Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Diệp Trăn nhìn mình trong gương. Chân váy cưới màu trắng dài chạm đất; mái tóc dài đen nhánh được búi sau đầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga ưu nhã tinh tế, xương quai xanh lõm xuống hình chữ "v" gợi cảm xinh đẹp. Áo cưới bó sát phần eo, để lộ ra vòng eo không đủ một nắm và đường cong lung linh tinh tế của cô. Phía sau lưng một đôi xương hồ điệp mỹ lệ, giống như một đôi cánh vô cùng sống động.
Khiến ngay cả nhân viên thử áo cưới cho Diệp Trăn cũng nhịn không được sợ hãi thán phục, "Dáng người của bà Lục thật đẹp, cái áo cưới này đặc biệt hợp với cô, Lục tiên sinh thật là có mắt nhìn."
Diệp Trăn mỉm cười, đối với việc không biết là cố ý lấy lòng hay là thật lòng tán dương này của nhân viên không để ở trong lòng.
Có nữ nhân nào mặc áo cưới mà không đẹp đâu?
Nhân viên nhấc đuôi váy cưới lên, cửa phòng mở ra, người ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách không khỏi ngồi thẳng, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang.
Ánh mắt tán thưởng truyền đến từ bốn phía.
Mẹ Lục nhìn lên Diệp Trăn, đứng dậy đi đến trước mặt cô, dò xét trên dưới trước sau vài lần, thốt ra lời tán dương từ đáy lòng: "Con dâu của mẹ thật là xinh đẹp! Bắc Xuyên, con cảm thấy thế nào?"
Lục Bắc Xuyên bất động thanh sắc đứng ở một bên, không có cái biểu tình gì, ý cười dưới đáy mắt được hắn cất giấu rất sâu. Hắn nhìn Diệp Trăn một lúc lâu, sau đó chỉ bình đạm "ừ" một tiếng.
Mẹ Lục không nghe thấy đáp án như ý muốn từ Lục Bắc Xuyên, lại lôi kéo Diệp Tình hỏi: "Trăn Trăn, con nhìn chị con và anh rể con xem, có phải là rất xứng đôi hay không? Quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi!"
Lời này của mẹ Lục quả thực chính là một nhát đao đâm vào đáy lòng của Diệp Tình, hết lần này tới lần khác bị thọc đao còn phải cười tủm tỉm nói không có việc gì, cắn nát răng nuốt lửa giận xuống bụng.
Sắc mặt Diệp Tình cứng ngắc, mấy chữ cơ hồ là nghiến răng để nói ra, "Vâng, rất xứng."
Mẹ Lục hài lòng gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy cái váy cưới này quả thực chính là may ra để dành cho Diệp Trăn.
"Tình Tình, con cảm thấy cái áo cưới này thế nào?"
Diệp Trăn dẫn vạt áo, vòng eo con kiến đong đưa, đuôi váy rải rác ở bốn phía cũng theo đó chập chờn, cao nhã đoan trang, thực sự khiến người khó mà dời mắt được khỏi bóng hình kia.
Lục Bắc Xuyên nhắm hai mắt lại, lúc không có người chú ý ánh mắt dần dần nóng rực.
"Cái áo cưới này rất đẹp."
"Vậy áo cưới liền chọn cái này đi, không cần thử nữa."
Nhân viên vội vàng đáp ứng.
Lục Bắc Xuyên tiếp điện thoại, cũng không biết là nói cái gì trong điện thoại, mà lại khiến Lục Bắc Xuyên - người không bao giờ để lộ cảm xúc lại nhíu chặt mi tâm, giống như vừa xảy ra chuyện gì rất khó giải quyết.
Thừa dịp Lục Bắc Xuyên nghe điện thoại, Diệp Tình thừa cơ tiến lên thân mật kéo tay Diệp Trăn, "Chị, để em đi thay quần áo cùng chị."
Một màn này bị Lục Bắc Xuyên nhìn ở trong mắt.
Mẹ Lục gọi Diệp Tình lại, nói: "Trăn Trăn, chị con thay quần áo con đi vào làm gì, con qua đây đi."
Diệp Tình sững sờ, mặc dù thực không muốn, nhưng cũng không chịu nổi việc bị mẹ Lục nói trước mặt mọi người, cho nên đành phải mỉm cười, lề mà lề mề đứng bên cạnh mẹ Lục, "Dì, dì tìm con có chuyện gì không?"
Mặc dù biết Diệp Tình dây dưa không rõ cùng cái đứa con riêng kia, nhưng hiện nay mẹ Lục là thật lòng thích Diệp Trăn, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên bà cũng coi trọng Diệp Tình mấy phần. Dù sao áo cưới cũng đưa tới rồi, liền chọn luôn đi.
*Truyện chỉ được đăng tại trang wattpad & wordpress của @My_Twinkle*
"Mặc dù dì không quá ưa thích bạn trai bỏ trốn cùng con, nhưng dì cũng từng trải qua tuổi trẻ, con có thể bỏ trốn cùng Lâm Trạm cho thấy con thật sự rất thích nó. Nghe nói các con hẹn hò được ba năm rồi? Dì thấy hai con rất yêu nhau, kết hôn chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Dù sao hôm nay áo cưới cũng đã được đưa tới rồi, hay là con cũng thử đi, nhìn xem thích bộ nào?"
Bình tĩnh mà xem xét, mắt nhìn của Lục Bắc Xuyên xác thực rất độc đáo, bảy bộ áo cưới hắn chọn đều rất tinh xảo và thích hợp với Diệp Trăn.
Diệp Tình vậy mà chỉ thích bộ mà Diệp Trăn đang mặc trên người kia, nếu như muốn thử thì cô ta khẳng định sẽ muốn thử bộ đó, nhưng rõ ràng bộ kia đã dự định là cho Diệp Trăn rồi, bây giờ lại bảo cô ta chọn mấy bộ còn lại mà Diệp Trăn không cần nữa?
Từ trước tới giờ đều là Diệp Trăn dùng đồ còn lại của cô ta, quần áo không thích cô ta ném cho Diệp Trăn, mỹ phẩm dưỡng da không muốn dùng cũng ném cho Diệp Trăn. Những năm này cô ta đã quen ném hết những đồ mà mình không cần cho Diệp Trăn rồi, bây giờ lại bắt cô ta nhận đồ thừa của Diệp Trăn sao?
Cô ta không tiếp thu được. Dưới cái nhìn của cô ta, đây là một sự khuất nhục lớn.
Diệp Tình cố nén tức giận, vạn phần cảm kích cười nói: "Cảm ơn dì, nhưng không cần đâu ạ. Việc của con và Lâm Trạm vẫn còn là ẩn số, không cần phải vội đâu."
"Không vội thì cũng nên thử một chút đi, đừng khách khí với dì. Dáng người của con và Tình Tình giống nhau, những cái áo cưới này đều là dì dựa theo kích thước của Tình Tình đặt may, chắc chắn cũng vừa với con. Mau chọn một bộ đi. Con không chọn, vậy chính là không nể mặt dì rồi."
Lời nói này khiến cho người ta rất khó mà cự tuyệt.
Rơi vào đường cùng, Diệp Tình đành phải tùy ý chọn một bộ áo cưới đuôi cá, "Vậy bộ kia đi."
"Bộ này cũng không tệ. Đợi chút nữa Tình Tình thay đồ xong, con cũng vào thử xem."
Sắc mặt Diệp Tình treo nụ cười khó xử, ngượng ngùng gật đầu.
Không lâu sau, Diệp Trăn đi ra. Diệp Tình từ chối không được, đành phải vào phòng thay áo cưới.
Nhân viên thay áo cưới thấy một bộ dáng người sống chớ lại gần của Diệp Tình, so với bộ dáng hòa khí ôn nhu vừa rồi của Diệp Trăn quả thực như trên trời dưới đất. Tính tình của hai chị em song bào thai này toàn toàn tương phản với nhau.
Cũng không dám cười nhiều với Diệp Tình, chỉ cố gắng nhanh chóng thay áo cưới cho cô ta.
Diệp Tình nhìn mình trong gương, tuy nói là bộ áo cưới đuôi cá này giúp tôn lên dáng người hoàn mỹ không một tì vết của cô ta, nhưng so với bộ kia của Diệp Trăn, vẫn là kém hơn một chút.
Hoặc là không muốn, nếu đã muốn thì phải là tốt nhất.
Từ trước đến nay Diệp Tình không thích hạ mình mà cầu xin người khác để mình chịu ủy khuất.
Cô ta miễn cưỡng lên tinh thần, kiệt lực khiến cho mình cười đến xán lạn, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.
Mẹ Lục ngồi trên ghế sa lon đang trò chuyện hăng say cùng Diệp Trăn, thấy Diệp Tình đi ra, hai mắt liền đánh giá trên dưới một vòng, "Cái này cũng không tệ, rất thích hợp với con. Tình Tình, con thấy thế nào?"
Diệp Trăn nhìn Diệp Tình một chút, tán dương từ đáy lòng, "Rất đẹp."
Diệp Tình đem ánh mắt nhìn về phía Lục Bắc Xuyên. Cho dù bây giờ thân phận của cô ta là "Diệp Trăn", cô ta cũng hi vọng Lục Bắc Xuyên có thể nhìn mình một chút, hi vọng có thể nhìn ra trong mắt Lục Bắc Xuyên được một chút kinh diễm và tán dương.
*Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor*
Nhưng Lục Bắc Xuyên từ đầu đến cuối lại không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Diệp Tình thấy rất rõ ràng, ánh mắt Lục Bắc Xuyên vẫn luôn như có như không một mực đặt ở trên người Diệp Trăn.
"Trăn Trăn, con cảm thấy bộ này thế nào?"
Diệp Tình nắm chặt góc váy, những mảnh kim cương vụn vỡ trang trí bên trên váy đâm vào trong lòng bàn tay khiến cô ta đau nhức; nhưng chỉ có như vậy mới có thể giúp cô ta nhắc nhở chính mình, khiến cho cô ta kiềm chế được tâm tình của mình, không để lộ cảm giác chân thực của cô ta.
"Rất đẹp ạ."
"Nếu con cũng cảm thấy đẹp, vậy lấy cái này đi," Nói xong, mẹ Lục lại quay sang nói với nhân viên: "Lấy hai bộ này."
"Vâng thưa Lục phu nhân."
Mẹ Lục vỗ nhẹ mu bàn tay Diệp Trăn, "Về sau Tình Tình cũng phải sửa lại cách xưng hô một chút đi. Đến khi kết hôn, để Bắc Xuyên chính thức giới thiệu con cho mọi người, khiến con nở mày nở mặt làm con dâu Lục gia chúng ta."
Đáy lòng Diệp Trăn khẽ thở dài một tiếng, cái thân phận con dâu Lục gia này cũng không dễ làm.
Không chỉ có không được người chào đón, còn bị liên lụy có kết cục tai ương, buồn bực sầu não mà chết trong lao ngục, quả thực là có nỗi khổ mà khó nói.
Diệp Trăn mỉm cười, không nói gì.
Thấy cảnh này, Diệp Tình không thể kìm nén được, xoay người về phòng. Thần sắc ngoan lệ trên mặt cô ta khiến nhân viên thay áo cưới giật nảy cả mình, không khỏi sợ hãi đến nổi cả da gà.
Ở trước mặt người ngoài thì bày ra một mặt dịu dàng ngoan hiền, lúc không ai để ý lại dữ tợn như thế; trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, hai mặt như vậy, thực là khiến người khác kinh hãi.
Diệp Tình trừng cô ta (nhân viên) một chút, "Nhìn cái gì?! Tranh thủ thời gian thay quần áo cho tôi đi!"
Nhân viên kia liền vội vàng tiến lên thay quần áo giúp cô ta.
Trong phòng khách, mẹ Lục bất mãn nhìn Lục Bắc Xuyên từ lúc Diệp Trăn bắt đầu đổi áo cưới liền một mực đứng ở một bên nghe điện thoại, "Bắc Xuyên, có chuyện gì bận rộn như vậy, khiến con ngay cả việc chuẩn bị hôn lễ cũng không có thời gian?"
Lục Bắc Xuyên bóp lấy điện thoại trong tay, sắc mặt nhìn sơ qua có vẻ rất nặng nề. Nghe mẹ Lục nói vậy, lập tức buông điện thoại xuống, "Không có việc gì lớn đâu ạ."
"Việc gì lớn cũng không sánh bằng chung thân đại sự của con và Tình Tình," Mẹ Lục nhìn mi tâm gấp vặn của hắn, đoán chừng là có chuyện gì phiền lòng, đành thở dài, "Được rồi được rồi, con mau đi đi. Việc hôn lễ mẹ sẽ chuẩn bị cho con. Nhưng con cũng phải chú ý, bệnh mới vừa khỏe lại thôi, chú ý thân thể một chút."
Lục Bắc Xuyên khẽ gật đầu.
Có mẹ Lục ở đây, hắn liền an tâm vào thư phòng.
Nhìn bóng lưng Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn phỏng đoán, khoảng thời gian này, vừa đúng lúc là khoảng thời gian mà Lục Bắc Xuyên tự tay đưa cha mình vào ngục giam theo như trong tiểu thuyết; nắm lấy Lục thị trong tay. Cũng vào năm năm sau, hắn đưa Lục thị trở thành tập đoàn xí nghiệp lớn nhất, thống trị các ngành nghề khác nhau, đắc tội không ít người trong giới.
Đương nhiên, chuyện gì cũng phải có quả báo, vì sau đó Lâm Trạm hợp tác với các xí nghiệp khác, chung tay lật đổ Lục Bắc Xuyên và Lục thị.
Lúc trước đắc tội người của mọi tầng lớp triệt để bao nhiêu, về sau bị chèn ép phản công liền mãnh liệt bấy nhiêu. Dù cho đã chuẩn bị kỹ càng, Lục Bắc Xuyên cũng bị đánh đến quân lính tan rã.
Nhưng cũng thực là kỳ quái, từ sau khi Lục Thiếu Nhân vội vã dẫn theo Lâm Trạm rời đi, thẳng đến nửa đêm cũng không thấy trở về.
Mẹ Lục hiện tại đang tập trung hết tinh thần ở hôn lễ của con trai, đối với ông chồng thường xuyên vượt rào thành tính kia rất thờ ơ. Tốt nhất là cả đời không trở lại, bà cũng vui vẻ nhàn nhã.
Mẹ Lục thời thời khắc khắc đều dính lấy Diệp Trăn khiến Diệp Tình vô cùng lo lắng. Mắt thấy trời đã tối, cô ta vẫn phải dùng thân phận của "Diệp Trăn", đứng ngồi không yên. Nhưng làm cô ta khó chịu nhất chính là, cô ta một mực phải ở bên cạnh nghe mẹ Lục kể khái quát và chi tiết về hôn lễ! Rõ ràng cô ta mới là người trong cuộc, giờ phút này lại chỉ có thể làm người bên ngoài đứng xem, không thể phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Bận rộn một ngày, mẹ Lục rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, "Được rồi, nói cả một ngày cũng mệt, không vội nữa, còn rất nhiều thời gian, cứ chậm rãi nghiên cứu đã. Con trước tiên cứ lên lầu tắm rửa rồi nghỉ ngơi thật tốt đi."
Diệp Trăn cười đáp lại, lúc lên lầu, Diệp Tình thật sự là tìm đủ mọi cách để đổi lại với Diệp Trăn, nhưng còn chưa đi đến đầu bậc thang liền bị ánh mắt Lục Bắc Xuyên khóa chặt.
Ánh mắt sắc bén không rõ ý vị, giống như tất cả bí mật đều bị mở ra ở trước mặt Lục Bắc Xuyên, tựa như ngay cả cô ta cũng bị Lục Bắc Xuyên nhìn thấu.
Diệp Tình chột dạ, trở về phòng khách.
Lục Bắc Xuyên đánh giá Diệp Trăn một chút, thấp giọng nói: "Cả ngày mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi chút đi."
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Trăn hay không, mà ánh mắt kia của Lục Bắc Xuyên lại như có như không lướt qua ở trên bụng cô. Mi tâm động một chút, cười nói: "Lục tổng cả ngày hôm nay quả thực rất bận, ngay cả cơm tối cũng không có thời gian ăn, không bằng hai chúng ta cùng trở về phòng nghỉ ngơi đi?"
Hai mắt Lục Bắc Xuyên nhắm lại.
Lục tổng?
"Đi."
Diệp Trăn dẫn đầu đi trước, Lục Bắc Xuyên đi sau nhìn bóng lưng của cô.
Trong phòng, Diệp Trăn ngồi ở trên ghế sa lon, dù tâm động vẫn ung dung nhìn Lục Bắc Xuyên, cười nhẹ nhàng nói: "Lục tổng, đừng giả bộ nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc đi."
Trải qua hai ngày quan sát, nếu như cô còn nhìn không ra được Lục Bắc Xuyên là đang diễn trò thì cô chính là mắt què rồi.
Bất quá đánh cờ cùng Lục Bắc Xuyên, cô nhất định phải chú ý cẩn thận.