TÔI ĐƯỢC NGƯỜI TRONG LÒNG CỦA KẺ THỨ BA BAO NUÔI


Đình Nam đã đi làm, Linh Lan không có việc gì bèn trở về nhà thăm mẹ và em trai, sau đó ngồi xe đi đến một khu ổ chuột nằm sâu bên trong lòng thủ đô tấp nập.

Hiện giờ cô là tình nhân của Đình Nam, Á Hân - kẻ đã phá hoại hôn nhân và đẩy cô vào chỗ chết kia có vẻ vẫn đang qua lại với anh mặc dù đã kết hôn với Bảo Quốc, ban đầu cô vốn mượn thế lực của anh để đối đầu với nhà họ Trần, bởi vì cô không nghĩ người phụ nữ kia sẽ còn dây dưa với tình cũ, nhưng bây giờ xem ra nên điều chỉnh kế hoạch một chút.

Taxi dừng trước một con hẻm vắng, bởi vì đường quá nhỏ nên xe không thể chạy tiếp, cô chỉ có thể thanh toán tiền rồi tự mình đi bộ vào trong.

Linh Lan dựa theo ký ức ít ỏi tìm kiếm địa chỉ nhà của một người chị em cùng quê, khi còn làm dâu nhà giàu, may mắn nhờ có cô ấy bên cạnh chia sẻ an ủi nên cô mới đỡ uất ức phần nào, tuy nhiên khi đến nơi mọi thứ lại không như những gì cô nhớ.

Phía trước căn nhà để bảng đang bán, cửa đóng chặt, sân phủ đầy lá khô và bụi bặm trông như không có ai ở đã lâu vậy.

- Cô tìm ai thế?
Đột nhiên một giọng nữ vang lên, Linh Lan nhìn sang thì thấy bà dì của nhà bên cạnh đang tiến về phía mình, cô cúi đầu chào một cái rồi đáp:
- Con tới tìm Trúc, Trúc dọn đi rồi hả cô?
Bà dì kia nhìn Linh Lan một lượt từ trên xuống dưới, lúc này cô đang đeo khẩu trang nên bà ấy không thấy rõ mặt cô, chỉ biết cô ăn mặc khá kín đáo, cư xử cũng lễ phép nên giọng điệu của bà ấy cũng mềm mỏng hơn.


- Con Trúc dọn khỏi nhà này lâu rồi, mà cô định tìm nó à? Cô là ai?
- Con là bạn của Trúc, cô ơi, cô có biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu không?
Linh Lan vốn chỉ hỏi cho có, nhưng không ngờ bà dì kia thật sự biết tung tích của người cô cần tìm.

- Muốn tìm nó thì tới mấy cái chồi của quán cà phê bên kia kìa, nó đang tiếp khách ở đó đấy.

Tiếp khách?
Linh Lan sửng sốt, cô nhìn sang những cái chồi lá nằm rải rác trong sân vườn của quán cà phê thì nhận ra ngay đây chính là tụ điểm hành nghề mại d.

â.

m trái phép, nhưng tại sao Nhã Trúc lại ở trong đó?
Cô nói cảm ơn bà dì rồi vội vàng đi tới quán cà phê kia, sau đó cô đưa chút tiền boa cho bà chủ, bà ta vội vàng tiến vào bên trong kéo một người phụ nữ đi ra.

- Chị làm gì mà gấp vậy? Khách nào thì cũng phải từ từ mới tiếp được chứ?
Người phụ nữ kia ăn mặc hở hang, bị chủ quán lôi ra trên mặt lộ rõ vẻ không vui, vừa nhìn thấy Linh Lan, cô ấy bèn nói:
- Hôm nay còn có cả khách nữ tới à? Xin lỗi nhé tôi không có hứng thú làm với phụ nữ.

Linh Lan mím môi nhìn Nhã Trúc, sau đó không nói không rằng kéo cô ấy đi ra khỏi quán.

Hai người đi được một đoạn xa, Nhã Trúc vùng tay Linh Lan ra rồi quát:
- Làm gì vậy? Tôi đã nói là không tiếp phụ nữ rồi mà.

Linh Lan xoay người đứng đối diện với cô ấy rồi tháo khẩu trang ra, lúc nhìn thấy mặt cô rõ ràng cô ấy hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh đã trở về với dáng vẻ bất cần ban nãy.


- Dù cô có đẹp thật thì tôi cũng không làm với cô đâu…
- Trúc… là mình đây.

Linh Lan cắt ngang lời Nhã Trúc đang nói, giọng cũng nghe hơi nghẹn ngào.

Nhã Trúc nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ có khi nào đầu óc của cô có vấn đề hay không?
Đột nhiên Linh Lan giơ tay lên che mắt của Nhã Trúc lại rồi nói:
- Là mình đây, giờ thì Trúc đã nhận ra mình chưa?
Tầm mắt đã bị che đi nên thính giác nhạy bén hơn bao giờ hết, giọng nói này quen thuộc đến mức dù có xa cách hàng chục năm cô ấy vẫn nhớ rõ như in.

- Lan! Là Lan sao?
Nhã Trúc trợn to mắt, cô ấy thật sự không thể tin người phụ nữ xinh đẹp đến mức không có thực này lại là cô bạn kém sắc trước đây của mình.

Linh Lan kéo một bên vai áo xuống để lộ ra vết bớt hình tán cây đặc trưng, lúc này mặc dù Nhã Trúc vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng cô ấy cũng đã tin cô chính là bạn mình rồi.

- Lan, một năm qua Lan đã đi đâu? Chú… chú chết rồi, thím và thằng Hòa sống cũng rất khổ, họ đều luôn mong nhớ Lan đó.

Còn dáng vẻ hiện giờ nữa, Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ hả?
Nhắc đến cha, Linh Lan lại rơi nước mắt, hai người tìm một nơi ngồi xuống, sau đó cô kể hết mọi chuyện từ việc bị chồng phản bội, gia đình chồng hãm hại đến việc bị rơi xuống biển, đương nhiên cô giấu chuyện bản thân đã đến thiên đàng, chỉ nói mình may mắn được người tốt cứu mà thôi.


Nhã Trúc càng nghe càng tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Mẹ kiếp lũ chó chết! Chú Thành là ân nhân của họ vậy mà họ lại dám hại chết chú ấy, còn muốn hại Lan chôn thân đáy biển nữa, loại như chúng nên bị đá xuống mười tám tầng địa ngục.

Linh Lan siết chặt nắm đấm, đôi môi của cô đang không ngừng run rẩy, một lúc sau cô quay sang, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng nói với Nhã Trúc:
- Mình muốn trả thù, Trúc giúp mình được không?
Nhã Trúc đưa tay lau nước mắt cho cô, trong lòng cảm thấy rất thương người bạn số khổ này của mình, vì thế cô ấy nói:
- Năm xưa nhờ chú thím cưu mang nên tôi mới không chết nơi đầu đường xó chợ, chỉ cần đòi lại công bằng cho chú thím, Lan muốn tôi làm gì cũng được.

Linh Lan hít thật sâu một hơi rồi nói:
- Mình muốn Trúc quyến rũ cha chồng của mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc