Editor: My
_____
Phụ nữ mang thai thích ngủ là điều rất bình thường, mới nói chưa tới hai câu, Diệp Trăn đã cảm thấy mình lại bắt đầu buồn ngủ rồi.
Lục Bắc Xuyên vuốt mái tóc của cô, "Nếu biết anh có tiền thì đừng để ý đến chuyện mẹ chuẩn bị vài món đồ cho đứa con chưa chưa sinh ra của chúng ta."
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn trở về cái đề tài này.
"Bây giờ mẹ chỉ là chuẩn bị một ít đồ dùng cho em bé mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, đây cũng chính là một chút tâm ý của mẹ mà. Ông và mẹ già rồi, muốn được ôm cháu trai sớm cũng có thể hiểu được. Bây giờ em cảm thấy mẹ quá mức yêu chiều cháu mình, vậy đến lượt ông thì sao, đến lúc đó làm sao em từ chối được ông đây?"
"Em..."
"Chúng ta bây giờ là người một nhà rồi. Người trong nhà mua một ít đồ dùng cho người nhà mà thôi, em cũng không nên quá nhạy cảm như vậy."
Diệp Trăn trầm mặc một lát, Lục Bắc Xuyên tiếp tục nói: "Về vấn đề giáo dục đứa bé, em yên tâm, anh sẽ không nuông chiều nó thái quá đâu."
Diệp Trăn nhìn có vẻ không vui lắm, những cũng không giải thích quá nhiều. Lục Bắc Xuyên một mực phủ định ý kiến của cô, khiến cho cô cảm thấy đặc biệt buồn bã, mức độ cảm xúc trong nháy mắt đã rơi xuống đến đáy cốc.
"Em biết rồi."
"Anh đi tắm đây, em ngủ sớm một chút nhé."
Diệp Trăn gật gật đầu.
Đến khi Lục Bắc Xuyên tắm rửa xong xuôi, Diệp Trăn hình như đã ngủ rồi. Bận rộn cả một ngày, Lục Bắc Xuyên cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Diệp Trăn nhắm mắt đi ngủ.
Diệp Trăn nằm nghiêng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cái gối đầu cũng bị thấm ướt một mảnh.
Cô biết, bất kể là Lục Bắc Xuyên, mẹ Lục, hay là Lục lão gia đều đối xử rất tốt đối với cô, đối với Bảo Bảo trong bụng của cô càng không thể bắt bẻ điều gì. Nhưng cô làm mẹ em bé chẳng lẽ lại không muốn chiều con cái, lại muốn đối xử nghiêm khắc với một đứa bé còn chưa được sinh ra như vậy sao?
Cô cũng muốn giống như mẹ Từ, cũng muốn mỗi ngày đều đi mua quần áo đồ dùng cho con của mình, nhưng đứa bé còn chưa ra đời mà người nhà đã biểu hiện yêu chiều như vậy rồi, sao cô có thể không lo lắng.
Trong tiểu thuyết không phải đã nói đứa bé bởi vì được người thân quá mức yêu chiều, cho nên mới dần dần sa đọa trở thành loại người như vậy sao?
Mẹ không hiểu cô thì thôi, vì sao đến cả Lục Bắc Xuyên cũng không hiểu cho cô!
Diệp Trăn thật sự rất khổ sở, cảm thấy những gì mình đang cố gắng đều không có chút ý nghĩa nào, đổi lấy tất cả mọi người đều không thông cảm cho mình.
Tiếng ngẹn ngào truyền đến, Lục Bắc Xuyên đang mơ màng ngủ giống như nghe thấy cái gì, vô ý thức đưa tay ôm lấy Diệp Trăn, chưa kéo người qua đến lại nghe được một tiếng khóc thút thít.
Lục Bắc Xuyên nhất thời tỉnh táo lại.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Lục Bắc Xuyên lật vai Diệp Trăn qua, lại phát hiện toàn thân cô run rẩy đến lợi hại. Hắn đưa tay muốn ôm Diệp Trăn vào lòng, lại chạm tới một mảnh đã bị thấm ướt.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
"Sao vậy!" Lục Bắc Xuyên hoảng hồn, tranh bật chiếc đèn đầu giường lên. Nhìn thấy Diệp Trăn lệ rơi đầy mặt tâm hắn liền run rẩy mấy cái, liên tục hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Đừng sợ, anh sẽ dẫn em đi bệnh viện ngay đây!"
Diệp Trăn cắn môi lắc đầu, khóc không thành tiếng, "Em không sao."
Môi dưới bị cắn in thành một vết dấu răng nhìn thấy mà giật mình.
"Không được! Em thành thật nói đi, đến cùng là có chuyện gì vậy!"
Cũng không biết là vì cái gì mà giờ phút này trong lòng Diệp Trăn lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, sự tức giận tích tụ lại từng chút một, mà lời nói lúc này của Lục Bắc Xuyên lại khiến Diệp Trăn thực sự bùng nổ.
Cô ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lục Bắc Xuyên, lửa trong lòng lập tức dâng lên, "Anh đừng có chạm vào tôi, tôi không muốn nói chuyện với anh!"
Diệp Trăn như vậy, Lục Bắc Xuyên sao có thể yên tâm, nhưng thực sự nghĩ mãi mà không rõ đến cùng là có chuyện gì, trong nội tâm bất chợt cháy bỏng, cường ngạnh ôm Diệp Trăn vào trong ngực mình.
"Em thành thật nói cho anh biết, đến cùng là chuyện gì đi?"
Diệp Trăn còn đang giãy dụa, nghe nói vậy, cô liền tựa ở trong lòng Lục Bắc Xuyên lặng lẽ rơi lệ.
Cả trái tim của Lục Bắc Xuyên trong phút chốc giống như bị nắm chặt lên, hắn thấp giọng nói: "Chúng ta là vợ chồng, bất luận là có chuyện gì, em cũng phải nói với anh."
"Vậy vì sao trước đó anh không nói cho em biết, anh vẫn cảm thấy em hay buồn lo vô cớ có đúng hay không?"
"Buồn lo vô cớ?"
"Em chỉ là không muốn mẹ quá yêu thương em bé, sợ rằng ít nhiều gì em bé cũng sẽ bị nuông chiều quá mức mà sa đọa mà thôi." Chuyện thằng oắt con sẽ càng sa đọa đi trong tiểu thuyết ngày ngày đều đặt ở trong lòng cô, mẹ Lục tốt với cô như vậy, cô tuyệt đối phải dạy tốt cho con, không thể để cho đứa bé tiếp tục hại Lục gia nữa.
Thì ra là bởi vì việc này.
"Em chỉ vì việc này mà khóc sao?"
"Chuyện này chẳng lẽ không quan trọng sao?" Diệp Trăn hỏi lại hắn.
Lục Bắc Xuyên bất đắc dĩ lau đi nước mắt trên gò má cô, "Trăn Trăn, anh hỏi em, em cảm thấy mẹ anh là một người không hiểu chuyện sao?"
Đầu óc Diệp Trăn rất mê man, thế nhưng cô vẫn cẩn thận nghĩ suy trong chốc lát, khe khẽ lắc đầu.
"Vậy em cảm thấy anh là người không hiểu chuyện sao?"
Ánh mắt Diệp Trăn đỏ hồng, chậm rãi lắc đầu.
*Mấy trang web ăn cắp truyện mới là không hiểu chuyện.*
"Bây giờ em chỉ lo lắng là mẹ biểu hiện quá mức nuông chiều em bé, sợ rằng sau này đứa bé sinh ra thì sẽ càng nuông chiều mất kiểm soát hơn. Nhưng cả anh và mẹ anh đều không phải là người không hiểu chuyện, làm sao sẽ làm hư con đây?"
Diệp Trăn hơi trì trệ, suy nghĩ kỹ một chút, quả thực cũng có lý.
Ở chung một nhà mấy tháng đến bây giờ, cô đã tiếp xúc với tất cả mọi người trong Lục gia. Ngoại trừ Lục Thiếu Nhân đang ở trong ngục giam, còn lại đều là người có hiểu biết, có tam quan chính xác.
Như vậy vấn đề ở đây là, thằng oắt con còn vì lý do gì mà sẽ trở nên sa đọa?
"Mặc dù mẹ chuẩn bị đồ vật cho em bé quả thật có hơi nhiều một chút, nhưng em yên tâm đi, mẹ vẫn tự chủ được bản thân. Ông thì càng không phải là người cưng chiều em bé, nếu không bây giờ anh cũng sẽ không như vậy đâu."
"Anh biết em đang lo lắng cái gì, lần đầu làm mẹ tránh không được sẽ sợ không giáo dục tốt được con. Nhưng em yên tâm đi, sau khi đứa bé sinh ra, anh và em sẽ cùng nhau dạy bảo nó, chúng ta mặc dù không có kinh nghiệm làm cha mẹ, nhưng chúng ta có thể cùng nhau học, có được không?"
Nhìn cắp mắt sáng như tuyết của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn đột nhiên không còn cảm thấy sợ cái gì nữa.
Giống như tìm lại được chỗ dựa, tìm được đối tượng ỷ lại, cô không cần phải lúc nào cũng buồn lo vô cớ, lại càng không phải lo lắng tiểu gia hỏa trong bụng về sau sẽ hủy hoại toàn bộ Lục gia.
"Anh nói, chờ... chờ đứa bé sinh ra, chúng ta cùng nhau dạy nó."
Cô ghé vào trong ngực Lục Bắc Xuyên, cọ xát trên áo ngủ của hắn, bôi toàn bộ nước mắt lên người hắn.
"Ừm, anh nói, chúng ta sẽ cùng nhau dạy bảo con. Được rồi, ngoan, nghe lời anh, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, mau đi ngủ đi."
Diệp Trăn nhẹ gật đầu, sau khi nghe Lục Bắc Xuyên khuyên xong tảng đá nặng trong lòng giống như rơi xuống, vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ dần dần xông lên đỉnh đầu, không bao lâu liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Sau khi Diệp Trăn đã ngủ say, Lục Bắc Xuyên lúc này mới đứng dậy, mở máy tính ra, nhìn giao diện bên trên trầm mặc một hồi lâu, sau đó cau mày, đánh mấy chữ lên cột tìm kiếm.
—— Vì sao phụ nữ mang thai tâm tình lại không ổn định?
Các kết quả tìm kiếm có liên quan: Cảm xúc của phụ nữ mang thai không ổn định thường xuyên nổi giận vô cớ. Phụ nữ mang thai không khống chế nổi cảm xúc sẽ bật khóc. Cảm xúc của phụ nữ mang thai không ổn định thì làm sao bây giờ.