TÔI ĐƯỢC NGƯỜI TRONG LÒNG CỦA KẺ THỨ BA BAO NUÔI


Ưm…
Linh Lan mím môi r3n rỉ một tiếng, vật n@m tính tiến vào quá nhanh khiến bụng dưới của cô căng cứng, bàn tay vô thức vịn chặt lấy vai của người đàn ông đối diện.

- Ha… mẹ kiếp sướng chết đi được.

Đình Nam liên tục thúc sâu vào bên trong Linh Lan, miệng luôn kêu sướng, trên mặt anh lộ rõ sự thỏa mãn, đúng là người nhịn đói lâu ngày được ăn mỹ vị, anh thật sự chỉ muốn ngâm mình vĩnh viễn bên trong v@ch thịt mềm mại ấm nóng của cô.

- Hức… chậm một chút đi mà…
- Ha… sao lại bót như vậy? Rõ ràng là đi3m tại sao lại khít như vậy hả?
Mặc cho Linh Lan van xin, Đình Nam vẫn điên cuồng ra vào người cô, anh vén váy của cô lên tới ngực rồi bắt cô dùng miệng ngậm lấy, sau đó một bàn tay bóp chặt vào bầu ng ực sữa của cô mà không ngừng nhàu nặn, tay còn lại nâng đùi của cô đặt lên bên hông của mình.

- Ưm…
Bên dưới truyền tới từng tia điện sung sướng xông thẳng vào tâm trí của cô, nhưng cô không dám bật ra thành tiếng, nơi này là hẻm nhỏ nối liền đường lớn, nếu nghe thấy âm thanh hoan lạc rất có thể sẽ thu hút người qua đường tò mò mà tiến vào.

Linh Lan ngửa cổ ra sau, tầm mắt của Đình Nam lập tức dán vào đôi gò b ồng đang liên tục nẩy lên nẩy xuống, anh vốn không thích hôn hít lên cơ thể của người khác, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại úp mặt vào cặp núi chập chùng kia rồi hăng say li.

ế.

m m.


út.

Linh Lan bấu chặt lấy bả vai của Đình Nam, móng tay ghim sâu vào da thịt tạo ra một đường máu dài trên xương b ướm của anh.

- Hừm…
Mất một lúc lâu sau Đình Nam mới thét dài một tiếng rồi bắn sâu vào trong khoang bụng dưới của Linh Lan, đôi môi của anh rề trên làn da trắng ngần trước ngực của cô, lưu luyến mê đắm vô cùng.

- Hộc hộc hộc…
Linh Lan thở gấp sau cuộc hoan lạc bất ngờ, cô ngã vào vai người đàn ông, nước mắt ấm nóng rơi xuống thấm ướt lớp sơ mi mỏng manh, thể lực của anh đúng là cừ thật, sao có thể nhấp liên tục trong mấy chục phút mà không nghỉ ngơi như vậy chứ? Hại cô mệt quá chừng.

Thằng nhỏ của Đình Nam vẫn ngâm bên trong v@ch thịt ấm nóng, sau đó nó dần mềm xuống rồi trượt khỏi cửa mình của Linh Lan, nước nôi cũng theo đó mà tràn ra ngoài.

- Hừ!
Sau khi điều hòa hơi thở lại, Đình Nam đột nhiên đẩy Linh Lan ra, lúc này đôi chân của cô đã không còn sức, không có điểm tựa cô lập tức ngã khuỵu xuống đất, may mắn con hẻm này khá sạch sẽ khô ráo, nếu không cô đã biến thành một tấm giẻ rách rồi.

Linh Lan ngẩng đầu lên nhìn Đình Nam, trong đôi mắt ngập tràn ánh lệ cứ như thể lên án hành vi ăn xong quăng bỏ một cách thô bạo của anh vậy.

- Giả vờ cái gì chứ?
Đình Nam nhỏ giọng mắng, một ngày cô tiếp biết bao nhiêu người, có thể dễ dàng mềm nhũn như thế sao?
Linh Lan cắn môi không nói gì, cô kéo quần nhỏ của mình lên rồi chỉnh trang lại váy áo, may mắn vừa rồi anh không xé rách váy của cô, nếu không thì cô cũng không biết làm sao trở về cửa hàng quần áo nữa.

Lúc Linh Lan đứng thẳng người, nước bên dưới lại rỉ ra, coi bộ cô phải tìm một nhà vệ sinh để rửa rồi, cô liếc xéo người đàn ông bên cạnh một cái rồi chống đỡ vách tường đi lướt qua anh.

