao sẽ hận chính mình đây.

- Nhân tộc Đại Đế vạn tuế.

Mục Long Thiên giờ khắc này là người đầu tiên hô lên.

Các sinh linh của đại thiên giới chìm đắm ở trong khiếp sợ, giờ khắc này cũng bừng tỉnh. Liên tục gào thét.

- Nhân tộc Đại Đế dũng mãnh vô địch.

- Nhân tộc Đại Đế mạnh nhất.

...

Đối với đại thiên tộc, lần này thật sự đã làm mù con mắt của bọn họ, quá chấn động, quá bá đạo.

Cường giả Cổ tộc Uy Quân Vương cũng bị Nhân tộc Đại Đế chém. Còn có ai có thể là đối thủ của Nhân tộc Đại Đế?

Bây giờ các sinh linh đại thiên giới đã sớm trở thành fan hâm mộ của Nhân tộc Đại Đế, từng người đều liều mạng hoan hô.

Đám người Chúc Long cũng ở trong trạng thái khiếp sợ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

- Nhân tộc Đại Đế.

Chúc Long nhìn Lâm Phàm trôi nổi ở trên hư không. Sắc mặt dần dần biến hóa, đột nhiên cũng biến thành giống như các sinh linh khác, biến thành cuồng nhiệt lên. "Vạn tuế..."

Ai nói người già sẽ không có kích động nha, chỉ là bọn hắn không có gặp người phải thần tượng đáng để bọn họ kích động mà thôi.

Ở Cổ Thánh Giới, thực lực vi tôn.

Mà Lâm Phàm hiện tại bộc phát ra thực lực đã khiến bọn họ tất cả phải kính trọng.

Hơn nữa cái này không chỉ là thực lực, càng nhiều nhưng là dũng khí, để đám Chúc Long bái phục.

Lâm Phàm hờ hững nhìn tất cả những sinh linh đứng dưới đất, trong nội tâm thì đang cười sặc sụa, cuối cùng tiểu gia cũng đã có fan ở Cổ Thánh Giới rồi.

...

Ở trong mật thất của một toà Vương Thành xa xôi.

Uy Quân Vương đột nhiên mở hai con mắt, sắc mặt vốn đã đen này lại biến càng đen thêm, nom như cục than vậy.

- Đáng ghét, tên tiểu tặc vô liêm sỉ, dám diệt Nguyên Thần của ta.

Uy Quân Vương giờ khắc này là thật sự nổi giận.

Hắn đang trùng kích bình cảnh để đột phá cảnh giới cao hơn. Thế nhưng ở thời khắc then chốt thì huyết mạch của hắn khẽ run lên, sau đó biết được con của mình lại bị người chém chết.

Huyết nhục liên kết, hắn tự nhiên là phẫn nộ vạn phần, bởi vậy lập tức phân ra một tia Nguyên Thần, xuyên qua thiên địa trực tiếp giết tới.

Thế nhưng không nghĩ tới, cái tên Nhân tộc kia lại dám thôn phệ nguyên thần của mình.

Lúc mới đầu, Uy Quân Vương quả thật bị Lâm Phàm làm cho khiếp sợ. Bởi vì không biết sâu cạn, nếu như đối phương thật sự là một cường giả thì sẽ có thể theo dấu vết của nguyên thần tìm tới đây.

Mà bây giờ mình đang ở thời khắc then chốt trùng kích cảnh giới, nếu tên đó tới đây thì hỏng mất.

Nhưng khi biết Nhân tộc này chỉ cố làm ra vẻ bí ẩn, hắn liền không chút do dự trấn áp,muốn đem tên Nhân tộc này hoàn toàn nghiền ép tới chết.

Thế nhưng lại không nghĩ tới này tên Nhân tộc dĩ nhiên lại có nhiều thủ đoạn như thế. Làm mình bị thiệt lớn, một tia Nguyên Thần bị thôn phệ.

Nghĩ tới vẻ mặt chảnh chóa của tên Nhân tộc đó, Uy Quân Vương liền không thể nhịn được nữa.

- Đáng ghét, thực sự là đáng ghét. Bản Vương hoành hoành ngang dọc bát hoang cả vạn năm, có khi nào bị khuất nhục như vậy đâu.

- Tốt, đã như vậy, bản Vương coi như từ bỏ đột phá cảnh giới cũng phải đưa ngươi đến gặp diêm vương. Bằng không khó mà xả được cơn hận trong lòng a.

Uy Quân Vương giờ khắc này đã bạo nộ rồi.

- Phá!

Uy Quân Vương chợt quát một tiếng, một nguồn sức mạnh bộc phát ra khắp cơ thể, rồi đột nhiên cô đọng lại, trong hư không hình thành một viên kim đan, bỗng nhiên viên kim đan trực tiếp phá nát, hóa thành một luồng sức mạnh to lớn quay về trong cơ thể.

Trong chớp mắt, trong tròng mắt Uy Quân Vương đột nhiên lấp lóe một đạo tinh quang. Đạo tinh quang này như muốn bắn thủng thiên địa, nhìn xuống khắp vạn giới.

- Nhân tộc, bản Vương liền như ngươi mong muốn, bản thể giáng lâm, hãy run sợ đi.

Trong mắt Uy Quân Vương tràn ngập vẻ hung lệ.

Một tay hắn cắt ra hư không, trực tiếp đi vào trong đó, đi nhanh về phía tuyệt vọng thành.

...

Lúc này Lâm Phàm khí chất ung dung, cùng trò chuyện với các trưởng lão lục đại tông môn. Nhìn ánh mắt sùng bái của các trưởng lão, Lâm Phàm vô cùng đắc

Vạn người chú ý, vạn người kính ngưỡng.

Cái cảm giác này thật là phê nha.

Ở Huyền Hoàng Giới, tiểu gia chính là hấp dẫn như vậy, đến Cổ Thánh Giới vẫn không thể hãm lại sự hấp dẫn của mình được.

Người mà có bản lãnh, lại đẹp trai như tiểu gia, muốn không nổi tiếng cũng không được à.

Trưởng lão của lục đại tông môn nguyên bản là muốn mời Lâm Phàm đến tông môn bọn họ làm khách. Lâm Phàm mạnh mẽ như vậy, nếu như có thể có lôi kéo thì sau này ở Cổ Thánh Giới có thể đi ngang được rồi, còn sợ gì Cổ tộc nữa.

Nhưng mà Lâm Phàm thì không rảnh như vậy, có thời gian rảnh thì lại đi chém một ít Cổ tộc để tăng kinh nghiệm có phải tốt hơn không.

Cho nên Lâm Phàm hờ hững từ chối.

Trưởng lão lục đại tông môn tự nhiên là có chút thất vọng. Thế nhưng nghĩ đến trong sinh linh các đại thiên giới lại có một vị Nhân tộc Đại Đế, sau này lại có thêm một lá bài tẩy để đối kháng Cổ Tộc, cho nên tất cả đều mừng thầm trong lòng.

Lâm Phàm nhìn trưởng lão lục đại tông môn triển khai bí pháp đưa các đệ tử của mình và các sinh linh ở tuyệt vọng thành về. Lâm Phàm cũng chuẩn bị rời đi nơi này, tiếp tục hướng phía trước xuất phát.

Tuyệt vọng thành hiện tại đã trở thành đống đổ nát, tiếp theo còn có một tên Uy Quân Vương. Sau đó là từng bước chậm rãi tiến lên, mãi đến khi bước lên cảnh giới Chí Cao.

Khi đó mới có tư cách cùng Cổ Tộc Chí Cao nói chuyện.

Nhưng mà vào lúc này, khi Lâm Phàm đang vui vẻ chuẩn bị rời đi thời điểm thì hư không đột nhiên đột nhiên nổ vang.

- Nhân tộc, bản thể của Vương đến rồi...

- What...

Thời khắc này, Lâm Phàm dừng bước, nguyên bản khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một sắc mặt tái nhợt.

- Móa tính sai rồi, thế gian này làm sao mà vẫn tồn tại một tên Cổ Tộc tích cực như vậy nha?

Trên trán Lâm Phàm mồ hôi tuôn như suối.

“Các trưởng lão, ta muốn đi tông môn của các ngươi làm khách a, cho anh đi theo vớiiiii.”

Lâm Phàm hối hận rồi, tại sao không có đáp ứng bọn họ. Nếu như lúc nãy đáp ứng bọn họ thì không phải đã thành công rời đi nơi này rồi sao.

Đáng tiếc có hối hận thì cũng đã muộn.

Bởi vì Uy Quân Vương đã đến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc