TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: Myy

____

Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn mang theo một đôi mắt sưng đỏ xuống lầu. Trong phòng khách, mẹ Lục đang ngồi ở trên ghế sa lon, tay cầm một bộ quần áo em bé thở ngắn thở dài, trên khuôn mặt đều hiện rõ sự buồn bã.

Thấy Diệp Trăn đi xuống, mẹ Lục liền tranh thủ bỏ bộ quần áo sang một bên, "Trăn Trăn, mau tới đây ăn điểm tâm đi, hôm nay mẹ đặc biệt bảo phòng bếp chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng đó, con nhất định sẽ thích."

Diệp Trăn mất tự nhiên chớp mắt, cúi thấp đầu không để mẹ Lục phát hiện ra điều gì.

Gần đây Diệp Trăn ăn cái gì cũng không có khẩu vị, mẹ Lục liền tìm đủ mọi cách giúp cô bồi bổ.

Ăn một chén cháo, Diệp Trăn nghĩ tới cách mẹ Lục đối xử với mình trong khoảng thời gian này. Mẹ quả thực rất tốt, làm mọi chuyện cũng vì mình, làm mọi thứ đều nhớ tới mình. Chỉ cần mình than một lời đau nhức thì mẹ sẽ đi gọi bác sĩ đến ngay lập tức, bất luận muốn ăn cái gì hay khó mua cỡ nào thì đến ngày thứ hai cũng nhất định sẽ xuất hiện trên bàn ăn. Mà mình lại chỉ bởi vì mẹ thể hiện một chút tâm ý đối với cháu trai của mình mà kém chút nữa đã cãi nhau với mẹ.

Người có tuổi muốn ôm cháu trai thì có cái gì không đúng, bà thương cháu trai muốn mua chút lễ vật cho cháu mình thì có lỗi gì.

Mẹ muốn nuông chiều cháu trai thì cứ để mẹ nuông chiều đi. Bây giờ mình còn không phải là mẹ của đứa nhỏ sao? Sao đứa bé còn có thể sa đọa được?

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Chuyện mang thai là một chuyện đáng để vui vẻ như vậy, sao cô cứ không biết tốt xấu khiến mẹ khó xử như vậy làm gì?

Có mẹ chồng tốt như vậy sao cô có thể không biết tốt xấu mà hành xử như thế?

Vừa nghĩ tới đó, cảm xúc áy náy ngăn cản cũng đỡ không nổi, nước mắt như hồng thủy trút xuống, lạch cạch một tiếng, rơi vào bên trong chén cháo trước mặt.

"Trăn Trăn à, hôm qua con nói cảm thấy trứng hấp có mùi tanh, hôm nay mẹ đã bảo phòng bếp..." Mẹ Lục nói được nửa câu, đang bưng chén bánh ga-tô nhỏ liền khựng lại giữa chừng, nhìn Diệp Trăn cúi đầu yên lặng rơi lệ, giọng nói gấp gáp hỏi: "Trăn Trăn... Sao, sao vậy? Mới sáng sớm tại sao lại khóc rồi?"

Diệp Trăn hé miệng lắc đầu.

Lục Bắc Xuyên đứng bên cạnh cũng nắm chặt tay của cô, khẩn trương thấp giọng hỏi: "Em sao vậy?"

"Lục Bắc Xuyên! Buổi tối hôm qua có phải do con bắt nạt Trăn Trăn đúng không?" Mẹ Lục rút một tờ giấy đưa cho Diệp Trăn, "Đừng khóc nữa, nói cho mẹ biết đi, có phải là do Lục Bắc Xuyên khinh bạc con đúng hay không?"

Nói xong, còn hung hăng trừng Lục Bắc Xuyên một chút.

Diệp Trăn lau nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu, "Không phải đâu, mẹ ạ, Bắc Xuyên không có khi dễ con."

"Vậy sao con lại..."

"Chẳng qua là con cảm thấy Bắc Xuyên nói rất đúng mà thôi. Mẹ à, những ngày này là con sai, con không nên..." Nghĩ tới những ngày vừa qua mình tùy hứng làm bậy, Diệp Trăn lại khổ sở khóc lên tiếng, "Con không nên từ chối ý tốt của mẹ. Mẹ quá tốt với con rồi, con thật sự... thật sự cảm thấy đặc biệt có lỗi với mẹ, mẹ đừng nóng giận... Là do con..."

Diệp Trăn khóc không thành tiếng.

*Đọc tại trang chính chủ í ẹ*

Tối hôm qua sau khi Lục Bắc Xuyên đọc hết hai mươi trang bài viết nói về "Vì sao phụ nữ mang thai tâm tình lại không ổn định", bây giờ cảm xúc bình tĩnh dị thường. Hắn rút tờ khăn giấy, dốc lòng lau nước mắt trên mặt đi cho Diệp Trăn.

"Được rồi, không sao, không có ai trách con đâu, đừng khóc nữa."

Mẹ Lục ở một bên nghe thấy tiếng Diệp Trăn khóc nức nở, lửa giận lúc này không kềm chế được, trợn mắt nhìn Lục Bắc Xuyên, quát lớn: "Lục Bắc Xuyên! Hôm qua mẹ nói như nào với con? Mẹ bảo con đừng dùng lời lẽ quá nặng nề, cái gì cũng nên nghe theo Trăn Trăn cơ mà. Buổi tối hôm qua sao lại cãi nhau với Trăn Trăn!"

Diệp Trăn vội vàng giải thích, "Mẹ, đừng có trách Bắc Xuyên nữa ạ... Nguyên nhân là do con, khoảng thời gian này là do con quá đáng, mong mẹ tha thứ cho con."

"Trăn Trăn à, con đừng nghe nó, nếu con không thích thì mẹ có thể không mua, về sau cũng không mua nữa." Ánh mắt mẹ Lục cháy bỏng nhìn Diệp Trăn, cảm xúc của phụ nữ mang thai không tốt thì cũng sẽ ảnh hưởng tới Bảo Bảo trong bụng. Bây giờ trong lòng bà thật sự tức giận Lục Bắc Xuyên đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Con dâu của bà đã như vậy rồi, mà nó lại cứ đứng thờ ơ cứ như một người không liên quan vậy!

Chẳng giống một người sắp làm cha gì cả!

***

Editor có lời muốn nói:

Phụ nữ mang thai nhạy cảm và dễ bị stress lắm nên mong mọi người đừng ghét chị ha ?

Bình luận

Truyện đang đọc