Đình Nam thấy cô muốn đi vội vàng giữ lại, nói:
- Cô định đi tìm tình trẻ của mình sau khi ân ái với tôi à?
Linh Lan hất tay của anh ra, cau mày đáp:
- Tình trẻ gì chứ? Đó là em trai của tôi.

Đình Nam nhăn mặt tỏ ý nghi ngờ lời cô nói, nhưng anh không hỏi tiếp mà chỉ ra lệnh:
- Tôi đã cho người thanh toán tiền trong cửa hàng quần áo rồi, để cậu ta tự về một mình đi, cô theo tôi.

Nói xong Đình Nam bắt lấy tay Linh Lan lôi cô đi, cô vội vùng ra lùi về phía sau.

- Tại sao tôi phải đi với anh, ở đây là bên ngoài, anh không phải khách hàng của tôi, vừa rồi tôi đã không tính toán chuyện anh c.

ư.


ỡn.

g b.

ứ.

c tôi rồi mà anh còn dám ép tôi đi theo anh sao?
Đình Nam nhếch môi cười nhạo, trên mặt anh lộ rõ vẻ chế giễu, anh tóm lấy cằm của cô rồi kề sát mặt mình vào, nói:
- Đã làm đi3m thì bất cứ lúc nào cũng là đi3m, ngay cả thằng ăn mày cũng có quyền chơi cô, cô còn định làm gái nhà lành à?
Linh Lan hất tay của anh ra, mặc dù trong lòng không quá để tâm đ ến lời sỉ nhục của anh, nhưng cô không có kiên nhẫn để đứng đây lãng phí thời gian với kẻ không đâu.

- Đứng lại, ai cho cô bơ tôi hả?
Đình Nam tức giận áp cô vào tường, xi măng loang lỗ cọ vào lưng khiến cô đau đến nhăn mặt.

Tại sao người đàn ông này lại thô bạo như vậy chứ?
- Rốt cuộc anh muốn gì? - Linh Lan khó chịu hỏi.

Đình Nam nhìn cô, lồ ng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, sau cùng anh dứt khoát bế cô lên vai rồi đi ra ngoài xe.

Rầm!
Đình Nam quăng Linh Lan vào ghế sau rồi đóng cửa lại, sau đó vòng qua ghế lái rồi phóng thẳng trên đường.

Không bao lâu sau chiếc xe chạy vào bên trong khuôn viên của một căn biệt thự rộng lớn nằm tại khu đô thị lớn ở thủ đô.

Linh Lan mở to mắt nhìn căn biệt thự trước mặt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Đình Nam lôi ra ngoài rồi đi thẳng vào trong nhà.


Linh Lan cảnh giác nhìn Đình Nam, anh cũng nhìn chằm chằm vào cô, sau mười phút im lặng, rốt cuộc anh cũng mở lời trước:
- Sau này cô chỉ cần phục vụ một mình tôi thôi, tôi sẽ bao nuôi cô.

Linh Lan nghe vậy lập tức cười thầm, rốt cuộc cũng rơi vào bẫy rồi sao? Cô còn tưởng sẽ mất rất nhiều thời gian chứ, định lực của đàn ông đúng là tệ thật.

Tuy nhiên bề ngoài cô vẫn tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao? Nếu anh muốn thì có thể đến quán bar tìm tôi mà?
Đình Nam nổi giận quát:
- Cô muốn ăn nằm với nhiều thằng hơn là hầu hạ một mình tôi à?
Cô không ngại bẩn nhưng anh thì có đấy! Cứ nghĩ đến việc trước khi làm với anh cô đã cho kẻ khác chọc vào là anh lại cảm thấy rùng mình.

Sau đó Đình Nam đặt một tấm thẻ trước mặt Linh Lan rồi nói:
- Tiền bên trong cô cứ tiêu xài thoải mái, làm t ình nhân của tôi có lợi hơn đi làm ở quán bar nhiều, biết khôn thì cô nên đồng ý, nếu không tôi sẽ không để cô yên đâu.

Linh Lan nhăn mặt, đây mà là đề nghị sao? Rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn mà.

Linh Lan hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào anh, nói:
- Tôi muốn làm một bản hợp đồng đàng hoàng, hợp đồng tình nhân.

.


Bình luận

Truyện đang đọc